Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 83: Ta cảm thấy thật - - phiền




Lệ Ảnh Yên lạnh lùng hít vào một hơi, lực đạo này gần như vặn gãy cánh tay của nàng, bộ dáng trở nên thô bạo của nam tử này thật đúng là đáng sợ.

"Ngươi có thể đừng không phân rõ phải trái như vậy không? Ta giấu diếm được ngươi sao?"

"Thực không có giấu diếm ta?"

"Không có!" Lệ Ảnh Yên tức giận quay đầu trả lời với Tiêu Dung Diệp, sợ hắn thấy trong mắt mình không có cảm xúc giống vậy.

"Được rồi, một lát ngươi theo giúp ta gặp mặt đơn độc với Thiếu Nghi."

"Ta không cần." Lệ Ảnh Yên không chút suy nghĩ liền theo bản năng cự tuyệt.

"Thế nào, đến gặp hắn một lần cũng không dám? Còn nói không gạt ta!" Tiêu Dung Diệp siết cánh tay Lệ Ảnh Yên quát, ánh mắt nóng rực giống như dao găm, đều sắp đốt cháy Lệ Ảnh Yên thành tro.

Đúng lúc này, từ đằng xa, Tư Đồ Lan Cẩn giống như một con bướm nhiều màu sắc nhẹ nhàng đi đến.

"Dung Diệp!"

Tiếng nói ngọt ngào làm bàn tay Tiêu Dung Diệp đang siết chặt cánh tay Lệ Ảnh Yên đột nhiên buông ra.

Chốc lát, Tiêu Dung Diệp buông tay, xoay người ngoái đầu lại nhìn, liền thấy Tư Đồ Lan Cẩn một thân phục sức hoa lệ giúp nàng ta giống như hậu phi cung đình rực rỡ lóa mắt.

"Lan Cẩn?"

Đối với Tư Đồ Lan Cẩn đột nhiên xuất hiện, Tiêu Dung Diệp theo bản năng nhíu mày núi lại.

"Dung Diệp, ta rất nhớ chàng!" Nói xong, Tư Đồ Lan Cẩn liền tiến lên, nhẹ khoác khuỷu tay của Tiêu Dung Diệp, rất là thân mật dán sát vào bờ vai hắn.

"Lan Cẩn, trước nơi đông người, ngươi đừng..."

"Vương gia, tiểu nhân còn có việc phải làm, không chậm trễ chuyện tốt của ngài, đi trước đây." Lúc Tiêu Dung Diệp tránh thoát trói buộc của Tư Đồ Lan Cẩn, tiếng nói trong veo mà lạnh lùng của Lệ Ảnh Yên du dương vang lên. Tiếp đó liền thấy thân mình đơn bạc của nàng dần dần thoát khỏi tầm mắt của mình.

Thấy Lệ Ảnh Yên rời đi, Tiêu Dung Diệp theo bản năng nhấc chân liền muốn đuổi theo, vừa nâng chân lên, liền nghe được giọng nói của Tư Đồ Lan Cẩn thổi qua bên tai.

"Hắn chỉ là một tiểu nô bộc, đáng để một vương gia như ngài khẩn trương đến vậy sao?"

Lời nói của Tư Đồ Lan Cẩn làm thân thể Tiêu Dung Diệp đột nhiên cứng đờ, bước chân cũng sững sờ dừng tại chỗ.

Đúng vậy, Tư Đồ Lan Cẩn nói không sai, từ lúc nào mà bản thân lại khẩn trương như vậy, để ý một tiểu nô bộc như vậy?

"Với ta, hắn không chỉ là một nô bộc, 'hắn' rất có ý nghĩa với ta, ngươi sẽ không hiểu đâu!"

"Ta không hiểu? A." Tư Đồ Lan Cẩn cười khổ, loại thống khổ này đánh thẳng vào trong lòng, khiến bản thân đau đến không thở nổi.

Sau khi hơi xoay mặt, lại nhìn thẳng vào Tiêu Dung Diệp, khàn giọng nói: "Dung Diệp, nói cho chàng biết, ánh mắt Tư Đồ Lan Cẩn ta rất sáng suốt, ánh mắt chàng nhìn 'hắn' rõ ràng chính là một loại chiếm hữu, vốn ta không muốn thừa nhận định hướng tình dục của chàng có vấn đề, nhưng ta không thể không thừa nhận định hướng tình dục của chàng quả thật có vấn đề. Từ lần trước chàng liều mình cứu 'hắn', lại đến vừa rồi lôi kéo 'hắn', rồi lúc chàng tính đuổi theo. Tư Đồ Lan Cẩn ta đều nhìn thấy ở trong mắt, chàng để ý 'hắn', giống như nam nhân muốn nắm lấy nữ nhân vậy. Nhưng ta thỉnh cầu chàng nhìn rõ ràng có được không? 'Hắn' là nam, là nam. Các ngươi không có kết quả!"

Tư Đồ Lan Cẩn càng nói, cảm xúc càng kích động, thậm chí không để ý đây là yến hội, đưa tay bắt lấy vạt áo của Tiêu Dung Diệp, cho đến khi vạt áo bị kéo đến nhăn nhúm cũng không chịu buông tay.

"Ta biết ta và 'hắn' không có khả năng, cho nên ngươi có thể yên tâm vị trí vương phi của ngươi sẽ không có người đoạt đi. Còn nữa, đối với một người nam nhân, ngươi đều có thể thần kinh mẫn cảm tới tìm ta hưng sư vấn tội, ta sẽ cảm thấy thật - - phiền!"