Vó ngựa phi nhẹ nhàng mà ổn định, thuận gió cuốn lên bụi bậm cuồn cuộn trên con đường núi hiểm trở? .
Hồng mã(1) bay nhanh như gió, bờm ngựa ở trong gió mặc sức tung bay, từng trận gió mạnh quất lên mặt Lệ Ảnh Yên.
"Ngươi muốn chết à? Cưỡi nhanh như vậy, không sợ tai nạn chết người sao?"
Toàn bộ tiếng nói lớn tiếng tức giận của Lệ ảnh yên đều chui vào trong tai của Tiêu Dung Diệp, nhưng bởi vì trong tiếng gió lạnh thấu xương nên bị hạ thấp, Tiêu Dung Diệp liền làm như không nghe được gì.
"Ngươi nói cái gì? Ta không nghe được!" Tiêu Dung Diệp nói rõ muốn vờ như không thấy với Lệ Ảnh Yên, liền treo cao một sắc mặt chuyện không liên quan đến mình.
Thấy vẻ mặt cứt chó Tiêu Dung Diệp giả vờ không nghe được, Lệ Ảnh Yên tự biết nói cái gì đều uổng phí, nhưng cứ như vậy bị Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia trắng trợn mang đi, Lệ Ảnh Yên nàng há có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Thấy bộ dáng Tiêu Dung Diệp không có giảm bớt tốc độ, Lệ Ảnh Yên liền đưa tay cướp dây cương của hắn.
"Này, ngươi làm gì?"
"Không làm gì, hoặc là ngươi giảm bớt tốc độ, hoặc là để ta xuống ngựa?" Lệ Ảnh Yên tức giận nói, ánh mắt to đen như có thể miêu sát Tiêu Dung Diệp.
“Câm miệng, không phải ngươi nói muốn cưỡi ngựa sao, hiện tại bổn vương liền mang ngươi cưỡi ngựa, sao lại muốn thay đổi rồi hả?"
"Ngươi gọi đây là cưỡi ngựa?" Lệ Ảnh Yên không nói gì chất vấn Tiêu Dung Diệp, lấy tốc độ cưỡi ngựa này của hắn có thể hù chết người, thật sự là không người nào, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn có thể nói may mắn mình xưa nay không bị bệnh tim, nếu không xác định đã treo!
Thấy Tiêu Dung Diệp vẫn không có ý giảm bớt tốc độ, Lệ Ảnh Yên lại lớn tiếng rít gào.
"Cẩu Đản ta muốn cưỡi ngựa, cũng không cần - nam cặn bã không có tiết tháo mang ta cưỡi ngựa. Cẩu Đản ta có tay có chân, không cần ngươi giả vờ đầu tỏi, cho dù ta muốn tìm người mang ta cưỡi ngựa, ta cũng phải tìm Lục vương gia, đánh chết cũng không tìm ngươi!"
"Câm miệng, há mồm Lục vương gia, ngậm miệng Lục vương gia, mẹ nó, ngươi còn coi ta là chủ tử của ngươi không? Ngươi cái đồ siêu lừa đảo, nhớ kỹ cho bổn vương, ngươi là nô tài của Tiêu Dung Diệp ta, ta không buông, ta xem ai dám cướp đoạt?" Tiêu Dung Diệp bị nữ cặn bã này chọc tức đến đỏ mặt tía tai, lời nói này gần như là rống một hơi với Lệ Ảnh Yên.
"Sao? Lúc này xem Cẩu Đản ta như là bảo bối rồi hả? Nói cho ngươi biết, nam cặn bã, ta và ngươi chỉ có kỳ hạn ba tháng, sau ba tháng, ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta, chúng ta không thiếu nợ nhau, mau để ta xuống ngựa!"
"Không buông, chính là không buông!"
"Không buông đúng không? Được, đừng hối hận!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên lại hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang cướp dây cương với Tiêu Dung Diệp.
"Này, kẻ lừa đảo, buông ra, ta không khống chế được phương hướng rồi, ngươi muốn chết sao?"
Tiêu Dung Diệp vừa căng thần kinh khống chế phương hướng ngựa chạy, vừa không thể không kìm nén tâm tư nói nàng cưỡi ngựa bậy bạ sẽ có hậu quả xấu.
"Sao? Ngươi còn biết như vậy có thể chết người à, sớm chết cũng tốt, ngươi đã không để Cẩu Đản ta sống, được rồi, chúng ta đồng quy vu tận!"
Lệ Ảnh Yên lại nghiêm nghị đầy chính nghĩa nói xong, hiển nhiên nàng không tính chơi đùa với nam cặn bã này rồi.
"Bổn vương còn chưa cưới vợ, mới không muốn cùng chết với đồ siêu lừa đảo như ngươi, ngươi nhanh thả ra!"
"Vậy ngươi thả ra trước, để cho ta tới cưỡi ngựa!"
"Đi cứt đi, không có cửa đâu, ngươi thả ra!"
"Ta sẽ không thả, ngươi thả ra!" Hai người ồn ào châm chọc nhau một trận, không ai chịu nhường một bước.
Quả nhiên, ngay sau đó - -
Chú thích:
(1) Hồng mã: là loài ngựa có màu đỏ như lửa