Tiêu Dung Diệp xoay người lại, không tình nguyện tiếp tục mê man.
“Mẹ trứng, đi ăn cơm với ta, bằng không đêm nay cấm dục!”
Nghe được Lệ Ảnh Yên uy hiếp trần trụi, Tiêu Dung Diệp vội vàng tỉnh táo từ giấc mộng.
“Được được được, ta và nàng đi ăn cơm, như vậy được rồi chứ!”
Hai người dọn dẹp phía dưới một chút, tiếp đó mặc quần áo ra cửa phòng.
Lệ Ảnh Yên vừa ra khỏi cửa, liền thấy bốn thị nữ, tất cung tất kính cúi người.
“Ách... Các người, các người tới lúc nào?”
“Hồi bẩm vương phi nương nương, nô tì đã chờ ở chỗ này tám canh giờ!”
“Cái gì? Tám canh giờ? Các người là có chuyện gì sao?”
“Hồi bẩm vương phi nương nương, hoàng thượng mời người và Vương Gia vào cung thỉnh an sớm, nhưng mà...”
Nghe được bộ dáng nhóm thị tỳ muốn nói lại thôi, Lệ Ảnh Yên lập tức phát điên!
“A a a! Nam cặn bã họ Tiêu, hoàng thượng truyền chúng ta tiến cung! Mau lăn ra đây!”
Nghe được Lệ Ảnh Yên thúc giục bản thân, Tiêu Dung Diệp vội vàng đi ra.
“Như thế nào, bảo bối?”
“Như thế nào? Hoàng thượng, truyền chúng ta tiến cung thỉnh an đấy! Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta muốn chết!”
“Ôi chao, không có việc gì! Không phải là một lần tiến cung thỉnh an thôi ư, bỏ đi. Hiện tại chúng ta tiến cung cũng không sao, đúng lúc cùng nhau ăn bữa tối với phụ hoàng, mẫu phi!”
Nói xong, Tiêu Dung Diệp ở trước mặt mọi người, liền nắm tay Lệ Ảnh Yên, đi ra ngoài.
“Đợi một chút, nam cặn bã!”
“Làm gì? Lại sao vậy?”
“Trang điểm trên mặt ta, ta tẩy sạch đã!”
Lệ Ảnh Yên không khỏi cúi đầu, nghĩ tối hôm qua mình tìm đường chết trang điểm giống như lão yêu bà, nàng liền cảm thấy buồn cười.
“A ha ha, không cần, tối hôm qua ta cũng đã lau cho nàng rồi, nhìn bộ dáng gặp quỷ này của nàng, ta cũng không dám cùng nhau ngủ với nàng đâu!”
Vừa nói xong, Tiêu Dung Diệp cười trong sáng, tiếp đó, lôi kéo tay Lệ Ảnh Yên, đi ra ngoài.
- - phân cách tuyến - -
Đến trong cung, đều đã là đang lúc hoàng hôn rồi.
Vừa vào Bích Tiêu cung, liền thấy một đám người sớm chuyện trò vui vẻ vây ở trong điện rồi.
Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên có chút ngượng ngùng tiến lên, vấn an mỗi người đang ngồi.
Vừa vấn an xong, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên kinh ngạc phát hiện, hôm nay, Liêu Chiêm Hạo lại có thể đã ở đây.
Chẳng lẽ, bọn họ đây là muốn làm rõ quan hệ ư?
“Dung Diệp, Yên Nhi, hai người các con thật đúng là có thể vung bài lớn, để trẫm và Di nhi, còn có Ý phi, đợi đến thật lâu đó!”
“Đúng vậy, hoàng huynh, cho dù huynh thương hoàng tẩu, cũng không thể thả bồ câu chúng ta, thả tám canh giờ đó!”
Tiêu Uyển Nhu ở một bên núp ở trong lòng Hoắc thiếu nghi, chu miệng kể lể.
Thấy vậy Tiêu Dung Diệp cười ngượng ngùng.
“Uyển Nhu, là hoàng tẩu muội, nàng tương đối liều mạng, nói là nhất định phải sinh ra đứa nhỏ trước thiếu nghi, cho nên, hoàng huynh không thể không phối hợp với nàng!”