Editor: Hoàng Dung
Đợi sau khi lệ Ảnh Yên nghiền ép Tiêu Dung Diệp thõa mãn, một dung nhan kiều mỵ chuẩn bị tư thế cào tay.
“Tướng công, công phu nương tử thế nào?”
Ngón tay Lệ Ảnh Yên khéo léo, trên ngực được mình hôn đều là dấu môi đỏ mọng, vẽ vòng tròn lên.
“Mẹ nó, nữ siêu lừa đảo, xem ra nàng không chỉ có cặn bã, còn *!”
Tiêu Dung Diệp mồ hôi đầm đìa thở hổn hển ở trên giường, ánh mắt ác độc đều bị lệ Ảnh Yên tiêu diệt dưới sự oán hận này.
Từ xưa đều là nam tiêu diệt ô nữ, nhưng đến nơi lệ Ảnh Yên này, liền biến thành nữ cường bạo nam, dienddanulequyndong thật đúng là sửa đổi lịch sử!
Mà nghe được Tiêu Dung Diệp nói mình *, lệ Ảnh Yên càng là cười châm biếm một tiếng.
Tiếp đó nâng tay, nắm giữ Tiêu Dung Diệp.
“Ưm a...”
Một tiếng kêu giống như tiếng giết heo truyền đến, lệ Ảnh Yên nghe giống như là thuốc kích dục, khiến nàng hưng phấn.
“Tướng công, nương tử đang giúp chàng đó! Đến, mau mau cứng rắn lên, ta đói bụng!”
Lệ Ảnh Yên không khỏi tăng thêm lực đạo trên tay.
Nhưng tâm Tiêu Dung Diệp này chính là ăn đòn cân sắt, đánh chết cũng không đồng ý theo ý nguyện của lệ Ảnh Yên.
“Đáng chết, đêm nay lão tử chính là cứng rắn không đứng dậy nổi!”
Như là đang dỗi với lệ Ảnh Yên, ông bạn già của Tiêu Dung Diệp chính là không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
“Mẹ nó, nam cặn bã, không cứng rắn đúng không? Lão nương có rất nhiều thủ đoạn, khiến chàng cứng rắn lên!”
Nói xong, mở miệng to như bồn máu - -
“A ưm...”
Tiêu Dung Diệp không khỏi phát ra một tiếng rên ngâm hưởng thụ.
Ngây ngô và không hề có kỹ thuật, lệ Ảnh Yên nghĩ đến hình ảnh tươi đẹp trong sách, phát huy cực hạn lớn nhất của mình lấy lòng Tiêu Dung Diệp.
Rốt cục, Tiêu Dung Diệp bại trận, ông bạn già của hắn vẫn không chịu khống chế có phản ứng.
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp kéo lệ Ảnh Yên sợi tóc hỗn độn qua.
“Bảo bối, tốt lắm, nàng khiến cho ta có cảm giác!”
Dứt lời, dienddanulequyndong Tiêu Dung Diệp không khỏi phân trần liền kéo thân mình bé bỏng của lệ Ảnh Yên lên áp ở dưới thân.
Lấy tư thái nguyên thủy nhất.
- - phân cách tuyến - -
Ngày hôm sau, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập thúc giục của nhóm thị tỳ.
“Thần vương Điện hạ, vương phi nương nương, hoàng thượng có chỉ, mời hai người các vị tiến cung!”
Hiện tại mặt trời đã lên cao, tối hôm qua hai người cặn bã gần như ép buộc đến canh năm mới nặng nề ngủ.
“Biến, Thiên Vương lão tử đến đây cũng không mở!”
“Bốp!” Một tiếng, giày hỉ giống như là ám khí, ném tới trên cửa phòng, đám thị tỳ cả kinh ào ào kéo vạt áo hạ thấp người, tiến cũng không được, lùi cũng không xong đứng bên cạnh cửa.
Thẳng đến lúc xế chiều, hai thiên hạ lười nhác trên giường mới mở mắt nhập nhèm mê ly.
Tối hôm qua làm vận động thân thể kịch liệt như vậy, lệ Ảnh Yên liền cảm giác thân thể của mình như là ba cái khung.
“Ùng ục!” Một tiếng, đã đói bụng kêu to.
“Này, nam cặn bã, đừng ngủ, ta đói bụng, đi ra ngoài ăn cơm với ta!”
“Ăn cái gì mà ăn? Tối hôm qua, ông bạn già của ta còn chưa có cho nàng ăn no sao?”