Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 205-2: Ta chỉ có thể nói, ngươi không thương hắn lắm (2)




Lệ Ảnh Yên vừa đi ra ngoài mấy bước, Tiêu Uyển Nhu liền một phen tiến lên kéo lấy nàng.

“Còn muốn chạy, không có cửa đâu, ta mới sẽ không cho ngươi đi câu. Cách thiếu nghi ca ca xa một chút! Còn có, ngươi gọi ta ra, vì chuyện này thôi sao?”

“Buông ta ra, nữ nhân điên, ta thật sự buồn bực, sao thiếu nghi ca ca có thể coi trọng ngươi - người điên này!”

“Ngươi... Ngươi lại còn nói ta là kẻ điên!”

Tiêu Uyển Nhu tức giận đến không kịp thở, trong cơn giận dữ,con ngươi như có thể đốt Lệ Ảnh Yên thành tro bụi.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Công chúa bệnh, rốt cuộc mình có yêu thiếu nghi ca ca hay không cũng không biết, đáng đời ngươi làm một lão khuê nữ không ai thèm lấy!”

“Ngươi... Ngươi dám nguyền rủa ta?”

“Nguyền rủa ngươi thì như thế nào? Hiện tại ta chỉ muốn biết, rốt cuộc trong lòng có thiếu nghi ca ca không thôi?”

Lệ Ảnh Yên thấy bộ dáng tâm không ổn định của Tiêu Uyển Nhu, liền hận không thể vung cho nàng ta hai cái tát, mệt cho Hoắc thiếu nghi cuồng dại nàng ta một trận, dienddanulequyndong nàng ta lại có thể già mồm cãi láo như vậy.

Thật lâu sau, Tiêu Uyển Nhu mím mím môi, mới nức nở nói qua - -

“Lần đầu tiên ta gặp được thiếu nghi, là vào mười năm trước, lúc ấy hắn đang đánh cúc cầu với đám hoàng tử trong Hoàng thất, liếc mắt một cái, ta liền sa vào trong nụ cười dịu dàng của hắn. Lúc ấy, ta còn nhỏ tuổi, không hiểu gì, nhưng ta chính là thích hắn từ trong đáy lòng, vì thế ta liền âm thầm hạ quyết tâm, ta muốn làm bản thân lột xác trở nên xinh đẹp nổi tiếng, chờ bản thân lớn lên, ta nhất định phải gả cho hắn.”

“Cứ như vậy, từ đó trở đi, cho đến bây giờ, ta đã yên lặng thích hắn mười năm. Lúc hắn trở về, ta cảm giác thế giới của ta lập tức được ánh mặt trời vây quanh, ta liền tìm mẫu phi, để bà ấy an bày ta múa một điệu uyển chuyển ở trên yến tiệc, có thể là mẫu phi ta nhìn thấu tâm tư của ta, liền nói với phụ hoàng, để ta và hắn đại hôn. Một khắc kia, ta không thể kiềm chế niềm vui sướng, liền cảm giác ông trời rất chiếu cố ta.”

“Nhưng sau này, sự xuất hiện của ngươi hoàn toàn đánh vỡ tất cả sự yên tĩnh vốn có! Ta hận ngươi, hận ngươi vì sao muốn cướp đi thiếu nghi, hận ngươi vì sao lại muốn dây dưa không rõ với hoàng huynh của ta, thậm chí thủ đoạn cao minh đến có thể khiến phụ hoàng nhận ngươi làm nghĩa nữ, ta hận ngươi, hận ngươi vừa xuất hiện liền muốn đoạt đi tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về ta!”

“Ta chưa từng có nghĩ tới muốn cướp đi thứ gì của ngươi? Năm năm trước Thiếu nghi ca ca từng đưa tay trợ giúp ta, nhưng sau này huynh ấy rời đi, bởi vậy, huynh ấy luôn cảm thấy huynh ấy mắc nợ ta, cho nên mới sẽ đối tốt với ta.”

“Về phần hoàng huynh của ngươi, ta quen biết với hắn, chính là một trò khôi hài, chính là không nghĩ tới cuối cùng biến thành như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta thật khẳng định ta yêu hắn, tất cả sẽ không bởi vì Tiêu Uyển Nhu ngươi, hoặc là bất luận kẻ nào, mà rời khỏi hắn.”

“Mà phụ hoàng ngươi có thể thu ta làm nghĩa nữ, càng là một chuyện nực cười, ông ta lại có thể cho rằng ta là đứa nhỏ thất lạc nhiều năm của ông ta. Chỉ tiếc, ta không phải, cho nên ngươi hoàn toàn không cần phải hận ta, trừ bỏ Tiêu dung diệp, Lệ Ảnh Yên ta không có cướp thứ gì của ngươi, chỉ cần ngươi muốn, tình yêu của thiếu nghi ca ca và tình thương người cha của hoàng thượng đều vẫn là của ngươi.”

Lệ Ảnh Yên từ từ nói, nghe được Tiêu Uyển Nhu có nhiều oán niệm với mình như vậy, nàng thật sự cảm thấy hoàn toàn là đang cố tình gây sự.

Chuyện nàng đã trải qua, những đau khổ đã chịu, có mấy người có thể biết đâu, từ nhỏ Tiêu Uyển Nhu nàng ta liền được người nâng niu che chở trong lòng bàn tay, chưa từng trải qua qua những chuyện này, hiện tại ngược lại, lại có thể oán trách nàng như thế, dựa vào cái gì hả?

Đáy lòng Lệ Ảnh Yên không khỏi thê lương.

“Là của ta?”

Nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Uyển Nhu không khỏi nhíu mày, đè nặng giọng nói chất vấn.

“Đúng, tất cả vẫn là của ngươi, chỉ cần ngươi không dễ dàng buông tha, vậy tất cả vẫn là của ngươi! Trong lòng Thiếu nghi ca ca, nói như thế nào, cũng vẫn là của ngươi! Cho nên...”

“Ta yêu thiếu nghi, nhưng... Hắn... Hắn thật ngốc muốn chết, lại có thể muốn xem ta như hàng hóa để mua bán, ta...”

Tiêu Uyển Nhu thương tâm đáp lời Lệ Ảnh Yên, chỉ cần nghĩ đến ngày đó, Hoắc thiếu nghi cầm ngân phiếu nói muốn cưới mình, nàng liền cảm thấy bản thân là giống như con dê con, mặc cho hắn mua bán.

“Ta thật sự không biết rốt cuộc ngươi đang khó chịu cái gì, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, ngươi muốn vì một hành động của hắn, liền chối bỏ toàn bộ của hắn, ta chỉ có thể nói, ngươi không đủ thương hắn!”

Lệ Ảnh Yên nói trảm đinh chặt sắt, từng chữ khoét tâm, mỗi một chữ, mỗi một câu đều có chứa lực sát thương mạnh mẽ, trực tiếp tiến vào trong đáy lòng của Tiêu Uyển Nhu.

“Không phải như thế, ta yêu hắn, giống như ngươi yêu hoàng huynh ta vậy. Nhưng mà... ta sợ, sợ hắn sẽ giống như mấy lần trước vậy, lại lần nữa vứt bỏ ta, ta sợ, ta sợ, ta thật sự rất sợ!”

Nội tâm thấp thỏm lo âu lại tàn phá toàn bộ lý trí Tiêu Uyển Nhu.

Nức nở vài tiếng, nước mắt của Tiêu Uyển Nhu liền như là hạt châu bị đứt, “tách tách” rơi xuống!

Thấy Tiêu Uyển Nhu ngồi trên mặt đất, khóc đến như là mít ướt, Lệ Ảnh Yên nhất thời sinh lòng thương hại.

Tiến lên, ngồi xổm người xuống.

“Không cần sợ nữa, thiếu nghi ca ca sẽ dụng tâm che chở ngươi cả đời, mà ngươi cần phải làm là, toàn tâm toàn ý đi yêu huynh ấy, không cần lại hoài nghi tình cảm của huynh ấy với ngươi sẽ rất ít, kế tiếp, ngươi liền lau nước mắt đi, đi một chỗ với ta!”

“Hả?”

Nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Uyển Nhu hoài nghi nâng mắt lệ lên nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết này.

Lần đầu tiên, Tiêu Uyển Nhu buông dè dặt, buông kiêu ngạo, buông cảnh giác nói chuyện với Lệ Ảnh Yên, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta cũng không chán ghét như trong tưởng tượng, ngược lại có chút ngây thơ đáng yêu.

“Ta nói công chúa bệnh, đừng khóc nữa, mang ngươi đi địa phương tốt! Mau đứng lên!”

Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền không chú ý đến không thoải mái giữa các nàng nữa, đưa tay liền kéo Tiêu Uyển Nhu vẻ mặt mờ mịt trên mặt đất.

Tiếp đó, nắm tay nhỏ bé của nàng ta, Lệ Ảnh Yên như là ngựa hoang vui vẻ, mang theo Tiêu Uyển Nhu chạy tới Ngự Hoa Viên.