Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 202-4: Tình yêu không có người hiểu (Đại kết cục) (4)




"A? Thiếu Nghi cũng có chuyện vui? Vậy mau nói đi, là nữ tử nhà ai may mắn như thế?"

Tiêu Hạo Thiên biết rõ còn cố hỏi nói qua.

Mục đích của ông rất đơn giản, muốn Hoắc Thiếu Nghi này giống như Tiêu Dung Diệp, ở trước mặt mọi người, tỏ rõ tâm ý của mình, để mọi người làm chứng cho bọn họ.

"Hồi hoàng thượng, là hòn ngọc quý trên tay ngài, Uyển Nhu công chúa điện hạ!"

Khi Hoắc Thiếu Nghi nói lời này ra, Tiêu Uyển Nhu ngồi ở bên cạnh Ý Phi, sắc mặt rõ ràng đỏ lên, tiếp đó, tiểu nữ tử ngây thơ rụt rụt vào trong lòng Ý phi.

"Mẫu phi, người xem hắn... Uyển Nhu rất thẹn thùng!"

"Ha ha, nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, tiểu nữ tử con xấu hổ cái gì?"

Ý phi yêu thương nhìn nữ nhi của mình một chút, một bộ dáng chìm đắm vào tình yêu, đều hiện rõ ở trên mặt.

"Thiếu Nghi, ngươi muốn kết hôn với nữ nhi của trẫm, phải bày tỏ một chút mới được?"

Nữ nhi của Tiêu Hạo Thiên ông, hòn ngọc quý nâng niu trong lòng bàn tay, nay có người cầu hôn, thế nào cũng nên bày tỏ một chút.

"Hoàng thượng, Thiếu Nghi ta tương đối ngu dốt, cho nên tính toán lấy chút thứ thực tế biểu đạt chân thành của ta."

Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi liền lục ra một xấp ngân phiếu ngân hàng tư nhân từ trong tay áo ra.

"Hoàng thượng, nơi này là hai vạn lượng hoàng kim, năm vạn lượng bạc, Thiếu Nghi liền lấy những thứ này làm sính lễ được không!"

Hoắc Thiếu Nghi vừa mới dứt lời, Tiêu Uyển Nhu ở một bên lập tức xù lông, không chút suy nghĩ liền đứng dậy, hoàn toàn không chú ý đến hình tượng công chúa của mình, hét lớn - -

"Hoắc Thiếu Nghi, chàng - nam nhân ngu ngốc này, chàng cho rằng chàng là thiếu gia của gia đình phú thương, có chút tiền dơ bẩn liền rất giỏi à. Nói cho chàng biết, Tiêu Uyển Nhu ta là vô giá, không phải những thứ tiền rách này của chàng có thể lấy được tới tay!"

Nói đến Hoắc Thiếu Nghi này, vốn tưởng rằng hắn xem như là một nam nhân thông minh cơ trí, không nghĩ đến ở trên vấn đề tình cảm, hắn lại ngây ngốc như vậy, ngây ra như phỗng, ngốc nghếch.

Càng nghĩ, Tiêu Uyển Nhu càng cảm thấy tức giận.

Ngay sau đó, Tiêu Uyển Nhu liền tức giận chạy ra.

Thấy Tiêu Uyển Nhu chạy ra ngoài, Hoắc Thiếu Nghi lập tức hoảng hốt.

"Uyển Nhu..."

Tiếp đó, Hoắc Thiếu Nghi giống như ra roi thúc ngựa chạy vội ra ngoài.

"Cẩu Đản, sao nàng lại buồn bực? Nàng nói ta sẽ không làm ra chuyện lãng mạn, vậy bây giờ, ta và nàng làm chuyện lãng mạn, sao nàng còn không vui hả?"

Tiêu Dung Diệp không hiểu, bản thân rõ ràng đã lấy lòng nàng, sao còn có thể chọc giận nàng chứ? Chẳng lẽ hành động tặng hoa này còn chưa đủ lãng mạn ư?

"Nam cặn bã đáng chết, nam cặn bã thối, nam cặn bã ngu ngốc, cho ta xin, dùng một chút đầu óc của chàng để suy nghĩ được không? Cầu hôn nữ nhân, có thể tặng hoa, nhưng chàng cũng không thể tặng cỏ đuôi chó keo kiệt như vậy chứ?"

"Cẩu Đản, hoa này rất đẹp mắt. Huống chi, nàng tên là Cẩu Đản, cỏ đuôi chó và Cẩu Đản, hai cái này thật rất xứng đôi đó! Ta lựa chọn thật lâu, mới chọn được cỏ đuôi chó này đó!"

"Cút đi!"

Lệ Ảnh Yên chợt hất cánh tay Tiêu Dung Diệp ra, nàng muốn phát điên, nam nhân xấu xa này lại có thể lấy hoa rẻ tiền này đến theo đuổi nàng, Lệ Ảnh Yên nàng không đáng giá tiền như vậy ư?

"Cẩu Đản, nàng đang nháo loạn cái gì hả? Nàng có biết cỏ đuôi chó này có ý nghĩa gì không?"

"... Ý nghĩa gì?"

"Là tình yêu không cần người hiểu rõ! Tựa như ta yêu nàng, chỉ cần yên lặng nhìn nàng hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi. Tiểu Cẩu Đản, yêu, có khi không cần nói ra, để ta dùng thời gian chứng minh cho nàng xem, được không? Cẩu Đản, ta yêu nàng!"