Editor: Hoàng Dung
Vừa vào cửa, liền thấy Tiêu Uyển Nhu cầm bội kiếm, bước từng bước một tới gần hoàng hậu. Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, một phen kéo cổ tay trắng noãn của nàng qua.
"Uyển Nhu, đã quên ban ngày nàng đáp ứng gì với ta rồi sao?"
"Ta..."
"Còn nữa, một đao này của nàng có thể giải quyết toàn bộ vấn đề sao? Giao hoàng hậu cho Thận Hành tư xử lý đi!"
"Nhưng Thiếu Nghi, ta... ta thật sự nuốt không trôi cục tức này. Mẫu phi của ta, bà ấy..."
Nói tới đây, trong mắt Tiêu Uyển Nhu liền bắt đầu lóe ra nước mắt.
Thấy vậy, Hoắc Thiếu Nghi vội vàng ôm Tiêu Uyển Nhu vào lòng - -
"Được rồi Uyển Nhu, hết thảy đều đã qua, không phải sao? Hiện tại, ít nhất nàng còn có ta!"
Giọng nói ôn nhuận vang lên, mang theo lo lắng thật sâu giống như lúc trước, khiến Tiêu Uyển Nhu cảm động, rất muốn cứ như vậy mà dựa vào cả đời.
"Thiếu Nghi, lần này... chàng sẽ không lại gạt ta chứ?"
Tiêu Uyển Nhu thấp giọng nỉ non, nàng sợ, thật sự rất sợ. Hoắc Thiếu Nghi này đã năm lần bảy lượt rời khỏi mình, bây giờ chuyện đã đến nước này, hắn - - hẳn sẽ không lại rời khỏi mình chứ?
"Uyển Nhu, nàng không cần nghĩ nhiều. Trước kia đều là ta không đúng, ta cũng không muốn rời khỏi nàng rồi!"
Hoắc Thiếu Nghi không khỏi càng ôm chặt thân mình nhỏ bé của Tiêu Uyển Nhu vào trong lòng.
- - phân cách tuyến - -
Chuyện hoàng hậu nổi điên, trải qua tuyên truyền ồn ào huyên náo, đã khiến dư luận ồn ào xôn xao, đến người ngoài đường cũng biết.
"Cái gì? Ngươi nói mẫu hậu nổi điên rồi hả?"
Nghe được Tư Đồ Hoảng bẩm báo, mắt Tiêu Dung Thước đều là không thể tin.
"Nghe nói là... Bên Thần vương Điện hạ động tay động chân!"
Đột nhiên "rầm!" một tiếng, Tiêu Dung Thước giận không kềm được đưa tay vỗ lên bàn, nhất thời ly trà trên bàn người ngã ngựa đổ "choang choang" rơi xuống đất.
"Tiêu Dung Diệp, ngươi - tên tiểu nhân hèn hạ này, đầu tiên là lừa gạt để phụ hoàng trọng dụng, hiện tại lại muốn đến lay động ngôi vị của bản thái tử sao?"
Nghĩ đến Tiêu Dung Diệp ưu tú mọi mặt, mặt nào cũng vượt qua mình, Tiêu Dung Thước liền tức giận đến hận không thể phanh thây hắn.
"Thái tử điện hạ, ngài trước đừng tức giận, vẫn nên suy nghĩ một chút kế tiếp nên làm như thế nào đi!"
"Làm như thế nào? Lập tức phát động phản đối bằng vũ trang!"
"Lập tức? Lập tức sao? Thái tử điện hạ, này..."
"Thế nào? Tư Đồ đại tướng quân có ý kiến sao? Đừng quên, đến lúc Lão Bất Tử đó tỉnh lại, truyền ngôi vị hoàng đế cho Tiêu Dung Diệp, chúng ta liền không có cơ hội nào rồi?"
"Nhưng điện hạ, có phải chúng ta có chút nóng vội rồi không?"
"Câm miệng, ngươi không có tư cách phản bác lời nói của bản thái tử!"
Bây giờ tâm Tiêu Dung Thước đang ăn quả cân sắt, một lòng một dạ muốn bắt Tiêu Dung Diệp, để tránh đêm dài lắm mộng, đến ngôi vị thái tử của mình cũng không bảo vệ được.
Nghe được Tiêu Dung Thước nói như vậy, Tư Đồ Hoảng cũng không dám nói nhiều nữa, liền yên lặng gật đầu đáp ứng.
- - phân cách tuyến - -
"Dung Diệp, có tin tức bên thái tử đã hành động, có phải chúng ta nên..."
"Ha ha, hắn quả nhiên vẫn không đổi được tính tình xúc động. Yên tâm đi Thiếu Nghi, trong tay ta có ngọc tỷ do phụ hoàng truyền lại, tự nhiên là sẽ nhận được hưởng ứng của thiên hạ. Huống chi, bên bọn họ nóng vội, nhất định là đến quân đội vẫn chưa huấn luyện tốt, cũng chỉ là một quân đoàn không chịu được cát vụn mà thôi. Thế cờ này, chúng ta tất thắng!"
Nghe Tiêu Dung Diệp nói lời thề sắt son, Hoắc Thiếu Nghi vẫn bất an.
"Dung Diệp, sao ngươi nắm chắc như vậy?"
"Chính cái gọi là 'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", tính tình của Tiêu Dung Thước rất nôn nóng, gặp chuyện không bình tĩnh, không bình tĩnh thì khó thành người tài rồi! Chúng ta cần gì phải sợ hắn, điểm quan trọng nhất là..."
Tiêu Dung Diệp đột nhiên dừng một chút, con ngươi hẹp dài híp lại, tiếp đó gằn từng tiếng - -
"Bộ tộc An thị bên hoàng hậu đã ngã, Tiêu Dung Thước cũng thiếu phụ tá đắc lực, sao có thể chống lại chúng ta chứ!"
"Bên phía hoàng hậu... Ngươi là nói..."
"Không sai, chuyện giả thần giả quỷ tối hôm qua chính là một tay ta bày ra. Chuyện hoàng hậu giết hại phi tần, độc hại hoàng tự đã khiến dư luận xôn xao. Ngươi cảm thấy mẫu tử hai người bọn họ còn có thể thu phục tâm dân, thuận ý dân sao?"