Editor: Hoàng Dung
"Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu từng hại chết mẫu phi Uyển Nhu?"
Hoắc Thiếu Nghi khó có thể tin, chớ có lên tiếng chất vấn.
Khiếp sợ, làm căng cứng đường cong khuôn mặt của hắn, vẻ mặt nháy mắt trắng xanh, khó có thể che giấu nội tâm sợ hãi bất an của hắn.
"Ừ, ngày ấy ta và cha ta hiếm khi cùng nhau uống rượu. Cha con chúng ta nói rất nhiều chuyện, ông ấy nói ông ấy tạo ra rất nhiều nghiệt, từng trợ giúp hoàng hậu bỏ độc trong thuốc bổ của Đậu Tiệp dư."
"Ngươi nói... Cha ngươi giúp hoàng hậu giết mẫu phi Uyển Nhu?"
Hoắc Thiếu Nghi run run đứng lên, cả trái tim quay cuồng kinh ngạc khiếp sợ.
"Ừ, chuyện này, cha ta quả thật có tham dự..."
"Đáng chết, sao cha ngươi có thể trợ Trụ vi ngược?"
Hoắc Thiếu Nghi điên cuồng tiến lên, còn chưa chờ Lộ Lệ nói hết lời, liền một phen kéo lấy vạt áo trước của hắn, mãnh lực kéo về phía mình.
Giờ khắc này, Hoắc Thiếu Nghi bùng nổ phẫn nộ từ trong đáy lòng, chạy thẳng đến mỗi một cọng tóc.
"Thiếu Nghi, ngươi trước đừng kích động. Oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta nhất định sẽ tra rõ ràng chuyện này, cho Uyển Nhu một công đạo. Đừng quên, nàng cũng là muội muội ruột của ta!"
Tiêu Dung Diệp tiến lên, một ta đặt trên cổ tay Hoắc Thiếu Nghi lôi kéo vạt áo trước của Lộ Lệ. Lúc này giữa bọn họ không thể xuất hiện chút nhiễu loạn này, nhất là không thể náo loạn loại chuyện đấu tranh nội bộ này.
Nhưng nhìn thấy Hoắc Thiếu Nghi kích động như vậy, cũng có thể chứng minh một chuyện, đó chính là trong đáy lòng hắn quả thật có Uyển Nhu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Dung Diệp vẫn chiếm được an ủi, hắn cũng không cần lo lắng Hoắc Thiếu Nghi sẽ tranh đoạt Cẩu Đản với hắn rồi.
Mà nghe được lời nói có lý của Tiêu Dung Diệp, Hoắc Thiếu Nghi cũng liền thôi. Dù sao Lộ Lệ cũng không biết chuyện, cha hắn phạm phải sai lầm, sao hắn có thể quy tội hắn ta.
Nghĩ nghĩ, Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy bản thân hắn là nên chịu trách nhiệm vì hành động vừa rồi của mình.
Vì thế liền thật có lỗi gật đầu với Lộ Lệ, trang trọng mở miệng - -
"Lộ thái y, vừa rồi thật sự thật có lỗi, ta... ta quá xúc động rồi!"
"Không có việc gì, tức sùi bọt mép vì hồng nhan thôi, ta hiểu ngươi!"
Lộ Lệ không sao cả nhún nhún vai, hắn cũng không phải đần độn, làm sao có thể không biết chuyện hư hỏng giữa bọn họ!
"Được rồi, trước đừng nói những thứ này, chúng ta bố trí một chút đi. Trận chiến kế tiếp, chúng ta phải toàn lực ứng phó."
Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi và Lộ Lệ liền tiến đến vây tròn lại, cùng bố trí.
- - phân cách tuyến - -
Đợi xử lý gần xong mọi thứ, Hoắc Thiếu Nghi liền chào hỏi với hai người Tiêu Dung Diệp và Lộ Lệ, liền đi trước rồi.
Mà Tiêu Dung Diệp cũng không giữ lại, nghĩ đến Hoắc Thiếu Nghi nhất định muốn đi tìm Tiêu Uyển Nhu để nói ra chuyện này, sao hắn có thể ngăn cản.
Sau khi nhìn Hoắc Thiếu Nghi đi rồi, khuôn mặt vui vẻ của Lộ Lệ tiến lên, bắt tay khoát lên trên bờ vai Tiêu Dung Diệp.
"Ôi chao, Tiêu tứ gia, có chuyện ta chưa nói. Ta sợ nói, ngươi sẽ chịu không nổi?"
Lộ Lệ cười mỉa, một đôi mắt đào hoa hàm chứa xuân tình nhộn nhạo.
Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp tức giận hất tay Lộ Lệ ra. Còn đi đến bên bàn, rót chén nước trà cho bản thân, cầm lên, nhấp một ngụm.
"Có chuyện mau nói, có P mau phóng. Ta cũng không thời gian cãi cọ với ngươi, ta còn muốn đi bồi..."
"Bồi ai?"
Lộ Lệ không chết tâm tiến lên hỏi, sắc mặt cười mỉa, quyến rũ tận xương.
"Ngươi tmd đừng ghê tởm, sao cứ muốn ta nôn cơm buổi trưa đã ăn ra hả?"
Vẻ mặt Tiêu Dung Diệp không kiên nhẫn nhíu lại, hiện tại hắn thầm nghĩ, lập tức lập tức đuổi nam nhân nói nhảm này đi, sau đó đi tìm tiểu Cẩu Đản của hắn.
"Được, không đùa ngươi nữa. Nói cho ngươi chuyện này, vừa rồi Hoắc Thiếu Nghi ở đây, ta không có ý tứ nói ra."
"Chuyện gì?"
Tiêu Dung Diệp thần thái tự nhiên cầm lấy ly trà, nhàn nhạt uống một hớp, tựa hồ hoàn toàn không dậy nổi hứng thú với chuyện Lộ Lệ muốn nói.
"Này, sao ngươi không thể biểu hiện kinh ngạc một chút chứ?"
Lộ Lệ bày dáng vẻ Lan Hoa Chỉ, bĩu môi, giống như là một nữ nhân lẳng lơ bất mãn.
"Ngươi nói không? Không nói ta đi!"
Tiêu Dung Diệp làm bộ đứng dậy muốn đi.
"Được rồi, ta nói, ta nói!"
Lộ Lệ tiến lên, một phen kéo lấy Tiêu Dung Diệp, tiếp đó một bộ dáng thần bí hề hề nói qua - -
"Tiêu tứ gia, gần đây ngươi có liên lạc với vương phi tương lai đã từng được khâm định - Tư Đồ Lan Cẩn đó khônng?"
"Hả? Không hiểu được? Không có việc gì nói tới nàng ta làm gì?"
Thật hiển nhiên, giữa lông mày Tiêu Dung Diệp có một tia hờn giận. Hiện tại hắn và tiểu Cẩu Đản đã tiêu tan hiềm khích trước kia, tự nhiên nói Tư Đồ Lan Cẩn đó làm gì, thật tổn thương tình cảm.
"Ha ha, ngươi đây là bộ mặt thối ăn cứt chó gì hả! Nói cho ngươi, nàng đã nhập màn khách với thái tử rồi. Không có gì bất ngờ xảy ra, đã vu sơn mây mưa quay cuồng với thái tử rồi."
"Không đúng, Lộ Đại Thần Y, ngươi nói với ta nhiều như vậy, sao ta vẫn không rõ ý tứ của ngươi là gì? Nàng là nữ nhân của ai, hiện tại cũng không có quan hệ với ta!"
"Sao lại không quan hệ? Nàng cũng đã từng là nữ nhân của ngươi, hiện tại thành người của Tiêu Dung Thước, ngươi không cảm thấy cũng là đội nón xanh cho ngươi sao?"
Nằm máng!
Nghe được Lộ Lệ nói như vậy, giờ khắc này, Tiêu Dung Diệp có một loại xúc động muốn nói tục.
"Đại ca, đó là nữ nhân ta coi như giẻ lau ném đi, Tiêu Dung Thước hắn thích nhặt dâm nữ của Tiêu Dung Diệp ta, để cho hắn nhặt đi! Vì sao ta phải để ý? Còn có, nàng ta đặc biệt là nữ nhân của ta sao? Ta ngay cả tay của nàng ta cũng chưa từng năm qua, vậy cũng coi như là nữ nhân của ta à? Không hiểu nổi mà."