Editor: Hoàng Dung
"Yên tâm đi, Cẩu Đản, không cần sợ! Chúng ta đều sẽ không có chuyện gì!"
Tiêu Dung Diệp an ủi, cô gái nhỏ này, quả nhiên là chí bảo trong lòng hắn. Nghe được chuyện nàng bị ám sát, cả trái tim Tiêu Dung Diệp hoàn toàn không còn bình tĩnh nữa.
"Chuyện hoàng hậu bên kia, nàng cứ yên tâm giao cho ta đi làm. Chờ Thiếu Nghi trở về, ta liền bố trí với hắn, hiện tại chúng ta đã nắm được một ít tội trạng của hoàng hậu, chỉ chờ bà ta nhấc lên một trận chính biến cung đình thôi."
"Chờ sau khi bà ta nhấc lên chính biến cung đình, chúng ta liền một lưới bắt hết bọn họ, lấy danh nghĩa 'Thanh Quân Trắc'(1), trực tiếp đánh phá Hoàng Long, diệt trừ tất cả quan tham quan ác phía sau tộc hoàng hậu."
"Toàn bộ, Cẩu Đản, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng nhận lấy chút ủy khuất nào. Còn có, nếu bọn họ đã xuống tay với nàng, như vậy hiện tại bọn họ nhất định là đang rục rịch, phụ hoàng còn chưa có tỉnh lại, ta không thể đi bẩm báo với ông ấy, ta chỉ có thể âm thầm huấn luyện binh lính. Dù sao phụ hoàng đã giao thánh chỉ vào trong tay ta, tay ta còn cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể đánh thắng trận Thánh Chiến này!"
Nghe giọng nói kích động tràn đầy tin tưởng của Tiêu Dung Diệp, có thể nói là trong lòng Lệ Ảnh Yên hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại vào hắn.
"Ừ, ta tin chàng!"
Nghe được nữ tử mình yên mến hoàn toàn tin tưởng mình, Tiêu Dung Diệp gật gật đầu.
"Chờ xử lý tốt tất cả chuyện nơi này, ta liền thỉnh chỉ với phụ hoàng, để ông ấy tứ hôn cho chúng ta. Ta đã mất đi nàng một lần, không muốn lại mất thêm lần thứ hai. Cẩu Đản, chúng ta nhất định có thể hạnh phúc ở cùng nhau, đúng không?"
"Ừ, chúng ta nhất định có thể hạnh phúc ở cùng nhau!"
Hai người không khỏi nắm chặt mười ngón tay, lòng bàn tay áp vào nhau, đối diện nhau cười ngọt ngào.
Đêm, bởi vậy trở nên ấm áp!
- - phân cách tuyến - -
Ngày hôm sau, khi Tiêu Dung Diệp ở giữa Cần Chính Điện, thay thế hoàng thượng phê duyệt tấu chương, Hoắc Thiếu Nghi phong trần mệt mỏi trở về từ bên ngoài.
Còn chưa về tới nhà đổi y phục liền vào Cần Chính Điện.
"Dung Diệp!"
Tiêu Dung Diệp ngẩng đầu, thấy Hoắc Thiếu Nghi trở về, liền dừng bút trong tay lại.
"Thiếu Nghi, ngươi đã trở lại, mau ngồi!"
"Không xong, Dung Diệp, ta đi miếu Hoàng Thành, nhưng... không thấy Yên Nhi! Ngươi nói nha đầu kia có thể chạy tới đâu? Thật sự là làm cho người ta lo lắng!"
Vừa nói xong, Hoắc Thiếu Nghi liền áy náy không thôi. Nếu không phải lúc trước bản thân nói tất cả với nàng, thì làm sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy được!
"Ha ha!"
Tiêu Dung Diệp bỗng nhiên cười cởi mở, mà tiếng cười này càng khiến Hoắc Thiếu Nghi không hiểu ra sao, đây đến cùng là xảy ra chuyện gì?
"Dung Diệp, ngươi..."
"Thiếu Nghi, là ta không tốt. Cẩu Đản nàng đã đã trở lại, hơn nữa nàng còn tìm được chứng cứ ta và nàng không phải là huynh muội ruột, cho nên nói hiện tại ta và nàng đã không có ràng buộc huyết thống gì rồi!"
"A? Sao lại thế này?"
Hoắc Thiếu Nghi không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ xuất hiện chuyện 'Liễu ám hoa mình hựu nhất thôn'(2)?
"Ha ha, là một hiểu lầm thôi, Cẩu Đản vẫn thật sự là nhảy ra từ trong kẽ đá!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền bảo Hoắc Thiếu Nghi ngồi xuống, nói toàn bộ quá trình chuyện này với hắn một lần.
Mà Hoắc Thiếu Nghi nghe xong toàn bộ nguyên nhân hậu quả, tim vốn ở trong cổ họng rốt cục trở xuống trong bụng.
"Nói thật, thật sự là rất không thể tin được, Yên Nhi nàng... nàng thật đúng là vận mệnh đa truân!"
"Đúng vậy, thân thế của Cẩu Đản quả thật làm cho chúng ta không khỏi thở dài, nhưng may là ông trời công bằng, hiện tại tất cả chân tướng đều rõ ràng, giữa ta và nàng cũng không cần kiêng kị gì nữa rồi!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp không tự chủ được nhìn chăm chú cảm xúc biến hóa của Hoắc Thiếu Nghi một chút.
Dù sao hắn ta đã từng thích Lệ Ảnh Yên, vô luận như thế nào, điểm ấy đều vẫn khiến Tiêu Dung Diệp rất là khó chịu.
"Dung Diệp, chân tướng sự tình đã rõ ràng, ta hi vọng ngươi có thể coi nàng như mạng, che chở nàng, bao dung nàng, yêu nàng, một đời một kiếp!"
Hoắc Thiếu Nghi biết chuyện hai người bọn họ đã định, tuy rằng đến bây giờ bản thân còn giữ lại một phần tình nghĩa khó có được với Lệ Ảnh Yên, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép bản thân đi phá hư hai người bọn họ. Nghĩ nghĩ, bản thân chân thành chúc phúc cho hai người bọn họ, đó là tình nghĩa sâu sắc nhất đối với hai người bọn họ.
Huống chi, lúc trước bản thân cũng là thủ phạm gián tiếp bức tử đứa nhỏ của bọn họ, điểm này, đến bây giờ Hoắc Thiếu Nghi vẫn không thể giải thoát.
"Thiếu Nghi, kỳ thực không cần ngươi nói, ta cũng sẽ làm như vậy! Ngươi yên tâm, đời này Tiêu Dung Diệp ta vô luận là thân thể hay là tâm, chỉ có thể thuộc về một mình Lệ Ảnh Yên!"
Mặt Tiêu Dung Diệp đầy chắc chắn, đều là vẻ tuyệt đối khẳng định.
Mà nhìn thấy Tiêu Dung Diệp tình thâm như thế, trong lòng Hoắc Thiếu Nghi cũng tràn đầy vui vẻ.
"Dung Diệp, ta tin ngươi!"
Nói xong, hai người liền ở chỗ này, đối diện cười nhẹ một tiếng.
Mà đúng lúc này, tiểu thái giám bên ngoài tiến vào truyền lời, nói Lộ Lệ thái y bái kiến.
Nghĩ Lộ Lệ này nhất định là có chuyện gì đó, huống chi Lộ Lệ này cũng không phải là người ngoài gì, đều là huynh đệ với bọn họ, nói trắng ra là chính là châu chấu trên một sợi thừng, bởi vậy liền để hắn vào trong điện.
Chú thích:
(1) Thanh Quân Trắc: Nó có nghĩa là một hành động diệt trừ những kẻ xấu có mưu đồ bất chính bên cạnh nhà vua.
(2) Liễu ám hoa mình hựu nhất thôn: Thành ngữ này lấy từ bài thơ Đường «Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường» của Võ Nguyên Hành. Thi nhân yêu nước Lục Du nổi tiếng thời Nam Tống kiên quyết chủ trương kháng Kim, bị tước mất chức quan. Lục Du trở về cố hương Sơn Âm (nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang), chỉ ngồi đọc sách qua ngày.
Một ngày, Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa. Nhưng Lục Du ham chơi nên không muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi đi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, thì đột nhiên phát hiện ở trong một thung lũng gần đó có một thôn trang nhỏ. Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết.
Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến tản bộ xa này, mới sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn», trong đó có hai câu: “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng. Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình, hàm chứa triết lý phong phú, được mọi người yêu thích và truyền tụng hàng trăm ngàn năm qua.