Editor: Hoàng Dung
Thấy có vài người chiếm lĩnh chỗ của mình, lão nhân đầu tiên là rất không vui, ánh mắt đầy oán độc giống như có thể lăng trì đám người bọn họ.
Lão nhân tiến lên, chuẩn bị đánh thức bọn họ.
Nhưng khi đi đến bên người Lệ Ảnh Yên, đúng lúc nàng trở mình một chút, một khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết trong suốt đột nhiên hiện ra dưới ánh đèn lờ mờ.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn châu tròn ngọc sáng này của Lệ Ảnh Yên, lão nhân nhất thời kinh hãi một trận.
Đến ánh mắt cũng không tự chủ được mà trở nên run rẩy.
Nàng... Nàng... Nàng là...
"Ong!" một tiếng, lão nhân cảm giác đầu của mình giống như sắp nổ tung, thân mình không khỏi run lên, bước chân lảo đảo lui ra phía sau vài bước.
Sau khi lui vài bước, bỗng chốc đụng ngã đế nến trên bàn.
"Bốp!" một tiếng, dầu thắp vung đầy bàn gỗ đen nhánh, mà âm thanh nhỏ rải rác này cũng làm phiền mấy người đang ngủ mơ!
"Ưm, ai đó?"
Lệ Ảnh Yên mơ mơ màng màng mở mắt ra, không khỏi mở to trong nháy mắt. Hiện ra ở trong con ngươi của nàng chính là một lão nhân có diện mạo cực kỳ xấu xí, trên mặt trái lõm xuống là một vết sẹo xấu xí lớn, nhìn xuống phía dưới là sợi tóc dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, quần áo tả tơi, một cỗ tanh tưởi đập vào mặt.
Lệ Ảnh Yên không khỏi vội vàng che mũi.
Thấy cử động kia của Lệ Ảnh Yên, lão nhân nhi lập tức cười lớn ra tiếng - -
"Ha ha!"
Nghe lão nhân nhi cười to một trận không e ngại, đám người Lệ Ảnh Yên càng nghe đến rợn cả tóc gáy.
Chốc lát, lão nhân nhi ngừng tiếng cười, xoay đầu sang, phóng ánh sáng sắc bén.
"Nương ngươi là người có thiện tâm, hoàn toàn không bởi vì người khác xấu xí mà bày ra bộ dáng như vậy. Ngươi quả nhiên không học được ưu điểm trên người nương ngươi! Ngược lại học được bộ dáng xem thường người khác!"
Lão nhân nhi dùng giọng điệu khinh thường chửi rủa, rõ ràng đang sỉ nhục Lệ Ảnh Yên.
Mẫu thân của nàng - Hứa Di chính là hoàng hậu có tiếng thiện lương, sao đến nàng lại biến thành đức hạnh này chứ.
Mà nghe được lão nhân nhi nói đến mẫu thân của mình, Lệ Ảnh Yên nhất thời kinh hãi đứng lên, sao bà ta biết được mẫu thân của mình chứ?
"Bà nói cái gì, bà biết mẫu thân của ta sao?"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền không quan tâm tiến lên, một phát bắt được áo của lão nhân nhi.
Mà giờ phút này thấy Lệ Ảnh Yên kích động lôi kéo y phục của mình, lão nhân nhi lại lần nữa cười ha hả.
"A ha ha, thế nào? Lúc này ngược lại học xong không chê ta dơ bẩn à?"
Nghe được giọng mỉa mai rõ ràng của lão nhân nhi, Lệ Ảnh Yên ngoảnh mặt làm ngơ, một lòng đều là hướng về chuyện mẫu thân của mình.
Lệ Ảnh Yên không khỏi lại lần nữa ngoan lệ bắt lấy ống tay áo của lão nhân nhi.
"Nói với ta, mau nói cho ta biết, rốt cuộc bà biết được những chuyện gì?"
Nhìn thấy cảm xúc Lệ Ảnh Yên trở nên hơi kích động, lão nhân nhi cũng tràn đầy kinh ngạc, dù sao sốt ruột trong mắt người tiểu nữ tử này cũng rất rõ ràng.
"Ngươi muốn biết cái gì?"
"Ta muốn biết bí mật thân thế của ta? Rốt… rốt cuộc ta là đứa nhỏ của ai?"
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên không quan tâm, cũng không biết cuối cùng người này có quan hệ như thế nào với mình, toàn tâm toàn ý chỉ muốn biết, rốt cuộc mình là đứa nhỏ của ai?
"Vậy ngươi biết ta là ai không?"
Lão nhân nhi không nóng không lạnh, ngược lại hỏi Lệ Ảnh Yên một câu.
"Ta... Ta không biết!"
Lệ Ảnh Yên có chút nghẹn lời, nàng thật sự không biết bà ta!
"Ngươi quả thật không biết ta, lúc ấy ta ôm ngươi xuất cung, ngươi còn ở trong tã lót!"
"Cái gì? Ta ở trong tã lót? Bà nói, bà là nữ bộc năm đó ôm ta đến miếu Hoàng Thành à?"
Tâm tình Lệ Ảnh Yên kích động đến không lời nào có thể miêu tả được, nàng thật sự không biết nên nói những gì? Nàng thật là rất chấn kinh rồi, trong lúc mơ hồ có một loại cảm giác sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(1).
Trời cao đối xử với nàng vẫn rất công bằng, vào lúc nàng sắp hỏng mất, lại lần nữa dấy lên hi vọng cho nàng.
"Đúng, ta chính là người năm đó ôm người rời khỏi cung!"
Nghe được lão nhân nhi nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng Lệ Ảnh Yên mới hoàn toàn rơi xuống.
"Vậy van cầu bà, van cầu bà, nói thân thế của ta với ta, van cầu bà!"
Chú thích:
(1) “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.