Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 186: Chọc hai nước quý nhất, vong một nước một quân




Editor : Hoàng Dung

"Nói với ta, ngươi biết được từ đâu? Hả? Ngươi muốn nói cái gì? Nói đi! Nói với ta! Rốt cuộc sao ngươi biết được việc này?"

Liêu Chiêm Hạo tiến lên, một phen kéo lấy cánh tay Lệ Ảnh Yên, lạnh giọng chất vấn.

Đối với việc Lệ Ảnh Yên biết được chuyện này, Liêu Chiêm Hạo rất khiếp sợ, nhưng còn lo lắng hơn là những người khác có biết chuyện này không? Hay là như thế nào!

"Sao, sợ người khác biết ngươi ngủ với nữ nhân của hoàng thượng à?"

Lệ Ảnh Yên tiếp tục giọng mỉa mai, mặt mày đều là khinh thường. Đối với Ý phi, nàng vốn không có cảm tình gì, huống chi nam nhân này đã từng nhận lệnh của Ý phi đến ám sát bản thân, hiện tại bị nàng tìm được nhược điểm, tất nhiên muốn nhục nhã một phen.

"Cẩu Đản, nàng đang nói cái gì? Nàng lặp lại lời đó lần nữa đi!"

Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp ở một bên im lặng thật lâu, không thể tin mở miệng chất vấn.

Giờ phút này, hai mắt hắn màu đỏ tươi, tơ máu vọt lên như là sóng to gió lớn quay cuồng, Lệ Ảnh Yên nhìn thấy mà không khỏi trở nên kinh hồn táng đảm.

Giờ phút này Lệ Ảnh Yên có một loại xúc động hận không thể tát mình một bạt tai. Sao nàng ngốc như vậy, quên chuyện Tiêu Dung Diệp vẫn còn ở đây chứ!

Cảm xúc lại có thể kích động đến không chịu khống chế phun ra tất cả lời nói từ trong lòng ra ngoài, sao nàng ngốc như vậy, không có lo lắng đến cảm thụ của Tiêu Dung Diệp!

"Ta..."

Trong lòng Lệ Ảnh Yên không khỏi tràn đầy lo lắng, nàng nên đối mặt với hắn như thế nào đây?

Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên ấp úng không nói lên được cái gì, liền vươn cánh tay, tiến lên kéo lấy cánh tay của nàng một phen.

"Nói với ta, nói toàn bộ hết thảy chuyện nàng biết với ta!"

Tiêu Dung Diệp rất thô bạo, trong mắt màu đỏ tươi tràn đầy khát vọng biết được chân tướng.

"Chàng... Chàng làm đau ta rồi!"

"Nói với ta, ta phải biết toàn bộ!"

Tiêu Dung Diệp cũng không chú ý đến rốt cuộc Lệ Ảnh Yên có đau hay không, một lòng một dạ muốn biết chân tướng, đến cùng tất cả đã xảy ra chuyện gì!

"Ta không biết, buông ta ra... Đau..."

"Ta muốn nàng nói với ta! Nói với ta!"

"Đừng làm khó nó, ta đến nói cho ngươi!"

Đột nhiên, Liêu Chiêm Hạo nhìn thấy bọn họ đang không ngừng lôi kéo, bất đắc dĩ, bản thân chủ động tiến lên mở miệng giải thích.

Nghe được Liêu Chiêm Hạo muốn nói rõ ra tất cả nguyên nhân với hai người bọn họ.

Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên ào ào ngừng thở, cùng đợi câu tiếp theo của Liêu Chiêm Hạo.

Quả nhiên, Liêu Chiêm Hạo chuyển bước chân, thong thả đi tới bên cửa sổ, tiếp đó giọng nói già nua vang lên, từ từ thốt ra - -

"Kỳ thực, ta vốn là Quý tộc của Bắc Minh quốc, cũng kết bái huynh đệ sống chết với Hoàng đế vong quốc - Lệ Hùng Phong. Mà Liễu Hoa Ý, cũng là Ý phi, vốn nên là nữ nhân của ta. Từ nhỏ chúng ta đã là thanh mai trúc mã, yêu thương nhau, nhưng gia tộc ta xuống dốc, có một lượng lớn hàng hóa cần khai thông sang An Nam quốc bên này, Hoa Ý hai mươi tám tuổi liền bất đắc dĩ gả cho Tiêu Hạo Thiên, thành phi tử giữa chốn hậu cung!"

"Ta mắc nợ nàng, vì thế ta liền qua lại giữa hai nước Bắc Minh và An Nam, thỉnh thoảng tới thăm nàng. Hoa Ý, nàng thật sự là một nữ nhân tốt, hy sinh nhiều như vậy vì ta, lại chưa bao giờ có một câu oán hận. Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

Tiêu Dung Diệp càng nghe, cảm xúc càng kích động mở miệng chất vấn. Kỳ thực nghe được lời nói của Liêu Chiêm Hạo, cõi lòng héo khô của Tiêu Dung Diệp lại lần nữa dấy lên một tia hi vọng, có lẽ bản thân là đứa nhỏ của mẫu phi và người nam nhân trước mắt này!

"Nhưng mà sau này Hoa Ý có ngươi! Vui như lên trời, Hoa Ý cũng từ tiểu nghi ngũ phẩm nhảy thành hoàng phi. Ta liền phát giác giữa mình và nàng càng có ngăn cách thật lớn!"

"Sau này, ta cũng không tìm nàng, ngược lại ta vào hoàng cung Bắc Minh quốc làm khách quý, nhận được đối đãi giống như huynh đệ ruột của Hùng Phong! Chỉ là... chỉ là lực ý chí của ta rất không kiên định, ta... ta yêu hoàng hậu của Hùng Phong, cũng là mẹ ruột của ngươi!"

Nói xong, Liêu Chiêm Hạo run rẩy duỗi tay chỉ hướng Lệ Ảnh Yên, trên mặt đều là vẻ thống khổ mà không lời nào có thể miêu tả được.

Liêu Chiêm Hạo lâm vào giữa từng trận hồi ức thống khổ thật sâu, đến mức trong hốc mắt đều là màu đỏ tươi.

"..."

Nghe được Liêu Chiêm Hạo nói như vậy, Lệ Ảnh Yên không nói gì, không nghĩ đến mẹ ruột của mình lại có sức quyến rũ cường đại như vậy, lại có thể làm được chuyện "Chọc hai nước quý nhất, vong một nước một quân" này.

"Nhưng là, tình yêu của ta với nương ngươi đều luôn luôn chôn dấu trong lòng, ta không dám để Hùng Phong biết, Hùng Phong cũng thật sự rất yêu nương ngươi, không tiếc vì nương ngươi mà giết huynh đệ ruột!"

Khiếp sợ, kinh ngạc, Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp hoàn toàn không thể tin được, Hứa Di kia lại là hồng nhan họa thủy như thế.

"Vậy sao này thế nào?"

Lệ Ảnh Yên càng nghe càng muốn biết chân tướng sự việc, cảm xúc kích động mở miệng tiếp tục hỏi.

"Sau này, hoàng đế An Nam quốc đi sứ Bắc Minh, đối Hứa Di 'Nhất vũ khuynh tâm'(1), đúng lúc đó Hùng Phong một lòng bận việc chính vụ, liền vắng vẻ Hứa Di, khiến cho hai người Hứa Di và Tiêu Hạo Thiên có cơ hội không mưu mà hợp! Thậm chí... Thậm chí còn sinh hạ ngươi!"

"Nhưng mà năm đó, ta có lấy thuốc phá thai cho Hứa Di, chỉ là nàng vẫn không xảy thai thành công, ngược lại có ngươi. Cho nên nha đầu, ngươi... quả thật là đứa nhỏ của Hứa Di và Tiêu Hạo Thiên, điểm ấy không có sai!"

Liêu Chiêm Hạo từ từ thốt ra, cũng nói ra thân thế bí mật của Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp.

Lệ Ảnh Yên này là đứa nhỏ của Tiêu Hạo Thiên và Hứa Di, Tiêu Dung Diệp là đứa nhỏ của Tiêu Hạo Thiên và Liễu Hoa Ý, bọn họ thật sự, xác thật là huynh muội ruột cùng cha khác mẹ.

Nghe đến đó, Lệ Ảnh Yên triệt để choáng váng, không chịu khống chế xụi lơ thân thể của mình.

Tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể?

Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ, một phen tiến lên đỡ thân thể gầy yếu của Lệ Ảnh Yên.

"Cẩu Đản, nàng có khỏe không?"

"Đừng chạm vào ta!"

Lệ Ảnh Yên hoàn toàn nóng nảy, không quan tâm liền nâng tay đẩy Tiêu Dung Diệp ra.

Giờ phút này tâm tình của nàng giống như bị ngàn vạn con trùng muốn cắn gân cốt, đau không thở nổi.

Tiêu Dung Diệp biết Lệ Ảnh Yên nhất định là đang choáng váng vì bí mật thân thế rõ ràng này.

Nhưng... từ đáy lòng, hắn vẫn không đồng ý thừa nhận sự thật đáng buồn này!

Tiêu Dung Diệp không có chút ý tứ buông Lệ Ảnh Yên ra.

Tiến lên, một bàn tay to tiếp tục không để ý nắm thắt lưng Lệ Ảnh Yên, nhìn chằm chằm Liêu Chiêm Hạo, gằn từng chữ - -

"Ta muốn biết sau này đã xảy ra chuyện gì? Ngươi và mẫu phi ta lại xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Dung Diệp chất vấn, mặc kệ thế nào, hắn vẫn muốn biết mẫu phi của mình có nối lại tiền duyên với ông ta không?

"Sau này, Hùng Phong phát hiện chuyện Hứa Di, liền đày nàng vào lãnh cung, để nàng trải qua đãi ngộ không thuộc về mình, không nói đến làm việc vặt giặt quần áo. đến cả chuyện...kể cả chuyện giết gà, hắn đều hạ thủ với Hứa Di được."

"Sau khi Tiêu Hạo Thiên vừa biết chuyện này, nổi giận, trong cơn tức giận liền dẫn binh Bắc phạt, hắn vốn định cứu Hứa Di, chỉ là hắn... hắn vẫn chậm một bước. Sau khi đại quân An Nam quốc tiến vào Bắc Minh, Hùng Phong biết ngôi vị hoàng đế và đầu đều không bảo đảm, liền cùng Hứa Di uống rượu độc chết đi!"

"Lúc ấy Tiêu Hạo Thiên quả nhiên là giết đỏ cả mắt rồi, ta vốn mang binh đánh giặc, khuôn mặt bị hắn làm bị thương. Trên má trái của ta, vết sẹo thật sâu kia chính là chứng cớ tốt nhất!

May mắn ta mạng lớn, không có chết ở trong phần đông binh tướng, trải qua dày vò, ta được mẫu phi ngươi cứu, nàng an bày ta ở ngoài cung, từ đây tình cũ của ta và nàng lại cháy!"

"Nhưng mà Dung Diệp, ngươi thật sự không phải là con của ta, ta tưởng tượng vô số lần, nếu ngươi là con của ta sẽ tốt bao nhiêu, như vậy giữa huynh muội các ngươi đã có thể không có ràng buộc huyết thống, liền có thể an tâm ở cùng nhau! Chỉ là... Aizz, tạo hóa trêu người!"

Liêu Chiêm Hạo từ từ thở dài, hai người bọn họ, vốn là huynh muội, lại xảy ra chuyện như vậy! Quả thực là đang làm bậy mà!

"Nhưng... ta không tin, ngươi nói trước đó ngươi và mẫu phi ta léng phéng phải không? Ta đây hoàn toàn có khả năng là của ngươi, sao ngươi có thể khẳng định, ta là của Tiêu Hạo Thiên mà không phải của ngươi, chuyện này ta muốn đến hỏi mẫu phi ta! Ta phải biết, rốt cuộc hết thảy đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Dung Diệp hoàn toàn xù lông, mẫu phi đã cấu kết với nam nhân này, thân thế của hắn tất nhiên là một điều bí ẩn!

Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp gần như không dám chậm trễ chút nào, lao khỏi Dục Tú cung, hắn muốn đi Bích Tiêu cung tìm Ý phi để hỏi rành mạch, rõ ràng tất cả chuyện này.

Có thể nói, mỗi một câu nói của Liêu Chiêm Hạo, hắn đều là bán tín bán nghi, thâm cung đại viện này, làm sao có thể xuất hiện một nam nhân qua mắt được cao thủ đại nội trùng trùng chứ? Hơn nữa nam nhân này còn có thể nói không thiếu một chữ nguyên nhân hậu quả chuyện này, trừ bỏ đương sự, đây hoàn toàn không phù hợp lẽ thường!

Nói không chừng, cũng có thể là mẫu phi nhà mình vì để bản thân rời khỏi Cẩu Đản mà thiết kế ra trò đùa mới!

Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp buông Lệ Ảnh Yên ra, liền chạy ra ngoài.

Thấy Tiêu Dung Diệp chạy ra ngoài như là phát điên, Liêu Chiêm Hạo cũng nóng nảy.

"Dung Diệp! Ngươi đi đâu?"

Liêu Chiêm Hạo vội vàng đuổi theo, hắn không thể để Tiêu Dung Diệp chạy đến nơi Ý phi náo loạn, đây không phải là chuẩn bị muốn toàn bộ người An Nam quốc chê cười Ý phi sao?

Để toàn bộ người An Nam quốc đều biết đến, Liễu Hoa Ý nàng là một tiện nhân dâm phụ không hơn không kém, dám cho hoàng thượng mang mũ xanh ư?

Không thể, loại chuyện khiến Liễu Hoa Ý bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ này, Liêu Chiêm Hạo tuyệt đối không thể để nó phát sinh.

Suy tư một chút, Liêu Chiêm Hạo liền lộn ngược ra sau một cái tiến lên, chặn đường đi của Tiêu Dung Diệp.

"Dung Diệp, ngươi trước tỉnh táo lại, chuyện này, ngươi trước không cần nháo nữa, ngươi suy nghĩ một chút tình cảnh hiện tại của mẫu phi ngươi được không? Chuyện này, nếu ngươi nháo loạn lên, ngươi muốn sau này mẫu phi ngươi làm người như thế nào đây?"