Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 137-1: Cẩu Đản không muốn nợ ngươi cái gì (1)




Thấy thân thể Tiêu Uyển Nhu ngã xuống, Hoắc Thiếu Nghi không chút suy nghĩ xông lên phía trước - -

"Uyển Nhu, nàng cố ý đúng không? Nàng cố ý muốn ta nhớ kỹ nàng phải không?"

Hoắc Thiếu Nghi nhanh chóng nắm lấy thân thể Tiêu Uyển Nhu ở trong ngực, kích động lay động thân thể nàng gầm nhẹ.

Nhìn máu đỏ sẫm chảy xuống, chói mắt lạnh như băng như vậy, một bàn tay vô lực vẫn đang chảy máu duỗi về phía xa xa, muốn bắt lấy cái gì, kết quả là vợt tre múc nước, mộng một hồi.

Hoắc Thiếu Nghi gần như bị chất lỏng màu đỏ tươi này nhuộm đỏ hai tròng mắt.

Vạt áo và ống quần tù phục đều dính máu, cảm giác sợ hãi đột nhiên nảy sinh.

"Tách!" một tiếng, nước mắt đột nhiên chảy ra. Hoắc Thiếu Nghi nhìn nữ tử vốn vô ưu vô lo lúc trước, giờ phút này như là rối gỗ không có tức giận, hắn - - rơi lệ rồi.

Thấy Hoắc Thiếu Nghi rơi lệ vì mình, Tiêu Uyển Nhu vươn bàn tay máu tươi đầm đìa lên, chậm rãi xoa gương mặt hắn, vuốt ve quyến luyến không thôi.

Chợt, Tiêu Uyển Nhu cười đầy diễm lệ, ngước khuôn mặt tái nhợt lên, trong miệng nhẹ giọng nỉ non - -

"Chàng rốt cục bằng lòng rơi lệ vì ta rồi!"

Giọng nói suy yếu hữu khí vô lực, như là một đóa hoa đầy thê lương nở rộ vào phút cuối.

"Uyển Nhu, nàng thật khờ, vì sao phải đối với ta như vậy? Nàng thật sự muốn khiến ta bất an sao?"

Tiếng nói thổn thức, run rẩy tan thành những mảnh nhỏ. Giờ phút này, loại cảm giác đau lòng không thể thêm được nữa, như là con dao đâm vào trong lòng Tiêu Uyển Nhu.

Tay Tiêu Uyển Nhu dính đầy máu tươi, lướt qua khuôn mặt Hoắc Thiếu Nghi, lau nước mắt cho hắn.

"A, ta chính là ngốc, biết rõ là chàng không thương ta, vẫn một bên tình nguyện yêu chàng. Ta thật khờ!"

Đầu ngón tay càng thêm quyến luyến vuốt ve sóng mũi cao, cánh môi mỏng của Hoắc Thiếu Nghi.

"Vì sao? Chẳng lẽ nhất định phải dùng phương pháp tàn nhẫn này với ta ư?"

Giọng nói cực kỳ bi ai, mang theo run rẩy.

"Thiếu Nghi, ta không muốn trở thành gánh nặng của chàng, chàng đã yêu nàng ta. Vậy thì... vậy thì..."

Lời còn chưa nói xong, tay vuốt ve khóe miệng Hoắc Thiếu Nghi lặng yên rơi xuống, đôi mắt nước xao động cũng bị lông mi thật dài phủ lên.

"Uyển Nhu!"

Một tiếng bạo rống tê tâm liệt phế của Hoắc Thiếu Nghi đầy rung động, thê lương, thê mỹ!

Ngay sau đó, bế thân thể đầu máu tươi của Tiêu Uyển Nhu lên, chạy như điên ra ngoài.

Vốn Hoắc Thiếu Nghi bị giày vò một ngày, cơm nước còn chưa đụng vào, đã sớm đói không chịu nổi. Nhưng không biết khí lực giờ phút này tới từ đâu, như là chiến sĩ thần thánh bảo vệ công chúa, ôm lấy thân thể Tiêu Uyển Nhu, kiên định không dời bảo vệ nàng đến một khắc cuối cùng.

Thấy Hoắc Thiếu Nghi ôm lấy thân thể Tiêu Uyển Nhu đi ra ngoài, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn hoàng thượng và Ý phi mới chợt bừng tỉnh từ trong kinh hãi.

"Người tới, bãi giá tới Thái Y viện!"

Tiêu Hạo Thiên cũng gần như run rẩy nói, tuy rằng ông và Ý phi đã trải qua nhiều năm đời người, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến người nữ tử lại có thể vì một nam tử mình yêu mà cố chấp đến như vậy.

Có khiếp sợ, có e ngại, nhưng càng thêm tiếc hận!

Mới vừa phân phó xong, Ý phi liền đỡ Tiêu Hạo Thiên, vô cùng lo lắng lao tới Thái Y viện.

Một màn kịch náo nhiệt, không giải quyết được gì.

Căn phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, cảm giác áp bách như thần chết giáng lâm, yên tĩnh đến dọa người!

Bên trong căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp đều có vẻ mặt khiếp sợ.

Lúc mọi người rời đi gần hết, thân thể Lệ Ảnh Yên run rẩy lui về phía sau hai bước, ngay sau đó dựa người vào vách tường, như là không có xương cốt, xụi lơ trượt xuống đất.

Hai tay run rẩy ôm đầu, mắt đều là trống rỗng, như là một u hồn.

Thấy Lệ Ảnh Yên như là một đứa nhỏ bị kinh hách, Tiêu Dung Diệp lo lắng tiến lên.

Bàn tay to để lên bả vai gầy yếu của Lệ Ảnh Yên.

"Cẩu Đản, nàng có khỏe không?"

"Nàng ấy... có thể chết sao?"

Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên nâng đôi mắt trống rỗng lên, tràn ngập thần sắc phức tạp chất vấn Tiêu Dung Diệp.

Tiêu Dung Diệp âm thầm cúi đầu, thật lâu sau mới run giọng nói một câu - -

"Không biết, xem tạo hóa của Uyển Nhu thôi!"

Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp như là không xác định, nghe đến đó, Lệ Ảnh Yên lập tức giống như nổi điên.

Một phen đẩy Tiêu Dung Diệp ra, chật vật bò đến nơi lưu lại máu tươi của Tiêu Uyển Nhu.

Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ sậm này như là ma chú mê hoặc hai mắt nàng, Lệ Ảnh Yên như bị ma xui quỷ khiến, nâng hai tay lên, gắt gao bắt lấy chất lỏng ẩm thấp đang dần chảy lan ra này.

"A!" một tiếng rống to tê tâm liệt phế, nước mắt Lệ Ảnh Yên rơi như mưa.

Dùng hai bàn tay dính đầy máu tươi kia gắt gao cào lấy mái tóc hỗn loạn.

"Là ta, là ta hại nàng, là ta hại nàng! Hu... Là ta hại nàng!"

Lệ Ảnh Yên níu chặt tóc, máu dính bám vào, lời nói thống khổ đau đớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giãy dụa đều là tái nhợt, thống khổ thê lương vô tận.

Thấy Lệ Ảnh Yên tra tấn bản thân như vậy, Tiêu Dung Diệp thương tiếc từ trong đáy lòng.

Theo bản năng tiến lên, một phen nắm chặt cổ tay Lệ Ảnh Yên ở trong lòng bàn tay, thương yêu ôm nàng vào lòng.

"Không phải lỗi của nàng, không phải, thật sự không phải lỗi của nàng!"

Tiêu Dung Diệp dùng hết khí lực ôm chặt nàng, sợ nàng kích động, sẽ làm ra chuyện cực đoan gì đó.

"Là ta, là ta, chính là ta, không có ta, nàng cũng sẽ không thể cắt cổ tay tự sát! Hu..."

Lệ Ảnh Yên than thở khóc lóc, bộ dáng buồn bã rơi lệ níu lấy tâm Tiêu Dung Diệp đến sinh đau.

"Nàng không phải là nguyên nhân, nàng không cần tra tấn bản thân, Cẩu Đản!"

Mày núi đẹp gắt gao nhăn lại, Tiêu Dung Diệp không biết nên an ủi nữ tử giống như là một đứa bé đang bị thương này như thế nào.

Chỉ có gắt gao ôm chặt nàng, cho nàng ấm áp trên người mình, để nàng không nỉ non thương tâm nữa.

- - phân cách tuyến - -

Thái Y viện, thấy Hoắc Thiếu Nghi ôm thân thể đầy máu của Tiêu Uyển Nhu xuất hiện. Nhất thời, Thái Y viện như là kiến bò trên chảo nóng, nâng lên mười hai vạn phần tinh thần.

Theo sau là hoàng thượng và Ý phi giá lâm, càng làm đám thái y này cố gắng hầu hạ.

"Đường thái y, ngươi là người đứng đầu Thái Y viện, ái nữ của trẫm, cho dù các ngươi cần trăng trên trời, trẫm đều hái xuống cho ngươi, điều kiện tiên quyết chính là nhất định phải cứu được nó. Bằng không, đều chờ rơi đầu đi!"

Tiêu Hạo Thiên gằn từng tiếng dặn dò Lộ Hải Bình, mắt quắc thước đều là một mảnh xích huyết.

Lộ Hải Bình - thân là người đứng đầu, người quản lý mọi chuyện ở Thái Y viện. Hoàng thất có cầu, bọn họ tất ứng.

Mà tỷ lệ có thể cứu sống người cắt cổ tay tự sát thật sự là rất nhỏ, Lộ Hải Bình trực tiếp cảm giác sau khi bản thân nhận được tin xấu này, chính là đầu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

"Vi thần... sẽ làm hết sức!"

Lộ Hải Bình vừa run rẩy nói dứt lời, chỉ thấy mắt ưng của Hoắc Thiếu Nghi đều là đỏ đậm tiến lên, di0en-da14n.le9.quy76.d00n một phen giữ chặt cổ áo y phục thái y của Lộ Hải Bình.

Lực đạo âm ngoan lộ ra sát khí nghiêm túc, gằn từng chữ - -

"Không phải làm hết sức, phải là nhất định. Bằng không, ta liền san bằng Thái Y viện này!"

Giọng nói hung tợn cảnh cáo, đông cứng mà lạnh như băng, cùng với Hoắc Thiếu Nghi ôn nhuận như ngọc trước kia, cứ tưởng như hai người.

Lộ Hải Bình bị lời nói của Hoắc Thiếu Nghi dọa sợ tới mức không thể lên tiếng, theo bản năng liên tục gật đầu.

Nhìn thấy Lộ Hải Bình đáp ứng mình rồi, bàn tay to của Hoắc Thiếu Nghi mới vô lực buông lỏng xuống, Lộ Hải Bình xám xịt lùi vào phòng trong của Thái Y viện.

Thấy Lộ Hải Bình rời đi, Hoắc Thiếu Nghi cũng không để ý đến tù phục bị máu tươi nhuộm đỏ, vẻ mặt mệt mỏi, trượt thân thể xuống theo vách tường. Giống như một con sói sa sút, vô lực dựa lên vách tường.

Hoắc Thiếu Nghi còn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ vừa rồi.

Một màn huyết tinh lúc nãy thật là dọa đến bản thân, hắn không ngờ Uyển Nhu lại cố chấp đến như vậy.

Thậm chí không tiếc lấy cái chết để chứng minh nàng yêu hắn say đắm, đến chết không đổi. Nghĩ đến đây, tâm Hoắc Thiếu Nghi liền co rút đau.

Bản thân chưa bao giờ được một người nữ tử coi trọng như thế, khiến cho hắn cảm nhận cực kỳ rõ ràng được cái gì gọi là "Tình yêu chân chính!"

Đang lúc Hoắc Thiếu Nghi suy sụp nghĩ đến từng chuyện Tiêu Uyển Nhu và mình.

"Bốp!" một âm thanh vang lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn.