"Như thế nào? Tiểu Cẩu Đản của ta!"
Giọng nói lưu manh của Tiêu Dung Diệp vang lên sau lưng Lệ Ảnh Yên, thấy bộ
dáng khóc thút thít của nàng, mày thâm thúy nhíu chặt lại.
Đưa tay, kéo đầu vai gầy yếu của nàng qua.
"Nói cho ta biết? Vì sao khóc?" Tiêu Dung Diệp đè thấp tiếng nói, như là tiếng đàn nói với nàng.
Thấy nàng khóc, nội tâm hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là nàng vì chuyện của Tư Đồ Lan Cẩn nên tức giận. Thấy Tiêu Dung Diệp nắm chặt tay mình, Lệ Ảnh
Yên theo bản năng giãy dụa.
"Cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi, không phải ngươi có Lan Cẩn của ngươi rồi sao? Tại sao còn muốn đến quản ta?"
Quả nhiên, nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp càng dám khẳng định, nàng quả thật là ghen tị!
"Hóa ra, tiểu Cẩu Đản đang ghen tị!"
"Ta nói đầu ngươi đúng là vô nước, ta không ăn no rửng mỡ, ăn dấm chua cái gì?"
Hiển nhiên, đối với việc Tiêu Dung Diệp nói mình ghen tị, nàng tự nhiên rất
bất mãn, nam cặn bã này cũng không khỏi quá tự kỷ rồi, ngay cả mình khóc đều có thể khiến hắn suy nghĩ thành ghen, thật đúng là đậu so!
"Vậy nàng nói xem, sao nàng lại khóc?"
Tiêu Dung Diệp thần thái tự nhiên, hiểu là nàng ghen mới khóc.
Nhưng đột nhiên Tiêu Dung Diệp liền phát hiện có chỗ không đúng, nhìn theo
ánh mắt của nàng, Tiêu Dung Diệp lập tức kinh hãi.
Cách đó
không xa, hoàng muội của mình và muội phu tương lai đang kề cận bên nhau trên hành lang dài, mà ánh mắt nàng giống như là - - lưu ở trên thân bọn họ.
Chẳng lẽ... nàng khóc là vì - - Hoắc Thiếu Nghi?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Dung Diệp đột nhiên vọt lên lửa giận.
Bàn tay to có lực lại lần nữa kéo lấy cổ tay Lệ Ảnh Yên, đột nhiên cằm của nàng bị một lực đạo nắm lấy.
"Đừng nói với ta, nàng khóc là vì - - Hoắc Thiếu Nghi!"
Tiêu Dung Diệp gằn từng tiếng, lời nói gần như nặn ra từ trong kẽ răng, ánh mắt lửa nóng nồng đậm tức giận.
Cho tới nay, hắn đều hoài nghi quan hệ của nàng và Hoắc Thiếu Nghi, vẻ mặt
sốt ruột của Hoắc Thiếu Nghi ở trong tiệc tối, lại đến việc vì nàng mà
không tiếc trở mặt với người bạn thân là hắn, còn có vì an nguy của nàng lại có thể nửa đêm chạy tới Thần vương phủ hưng sư vấn tội.
Nước mắt của nàng, che chở của hắn ta, rốt cuộc giữa bọn họ có quan hệ gì? "Yên Nhi" này lại là xảy ra chuyện gì?
Nghi vấn trùng trùng giống như một sợi dây quấn quanh thể xác và tinh thần
của hắn, hắn nhất định phải, nhất định phải biết rõ ràng, điều tra rõ
ràng rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì!
Nhưng mà trước mắt, Tiêu Dung Diệp thật dám khẳng định một chuyện - - đó chính là, Hoắc Thiếu
Nghi nhất định biết Cẩu Đản là thân nữ nhi!
"Không rõ ngươi đang nói cái gì? Ta muốn khóc liền khóc, hoàn toàn không cần thiết bởi vì một người nào đấy!"
"Còn không chịu nói thật phải không?"
Thấy Lệ Ảnh Yên vẫn là thái độ đánh chết cũng không nói, bàn tay to giữ chặt cằm nàng của Tiêu Dung Diệp tăng thêm vài phần lực đạo, mặt mày cũng
nhiễm lên vài phần không vui.
"Ta nói những câu đều là lời nói thật, ngươi không tin ta, ta cũng không có biện pháp!"
Vốn Lệ Ảnh Yên định hạ quyết tâm nói thật bất hòa với Tiêu Dung Diệp,
nàng tự nhiên là có tư tâm của mình, nàng không muốn dính dáng với hắn, nhưng Tiêu Dung Diệp đáng chết kia
cố tình tưởng không muốn để ý cảm nhận của nàng, vẫn đi tìm hiểu
"Đáng chết, vì sao muốn giấu giếm ta?"
Dưới cơn thịnh nộ, Tiêu Dung Diệp còn có lý trí gì đáng nói, đầu hắn bị tình cảm làm cho choáng váng, không chút suy nghĩ liền giữ chặt sau gáy Lệ
Ảnh Yên, tiếp đó nụ hôn cực nóng, bá đạo cường thế dán ở trên môi nàng.
Môi lạnh sầm bạc không chút thương tiếc cong lên lấy được hơi thở trên cánh môi trắng bệch của Lệ Ảnh Yên, hung hăng xoay quanh ma sát.
"Ưm..."
Đột nhiên bị một lực đạo chế trụ hô hấp, Lệ Ảnh Yên theo bản năng giãy dụa.
Giữa lúc mơ màng, nàng hoàn toàn không thở được, chỗ lưỡi truyền đến từng
trận tê dại đau đớn, khiến nàng theo bản năng muốn đưa tay đẩy hắn ra.
Nhưng sức lực giữa nam và nữ cách xa quá nhiều, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn
tránh không kịp lực đạo ngoan lệ này, chỉ có thể tùy ý đối phương đùa
giỡn, tàn nhẫn tàn phá lý trí của nàng.
Lưỡi dài linh động
của Tiêu Dung Diệp mãnh liệt vượt qua hàm răng của nàng, ở trong cái
miệng nhỏ đàn hương của nàng tùy ý khuấy mút triền miên, nếm thử cái
lưỡi nhỏ bé linh hoạt thơm ngát của nàng.
Hơi hô hấp một chút, toàn là hơi thở mạnh mẽ của nam tử.
"Hoàng huynh?"
Đột nhiên, giọng nói không thể tin của Tiêu Uyển Nhu truyền vào trong lỗ tai hai người đang hôn nhau kịch liệt.
Tiêu Dung Diệp lập tức ngừng động tác của mình, buông khuôn mặt đã nghẹn đến đỏ hồng của Lệ Ảnh Yên ra.
Hơi giương mắt liền thấy vẻ mặt không thể tin của Tiêu Uyển Nhu, càng làm
hắn không nghĩ tới chính là- - Hoắc Thiếu Nghi lại có thể nheo con ngươi hẹp dài lại, môi mỏng nhếch thành
một đường cong, nghiễm nhiên một bộ dáng chiếm lấy thứ nên thuộc về hắn
ta!
"Hoàng huynh, huynh đang làm gì? Lại có thể... lại có thể hôn một nữ nhân thấp hèn như vậy, Lan Cẩn tỷ biết không?"
Tiêu Uyển Nhu cất cao âm điệu, nổi giận đùng đùng, trực giác của nàng không
thích nữ tử này, tuy rằng thoạt nhìn nàng ta thanh lệ tinh thuần, nhưng
Tiêu Uyển Nhu nàng chính là không thích nàng ta từ trong đáy lòng.
"Uyển Nhu, bổn vương muốn hôn ai, còn cần báo với muội sao? Đừng bắt chó đi
cày xen vào việc của người khác, quản tốt phò mã gia tương lai mới là
bổn phận của muội!"
Lúc nói lời này, ánh mắt thâm thúy của
Tiêu Dung Diệp từ Tiêu Uyển Nhu chuyển về phía Hoắc Thiếu Nghi. Tiếp đó, quang minh chính đại liếc nhìn hắn ta.
"Thiếu Nghi, ngươi
nên quản tốt Uyển Nhu. Nữ hài tử, đừng chuyện gì cũng muốn chen vào,
huống chi có một số việc cũng không phải ai đều có thể quản! Ngươi cũng
đừng cô phụ hoàng muội đáng yêu này của ta mới tốt!"
Lời nói của Tiêu Dung Diệp tràn đầy mùi thuốc súng, rõ ràng nói cho Hoắc Thiếu
Nghi nghe, hắn không muốn có ai đến cướp tiểu Cẩu Đản với hắn. Cẩu Đản
là của Tiêu Dung Diệp hắn, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách mơ ước.
"Dung Diệp, Uyển Nhu là một nữ hài tử có chủ kiến, ta không muốn ép buộc nàng làm cái gì. Huống chi, Uyển Nhu làm như vậy cũng vì tốt cho ngươi. Dù
sao ngươi cũng sắp cưới vương phi, đừng đi trêu chọc nữ hài tử khác nữa, không phải sao?"
Lời Hoắc Thiếu Nghi vừa nói, mỗi câu mỗi
chữ đều không lúc nào không nhắc nhở hắn sắp cưới Tư Đồ tiểu thư làm
vương phi, đừng đi trêu chọc nữ hài tử khác nữa, nhất là Yên Nhi - - của hắn!
"Thiếu Nghi, ngươi dạy ta làm việc sao? Đừng quên, ta là vương gia, hoàn toàn có tư cách nạp nàng làm thiếp - - "
Nói xong, Tiêu Dung Diệp duỗi cánh tay dài ra, liền ôm Lệ Ảnh Yên vào trong lòng mình. Bàn tay to có lực nắm
chặt cánh tay của nàng, chặt chẽ cố định nàng trong phạm vi thế lực của
mình, nhìn khuôn mặt thâm thúy của Hoắc Thiếu Nghi, gằn từng tiếng - -
"Tức, là, trắc, vương, phi, của, ta!"
Quả nhiên Tiêu Dung Diệp một khi nói ra miệng, Hoắc Thiếu Nghi và Tiêu Uyển Nhu khó có thể tin mở lớn hai mắt.
Càng thêm không thể tin chính là Lệ Ảnh Yên, miệng mở lớn đến có thể cường ngạnh nhét vào một quả trứng gà.
Hắn... vừa mới nói cái gì? Nạp nàng làm trắc vương phi? Con tôm, hàng này nói
hồ đồ cái gì? Có phải uống nhiều thuốc quá nên sinh ra di chứng rồi phải không?
"Tiêu, Dung, Diệp!" Lệ Ảnh Yên nổi giận rống to một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng tức giận đến mức có thể phun lửa.
Nàng bị lời nói của Tiêu Dung Diệp chọc giận đến muốn giết người, nổi giận
đùng đùng tránh thoát trói buộc bàn tay to của Tiêu Dung Diệp, đưa tay
chỉ vào Tiêu Dung Diệp oanh tạc- -
"Ngươi - nam cặn bã không có tiết tháo, đùa giỡn mẹ nó điên gì đấy, lấy Cẩu Đản ta làm cái gì?
Làm tiểu lão bà của ngươi? Ta phi, ta thực đặc biệt hối hận không thiến
ngươi! Nếu ngươi tìm nữ nhân, kỹ viện còn nhiều mà, tiện nhân còn nhiều
mà, thích đặc biệt tìm ai, đừng đặc biệt đến trêu chọc Cẩu Đản ta, Cẩu
Đản ta không mua nam cặn bã họ Tiêu ngươi!"
Lệ Ảnh Yên hùng
hổ rít gào, chính là cẩu huyết mắng to với Tiêu Dung Diệp,
mắng hắn hoàn toàn không có chỗ để
phản bác.
Tiếp đó, nàng nổi giận đùng đùng phất tay áo liền rời đi.
Bóng hình bạch y xinh đẹp thon dài như là không nhiễm bụi trần thế tục, rời
đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Dung Diệp nhìn thấy vậy,
theo bản năng muốn đuổi theo.
"Dung Diệp!"
Chợt, Hoắc Thiếu Nghi giữ chặt cánh tay Tiêu Dung Diệp.
"Ngươi muốn làm gì?" Mắt ưng thâm thúy của Tiêu Dung Diệp nhiễm lên hàn băng
dày ba thước, mày núi nhíu lại, con ngươi hẹp dài lóe ra ánh sáng lạnh.
"Nhường ta đi!"
Chỉ ba chữ, Hoắc Thiếu Nghi nói vô cùng chắc chắn, Yên Nhi của hắn không
cần nam nhân khác đuổi theo, trừ bỏ Hoắc Thiếu Nghi hắn, ai cũng không
tư cách đuổi theo, lại càng không xứng đuổi theo.
Hoắc Thiếu Nghi vừa nói ra, đột nhiên trong mắt Tiêu Dung Diệp liền nhiễm lên ánh
lửa khó có thể áp chế, tay nắm thành nắm đấm.
Bỗng dưng đưa tay đánh một quyền vào trên má Hoắc Thiếu Nghi.
Hoắc Thiếu Nghi bị Tiêu Dung Diệp dùng lực đánh một quyền, lui lại mấy bước, bỗng nhiên một dòng máu tươi tràn ra từ khóe môi.
"A..." Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng hô đau một tiếng, quỳ một gối xuống lau máu tươi.
"Hoàng huynh, huynh nổi điên cái gì?"
Thấy vậy, Tiêu Uyển nhu tức giận mắng vài câu, tiến lên, mày thanh tú nhíu lại, đỡ lấy thân thể Hoắc Thiếu Nghi.
"Thiếu Nghi, chàng có khỏe không?"
Đang lúc Tiêu Uyển nhu hỏi han ân cần đánh giá Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Dung
Diệp bước tiếp bước chân tao nhã, tiến lên một bước.
Thân
mình cao ngất che đi ánh nắng, thân thể cao to giống như thần tiên giáng xuống từ trên trời, xuất hiện trước mặt Hoắc Thiếu Nghi.
Mắt ưng lợi hại của Tiêu Dung Diệp nhìn Hoắc Thiếu Nghi, gằn từng tiếng - -
"Nhớ kỹ, nàng là nữ nhân của Tiêu Dung Diệp ta!"
Vẻ mặt lạnh như băng, lời nói chắc chắn khiến trong lòng Hoắc Thiếu Nghi đột nhiên run lên, như đã đánh mất thứ gì vậy.
Hắn ta nói cái gì? Nữ nhân của hắn? Chẳng lẽ bọn họ... cái kia rồi hả?
Hoắc Thiếu Nghi bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, không thể tin trừng lớn mắt liếc nhìn Tiêu Dung Diệp.
"Không cần kinh ngạc, ta sẽ chiếu cố nàng một đời một kiếp, ngươi có thể yên tâm rồi!"
Lại lần nữa bị lời nói của Tiêu Dung Diệp dọa sợ, Hoắc Thiếu Nghi hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình, hắn không có nghe lầm chứ? Hắn ta
muốn chiếu cố Yên Nhi của hắn?
Đây thật đúng là chuyện cười
vui nhất mà Hoắc Thiếu Nghi hắn nghe được từ khi chào đời tới nay, một
người là bạn thân của mình, một người là nữ nhân mà mình yêu, bọn họ đi
cùng với nhau? A, điều này làm cho Hoắc Thiếu Nghi hắn làm sao tiếp
nhận, tiếp nhận hay từ bỏ, phải lựa chọn như thế nào đây?