Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ

Chương 41: Bao cát




Mai Mai cúi đầu, lắp bắp nói xin lỗi: “Trác Ngọc, này… Thật xin lỗi, ta hại ngươi không thể về nhà, ngươi muốn đánh muốn mắng thì cứ tới đây đi, ta tuyệt đối sẽ không… Sẽ không đánh trả.” Nói xong thì đứng im tại chỗ chờ Trác Ngọc đánh mắng.

Lam Mặc biết Mai Mai sợ nhất là đau, hơn nữa với tính tình của nàng làm được như thế này đã là rất tốt rồi, hắn không nỡ để Mai Mai bị đánh. Hắn tiến lên ôm lấy Mai Mai thành khẩn thỉnh cầu Trác Ngọc: “Tảng đá đó là ta mài, cô muốn đánh muốn mắng cứ làm với ta là được. Mai Mai… Mai Mai nàng có thai, chịu không được đánh mắng.”

Những người ở đây nghe nói như vậy thì phản ứng không giống nhau. Địch Á ngẩng đầu liếc nhìn rồi tiếp tục dỗ Tá La. Tộc trưởng gấu trúc là người kích động nhất: “Mai Mai, là thật sao, con có em bé, vậy không phải ta sắp làm ông rồi sao. Ha ha, ta sắp có cháu ròi. Ai nha, sao con không nói sớm, ban ngày con còn làm việc, đến để Trác Ngọc xem xem có sao không, thai nhi có ổn định không.”

Mai Mai không ngừng tránh né tộc trưởng gấu trúc, nàng ta không muốn để Trác Ngọc kiểm tra. Nàng ta liếc Lam Mặc, không hiểu sao Lam Mặc lại nói như vậy. Nếu để Trác Ngọc kiểm tra không phải sẽ bị lộ ư? Lam Mặc dĩ nhiên biết trong lòng Mai Mai đang nghĩ gì, nhưng hắn chỉ bảo Mai Mai phối hợp. Hắn lo Trác Ngọc sẽ thật sự xuống tay với Mai Mai, hắn vẫn nhớ rõ một màn biểu diễn giải phẫu trên mảnh đất trống, hiện tại ký ức vẫn còn mới mẻ đấy. Nếu để cho Trác Ngọc động thủ, không biết Mai Mai da mịn thịt mềm có thể chịu đựng được không. Hắn liền nói láo Mai Mai có đứa bé, Trác Ngọc sẽ không đến nỗi đánh một giống cái có thai đi.

“A, thì ra là cô có thai, tôi còn muốn dùng roi hoặc gậy phục vụ cô nữa cơ, lần này thật không khéo là có đứa bé. Nếu không phần trừng phạt này giữ lại chờ đến khi cô sinh xong thì thi hành. Lam Mặc, anh cảm thấy thế nào?”

Thời điểm Lam Mặc nháy mắt ra dấu với Mai Mai, Trác Ngọc đã nhìn thấy liền đoán rằng Lam Mặc nói dối. Cô cố ý nói như vậy chính là muốn dọa bọn họ, ai bảo bọn họ lừa cô.

Nhìn xem, trên mặt bọn họ đủ mọi màu sắc, vô cùng rực rỡ. Cô nhíu mày nhìn Lam Mặc xem hắn trả lời như nào. Cô phát hiện mình càng ngày càng tà ác, thường xuyên nghĩ muốn trêu chọc người khác, nhìn người khác quẫn bách buồn bực.

Quả nhiên, sắc mặt của Lam Mặc rất đặc sắc, trong lòng Trác Ngọc cảm thấy thật dễ chịu. Tộc trưởng gấu trúc nhìn tình huống quỷ dị trước mắt thì cảm thấy không thể ở lại đây nữa, nếu tiếp tục ở lại không chừng ông sẽ buồn bực đến chết.

“Cái kia… Trời cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về thôi. Trác Ngọc, các ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

Ông lôi kéo Mai Mai, lại gọi Lam Mặc ba người cùng nhau về nhà.

Tá La vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, gương mặt như đưa đám, Trác Ngọc đi tới lau nước mắt trên mặt Tá La: “Tá La ngoan, nếu còn muốn uống, ngày mai mẹ bảo cha làm tiếp có được không? Về sau ông tộc trưởng tới, chúng ta giấu hết thức ăn ngon đi không cho ông ta ăn, để ông ta thèm chết, có được không?”

Tá La nghe được những câu cuối mới cười rộ lên, hai cha con liếc mắt nhìn nhau trong lòng cười trộm. Đúng vật, thức ăn ngon của nhà mình không lý nào mình chưa ăn lại để cho người khác đoạt. Đồng thời âm thầm hạ quyết tâm, về sau kiên quyết không để tộc trưởng gấu trúc tới ăn không uống không. Mặc dù không phúc hậu, nhưng Địch Á cũng không muốn tộc trưởng gấu trúc thường xuyên đến nhà mình phá hỏng không khí. Dĩ nhiên, những giống đực khác còn ôm ý tưởng với giống cái nhà mình cũng không thể đến gần.

Sau khi ăn xong, Trác Ngọc dỗ Tá La đi ngủ. Địch Á cọ vào trên người Trác Ngọc, mỗi lần đều bị Trác Ngọc đuổi tới một bên. Trác Ngọc biết ý tứ của Địch Á, đã một thời gian dài cô không cho Địch Á thân cận, đại khái đã không nhịn được nữa, nhưng tối nay cô không có tâm tình. Vốn là cô đã dần lãng quên sự việc kia rồi, tộc trưởng gấu trúc lại cố tình đến quấy rối, cô lại buồn bực.

Thật ra Trác Ngọc không phải là người cố chấp, cho nên có một số việc cô cũng chỉ buồn bực ở trong lòng, tận lực bỏ qua. Mặc dù hiện tại cô rất buồn rầu rất muốn đánh người, nhưng cũng nín nhịn, tự mình nằm trên giường đếm cừu hy vọng có thể thôi miên bản thân. Nhưng cô vẫn trằn trọc trở mình ngủ không yên, có lẽ cô nên làm một bao cát để phát tiết.

Ngày hôm sau, Trác Ngọc may một cái bao da thú, nhét cát mịn mà Địch Á đã đặc biệt tìm cho cô vào đầy bao, buộc miệng bao lại thật chặt, treo ngược ở phòng trống dưới lầu. Cô thử một chút, thấy cũng không tệ lắm, có thể chịu được sức lực của cô, cô liền bắt đầu chơi.

Đợi đến khi Trác Ngọc phát tiết đủ rồi thì đến phòng bếp tìm đồ ăn bổ sung thể lực. Đến lúc trở lại thì thấy Địch Á đấm một quyền xuống khiến bao cát của cô rách ra, hạt cát rơi xuống đầy đất, Trác Ngọc cả kinh cằm cũng không khép lại được. Quá khinh người rồi, cô chơi nửa ngày, hai tay đau nhức không chịu được mà bao cát vẫn ở chỗ cũ tự do dao động, vậy mà Địch Á chỉ dùng một quyền đã phá hỏng bao cát, quá mạnh.

Địch Á cho là Trác Ngọc tức giận, lập tức chạy đến trước mặt Trác Ngọc, lắp bắp: “Ngọc nhi, ta… Ta không biết cái bao cát này lại như vậy, ta không nhịn được nên đã đánh…” Hắn nhìn sắc mặt Trác Ngọc càng lúc càng đen thì biết mình lại nói sai: “Không phải, không phải ta nói nàng làm bao cát không bền chắc, nên trách ta dùng sức lực quá lớn mới đúng, nếu không bao cát cũng sẽ không bị hỏng.”

“Hừ, sao em lại có cảm giác anh đang khoe sức mạnh của mình?”

“À, nếu không ta làm lại cho nàng một cái khác.”

“Ừm, đây chính là anh nói, thuận tiện làm thêm cho Tá La một cái bao nhỏ đi.”

“A??” Lần này đến phiên Địch Á trợn tròn mắt. Hắn dùng sức nuốt nước miếng, vì vợ con bất luận như nào hắn cũng phải làm.

Kết quả là, mấy ngày này có thể thường xuyên nhìn thấy cha Tá La một tay cầm da thú một tay cầm kim, tư thế kỳ cục làm bao cát. Trải qua mấy ngày cố gắng, Địch Á đã làm ra thành quả, chỉ là bao cát hiện ra trước mặt Trác Ngọc cùng Tá La thê thảm không nỡ nhìn. Đường may trên bao cát xiên xiên vẹo vẹo không theo đường thẳng, Tá La là người đầu tiên ghét bỏ quay đầu bước đi.

Địch Á không cam tâm cầm bao cát mình khổ cực làm trông ngóng nhìn Trác Ngọc, hy vọng Trác Ngọc có thể khen ngợi hắn. Trác Ngọc nhìn đường may thê thảm không nỡ nhìn, thật sự không muốn làm trái lương tâm, nhưng đây là do Địch Á nghiêm túc làm nên cũng miễn cưỡng nhận. Thật ra thì cô không ngờ tay nghề dùng kim của Địch Á lại kém như vậy, có lẽ về sau cô không nên để Địch Á đụng vào những thứ này nữa.

Trác Ngọc nói Địch Á làm một xà đơn một xà kép ở trong sân cho Tá La huấn luyện thể trạng. Hiện tại, cô bắt đầu dạy Tá La Quân thể quyền cùng Thái cực quyền. Cô không biết huấn luyện chuyên nghiệp thể năng là gì, chỉ có thể dựa vào kiến thức trong trí nhớ cùng những gì mình có để dạy cho Tá La. Cũng may Tá La rất thích huấn luyện với Trác Ngọc, bất quá cô cho rằng đây là nhiệm vụ mà Địch Á giao cho Tá La.

Địch Á dùng thức ăn ngon để hấp dẫn đứa con của mình, chỉ cần ngày ngày Tá La đi theo Trác Ngọc đuổi những giống đực có mưu đồ đến gần giống cái của mình, không để cho tộc trưởng gấu trúc cùng những giống cái kia chiếm lấy thời gian của giống cái thì hắn sẽ làm đồ ăn ngon cho Tá La. Mặc dù Tá La không thích cha mình, nhưng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của đồ ăn ngon, đồng thời bé cũng rất đồng ý câu nói kia của Địch Á. Chỉ cần mẹ có chuyện phải làm, như vậy thời gian dành cho bé và cha sẽ ít đi rất nhiều. Bé cũng hận chết tộc trưởng gấu trúc và những giống cái khác không có việc gì cũng đi tìm mẹ, khiến bé luôn luôn không tìm được mẹ mình.

Nói tới nói lui, làm thì làm, ngày ngày Tá La đều dính lấy Trác Ngọc, hiệu quả cũng không quá tốt. Tỷ như Trác Ngọc thường xuyên phải thảo luận với tộc trưởng gấu trúc một công cụ phải luyện chế như thế nào thì mới dễ dàng sử dụng, bất luận Tá La quấy rối như thế nào đi nữa, cuộc thảo luận kia vẫn diễn ra, có lúc Tá La còn bị mắng. Nhiều lúc bọn họ thảo luận đến quên cả thời gian, cho đến khi Địch Á đến tìm vẫn không ngừng suy nghĩ khiến cho gương mặt Địch Á trở nên buồn rầu. Thậm chí mỗi ngày cũng không có sắc mặt tốt. Thời điểm săn thú đều mang theo một hơi thở bất thường khiến cho những giống đực đi săn thú cùng hắn cho rằng hắn chưa thỏa mãn dục vọng. Những người thú đó về nhà nói với giống cái của mình, hy vọng các nàng có thể nói bóng nói gió thử xem, bọn ho thật sự không nhịn được mỗi ngày đều sống chung với một ngọn lửa.

Vì vậy mới có một màn như thế này, mấy giống cái chạy đến nhà Trác Ngọc, đặc biệt cùng cô thảo luận về việc chung sống giữa hai vợ chồng.

“Trác Ngọc, ngươi cũng không thể giận dỗi với Địch Á nữa, ngươi xem mặt hắn đã đen thành cái dạng gì rồi.”

Cô giận dỗi Địch Á lúc nào, sao cô lại không biết. Mặt Địch Á đen khi nào, mỗi ngày ở cùng với cô không phải vẫn cười hì hì sao?

“Đúng vậy, không thể như vậy được. Ta là người từng trải, gì nhỉ… Phương diện kia của giống đực vốn là dồi dào, ngươi không thể bắt hắn nhịn. Hơn nữa những giống cái trong bộ lạc chúng ta vẫn chưa bỏ ý định với Địch Á, ngươi nhất định phải để ý đến Địch Á một chút, bị người khác đoạt đi thì làm thế nào?”

Giống cái kia thấy Trác Ngọc bĩu môi, cho rằng cô không tin lại khuyên nhủ: “Ngươi cũng đừng không tin, chuyện này lúc trước cũng đã có. Lúc ấy gây gổ rất lớn, cuối cùng giống đực kia vẫn là sống cùng giống cái đến sau. Dĩ nhiên Địch Á là một giống đực tốt, nhưng ngươi cũng không thể đảm bảo hắn không có tâm tư khác. Ngươi nhìn Đan Chu lúc mới lớn xem, một tháng hắn theo đuổi một giống cái, lời ngon tiếng ngọt nói thành một sọt lại một sọt, tiểu giống cái bị hắn dụ dỗ thì mở cờ trong bụng.”

“Ta nói với ngươi, Đan Chu là người không đáng tin. Ngươi xem, đến giờ hắn vẫn chưa ổn định, có giống cái nào nguyện ý sống cùng với hắn? Giống cái gọi là An Ny tốt vô cùng, nhưng hắn lại cảm thấy An Ny khó coi, không muốn kết làm bạn đời của An Ny. Ngươi nói vóc người đẹp mắt thì có lợi ích gì, có thể cùng giống cái toàn tâm toàn ý với mình sống qua ngày mới tốt.”

Trác Ngọc nhìn giống cái kia một chút, lại nhìn những người khác có dáng vẻ đồng ý với nàng ta. Được rồi, cho tới bây giờ cô mới biết thì ra tư tưởng của người thú lại giác ngộ như vậy.

Một giống cái khác ở bên cạnh cũng nói lời thấm thía: “Trác Ngọc, ta nói thật với ngươi, hai ngày trước ta còn nhìn thấy Địch Á nói chuyện với một giống cái khác trên mảnh đất phía trước, khoảng cách xa nên ta không nghe được họ nói cái gì, nhưng ta thấy khoảng cách giữa hai người cũng thật gần.”

Hai giống cái bên cạnh Trác Ngọc thấy sắc mặt cô từ từ thay đổi thì đánh giống cái nói những lời này, ý bảo nàng ta không nên nói nữa, giống cái này cũng biết mình đã lỡ lời. Nàng ta nhìn nhìn Trác Ngọc: “Ngươi cũng đừng thấy ta và giống đực nhà ta thường xuyên cãi vã, thật ra ta có biện pháp tóm được hắn, chỉ cần ngươi cho hắn nhiều ngon ngọt, bảo đảm ngươi nói gì sẽ là cái đấy, hắn không dám hai lời.”

Tiếp đó mấy giống cái bắt đầu dạy Trác Ngọc nên chinh phục Địch Á ở trên giường thế nào. Khóe miệng Trác Ngọc co giật, cô vẫn biết những người thú đối với phương diện này không e dè, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại cởi mở như này. Âm thanh lớn như vậy đoán chừng những người đi ngoài cửa nhà cô cũng có thể nghe được. Mắt thấy càng nói càng mãnh liệt, mấy người bọn họ thậm chí còn cao giọng bàn luận xem tư thế nào thoải mái nhất, mất hồn nhất, Trác Ngọc bắt đầu đuổi người đi.

Địch Á cũng biết chuyện này, dù sao thì hắn cũng là người sắp đặt những việc này. Lúc tối, rốt cuộc hắn cũng được Trác Ngọc cho phép thân cận với cô. Hắn sử dụng toàn lực, thề phải bù lại một đoạn thời gian trước kia, một chút cũng không bỏ sót. Đợi đến khi Địch Á dừng lại thì trời cũng đã sáng rồi, Trác Ngọc vốn muốn hỏi hắn về chuyện hắn và giống cái kia cũng bị làm cho kiệt sức, trước khi chìm vào giấc ngủ chỉ kịp nhắc nhở khi tỉnh lại nhất định phải hỏi hắn.

Địch Á vui vẻ nhìn giống cái của mình ngủ, cảm thấy như thế này cũng là một loại tư vị. Chỉ là thời gian cách nhau không thể quá dài, nếu không chính hắn sẽ phải chịu khổ. Ừm, đợi đến lúc nào đó hắn sẽ nhắc lại chuyện này, không biết tộc của Ngọc nhi có đa dạng trong phương diện này hay không, hôm nào nhất định phải hỏi một chút. Tộc trưởng gấu trúc biết không ít chuyện trong bộ tộc của Ngọc nhi, nói không chừng ông ta sẽ biết không ít.

Trác Ngọc không biết Địch Á có những chủ ý này, mỗi ngày vẫn cùng Tá La rèn luyện thân thể, ra đồng làm việc, hái thuốc, buổi chiều lại tiếp tục vận động, cuộc sống gia đình trôi qua thật dễ chịu. Hiện tại cô đang rầu rĩ một chuyện, cô đang nghĩ biện pháp ngừa thai, nhưng cô chưa từng nghiên cứu, tuy nói thời kỳ nguy hiểm cô sẽ không cho Địch Á động vào mình, tuy vậy vẫn có lúc không cưỡng lại được Địch Á, hơn nữa cũng có lúc cô sẽ động tình, như vậy tỷ lệ mang thai là rất lớn. Đời này cô chỉ muốn một đứa bé không muốn có nhiều hơn, tránh cho sau này những đứa con của cô sẽ nói cô thiên vị, cũng sợ chúng đau lòng, nhưng cô cũng không thể yêu cầu Địch Á không động vào cô.

Cô cũng đã thử trao đổi vấn đề này với Địch Á, nhưng Địch Á rất thích có em bé, tốt nhất là cô có thể sinh được một đàn, người một nhà sẽ vô cùng náo nhiệt. Trác Ngọc nghĩ cũng không dám nghĩ đứng đầy trong sân nhà mình sẽ là một đám trẻ con, như vậy cô sẽ bị năng lực sinh như heo mẹ của mình dọa ngất.

Cây nông nghiệp đã có thể thu hoạch được rồi, từng nhà trong bộ lạc đã học được cách sử dụng cối xay, Trác Ngọc cũng tận lực dạy bọn họ cách xay, làm sữa đậu nành. Trác Ngọc còn dạy bọn họ cách nhào bột mì làm màn thầu, bánh bao, thậm chí còn dạy bọn họ cách làm ra bánh thịt và đậu phộng rang. Lần này không chỉ có người lớn vui mừng, ngay cả con nít cũng vui vẻ lăn lộn đầy đất biểu đạt tâm tình vui sướng.