Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ

Chương 1: Dị giới




Đây là ngày thứ ba Trác Ngọc ở nơi quái dị này. Trong ba ngày này cô cũng chỉ dựa vào mấy túi bánh quy và bình nước trong hòm dụng cụ để duy trì sự sống.

Lại nói, mấy túi bánh quy này là do y tá trong phòng khám cho. Cô gái này là người rất thích ăn bánh quy, mỗi khi Trác Ngọc khám bệnh tại nhà trở về thì cô ấy lại mua chút bánh quy cho cô mang về. Mặc dù Trác Ngọc không muốn gặp y tá này, nhưng bây giờ lại rất cảm kích cô ấy. Nếu không phải cô ấy thích ăn bánh quy, chỉ sợ cô đã sớm chết đói.

Trác Ngọc còn nhớ rõ khi mình mới tỉnh lại, nhìn thấy cảnh vật xung quanh thiếu chút nữa đã bị dọa chết. Bầu trời bị cành lá dày đặc che khuất, rừng rậm to lớn không thấy điểm cuối, loại quả gì đó giống dâu tây thì lớn bằng bàn tay, ngay cả cây cỏ cũng cao hơn mình.

Cảm giác không thực giống như trong mơ, nhưng khi Trác Ngọc nhéo bắp đùi mình lại cảm thấy đau đớn rất thật. Cô đã xem qua di động của mình, không có một chút tín hiệu. Cô còn thử gọi 110, 119 bằng mã số, nhưng không số nào có tiếng người.

Cô cũng đã từng hô to, hy vọng có người đáp lại cô, như vậy chứng tỏ là có đồng loại, nhưng đáp lại cô cũng chỉ là tiếng lá xào xạc do gió thổi và ánh mặt trời xuyên qua cành lá dày đặc loang lổ trên mặt đất. Tất cả đều toát lên vẻ quỷ dị.

Con người khi đối mặt với hoàn cảnh không rõ đều sẽ cảm thấy sợ hãi, cho dù là người tỉnh táo như Trác Ngọc đã quen tiếp xúc với chuyện sống chết, xử lý qua rất nhiều việc ngoài ý muốn thì cũng bị hoàn cảnh xa lạ này làm cho sợ đến phát run.

Cô nhớ rõ là đang trên đường trở về phòng khám bệnh mặc dù trời đang mưa lại có sấm sét, nhưng sấm chớp kia ở xa tận phía chân trời. Tại sao tiếng sấm qua đi, mình lại đến nơi này? Mặc dù trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng Trác Ngọc vẫn xách theo chiếc hòm dụng cụ của mình bắt đầu cuộc hành trình tại đại lục này.

Trác Ngọc tốn rất nhiều thời gian và sức lực mới tìm được một hốc cây rộng hai thước, miễn cưỡng cũng có thể ở được.

Trước khi tìm được hốc cây này cô đã gặp phải một con thỏ cao gần bằng mình, răng nhọn trong miệng đều lộ hết ra ngoài. Lúc ấy, cô đã nghĩ nếu con thỏ này nhảy lên cắn cô một cái, như vậy cái mạng của cô cũng kết thúc tại đây rồi.

Vì vậy mỗi ngày cô đều dùng một chút thời gian để ra ngoài thăm dò sự vật xung quanh hốc cây, hy vọng có thể tìm thấy một cái động an toàn một chút để ẩn thân, ít nhất ban đêm phải tránh được giá lạnh.

Hiện tại, cô đang nhìn hết sức chăm chú vào một con thỏ nhỏ cách không xa ở phía trước. Hết cách rồi, bánh quy và bình nước đã bị mất, nếu cô muốn sống thì phải ăn cái gì đó mới được.

Vào lúc Trác Ngọc đang nghĩ biện pháp để bắt con thỏ này thì bỗng nhiên phát hiện trên đỉnh đầu mình có bóng râm. Quay đầu nhìn lại thì mặt đối mặt với dã thú, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy không khí trong mũi dã thú khi nó thở ra. Trác Ngọc trừng lớn hai mắt, “a” một tiếng liền ngất đi.

---Hết chương 1---