NPC Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!

Chương 20: 20: Tật Kén Ăn Này Của Cô Cần Phải Bỏ





- Anh có sao không?
Minh Hạ đi tới dìu Đàm Sinh đứng dậy, anh ta lúc này vẫn còn ngạc nhiên tột độ, không biết có phải vì bị bọn họ dọa hay không mà đột nhiên hỏi cô một câu rất ngu ngốc.

- Mấy người là cảnh sát sao?
Ừm, chuyện cảnh sát hay ngụy trang thành dân thường để theo dõi tội phạm đã trở thành một chuyện cực kỳ bình thường ở nơi này.

Minh Hạ lập tức phủ nhận.

- Không phải, chúng tôi chỉ là người qua đường thôi.

Cảnh sát sẽ không muốn làm đồng nghiệp với bọn họ đâu.

- Cảm ơn cô.

- Không có gì.

Minh Hạ nửa muốn đưa gói bưu phẩm kia cho Đàm Sinh để bản thân tránh gặp phải rắc rối không đáng có, nhưng nhớ lại tình huống vừa rồi cô lại thôi.

Bản thân cô còn có võ phòng thân nhưng Đàm Sinh không có, bây giờ cô đưa cho anh ta chính là gián tiếp hại người đấy.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Minh Hạ bảo người đưa anh ta về, thuận tiện cho hai người ở đó trông chừng anh ta, đề phòng lại có người tới tìm anh ta gây khó dễ lần nữa.

- Vâng, mợ chủ.

Đường Thắng, người đàn ông đứng đầu nhóm người kia gật đầu.

Sau đó lại cẩn thận hỏi cô.

- Mợ chủ, để tôi đưa cô về nhé?
- Ừm.

Chạy xe cả một ngày cũng mệt, có người đưa về còn gì bằng.

Nhưng sau đó cô hối hận rồi, bởi vì Đường Thắng không đưa cô lên xe của anh ta mà đưa lên xe của ông chủ nhà anh ta.

- Hi, anh đến đây từ khi nào vậy?
Minh Hạ lúng túng chào một câu, trong lòng cầu mong hắn vừa đến, cầu mong hắn đừng nhìn thấy mấy trò hề của cô.

Nhưng đời vốn không như mơ, càng không chiều theo ý mình, Hoàng Đông rất bình thản tường thuật lại mọi chuyện.

- Anh tới từ lúc em lấy đá ném gãy tay một trong ba tên kia, còn cả chuyện em giả vờ ngã để dụ người của anh ra nữa.

Minh Hạ:...!
Mặc dù nhục lắm rồi nhưng cô vẫn phải đính chính lại.

- Chưa gãy, chỉ là tạm thời không cử động được thôi.


Vế sau hoàn toàn bị cô phớt lờ, coi như không nghe thấy.

Hoàng Đông hiếm khi thấy cô lúng túng như vậy, khoé môi vô thức cong lên, để lộ nụ cười đẹp đẽ.

Minh Hạ nhìn đến ngây người, tim cũng đập liên hồi.

Mạc Hoàng Đông bình thường toàn trưng ra khuôn mặt lạnh, từ lúc gặp nhau đến giờ đây là lần đầu tiên cô thấy hắn cười, dù khoé môi chỉ hơi cong lên thôi nhưng hắn thật sự đã cười.

Không ngờ người này bình thường trông lạnh lùng đáng sợ như vậy mà khi cười lên lại có vẻ hiền lành như anh trai nhà bên.

Đẹp trai quá đi mất!
Bị cô nhìn chằm chằm, Hoàng Đông có chút mất tự nhiên chuyển chủ đề.

- Em quen người kia à?
- Không.

Minh Hạ ngừng một lúc, sau đó cô kể những chuyện mình đã nghe được cho hắn nghe.

- Tôi sợ mấy người kia giở trò nên đi theo anh ta phòng hờ chuyện bất trắc, kết quả anh ta thật sự bị tấn công.

Hoàng Đông nghe cô chủ động đi theo mấy người này, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, hắn lập tức nhắc nhở cô.

- Lần sau đi đâu phải gọi báo anh trước, đợi người của anh đến rồi mới được đi biết chưa?
Hôm nay chỉ là ba tên, ngày mai là sáu tên rồi ngày kia là mười hai tên thì sao?
Cô dù có giỏi hơn nữa cũng đâu thể lúc nào cũng tự bảo vệ mình chu toàn được.

Hoàng Đông cực kỳ không thích cái tính cách này của cô.

Hắn sợ có ngày mình tổn thọ vì cô mất.

Minh Hạ biết hắn lo lắng cho mình, cô lập tức giải thích.

- Em biết anh cho người đi theo bảo vệ em nên em mới dám đi mà.

Giải thích xong lại bắt đầu hứa hẹn.

- Sau này em đi đâu cũng sẽ báo cho anh một tiếng trước.

Hoàng Đông muốn nhắc cô nhưng sợ mình càm ràm nhiều sẽ khiến cô cảm thấy mình phiền phức nên chuyển sang chủ đề khác.

- Hôm nay công việc thế nào?
- Cũng bình thường.

Khả năng thích nghi của em vốn rất tốt mà!
Đây có thể coi là ưu điểm lớn nhất của cô và cô rất tự hào về điểm này.

Nhưng nhìn cô phơi nắng phơi mưa chạy khắp nơi thế này Hoàng Đông vẫn cảm thấy rất xót, hắn thử thăm dò.


- Có muốn đổi công việc khác không?
Ví như ở nhà làm mợ út nhà họ Mạc chẳng hạn.

Rất nhàn, lương cũng rất cao.

Minh Hạ trả lời mà không cần nghĩ ngợi.

- Không cần.

- Vậy cũng được.

Mạc Hoàng Đông cũng không ép cô, nghe cô nói vậy thì thôi.

Hai người sau đó cũng không giao lưu gì nữa, chỉ đến khi thấy anh rẽ vào một nhà hàng cô mới quay sang hỏi hắn.

- Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?
Đang yên đang lành ra ngoài ăn làm gì?
- Không có, muốn đổi khẩu vị một hôm thôi.

Ở nhà có khách không mời mà đến, hắn không muốn làm hỏng một ngày vui vẻ của mình và cô.

- Ồ.

Minh Hạ rất biết quan sát sắc mặt người khác, thấy hắn không muốn nhắc đến chuyện này nên không hỏi.

...!
Hoàng Đông lựa chọn một nhà hàng khá nổi ở trung tâm thành phố, nhà hàng không có phòng riêng nên hai người chọn một góc ít người để ngồi.

- Em chọn món đi.

Minh Hạ chọn ba món, đương nhiên không thể thiếu được món thịt kho tàu ưa thích của cô.

Chọn xong, cô chuyển lại thực đơn cho Hoàng Đông, thấy anh gọi liền ba món liên quan đến cà rốt bao gồm canh sườn hầm củ quả, cà rốt xào trứng, bò kho cà rốt thì tò mò hỏi.

- Anh thích ăn cà rốt lắm à?
- Không, anh gọi cho em đấy.

Cô nhóc này không chỉ kén ăn cà rốt mà còn kén ăn rau xanh nữa, cứ ăn như vậy sẽ mất cân bằng dinh dưỡng ngay.

- ...!
Minh Hạ đột nhiên không cảm thấy đói bụng nữa.

Hoàng Đông làm như không nhìn thấy vẻ mặt bí xị của cô, anh tráng bát đũa bằng nước ấm, sau đó lại lấy khăn lau khô rồi chuyển sang cho cô, giọng nói dịu dàng hơn thường ngày rất nhiều.


- Kén ăn không tốt cho sức khỏe của em, nhất là đôi mắt.

Minh Hạ không đáp lời anh, cô đang nghĩ người này vì sao bây giờ lại thích quản cô như vậy.

Trước đây cô không thích ăn cũng thấy hắn nói gì đâu?
- Cà rốt khó ăn lắm.

Cô nghẹn hồi lâu mới phun ra được một lý do này, Hoàng Đông nghe vậy càng không đồng ý với suy nghĩ của cô, thức ăn vừa bê ra hắn đã gắp cho cô một miếng cà rốt hầm thật mềm.

- Ăn thử một miếng trước, sau này sẽ quen thôi.

Không, cô không muốn!
- Vâng.

Minh Hạ lặng lẽ gắp miếng cà rốt bỏ vào miệng rồi nuốt thẳng xuống, cũng may cà rốt ninh nhừ nên cô không bị nghẹn, cũng không cảm nhận được vị cà rốt.

Nhưng do tâm lý phản kháng nên cô vẫn rất khó chịu, còn muốn nôn.

Đây chắc là cảm giác của Hoàng Đông lúc cô ép hắn ăn đồ ngọt nhỉ?
Cô hứa sau này sẽ không ép hắn ăn thứ hắn không thích nữa.

- Ăn thêm miếng nữa đi.

Mạc Hoàng Đông lại gắp tiếp một miếng nữa, miếng cà rốt này cũng rất mềm.

- Vâng.

Hắn gắp một miếng, Minh Hạ nuốt một miếng, mãi đến khi mặt cô xanh lè vì ngấy mới chuyển sang gắp thịt kho tàu cho cô.

- Cảm ơn, anh cũng ăn đi.

Minh Hạ không tính toán với hắn, cũng gắp lại cho hắn một miếng.

Hoàng Đông nhìn miếng thịt béo ngậy trong bát, lại nhìn dáng vẻ thoả mãn của cô chầm chậm bỏ miếng thịt vào miệng.

Ngày nhỏ hắn rất kén ăn, không ăn đồ ngọt hay đồ quá nhiều dầu mỡ.

Có thể vì vậy nên hắn rất hay ốm vặt, cả người gầy yếu không chút sức sống.

Mãi tới một lần hắn đến dự tiệc mừng thọ của bà cụ Lâm, bởi vì không thích chơi với những đứa trẻ khác nên hắn đã đi ra vườn hoa sau nhà để ngồi, tại đó hắn đã gặp một cô bé.

Dáng vẻ cô bé còn thấp bé, gầy gò hơn hắn, tóc cô bị cắt nham nhở, quần áo trên người rất cũ, có có vài vết bẩn trên đó.

Bởi vì cô rất khác với mọi người, dáng vẻ lại lén la lét lút, hay tay còn ôm thứ gì đó nên hắn đã đi theo cô, muốn biết cô giở trò gì.

Sau đó hắn thấy cô chạy đến nhà kho sau vườn đồng thời lấy thứ cô giấu trước ngực ra, đưa vào khe hở nhỏ của cửa nhà kho, dáng vẻ lén lút như ăn trộm.

Mà cô đúng là ăn trộm thật, bởi vì sau đó cô bị Lâm Hạnh Dung đánh một trận vì tội trộm đồ ăn trong nhà bếp.

Cô cũng không trộm gì nhiều trừ một bát cơm trắng và một miếng thịt kho tàu, hai miếng đậu phụ thừa.

Còn không phải trộm cho chính bản thân cô ăn.

Mà cô bé kia lì lắm, bị đánh cũng không kêu một tiếng.


Hắn không nhìn được nữa nên lên tiếng ngăn cản mới nhặt về cho cô một cái mạng.

Sau đó vì muốn một người được ăn no hơn, hắn không "kén ăn" nữa, mỗi lần sang nhà họ Lâm chơi đều sẽ mang theo đồ này đồ nọ cho cô.

- Anh nghĩ gì mà ngẩn ra thế?
Giọng nói của Minh Hạ kéo ý thức của Hoàng Đông trở về, hắn lắc đầu.

- Không có gì.

- Ờ.

Minh Hạ không phát giác ra điểm bất thường, vẫn ăn cơm rất vui vẻ.

Lúc hai người trở về biệt thự, một chiếc xe ô tô cũng vừa rời đi.

Chú Đằng đi tới cung kính nói.

- Cậu chủ, cậu Vinh vừa qua đây, cậu ấy hỏi cậu cuối tuần này có về nhà họ Mạc không?
Vì để tình cảm gia đình thêm gắn bó, cứ thứ bảy hàng tuần ông cụ Mạc lại gọi mọi người về ăn cơm cùng mình.

Mấy lần trước Hoàng Đông viện cớ không về nên bên người họ Mạc mới quan tâm như vậy.

Dù sao bọn họ vẫn có rất nhiều phương diện cần sự trợ giúp của hắn, và vì hắn là chủ nhân tương lai của nhà họ Mạc, cho dù quan hệ không thân thiết bọn họ cũng sẽ hỏi han vài câu.

Hoàng Đông trào phúng đáp một câu.

- Về chứ.

Cho dù hắn không muốn gặp mấy người kia cũng phải nể mặt ông nội mà ghé qua một chút.

Minh Hạ thấy hắn không vui, thậm chí còn lộ ra sự chán ghét liền khuyên hắn.

- Anh không muốn về thì đừng về nữa.

- Dù gì cũng phải về thăm ông nội một chuyến.

Không tránh được.

Hoàng Đông nói xong thì đẩy cô vào trong.

- Em đi ngủ trước đi.

- Ờ.

Minh Hạ ngoan ngoãn đi lên phòng rồi đi thẳng ra cửa sổ, ngó xuống dưới.

Mạc Hoàng Đông đã rút một điếu thuốc ra bắt đầu châm lửa lên đầu thuốc.

Dường như cảm giác được tầm mắt của cô, hắn đột ngột ngẩng đầu lên, chuẩn xác nhìn về chỗ cô đang đứng.

Minh Hạ lập tức ngồi thụp xuống rồi khom người di chuyển dần vào trong, sau cũng không dám thò đầu ra thêm lần nào nữa.

Người bên dưới khẽ cười, tâm trạng tệ hại vừa rồi bay sạch không còn một mẩu, sau cùng hắn dập điếu thuốc trên tay đi rồi cũng đi vào trong..