Sau bảy ngày đường dài mệt mỏi cuối cùng Lafar cũng đến được nơi gọi là Kinh Thành. Ở đây rất tấp nập, vồn vã những ánh đèn màu lập lòe chiếu sáng khắp nơi người người đi lại đông như đi chợ. Họ cười đùa vui vẻ, nói chuyện thậm chí là giỡn với nhau, rất hay. Những âm thanh náo nhiệt vẫn vang lên từng hồi không dứt. Chỉ có một mình trong cái Kinh Thành rộng lớn tấp nập người này, cậu bất chợt cảm thấy mình nhỏ bé và có cảm giác sợ. Không biết làm gì, trong túi thì chỉ còn lại ít đồng bạc. Đang vẫn vơ với những suy nghĩ thì Lafar va phải một người. Người đó là một người con trai rất tuấn tú, tỏa ra một khí phách oai phong, lẫm liệt. Từng đường nét cho đến hình thù cơ thể, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ nói chi là các cô gái. Bên cạnh người đó lại có thêm một người nữa, người đó thì hoàn toàn trái lại, mặt mũi sáng láng nhìn là biết một kẻ sát gái chuyên nghiệp, mặc bộ y phục Trung Hoa tay cầm quạt phất phơ trông rất điệu nghệ, vừa nhìn vừa nói:
- Tên nhóc kia! Đụng phải người khác mà không biết xin lỗi à?
Giọng nói cũng thật uy quyền hai người này xem ra cũng có vai vế trong Thánh Điện đây. Cậu suy nghĩ một hồi rồi đáp:
- Xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi đang vội tìm đường đến Thánh Điện...xin lỗi...xin lỗi - Lafar vừa nói vừa cuối gầm mặt
Chàng trai nọ cười khẩy một tiếng, cây quạt phất phơ trong tay vẫn nhịp nhàng:
- Ngươi sao? Thánh Điện là một nơi không phải ai muốn cũng vào được! Dựa vào bộ dạng này của ngươi? Ta e chưa đi được đến cổng ngoài đã bị tống cổ rồi!
Lafar suy ngẫm lời nói của tên đó và nhìn bao quát mình. Hắn nói chí phải, quần áo thì rách tơi tả vả lại đã bảy ngày rồi cậu chưa tắm. Chắc bây giờ bốc mùi kinh khủng lắm, mặt mày thì nhem nhuốc, mái tóc thì rối bù xù nhìn chẳng khác nào một tên ăn mày. Cậu gãi đầu cười ngu ngơ rồi tự biết thân biết phận mà xách mông đi tiếp. Chàng trai đó nhìn theo cậu, cặp mắt xanh lục ánh lên tia phức tạp:
- Này Kirai! Ngươi có thấy tên đó kì lạ lắm không? Còn cái mái tóc đó nữa - Vừa nói vừa phất phơ cây quạt trong tay
- Don...Ngươi nhiều chuyện quá rồi đấy! đừng quên nhiệm vụ của chúng ta là phải giết được cái con ả Ma Cà Rồng kia!
Don nhún vai rồi hờ hững bước tiếp nhưng trong lòng vẫn thấy có chút gì đó kì lạ mà không thể nói ra. Thực sự thì nhìn cậu ta rất giống với một người nhưng hắn cũng chẳng dám ngộ nhận. Lỡ đâu chuyện phiền phức lại thêm phiền phức. Lafar đã đi một quãng xa, trong tay siết chặt chiếc túi của mình chợt một người từ xa lao nhanh đến, mái tóc vàng chói lóa cùng với gương mặt mĩ miều đã khiến cô ta trông rất sắc xảo và với tốc độ như tên bắn cô ta đã nhanh chóng cướp đi cái túi của cậu một cách dễ dàng.
- Này!! Trả lại đây!! của tôi mà - Cậu hét lên và quay đầu đuổi theo
Nhưng tốc độ của cô ta quá nhanh. Chắc chắn là không phải người tầm thường, cậu bèn dùng hết sức đuổi theo cô ta thì một lần nữa va phải hai người khi nảy té nhào xuống đất. Lần này thì mặt Kirai lộ rõ vẻ tức giận nhưng không có thời gian đôi co vì hắn đã thấy được mục tiêu của mình:
- Don! Là con ả kìa. Mau đưa Phượng Hoàng Cung ra đây! Nhanh lên!
Nhưng khi Don rút cây Phượng Hoàng Cung ra thì hai người dừng lại, mắt mở to nhìn người con gái đó đang bị kéo lùi dần, mặc dù không có một sợi dây nào buộc cô ta cả. Kirai và Don ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn sang cậu. Chỉ thấy cậu dùng năng lực phát ra từ bàn tay mình mà từ tốn lôi ả về. Lafar tập trung hết sức lực lôi tên trộm đáng ghét ấy lại. Thực sự thì cậu cũng khá ngạc nhiên khi biết được rằng khả năng của mình có thể tác dụng lên được cả con người. Nói lý ra đây là lần đầu tiên cậu thử dùng năng lực của mình lên một con người. Kirai và Don bắt đầu nhìn cậu bằng ánh mắt dè chừng, không thể khinh suất. Sau đó liền thủ hỉ với Kirai:
- Này ta thấy thằng nhóc con này không tầm thường rồi đấy! Chúng ta không nên coi thương thường nó.
- Từ đầu đến giờ chỉ có mình ngươi coi thường nó thôi - Kirai phun ra một câu hờ hững nhưng đủ làm Don điên tiết.
Người con gái ấy dần dần càng bị kéo về sát lại, khuôn mặt vô cùng uất ức, tay chân thì đang cố kháng cự nhưng không thành. Lafar bước đến trước mặt người con gái đó và ngu ngơ hỏi:
- Sao cô lại cướp túi của tôi?
Người con gái đó trợn to mắt ngạc nhiên khi thấy cậu, Lafar lùi về sau vài bước, biểu hiện đó của cô ta làm cậu sợ, cô ta suy nghĩ gì đó rồi đáp:
- Muốn chém muốn giết tùy ngươi! - Miệng nói thế nhưng trong ánh mắt cô ấy vẫn ánh lên một niềm khao khát sống, dường như là còn việc gì đó chưa hoàn thành.
Lafar mỉm cười lắc đầu, điều đó làm cho cô ta khó hiểu, cậu hạ tay xuống. Lập tức cô gái ngã xuống, tay chân liền cử động được bình thường:
- Tôi không giết cô đâu. Giết cô làm gì chứ. Tôi chỉ muốn lấy lại túi thôi - Nói xong cậu lấy túi và bỏ đi.
- Này!! - Cô gái đó định chạy theo thì một mũi tên bạc lao đến đâm xuyên qua ngực phải của mình, vì bị thương khá nặng nên cô chỉ thầm rủa - Chế tiệt! Lại là hai tên đó!
Don tiếp tục rút thêm một mũi tên từ đằng sau ra và ngắm bắn. Hành động dứt khoác, không chần chừ, không nhân nhượng. Cô gái thở dài vương mình, toan lãnh trọn thêm một mũi nữa thì...đột nhiên mũi tên ngừng lại. Hai người đó rất ngạc nhiên, phải chính cô cũng ngạc nhiên không kém. Thì ra Lafar đứng đằng sau cô, bàn tay chỉ thẳng dần dần nắm lại. Mũi tên bạc sắc bén, lớn mạnh và nặng chục kí chỉ trong phút chốc hóa thành cát bụi. Don hậm hực tiến thẳng đến trước mặt cậu gầm lên:
- Này oắt con! Chúng ta nước sông không phạm nước giếng! Sao ngươi xen vào chuyện của bọn ta!
- Giết người là rất xấu! - Lafar vẫn nhìn vào đôi mắt Don
Hắn cười khẩy chậm rãi tiến sát mặt mình đến:
- Con ả đó không phải người!
- Nhưng cũng không được sát sinh.
Hắn gần như điên lên thì tay cậu đặt ngay thái dương hắn, một loạt hình ảnh được lướt qua trong đầu hắn lẫn đầu cậu. Những hình ảnh về tai họa sắp xảy đến trong đó có chết chóc. Một cô gái tóc hồng nằm trên giường bệnh, đang cố bước loạng choạng xuống giường, tay ôm ngực trái thều thào gọi người cứu, vừa kêu vừa ho liên tục. Cuối cùng là phun máu ra mà chết. Lafar thả tay, hắn liền ngục xuống nền đất, Kirai thấy không ổn bèn chạy đến đỡ hắn, liên tục lay hắn. Cậu cứ thế nhấc túi và bỏ đi. Cô gái nhìn cậu rồi quay sang nhìn họ.
- Don!! Don! Sao thế?? Ngươi không sao chứ?
Hắn vẻ mặt sợ hãi, ôm đầu bấn loạn:
- Em gái ta - Yume sắp tái phát bệnh mà chết rồi. Ta phải mau về chữa bệnh cho nó.
- Don! Bình tĩnh đi! Nó đã cho ngươi thấy gì? Có khi những hình ảnh mà thằng nhóc đó cho ngươi thấy chỉ là ảo ảnh thì sao?
- Không phải! Đó là thật! Ta cảm nhận được! Ta cảm nhận được cảm giác của ta khi ở đó, sự thống khổ khi nhìn thấy cảnh Yume như thế và bây giờ cảm giác đó sắp đến rồi. Mau quay về thôi! - Don nói như phát khóc.
Kirai cũng bất lực đành chiều theo ý Don, họ thoát chốc đã mất tâm biệt tích chỉ còn vươn lại ánh sáng xanh lục. Người con gái như được thoát nạn, suy ngẫm gì đó rồi lại nhanh chân lao đi với vận tốc âm thanh.