- Đó là... - Rose nhìn và hốt hoảng - Đó là gì? Có thể phá cả thạch của Hawua sao? - Roe ôm lấy cánh tay mình lo sợ.
Đôi mắt xám tro dần hạ xuống bắt đầu suy nghĩ điều gì đó, khuôn mặt hút hồn kia lạnh lẽo hẳn ra. Hawua cũng kinh ngạc không kém:
- Đó là năng lực sao?
- Tôi cũng không biết nữa...nhưng nó có thể phá hủy hay gắn kết lại mọi thứ - Lafar nói rồi lay động bàn tay, thanh thạch từ nát vụng lập tức tự động ráp lại trở về hình dạng ban đầu.
FaLin từ xa đi đến kèm theo là tiếng vỗ tay, khuôn mặt thích thú vô cùng. Lafar nhìn thấy cô lập tức ngại ngùng, cảm thấy bản thân mình đã quá phô trương rồi.
- Đó được gọi là Trọng Lực! Không phải là năng lực. Đó là chiêu thức ngài đã tự làm được... một chiêu thức rất mạnh. Ngài đã sử dụng tối đa năng lượng Phong, biến nó thành không khí. Khi ngài muốn phá hủy một thứ gì đó...thì toàn bộ sức ép không khí trên Trái Đất này sẽ tập trung lại chèn ép nó...khiến nó chỉ còn lại tro tàn, cũng như việc ngài có thể kéo hoặc đẩy một vật gì đó...đó gọi là Từ Trường...Nhưng làm đứng yên và tái tạo lại...thì ta cũng hơi thắc mắc đấy - Ngón tay của FaLin vuốt ve lọn tóc Lafar thật nhẹ nhàng, nói tiếp:
- Hawua...có lẽ ngài đã tạo ra nhiều chiêu thức rất mạnh rồi đấy. Không phải sao? - FaLin vòng tay ôm lấy cậu.
Hương hoa anh đào khiến cánh mũi LaFar vô cùng dễ chịu nhưng rồi một loạt hình ảnh dường như xuất hiện....
Một cô gái với mái tóc đen huyền, cái mái ngang che đi đôi mắt, rồi co ro trong một góc nhà. Một người đàn ông dắt về nhà vài người phụ nữ, liếc nhìn cô bé:
- Đi ra ngoài! Rồi đây làm gì!
Cô bé run sợ chạy ra ngoài, đó là một dinh thự rộng lớn. Bên ngoài là phòng khách sang trọng, có rất nhiều người đang ở đó. Mọi đôi mắt đổ dồn về phía cô bé. Người con trai đang ngồi trên ghế, xoay người vừa vẹn thấy cô bé, ánh mắt xanh nhạt cười khinh:
- Đồ con lai dơ bẩn - Sau đó đám người phía sau bật cười to.
- Anh hai à...dù sao nó cũng có dòng máu cao quý của cha bên trong...cũng nên gọi là...em gái chứ nhỉ? Hahahahahaha - Đám người phía sau bật cười khinh mạt.
- Phải! Đáng lẽ ra nó sẽ là một trong thành viên của gia tộc chúng ta nhưng tiếc thay...con mẹ của nó lại là thứ sinh vật dơ bẩn tầm thường! Hahaha - Chàng trai mắt xanh nhạt tiếp tục cười.
- Mẹ...mẹ em không có dơ bẩn - Cô bé lí nhí.
- Có! Mẹ mày là loài súc vật dơ bẩn và mày cũng vậy!
Thế là cả đám người đó vây đến kéo đánh và chà đạp cô bé ở dưới chân, người phụ nữ xinh đẹp không biết từ đâu chạy đến, ôm chầm lấy cô bé lấy thân hình gầy gò đỡ những cú đạp kia, van xin:
- Xin các cô cậu...làm ơn tha cho nó! Làm ơn tha cho FaLin...
- Không! Đánh tiếp đi! - Chàng trai mắt màu xanh nhạt ngồi trên ghế đọc sách, ra lệnh.
- Đừng đánh nữa mà! Mẹ...!
Cô bé tên FaLin bật khóc, cô có thể chịu nổi trận đòn này nhưng mẹ ô thì làm sao có thể chứ? Bởi mẹ chỉ là một con người, những cú đạp này thực sự có sát thương rất lớn làm sao mà một con người như mẹ có thể chịu được đây? Dù vậy nhưng người phụ nữ xinh đẹp ấy vẫn ôm chặt che chắn cho con mình, một mực lãnh hết trận đòn đó, vài phút sau không chịu nỗi mà phun cả máu ra ngoài, bàn tay trắng ngần khẽ vuốt mái tóc đen thì thầm:
- Con hãy nhớ...trong thế giới tàn độc này...kẻ mạnh sẽ thắng! Thế giới này vốn không có Thiên Thần! Chỉ có Ác Quỷ!
Cả đám đông dừng lại, mùi máu tanh thơm ngọt làm con thú bên trong mỗi người xổng chuồng. Đám người lôi người phụ nữ ấy đi trong tiếng hét thất thanh của cô. Bây giờ chàng trai kia mới đứng dậy, tiến đến đạp thẳng vào mặt cô, cười cợt:
- Nhìn đi! Nhìn mẹ mày sẽ bị hút khô máu mà chết đi! Nhìn xác mẹ mày sẽ đem cho chó ăn đi haha...và đương nhiên chỉ một chút nữa thôi mày cũng sẽ được đi theo mẹ mày...thấy tao nhân từ chưa...haha
Mẹ cô dù đang chịu đau đớn nhưng khuôn mặt kia vẫn nở nụ cười, môi mấp máy vài từ rồi tắt hẳn:
- Nhớ kỹ lời mẹ dặn.
Phải! Mẹ cô đi rồi! Thực sự đã chết rồi! Chàng trai cười trong khoái lạc, đổ thứ nước trong một cái chai nhỏ vào miệng cô:
- Đây là một loại độc cực mạnh! Ma Cà Rống uống vào là sẽ chết! Haha
Cơn đau bắt đầu dâng lên trong cô bé như hàng hàng con rết bấu víu vào từng thứa thịt trong người cô. Tiếng hét đau đớn vang vọng trong đem, lấn ái đi tiếng cười của đám người kia. Bất ngờ, người đàn ông từ trong lòng bước ra, giận dữ quát:
- Làm gì mà ồn thế kia! Biết tao đang làm việc không?!
Cả đám im phăng phắc, người đàn ông ấy hướng đôi mắt về phía tiếng hét kia. Cô bé nhìn ông bằng ánh mắt cầu xin, bọt trắng trong miệng sùi lên tuôn ra xối xả, ngày một nhiều thêm nhưng chiếc miệng kia vẫn cố gắng gọi "Ba". Ông chỉ phán cho một câu lạnh lùng rồi bỏ vào trong:
- Thứ vô dụng!
Cả đám mất hứng bỏ đi, tóc của cô bé bây giờ vệt trắng xen kẻ tóc đen. Đầu cô, bây giờ chỉ lặp đi lặp lại câu nói của mẹ:
- Con hãy nhớ...trong thế giới tàn độc này...kẻ mạnh sẽ thắng! Thế giới này vốn không có Thiên Thần! Chỉ có Ác Quỷ!
Ánh sáng dần dần tối đi, dần dần tối đi, FaLin cảm thấy thân người mệt mỏi rã rời. Các giác quan bắt đầu tê liệt đi, tứ chi không thể nhúc nhích. Bỗng nhiên cô bé nhớ đến lý do mà người đàn ông đó mang mình về dinh thự này. Mẹ cô thường nói cô có một sức mạnh rất mạnh, bởi vì cô là con lai. Người "Ba" kia cũng vì thế mà mang cô về đây nhưng rồi cô không thể thi triển năng lực! Một đứa tàn phế! Không muốn chết! Thực sự không muốn két thúc tại đây! Thực sự...