Hawua nhìn Lafar đang ngồi ủ rũ rầu rỉ suy nghĩ chiêu đặc biệt cho mình mà phát bực, cậu đã ngồi nửa tiếng rồi nhưng chẳng nghĩ ra gì. Hắn bước đến cậu, uể oải nói:
- Đủ rồi! Để về phòng ngươi rồi muốn nghĩ gì nghĩ, bây giờ tập điều khiển Thủy trước đi đã
- Hắn khoanh tay thúc giục cậu làm gì đó.
- Cái đó chán lắm! Tôi đã làm được từ khi còn bé rồi! Tôi muốn học mấy cái của anh hơn!
- Câu nói của Lafar không làm cho mọi người bất ngờ mấy, cậu là Chúa Tể cơ mà những điều cơ bản như này mà không tự học được thì làm gì nữa chứ? Lafar nhìn bàn tay của mình rồi tự tạo ra một khối nước trên tay, cậu cố gắng dẫn luồn gió làm đóng băng khối nước kia lại nhưng vẫn không thành, nó cứ vỡ mỗi khi cậu thử lại. Hawua nhìn Lafar rồi suy nghĩ thầm trong mình:
Cậu ta có thể tự tạo ra các nguyên tố sao? Cũng không phải là tầm thường rồi, chẳng ai tạo ra được các nguyên tố cả, cậu ta đã tạo ra một chiêu rất mạnh mà vẫn không biết sao? Đúng là ngốc! Cứ như vậy thì đến khi nào mới nghĩ ra được chiêu cho bản thân mình đây?
Lafar chống cằm nhìn Hawua, thực ra chỉ nhìn vậy thôi nhưng nét chán nản trẻ con của cậu lọt hết vào ánh mắt tím kia. Hawua vò tóc, thực sự thì hắn không biết giải quyết sao với con người này. Lafar trưng ra khuôn mặt sầu nản tội nghiệp nhưng dù vậy cậu biết cũng sẽ chẳng giúp được gì, cậu đi qua rồi đi lại. Hawua không chịu nổi nữa tiến sát gần cậu hậm hực:
- Ngươi hãy thử tạo ra một lá chắn cho mình xem nào? Nguyên tố nào cũng được!
Lafar suy ngẫm một hồi lâu, cậu xây quanh mình một chòm cây rộng làm lá chắn, Hawua điều khiển nước đến và phá banh cái lá chắn ấy, hắn nhăn mặt khó chịu nói:
- Quá yếu! Mau tạo cái khác!
Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần tạo ra một lá chắn bằng nước nhưng những rễ cây sắt nhọn của Hawua đã xuyên qua một cách dễ dàng. Lafar dâng lên trong lòng một nổi đấu tranh mãnh liệt. Cậu tạo ra một lá chắn bằng nước nhưng cũng nhanh chóng truyền một luồn điện vào dòng nước ấy. Những nhánh cây sắt nhọn là tiến tới nhưng lần này nó đã tan ra khi đụng phải lá chắn, nét mặt Hawua có chút hài lòng, hắn tạo ra một thứ cứng và sáng chói rất đẹp tiến thẳng đến, là chắn cứ như một mảnh vải bị thứ ấy xé toạch ra dễ dàng. Lafar trợn mắt ngạc nhiên:
- Đó là gì thế?! Thứ lấp thánh xinh đẹp ấy?
- Đó là thạch! Nó là thứ cứng nhất! Hơn cả nhánh cây, băng, sắt! Nói đơn giản là nó cứng nhất!
- Vậy sao? Vậy anh làm lại lần nữa đi! - Lafar hí hửng nói
- Nhưng ngươi chưa tạo lá chắn! - Hawua nhìn Lafar bằng một ánh mắt kì dị
- Không sao cả tôi từng phá hủy một thứ cứng hơn như vậy nhiều! - Lafar nói rồi mỉm cười tít mắt.
Hawua không nói gì thêm chỉ nhanh chóng tạo thêm một cây thách và phóng nó thẳng về phía Lafar. Đôi mắt bảy màu của cậu nhanh như thoắt bắt kịp tốc độ của thanh thạch, hành động đứng im của Lafar khiến Hawua có chút lo lắng, thanh thạch này một lao đến gần cậu. Lafar đưa tay mình lên đối đầu với thứ cứng cáp ấy, cậu nắm chặt bàn tay mình lại, thanh thạch lập tức biến thành tro bụi trước sự ngạc nhiên của nhiều người trong đó có cả Hawua.
- Đó là... - Rose nhìn và hốt hoảng