Nothing Gonna Change My Love For You

Chương 48




Ban đầu còn nhỏ, thích Ken- tình cảm con nít, kể cả khi Ken với Khánh Hạ, nhỏ cũng mỉm cười vì người Ken chọn là chị! Cả chuyện sáng tạo ra đôi nhẫn, nhỏ cũng thức mấy đêm để design... thậm chí là việc học cũng đi xuống... còn nhớ lần đó còn bị mẹ la, mẹ lấy roi quật vào người...:)... đau lắm! nói là tặng Khánh Hạ làm quà mừng... chứ thực ra nhỏ mong là khi cầm chiếc nhẫn trên tay Ken sẽ hỏi chị nhỏ là nguồn gốc chiếc nhẫn từ đâu mà ra... ít ra khi đó Ken sẽ biết đến sự tồn tại của nhỏ... Kể cả sau này Ken bị Khánh Hạ phản bội... nhỏ cũng vùi mình vào trò chơi thân xác, cốt yếu cũng chỉ để bản thân chú tâm vào những thú vui đó mà gạt Ken ra khỏi cuộc sống... đó cũng là lúc Pj gặp Luân... nhưng sau này nhỏ nhận ra... đó chỉ là thích... thích đủ nhiều để khi bị phản bội cơ thể có thể rơi nước mắt... so với cái tình cảm bản thân đã ấp ủ dành cho Ken thì ko bao nhiêu hết... Rồi Ken bước vào cuộc sống của nhỏ... nhỏ đã rất đau khi thấy Ken sa lầy như thế... đểu giả... ********... và chó má... là con rối... con búp bê... Pj đã khinh bản thân mình... càng ngày càng lụy! Chẳng đáng đâu Pj à!:) Đã từng mong mình sẽ giúp được Ken quên đi quá khứ đó! Nhưng rốt cuộc bản thân cả 1 người thay thế cũng ko được đặt vào! Trong mắt Ken, nhỏ là Khánh Hạ thứ 2! Pj chỉ mong là Ken biết đến nhỏ vì nhỏ là Khánh Du chứ ko phải bất kì đứa con gái nào khác!:) Ken à... Được ko anh?

“ Anh biết không...

Vở kịch anh viết cho em... anh diễn hay lắm...!!!

- Làm em hạnh phúc...

- Rồi bỏ rơi em...

Vui ko anh?

- Khi chà đạp lên niềm tin của em mà sống?

Vừa lòng anh chưa?

- Khi thấy em đau khổ từng ngày? =) “

Ken cũng thế... Ken đã ngồi trước cửa phòng rất lâu rồi... ngồi bó gối, đầu tựa vào cửa như cái cách mà ở bên kia cánh cửa... Pj cũng ngồi như thế! Ken biết là nhỏ sẽ khóc... tình cảm nhỏ dành cho Ken đã quá rõ ràng rồi! Ken nghĩ mình ko nên đứng trước mặt nhỏ lúc này! Có thực sự với Ken nhỏ chỉ là 1 vật tiêu khiển ko? Nếu sự thật là thế tại sao bây giờ lại phát sinh cảm giác bức bối này chứ? Sh*t!!! Vậy chứ cảm xúc đối với Khánh Hạ là gì đây? Điên lên mất! 

“ * Nếu 

Nếu nhé...

- Phía sau lưng anh - em níu kéo...

- Phía trước mặt anh – Chị ấy dang tay...

Anh...

Lùi hay bước tiếp?

* Nếu... lại nếu nhé...

- Phía sau lưng anh – em đau khổ

- Phía trước mặt anh – chị ấy xót xa...

Anh

... Sẽ vì ai mà khóc? “

Sẽ lại là Khánh Hạ đúng ko? =)

Có lẽ nhỏ nên trả mọi thứ về nơi khi chưa bắt đầu... vẫn sống trong ngôi nhà này, nhưng tự biến bản thân mình thành vô hình! Ai làm gì mặc kệ, chẳng phải bận tâm nữa... Nếu như thế tim sẽ ko đau...

Nhỏ mở cửa bước ra ngoài khi trời đã giữa khuya, hah, chắc Ken qua phòng Khánh Hạ ngủ rồi! Cũng phỉa thôi! Mà hình như ở con người Khánh Hạ hiện tại có gì đó lạ lẫm lắm... một con người mà dường như Pj chưa bao giờ tiếp xúc... người đó hình như chẳng còn là chị Pj nữa rồi... Đi ra gian nhà chính ban nãy, hơi ngạc nhiên... Ken ngủ trên sô pha sao? À, chắc bị Khánh Hạ giận ko cho ngủ chung rồi... Vậy thì nên trả phòng cho Ken nhỉ?

- Này! – Pj lay người Ken

Lay một lúc thì Ken cũng tỉnh dậy, Ken ngồi dậy nhìn nhỏ...

- Về phòng ngủ đi! Tôi ngủ trên sô pha cũng được! ^^ - Pj cười.

Ken im lặng dứng dậy, Pj khẽ nở nụ cười nhẹ, như thế này mới đúng phải ko?:) Nhưng bất ngờ Ken lại nắm tay Pj kéo theo về phòng, Pj ngỡ ngàng, ko biết được chuyện gì đang xảy ra!

Về đến phòng, Ken nằm lên giường tiếp tục giấc ngủ... vấn đề là Ken đã “để” Pj bên cạnh mình.

- Nằm im đó và ngủ đi! Em phá giấc ngủ của tôi quá đó!

Pj im lặng... khó hiểu quá...

“ Anh đang nghĩ gì vậy hm Ken? “

Từ khi từ bar về, nó qua nhà hắn tá túc, chủ đề đương nhiên là về bạn thân của 2 người rồi...

- Honie! Em nghĩ thế nào về Khánh Hạ? – hắn siết chặt vòng tay khi nó ngồi trong lòng hắn.

- Bây giờ chẳng rõ! Nhưng là ngày xưa, thì nghe Pj khen chị ta nhiều lắm! Pj quý Khánh Hạ!- nó từa đầu vào ngực hắn.

- Thế sao? Sao tôi cứ cảm thấy cô ta có cái gì đó ko thật!- hắn nghĩ mông lung.

- Ngày xưa đã thế? – nó.

- Ko hắn! Chỉ là một khoảng thời gian sau khi quen Ken! Linh cảm thôi!- hắn dùng tay nghịch tóc nó.

- Này, tay anh bắt đầu hư quá nhé! Lấy ra khỏi đùi người ta mau!- nó chụp tay hắn lại.

- Đùi người ta chứ đâu phải là đùi của em! – hắn cười to, 1 cách cười hiếm hoi chỉ có khi bên cạnh nó.

- Buông! Ko đừng trách! – nó ngoái cổ lại nhìn hắn, mặt hơi nhăn.

- Ko buông đấy! – hắn cuối xuống cổ nó, rúc đầu vào, trông dễ thương ko thể tả.

- Anh!!! – nó nhíu mày.

Hắn rời đầu khỏi cổ nó, bất ngờ đặt lên môi nó nụ hôn, 1 cái hôn thật sâu khiến nó choáng ngợp, cơ mà nó ko tránh, cũng ko phản kháng, còn ngoan ngoãn đáp lại nữa! ^^

Khi hắn vừa buông bờ môi nó ra, thì nó cũng chòm người lên cắn vào môi hắn 1 cái rõ đau, suýt nữa là chảy máu, làm hắn ko thể nào ko nhăn mặt được!

- Làm trò gì thế?- hắn sờ môi.

- Đã báo trước rồi!- nó nhếch môi cười.

- Từ bao giờ mà cắn tôi đau thế? Em thành thú khi nào mà tôi ko biết? – hắn đá đểu.

- Thú? Honie của anh là thú thì anh được công nhận là người à? – nó vờ ngạc nhiên.

Cả hai cứ đua nhau xoắn nhau như thế, cơ mà vui! ^^ Tình cảm của họ nồng nàn, đậm sâu, cơ bản biểu hiện ra chỉ theo cách thông thường như thế! Đã là người thì ai chẳng có yêu thương! Nhưng yêu thương ko chỉ được thể hiện qua những ngọt ngào, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ngọt ngào quá hóa ra đôi khi quá giả tạo! Chẳng có sự yêu thương nào là hoàn mĩ, nó chỉ hoàn mĩ nhờ con người bồi đắp!:)

Trong cuộc sống, có thể bạn khuyết mảnh yêu thương này, nhưng tin tôi đi, bạn sẽ được bù đắp bằng 1 yêu thương khác! Ừ thì yêu thương là ko giống nhau, nhưng nó sẽ khiến bạn ấm lòng! Yêu thương sẽ khiến bạn thay đổi, tim bạn khi đó sẽ ko lạnh giá và trống rỗng nữa!

“ Kem dù lạnh đến mấy cũng phải tan ra vì sức nóng...

Và tình cảm dù lạnh đến mấy cũng ấm lên bởi những quan tâm chân thành! “

Cứ ko phải là trái cực thì mới hút nhau được! Và cũng ko có nghĩa là cùng cực thì phải đẩy nhau!:) Trong tình yêu cũng thế, thế nên đôi khi ta phải nhìn vào vấn đề theo cách khách quan nhất!

Hãy nhớ yêu là ko bao giờ sai trái cả! Chỉ những kẻ có ý định phá hoại tình yêu hay muốn làm người thứ ba chen vào cuộc tình người khác thì mới đáng để ta lưu tâm, họ ko đáng sợ, nhưng họ đáng thương!:) Nhưng đôi khi mọi thứ đi quá giới hạn thì “đáng thương” đã được nâng cấp lên thành “ đáng khinh” và “đáng trách”!:)

Nửa đêm nó bật dậy với những giọt mồ hôi ướt đẫm trên mặt, lan rộng ướt cả vùng áo sau lưng và gối nằm... 

Lại là giấc mơ đó... dạo này cứ quấy rối nó... à ko... phải nói đúng hơn là 1 cơn ác mộng... máu... rất nhiều máu... dường như trong giấc mơ nó vô hình, nó thấy 1 tai nạn xe... chiếc xe gây án xong rồi bỏ chạy... người bị nạn là 1 phụ nữ còn khá trẻ, nếu ko có những vết máu dính trên mặt, thì nó tin đó là 1 người phụ nữ đẹp, đẹp 1 cách tự nhiên ko phấn son... à ko hẳn, bên dưới người phu nũ đó là 1 đứa bé gái, ko thể thấy rõ mặt nhưng nó có cảm giác gần gũi và quen thuộc lắm... dường như là người mẹ ko qua khỏi thì phải... chỉ là dự đoán thôi, lần nào giấc mơ mở đầu cũng là tiếng thét lên “ Coi chừng! “ thật to, sau đó cũng là 1 tiếng “Rầm” thật lớn, để rồi khi nó xuất hiện luôn là cảnh tượng ấy, bê bết máu, 2 người nằm đó, được bao bọc trong 1 vòng người xung quanh nhưng ai cũng xì xầm và chỉ trỏ mà ko hề có ý định kếu cấp cứu...

Nhiều lần nó tự hỏi tại sao giấc mơ lại cứ vây lấy nó chỉ cùng một nội dung như thế? Sau mỗi giấc mơ... tỉnh dậy với mổ hôi... càng nghĩ về giấc mơ đó, đầu nó càng buốt...

Đêm nay cũng như những đêm khác... khi ko chịu nổi nó vẫn như thế...

Jun... Jun à... – điện thoại bên kia vừa có người nhấc máy nó đã cất lời.

Lại nữa sao? Bình tĩnh!

Dạo này nó có kể với hắn câu chuyện đó, điều đó khiến hắn suy nghĩ về 1 chuyện ở quá khứ... Nó cứ bị giật mình nửa đêm mãi, cũng chỉ tại ác mộng đó... còn nhớ lần đầu tiên nó gọi điện cho hắn, lần đầu tiên nó mơ thấy 1 giấc mơ toàn màu đỏ, đau thương và chết chóc... lần đầu tiên hắn thấy nó hoảng loạn như thế... dù là nửa đêm, hắn cũng ko ngại ngần phóng xe qua nhà nó, nhớ rõ lần đó... nó ra mở cửa cho hắn do ko muốn làm phiền ông quản gia, vừa thấy hắn nó đã chạy tới ôm siết thật chặt... hắn thấy xót xa khôn tả... những lần sau đó nó ko cho hắn tới nữa, ai mà chẳng thích những lúc hoảng sợ được ôm vào lòng như thế, chỉ là nó hông muốn hắn phải cực nhọc thế! Gọi điện thoại và nghe giọng hắn cũng giúp nó bình tâm được chút xíu, nó thực sự cảm động vì hành động của hắn! 

Đánh giá tình cảm của 1 người con trai dành cho bạn tốt nhất là qua hành động chứ không phải là lời nói. Nhớ nhé!:) Ít nói những lời yêu thương ko có nghĩa là họ ko yêu bạn! Vì tình cảm chân thật xuất phát từ tim, cảm nhận từ tim!:)

Lời nói hắn lạnh, ko phải là vì hắn ko quan tâm, chỉ là bao nhiêu thứ nó cũng thể hiện qua ánh mắt hết rồi, mười mấy năm trời hắn đã quen với việc giấu nhẹm cảm xúc vào ánh mắt chứ ko phải lời nói! Nó biết được những gì mà ánh mắt hắn đang biểu lộ lúc này, tình yêu là thế ấy, đôi khi cảm nhận rất rõ về cảm xúc đối phương!

Bao giờ... mới chấm dứt đây? – nó tự đặt ra câu hỏi.

Tôi... ko biết – lần đầu tiên hắn thấy bất lực như thế, nó còn nghe cả tiếng thở dài rất khẽ của hắn nữa – Hay là... tôi qua?

Thôi... ko cần! I’m fine... – nó trấn an hắn – Được rồi, cúp máy ngủ tiếp, còn lâu lắm trời mới sáng! – nó

Vậy... – hắn ngập ngừng – có gì em phải gọi cho tôi đấy! – hắn đề nghị.

Được mà! Sẽ ổn thôi! – nó cười nhẹ, chắc hắn sẽ cảm nhận được.

Rồi sau đó nó cúp máy, hắn là 1 người bạn trai rất tuyệt, đó là cảm nghĩ của nó! Hắn ít khi nói những lời yêu thương có cánh, thậm chí cả những câu nói móc nói xoáy còn nhiều hơn, nhưng những hành động mà hắn dành cho nó khiến nó hiểu được tình cảm của hắn dành cho mình là thật! 

Mãi suy nghĩ nó ngủ thiếp đi, những cơn thức giấc nửa đêm khiến cơ thể nó mệt khó mà diễn tả được!

Từ khi Khánh Hạ về, Mon cũng khá lo lắng cho Pj, Mon cũng hiểu một phần câu chuyện, tự nhiên thấy thương Pj nhiều hơn...

“ Trả lại” yêu thương cho người khác:) Việc đó đâu dễ dàng khi bản thân mình yêu người đó còn hơn cả mình! Ko phải là cao thượng, chỉ là yêu thương đó chưa bao giờ là của mình cả!:) Nói tiếng “trả” chứ thực chất có bao giờ sở hữu được đâu! Cảm giác đó... đau lắm... ai thấu ko?:) Cao thượng sao? Trên đời này có thứ tình yêu như thế hả? Ko đâu!:) Những chuyện Pj và Mon chịu đựng cũng chỉ vì mong tình yêu được đáp trả thôi, còn “ nhìn người mình yêu vui thì bản thân hạnh phúc” – giả chết được!:) Làm sao mà đc chứ? Đau xé lòng đấy, tê tái luôn đấy! Chỉ cần thấy người mình yêu hướng ánh mắt về người khác là tim vỡ nát rồi! Cơ bản là đã nhen lên cảm xúc khó chịu, hạnh phúc sao? Vui sao? Đó là những cảm xúc bản thân ngụy tạo!:)