Nốt Ruồi Bên Má

Chương 17




Lúc Hứa Trùy Nhi tới, Lão phu nhân đang ở trong phòng ăn chè, thấy cậu đến, bà không nghiêm mặt như với những người khác mà chỉ tùy tiện vẫy tay, bảo người mang cho cậu một bát.

Trong chè có hạt sen, táo tàu và nấm tuyết, trong lòng Hứa Trùy Nhi có chuyện, cậu không động một thìa. Đang định lấy vòng tay ra ngoài, Lão phu nhân nhìn cậu một cái, nâng cằm cậu lên như mẹ ruột vậy: “Miệng làm sao thể, sưng thành thế này?”

Nhắc tới miệng, Hứa Trùy Nhi đỏ mặt. Buổi trưa cậu và cậu Cả nói chuyện với nhau mấy câu lại hôn môi, dính lấy nhau rất lâu.

Lão phu nhân là người từng trải, vừa nhìn đã hiểu rồi, không trách cậu không biết chừng mực, ngược lại lại có chút buồn cười: “Người xưa có câu, người trước trồng cây người sau hóng mát, con thật giỏi, tự mình trồng cây tự mình hưởng thụ.”

Hứa Trùy Nhi bị nàng nói cho xấu hổ, cúi đầu lấy vòng ngọc trong tay ra, cả đoạn đường vòng ngọc này dán vào người cậu, bây giờ có chút nóng: “Cậu Ba…rơi thứ này trong phòng con, con đi trả không tiện,” cậu ngại ngùng nói, có chút làm nũng “Mẹ, người mang trả lại cho con nhé.”

Kiểu con gái như này ai mà không thích chứ, Lão phu nhân nhận lấy chiếc vòng, vẻ mặt tràn đầy phiền toái, nhưng giọng điệu lại rất sủng nịch: “Được, ta trả lại thay con, Ôi, cánh tay, đôi chân già này còn không được nhàn rỗi.”

Hứa Trùy Nhi thở phào một hơi, cười ngu ngơ: “Vậy mẹ,” cậu bê một cái ghế nhỏ đến, ngồi xuống dưới chân bà, “Để con xoa bóp chân cho người.”

Lão phu nhân rất thích được cậu xoa bóp chân, cậu dùng lực rất nhẹ, vừa xa bóp hai người câu được câu mất trò chuyện. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, là người nữ quyến trong phòng cậu Hai, cậu Ba, được nhóm nha đầu dìu, chậm rãi bước vào.

“Ồ, mợ Cả cũng ở đây sao.” Mợ Hai nhìn thấy Hứa Trùy Nhi, quay đầu nháy mắt với mợ Ba, “Thật trùng hợp!”

Hứa Trùy Nhi thấy bọn họ tới, đứng lên muốn đi về nhưng lại bị Lão phu nhân giữ lại: “Về cái gì mà về,” bà động viên cậu, “Đều là con dâu của ta, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đi.”

Hứa Trùy Nhi không mấy thoải mái ngồi xuống. Lúc này mợ Ba nhìn thấy chiếc vòng ngọc đặt trên giường sưởi của Lão phu nhân, ánh mắt sáng lên: “Mẹ ơi, chiếc vòng kia giống y hệt chiếc mà cậu Ba đeo ở thắt lưng.” Khuôn mặt cô lộ chút tười cười, cô ngẩng đầu vênh mặt, có bộ dáng kiêu kỳ của một cô gái nhà giàu có: “Là cậu Ba tặng cho mẹ phải không?”

Lão phu nhân sửng sốt, lập tức nhìn Hứa Trùy Nhi. Hứa Trùy Nhi sẽ không giả vờ, đỏ mặt nhìn lại bà, bộ dạng vô cùng đáng thương. Lão thái thái tính toán trong lòng, giật mình một cái, nói với mợ Ba: “Minh Nhi, con bảo nó đến đây, ta có lời muốn nói với nó.”

Ban đầu, Hứa Trùy Nhi có chút ngây ngốc, cậu vùi đầu xoa bóp chân cho Lão phu nhân, nghe hai mợ mỗi người một câu buôn chuyện: “…rất hung ác, mấy thôn quanh đây đều đã bị cướp rồi!”

“Sẽ không cướp đến chỗ chúng ta chứ,” mợ Ba tỏ ra vô cùng lo lắng, “Cậu của tôi bảo người mang thư tới đây nói rằng thủ lĩnh của bọn họ sử dụng súng, bách phát bách trúng, còn có biệt danh là Song thương.”

“Ôi, tôi còn nghe nói, thủ lĩnh của bọn thổ phỉ này…” mợ Hai xấu hổ, nhìn trái nhìn phải, lấy khăn hoa che miệng, “Không làm phụ nữ mà chuyên đi chà đạp đàn ông!”

Hứa Trùy Nhi dừng bàn tay đang xoa bóp lại, từ băng ghế nhỏ đứng thẳng dậy, ngạc nhiên nhìn mợ Hai.

“Thật không biết xấu hổ,” mợ Ba nói tiếp, giống như vô cùng chán ghét, lại giống như có chút hưng phấn, “Đúng là tạo nghiệp!”

Trong đầu Hứa Trùy Nhi như có ngọn lửa thiêu đốt, thiêu đến nỗi làm cho cậu miệng khô, lưỡi khô: “Vậy…” cậu mím môi, “Đàn ông với đàn ông…làm thế nào?”

Nữ quyến cả phòng đều nhìn về phía cậu, tĩnh lặng trong một giây rồi cười phá lên, Lão phu nhân nhíu mày, dường như đây là một sự việc vô cùng bẩn thỉu: “Con không hiểu, đừng hỏi bậy!”

Hứa Trùy Nhi bị bà dọa, không dám nói, lo sợ bám chặt vạt áo. Mợ Hai tính tình thẳng thắng, dám nói, không mặn không nhạt chạy đến nói nhỏ bên tai cậu: “Hai người đàn ông cởi quần ra, một người nằm sấp, một người cưỡi lên, đem cái kia bỏ vào trong mông…”

Những lời phía sau cô nói quá nhỏ, Hứa Trùy Nhi không nghe rõ, Lão phu nhân dùng sức đập lên bàn, không cho nói, mọi người hi hi ha ha cười một trận.

Hứa Trùy Nhi quay về phòng, đứng đốt đèn, một tay cậu cầm giá nến, một tay là mồi lửa đang cháy, miên man suy nghĩ. Cậu trèo lên giường, bò đến chỗ cậu Cả. Cậu Cả hỏi ngay: “Trả lại rồi?”

Hứa Trùy Nhi gật đầu, mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghĩ ngợi, cuối cùng không nói ra miệng. Anh còn tưởng là vì chuyện cái vòng ngọc, cầm lấy tay cậu hỏi: “Em có chuyện gì, không được giấu tôi.”