Nốt Chu Sa Của Thế Tử Gia

Chương 39: Nốt chu sa của thế tử gia





Hắc Thủy rũ mắt, dùng ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn Lý Kỳ Thù, bàn tay xoay chuyển đao nhọn: “Đây là chỗ tốt khi có người lo lắng cho” 
 
Trên người Lý Kỳ Thù nổi một tầng da gà, nàng cảm thấy lời nói phun ra từ trong miệng người này, cho dù là tốt hay là xấu, kết hợp với khuôn mặt và giọng nói như vậy, cũng đều cực kỳ khủng bố.
 

Nàng không nói thêm mấy câu như: “Nếu như ngươi thả ta đi ta sẽ không truy cứu ngươi.”, bọn họ đều rõ ràng, một khi lửa nghiệp bốc cháy lên, hoặc là cắn nuốt tất cả, hoặc là bị dập tắt.
 
Hai bên tất sẽ có một bên bại.
 
Tiếng đập cửa trên chiếc cửa gỗ kiên cố kia càng ngày càng kịch liệt, đến cuối cùng, hình như là người bên ngoài bắt đầu tụ tập lại, ý đồ cậy mạnh xô tung cửa.
 
Hắc Thủy cười nhạo một tiếng, trên mặt là biểu tình chẳng hề để ý, hắc ta lắc lắc đầu: “Thật là không biết tự lượng sức mình, nhưng mà…...cũng rất thú vị”
 
Hắn ta nhìn về phía Lý Kỳ Thù: “Ngươi chiếm được rất nhiều “lần đầu tiên” của ta, lại đến một lần ở chỗ này?” Hắn ta nghiêng đầu, nói như dò hỏi nhưng Lý Kỳ Thù lại biết, hắn ta không hề chuẩn bị suy xét kiến nghị của mình.
 
“Vì sao muốn làm như vậy?” Lý Kỳ Thù nhìn khuôn mặt trẻ tuổi đen như than chì của Hắc Thủy, ánh mắt nàng sáng quắc, không chút nào sợ hãi nhìn về phía ác ma khủng bố.
 
Giống như là nghe được truyện buồn cười nhất trên thế gian, Hắc Thủy vỗ tay cười to, thậm chí trong mắt còn tràn ra nước mắt, giọt nước trong suốt chảy dọc xuống theo xương gò má hơi nhô lên của hắn ta, chấm thêm một nét tội nghiệp làm người thương tiếc cho khuôn mặt ác quỷ kia.
 

Cánh môi tái nhợt của hắn ta mấp máy, lẩm bẩm nói: “Vì sao?” Làm như đang hỏi Lý Kỳ Thù, lại như đang hỏi người khác.

 
Bộ mặt của Hắc Thủy bất chợt trở nên dữ tợn hơn, hắn ta nắm chặt đao sắc, như không cảm giác được lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng bàn tay, máu màu đỏ tươi chảy ra từ trong lòng bàn tay, nhỏ xuống mặt đất: “Tí tách--tí tách--”, một giọt lại một giọt chảy xuống đất, trên nền gạch nở rộ một đóa lại một đóa hoa hồng xán lạn.
 
“Trên thế giới này không có cái gì vì sao cả!” Cuối cùng hắn ta gào rống phát giận với Lý Kỳ Thù.
 
Trong mắt hắn ta cũng nổi lên gân đỏ: “Ha, đang kéo dài thời gian đúng không? Ta làm ngươi biết hậu quả khi chọc giận ta” Sau đó hắn ta tùy tay ấn một cái nút.
 
Lý Kỳ Thù còn chưa phản ứng kịp, trên giường đá liền truyền đến tiếng xiềng xích trượt xuống, trong mắt nàng hiện lên một tia sợ hãi, sau đó lại cố gắng trấn tĩnh bản thân.
 
Không thể hét lên, nàng không sợ, chỉ coi như một mạng đổi một mạng là được, người bên ngoài hẳn là rất nhanh sẽ tiến vào, nếu có thể bắt lấy tên ác ma này, về sau sẽ không có nhiều người bị thương tổn như vậy nữa.
 
Xiềng xích trượt xuống thật nhanh, ánh đao lập lòe, ánh đèn mờ nhạt cũng bám vào trên xiềng xích, lóe ra tia sáng khác thường, chỉ thấy một thứ vũ khí to gần bằng một người, được đúc bằng những miếng sắt lớn, trực tiếp lao từ trên xuống chỗ bàn đá, nơi Lý Kỳ Thù đang bị trói.
 
Khi đối diện với vũ khí kia, nàng cũng thử giãy dục một chút nhưng dây da trói quá chặt, sức của nàng căn bản là không giãy thoát được. Huống hồ, bên cạnh còn có một tên ác ma đang nhìn. Nhưng mà lập tức, khi hình cụ kia cách Lý Kỳ Thù chỉ còn một thước, nàng nhắm chặt mắt lại, ngay cả thở cũng không dám dùng sức, lồng ngực căng chặt, cả tay và chân đều cuộn chặt lại. Trong chớp mắt đó, Lý Kỳ Thù suy nghĩ rất nhiều chuyện, nàng còn chưa kịp báo hiếu cho phụ thân, mẫu thân, thật ra cho dù mẫu thân làm chuyện kia thì nàng cũng không nên xa cách bà ấy như thế, trong cung vốn dĩ là nơi ăn thịt người không nhả xương, nếu như mẫu thân không thể cứng rắn lên thì nàng cùng với huynh trưởng và đệ đệ không chừng đã bị mưu hại từ lúc nào. Nàng còn có chút tiếc nuối, thật vất vả mới hòa hoãn quan hệ với huynh đệ, nàng còn mua xong cả quà, định khi nào trở về tự mình đưa cho ca ca và tẩu tẩu, hiện tại đã không có cách nào đưa.
 
Giữa tiếng “Ầm--” vang lớn, nhưng Lý Kỳ Thù lại không có cảm giác gì.
 
Lúc trên người bị vật nặng đè tới, trong đầu Lý Kỳ Thù hiện lên một người cuối cùng------Lữ Yên Hàn.
 
Nàng, thích hắn.
 
Người trước khi chết có thể suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, đáng tiếc là…...đã quá muộn.
 
Âm thanh xiềng xích chợt dừng, Lý Kỳ Thù nhắm nghiền hai mắt thật lâu, đau đớn trong tưởng tượng không tới. Nàng còn đang suy nghĩ, có phải là bản thân ra đi quá nhanh nên hiện tại đã vào thẳng địa phủ hay không. Nhưng người nàng ấm áp, bên tai cũng có hơi thở, giống như…...trên thân có một người nằm lên.
 
Nàng rốt cuộc dám mở mắt ra, nhưng sau khi nhìn thấy vũ khí kia đã nằm im trên đầu, cùng với mùi hương quen thuộc, trong đầu Lý Kỳ Thù trống rỗng. 
 
Quần áo nàng cũng không dày, nàng gần như cảm thấy được giữa quần áo sũng đầy nước.
 
Là máu, là…...máu của Lữ Yên Hàn.
 
Lý Kỳ Thù yên lặng trong một giây, không thể tin được vừa rồi xảy ra chuyện gì, sau đó nước mắt thấm ướt hai bên tóc mai của nàng, nàng khóc im lặng khóc thút thít nhưng lại cực kỳ thắm thiết, trong nội tâm tràn đầy sợ hãi và bất an, giọng nói của nàng nghẹn ngào run rẩy: “Lữ Yên Hàn…...huynh…...huynh không thể chết được…...ta còn chưa có trả lời huynh……” Nàng nói đứt quãng, dùng hết sức lực toàn thân, giống như muốn gọi hồn đã đi đến nơi xa trở về. Tay chân nàng bị trói không thể nhúc nhích, lại vẫn giãy dụa muốn sờ người bên trên xem còn sống hay không.
 
Bên ngoài Ưng Thời và Ưng Quý rốt cuộc giết xong đám viện binh cuối cùng, toàn thân hai người tràn đầy sát ý chạy vào, đao trên tay sũng máu, trên quần áo cũng đầy vết đao.
 
“Thế tử gia……” “Lữ huynh……”

 
Một đám người đứng ở cửa không dám tiến vào, đao trong tay vẫn đang nhỏ máu tí tách, hai người chần chừ trước cửa hồi lâu cũng không dám vào.
 
Trong phòng tối om, ở giữa có một giường đá treo cao cao, ánh đèn mơ hồ chiếc vào lưng của người nam nhân, đao sắt không biết cắt sâu vào da thịt mấy tấc, nhưng trên vải dệt đã thấm đẫm màu máu tươi.
 
Hắc Thủy lại không thấy người.
 
Chỗ này chỉ còn lại bọn họ đứng lặng im.
 
Bỗng nhiên, một giọng nói suy yếu vang lên: “Ừm…...trở về trả lời ta……” Hơi thở nén đau đớn phả lên chỗ cổ của Lý Kỳ Thù.
 
Miệng nhỏ của nàng khẽ nhếch, nước mắt chảy cuống, dính vào thái dương của nam nhân, nàng rốt cuộc khóc thành tiếng, giống như một đứa nhỏ.
 
“Đừng khóc, ta vẫn còn.” Hơi thở suy yếu còn quanh quẩn bên tai.
 
“Ừm……” Lý Kỳ Thù… trả lời một tiếng, nàng thật sự rất muốn ôm Lữ Yên Hàn một cái.
 
Hình cụ không hoàn toàn đè xuống dưới, vì Lữ Yên Hàn dùng ngọc bội tùy thân ném tới chỗ mắt xích của xiềng xích, ngăn cản nó rơi xuống, nhưng vẫn không tránh khỏi làm Lữ Yên Hàn bị thương. Hơn nữa lại sợ đập không trúng nên Lữ Yên Hàn vội vàng nhào lên, dùng thân che chở cho nàng.
 
“Còn ngây ra đó làm gì! Nhanh lên đi!” Ưng Quý hô lớn.
 
Lúc này ngoài phòng nhỏ rộn ràng nhốn nháo, không chỉ có người của Lữ Yên Hàn mà còn có người qua đường nghe thấy động tĩnh nên tiến lên xem coi chuyện gì, cũng có hơn phân nửa quản sự, tiểu nhị,...có mấy người đã chạy trốn, có mấy người bị khống chế lại, trói ở lầu một, đưa mắt nhìn quanh thì có thể thấy được chỗ này chính là nhà đấu giá lần trước.
 
Lầu ba nhà đấu giá vẫn luôn rất thần bí, không ai biết, nơi này nguyên lai là nơi Hắc Thủy làm ra những việc tàn nhẫn kia.
 
Có đôi khi, phía dưới còn đang cử hành hội đấu giá, bên trên lại có một người đang bị dụng cụ cắt gọt lăng trì, chậm rãi chết ở đó.
 
“Chỗ đó…...có một cửa ra bí mật……” Lữ Yên Hàn lúc được nâng dậy, cố nén đau đớn nói với Ưng Thời ở bên cạnh: “Phái người đi, nhất định phải bắt được tên kia”
 
Tiếng “Ầm------” vừa rồi là do bọn họ cứng rắn xông vào cửa đặc chế nên cánh cửa đổ xuống. Lữ Yên Hàn vốn dĩ đã dùng toàn lực, giống như phát điên mà đụng cửa, coi bản thân hắn như đá tảng, không sợ đau đớn, lúc mới vừa đi vào liền nhìn thấy Hắc Thủy cười vẫy tay với hắn, sau đó bên ngoài lại xông tới một đám tử sĩ không sợ chết quấn lấy bọn họ chém giết. Kia phỏng chừng là bút tích cuối cùng của Hắc Thủy, những người đi theo Lữ Yên Hàn kinh hoảng chiến đấu với đám tử sĩ vừa thình lình nhào ra kia, nên Lữ Yên Hàn chỉ có thể lại trơ mắt nhìn Hắc Thủy chạy trốn, vừa thấy hình cụ muốn cắt qua người Lý Kỳ Thù, hắn liền không màng tất cả mà nhào lên bảo vệ nàng.
 
Hắn chỉ nghĩ, nếu là ngọc bội đập không trúng, vậy thì hắn sẽ chết thay cho nàng, như vậy cũng tốt hơn, bởi vì mạng của hắn cuối cùng vẫn còn có chút ý nghĩa.
 
Thuốc giải đã tìm được rồi, hắn không thể để Lý Kỳ Thù lại chết một lần nữa.
 
Lữ Yên hàn còn nghĩ, nếu lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn cũng muốn nói với nàng, hắn cũng là trùng sinh trở lại.
 
Một đời này, trùng sinh lại cũng chỉ vì một người.

 
May mà ông trời còn cho hắn cơ hội để nói.
 
“Huynh thế nào? Có đau không? Nhất định là rất đau……” Tay chân Lý Kỳ Thù đã được tự do, đôi tay run rẩy vươn ra, rồi lại không dám ôm lấy người kia, hai mắt nàng đẫm lệ nhìn miếng sắt chậm rãi được rút ra từ lưng của Lữ Yên Hàn.
 
Cả một mảng máu đỏ nhuộm đẫm hình cụ kia. Nam nhân lại kìm nén cổ họng, sợ làm cho cô nương trước mặt nghĩ rằng vết thương của hắn rất nghiêm trọng, lúc đó nàng lại khóc nữa.
 
“Không đau” Lữ Yên Hàn hơi nghiêng đầu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với hai mắt của Lý Kỳ Thù rồi nói.
 
Lý Kỳ Thù khóc lóc rồi lại cười: “Nếu là có mạng về đến kinh, ta sẽ đưa huynh một lễ vật.”
 
“Ừ, một lời đã định.”
 
Lữ Yên Hàn chảy mồ hôi lạnh đứng dậy, đêm qua hắn vốn dĩ đã không nghỉ ngơi gì, trên cánh tay còn bị thương, hôm nay từ trong nhà xông vào chỗ này cũng chịu rất nhiều ngăn trở, trước mặt lại bị thương nặng, hiện tại đã sức cùng lực kiệt. 
 
Lý Kỳ Thù đứng dậy, sau đó đỡ Lữ Yên Hàn: “Chúng ta về nhà thôi.”
 
Lữ Yên Hàn cười cười: “Ừm, về nhà”. Nơi có nàng chính là nhà.
 
Lúc bọn họ đi đến cửa lớn phòng đấu giá, Lý Ngoan liền vội vã chạy tới, sau đó hốc mắt ửng hồng nhìn Lý Kỳ Thù: “Tỷ.”
 
Vừa rồi người của Lữ Yên Hàn không cho hắn vào, Lý Ngoan đã gấp tới đầu chảy đầy mồ hôi, hai mắt cũng đỏ rực.
 
“Ừm, ta không có việc gì, ngoan, chúng ta về nhà.” Lý Kỳ Thù cố hết sức nở nụ cười vui vẻ, lại như cũ không che giấu được sự sợ hãi trong mắt, nàng rất sợ, sợ Lữ Yên Hàn cứ như vậy mà chết đi.
 
Lý Ngoan tự mình vén rèm xe ngựa, sau đó hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai nam nhân cao tráng đang nói những lời khó nghe ở bên cạnh, hắn cầm lấy roi ngựa của xa phu, vung tay, tự mình chạy xe ngựa về nhà.