Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 704: 704: Chu Đáo





"Đi đi!” Tuy Chu Tuấn Dương không ôm hy vọng gì với việc lục soát của binh lính nhưng việc cần làm vẫn "D phải làm.“Chủ tử, ngài thấy trong ba đội ngũ kia đội ngũ nào đáng nghi nhất?” Hầu Hiểu Lượng vô cùng tin tưởng vương gia nhà gã ta.

Gã ta suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra điều gì, chỉ có thể nhìn chủ tử bằng ánh mắt cầu cứu.Chu Tuấn Dương cau mày, vừa giống như trả lời gã ta vừa giống như tự nói: “Tiêu cục kia có thể loại trừ...”“Tại sao? Mấy tên cướp kia võ công cao cường, ngụy trang thành tiêu sư có võ công chẳng phải là không có sơ hở sao?” Hầu Hiểu Lượng càng thêm nghi ngờ đội ngũ tiêu cục này.Tô Nhiên liếc nhìn gã ta châm chọc nói: “Ngươi ngu à!! Không nghe nói “Tiêu cục Uy Vũ” làm việc áp tải hàng hóa trở về sao? Dù mang theo xe ngựa cũng là trống không, ba chủ tớ Tiểu Thảo giấu ở đâu? Trong đội ngũ bảo vệ hàng hóa tự nhiên xuất hiện ba cô gái yếu đuối chẳng phải đang nói rõ đội ngũ của bọn họ có vấn đề sao? Còn nữa, vừa nãy khi tra hỏi, đội ngũ áp tải đều là người cao lớn vạm vỡ.

Ngươi cảm thấy vương phi nhà ngươi giả nam sẽ như thế nào?”Hầu Hiểu Lượng nghĩ đến cơ thể mảnh mai yếu đuối của chủ mẫu nhà mình, khụ...!nếu là nữ giả nam, chỉ cần không mù, liếc mắt cái là nhìn ra ngay.

So với vương gia và Tô Đại tổng quản, gã ta đúng là óc bã đậu.Xem ra thì hai nhà kia đáng nghi hơn.

Tuy rằng trong hai đội đều không tìm thấy bóng dáng phụ nữ nhưng bọn họ đều mang đầy hàng hóa trở về, có thể sẽ giấu người trong đám hàng hóa...Trong khi ba người đang do dự nên ra tay điều tra từ nhà nào trước thì chủ tớ ba người Tiểu Thảo bị lôi ra từ trong đống tơ lụa, bị vác như vác hàng hóa vào trong mật thất.

Sau đó ba người bị quăng như quăng rác đến bên cạnh một người đàn ông anh tuấn yếu ớt mặt mũi tái nhợt.“A ui!” Dư Tiểu Thảo thầm mừng là vai mình chạm đất trước mặt, nếu không mũi nàng sẽ gãy mất.“Chủ tử, người không sao chứ?” Ngô Đồng cố nén đau từ vết thương trên cùi chỏ, cố gắng thích ứng với ánh sáng tối trong mật thất rồi nhích dần đến chỗ Tiểu Thảo.

Tại sao lại là nhích? Vì tay chân nàng ta đều bị trói lại như gói bánh chưng.“Ôi ôi! Sao lại có thể đối xử thô lỗ với vương phi kiêm Khâm sai đại thần như thế? Mau xuống nhận phạt!” Giọng nói âm nhu bén nhọn này đến từ một lão già tóc trắng không râu.


Nói là lão già nhưng cũng không đúng lắm, nhìn qua ông ta chỉ hơn bốn mươi, khóe mắt có nếp nhăn.Người đàn ông đẹp trai lại bệnh tật kia nhìn mấy tên cao thủ mặc quần áo đen đứng trong mật thất sai bảo: “Còn không mau cởi trói cho Trì túc nội sử đại nhân?”Mấy người kia vẫn đứng im không động đậy mà chỉ nhìn về phía thái giám tóc trắng.

Trong mắt người đàn ông kia lộ vẻ bất đắc dĩ, cười nhạt nói với thái giám đó: “Viên công công, Trì túc nội sử đại nhân là người tài, tương lai sau khi phục quốc thành công trong triều không thể không có nhân tài như thế này.”Viên công công thoáng bất mãn với cách gọi này.

Dù sao hắn ta chỉ là một con ma ốm vô dụng mà thôi.

Nếu không phải hắn ta mang dòng máu của hoàng thất tiền triều, nghiệp lớn của ông ta cần mượn dùng danh tiếng của hắn thì ông ta đã sớm phế hắn ta rồi!Thật không biết hắn ta đang nghĩ gì trong đầu nữa! Trì túc nội sử là ai? Nàng là một trong những trụ cột của triều Đại Minh- vương phi của Húc vương.

Sau khi nghiệp lớn thành công, nhất định không thể giữ lại kẻ như Húc vương.

Ngươi giết chồng người ta còn mong người ta làm việc cho ngươi? Quá ngây thơ rồi!Nhưng mà lúc này không phải lúc nói ra dã tâm của ông ta, Viên công công the thé nói với mấy kẻ áo đen: “Các ngươi chết hết rồi sao? Còn không mau cởi trói cho Khâm sai đại nhân?”Tiểu Thảo được cởi trói, xoa xoa bả vai của mình, còn may không bị thương đến xương cốt, nhưng bị bầm tím là không thể tránh khỏi.“Tiểu thư người không sao chứ?” Ngô Đồng quá hoảng, xưng hô với nàng như khi nàng còn chưa gả đi.

Xuân Hoa bảo vệ đứng trước mặt hai người.Tiểu Thảo thấy Ngô Đồng nâng cánh tay trái nhịn đau thì vội vàng đi qua kiểm tra cánh tay cho nàng ta.

Chỉ bị trật khớp mà thôi, nàng thành thạo nối lại khớp cho nàng ta.Viên công công thấy vậy thì nhướng đôi mày trắng, cười nói: “Suýt thì quên Khâm sai đại nhân còn rất giỏi y thuật.


Đều nói đại phu và độc dược không tách nhau, vì an toàn của ta và chủ tử ta, cần phải lục soát người Khâm sai đại nhân rồi.

Đại nhân, đắc tội!”Viên công công cũng không “Làm khó” nàng, sai một phụ nữ áo đen lục soát toàn thân nàng, ngay cả túi đựng đồ ăn vặt cũng lấy mất.

Lục soát một lúc đúng là soát được không ít chai lọ.Viên công công thuận tay cầm một bình sứ nhỏ lên, đọc nhãn dán phía trên “ Kim sang dược đặc hiệu, Ồ? Còn có kim sang dược đặc hiệu sao? À, ta biết rồi, đây là thánh dược trong truyền thuyết không bán ra ngoài, chỉ cho người thân bên cạnh dùng? Cửu chuyển kim đan Linh dược chữa trị nội thương còn hiệu quả hơn cả tiểu hoàn đan của Dược vương cốc? Mạng của Tô Nhiên là được thứ này cứu đúng không?”Viên công công híp mắt, xem ra nên giữ lại mạng của Trì túc nội sử.

Không phải vì nàng có năng lực làm ruộng hơn người mà vì mấy thứ đan dược này.“Nghe nói ngươi chuẩn bị luyện chế một loại đan dược có thể kéo dài tuổi thọ tên là ‘Duyên thọ đan”?” Viên công công đi đến trước mặt Tiểu Thảo, vô cùng hứng thú đánh giá nàng.

Ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc khiến Tiểu Thảo không nhịn được nổi hết da gà lên.“Đúng vậy.” Tiểu Thảo vẫn luôn cảm thấy người có khiếm khuyết về mặt sinh lý tâm lý nhất định không bình thường.

Đương nhiên là ngoài Tô tiên sinh ra.

Cho nên nàng nghĩ chống đối với Viên công công này không phải việc thông minh.


Trước khi Húc vương tìm thấy nàng, nàng phải bảo vệ bản thân thật tốt nên khá ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ông ta.Viên công công hứng thú hỏi: “Định khi nào luyện chế? Mất bao lâu thì luyện xong? Một viên duyên thọ đan có thể kéo dài bao nhiêu năm tuổi thọ?”“Duyên thọ đan có hiệu quả hay không còn phải dựa vào độ quý giá của dược liệu.

Nói thử nhân sâm và linh chi vậy, loại trăm năm tuổi và nghìn năm tuổi luyện chế ra đương nhiên sẽ có hiệu quả khác nhau.

Loại hơi kém có thể kéo dài ba bốn năm, loại tốt thì mười năm hai mươi năm cũng không thành vấn đề!” Dư Tiểu Thảo tung mồi ra ngoài trước.

Trước hết phải bảo đảm cái mạng nhỏ của nàng an toàn trước đã.Ánh mắt Viên công công sáng lên.

Ông ta nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi nhưng cả đầu tóc bạc lại để lộ tuổi thật của ông ta.

Viên công công là cao thủ đại nội tiền triều, tuổi còn lớn hơn Thái thượng hoàng, đã sắp 80 rồi.Độ tuổi này của ông ta đã già lắm rồi, tuy là người học võ nhưng những bộ phận cơ thể vẫn đang thoái hóa dần theo thời gian.

Chuyện này tự bản thân Viên công công cảm nhận rất rõ ràng.Ông ta dã tâm bừng bừng, muốn khôi phục tiền triều, nâng đỡ một hoàng đế bù nhìn chưởng quản thiên hạ.

Đáng tiếc thời gian vô tình...!nếu như có thể kéo dài tuổi thọ cho ông ta thêm hai mươi năm, ông ta càng thêm nắm chắc khả năng thành công.


Viên công công nóng lòng khó yên.“Nếu như chuẩn bị đủ dược liệu cho ngươi trong vòng bao lâu ngươi có thể luyện chế thành công?” Mấy năm này thế lực của Viên công công đã phát triển vượt qua khả năng tưởng tượng của người bình thường, trong tay ông ta đương nhiên có không ít thứ tốt! Tuy rằng bây giờ không lấy ngay ra được nhưng với mạng lưới và tài lực của ông ta, ông ta tin rằng không bao lâu nữa có thể góp đủ dược liệu luyện chế một viên duyên thọ đan.“Bảy bảy bốn chín ngày!” Dư Tiểu Thảo thấy ông ta thay đổi vẻ mặt ngay sau đó thì vội nói “Đan dược càng quý giá thì càng cần thời gian tinh luyện.

Ngươi nghĩ đi, ngoài việc tinh luyện loại bỏ tạp chất còn phải dung hợp dược tính, chờ đan dược thành hình...!tất cả đều cần thời gian.

Nếu luyện dược sư nào hứa hẹn dăm ba ngày với ngươi đó chắc chắn là đang lừa ngươi!”Viên công công không hiểu việc chế thuốc nhưng nghe nàng nói vậy lại cảm thấy khá có lý.

Ông ta cho nàng viết ra những dược liệu cần thiết rồi sai thuộc hạ đi kiếm về.

“Đại tổng quản, bên ngoài có một đội quan binh đến, nói có một đám trộm cướp lẻn vào trong thành, muốn lục soát từng nhà!” Cửa mật thất mở ra, một người làm ăn mặc rất bình thường tiến vào.

Từng hành động cử chỉ của người này, ngay cả biểu cảm, ngữ khí đều giống như đúc người làm trong gia đình giàu có.Viên công công mỉm cười coi thường, giọng nói quai quái vang lên: “Cứ cho bọn chúng lục soát đi! Chúng ta là dân chúng tuân thủ pháp luật, phải tích cực phối hợp điều tra với quan phủ.”Bên ngoài mật thất, trong viện Trần gia thương nhân tơ lụa làm ăn lớn nhất thành Kim Lăng, Chu Tuấn Dương dẫn theo một đám quan binh khua chiêng gõ trống lục soát.Phạm đại nhân: “Mở to mắt ra lục soát từng ngóc ngách cho ta, không được bỏ qua bất kỳ chỗ nào!”Gia chủ Trần gia – Trần Quang là một lão già râu dài hơn năm mươi tuổi.

Sau khi nhận được tin tức hai người con trai của lão lập tức chạy về nhà, tự mình dẫn quan binh đến kiểm tra từng nơi một.

Đàn ông và người làm trong nhà đều tập trung hết ở ngoại viện.“Chủ tử, đây đã là nhà cuối cùng rồi! Có phải ngay từ đầu hướng đi của chúng ta đã sai rồi không?” Mệt nhọc cả ngày không mang lại kết quả gì khiến Hầu Hiểu Lượng vô cùng nôn nóng..