Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 500-501




Chương 500


Đào mật mềm, nhiều nước, cắn một miếng nhỏ, nhẹ nhàng hút một cái, thịt đào ngon ngọt lập tức tràn vào trong miệng, đúng là một trải nghiệm vị giác vô cùng tuyệt vời.

Đào mật khá hợp với trẻ con và người già.Khi đào trắng còn chưa chín có màu xanh.

Sau đó màu quả sẽ nhạt dần, chuyển dần từ xanh sang trắng là hái được.

Loại đào này vỏ mềm thịt cứng, hương thơm đậm đà, nhận được sự yêu thích của rất nhiều người trẻ tuổi.Đào đỏ cả quả đỏ thẫm, sáng màu, rất giòn, cắn một miếng, ngay cả nước đào cũng đỏ như máu.

Hương vị đậm đà, thấm vào lòng người.

Loại đào này có thể bổ máu, người bị thiếu máu sau khi bị bệnh nặng ăn loại đào này rất tốt.…Tất cả loại đào đều được đóng hộp vô cùng đẹp rồi bán ra ngoài, một hộp sáu quả, nặng hơn hai cân rưỡi, mười lượng bạc một hộp.

Phải biết đào phổ thông chỉ có mấy văn tiền một cân, giá bán đào thế này đúng là không khác nào giá trên trời.Tiền nào của nấy, hương vị của đào phổ thông so với đào của hoàng trang không khác nào dân nghèo với quý tộc.

Ăn xong đào hoàng trang trồng thì sẽ không còn muốn ăn những loại đào khác nữa.

Lượng hoa quả trồng ở núi sau Hoàng trang không nhiều, mỗi ngày hạn chế bán một trăm hộp, ngày nào cũng bán hết, cung không đủ cầu.Biết được đào ở sau núi sau hoàng trang đã chín, Hạ Uyển Ngưng hoạt bát năng động đứng ngồi không yên.


Nàng ta chạy đến Dư gia trước, sau khi biết Tiểu Thảo đang ở “Hoa tưởng dung” thì lại nhanh chóng thúc ngựa đến phường làm đẹp dưỡng sinh, xông vào viện riêng của Dư Tiểu Thảo, nói với nàng đang bơi lội trong suối nước nóng: “Tiểu Thảo muội hay lắm, sao lại không có nghĩa khí như vậy?”Cái gọi là suối nước nóng là dùng địa long để đun nóng nước trong hồ, bên trong là nước linh thạch có ích cho da, có nhiều bong bóng có thể khiến cho da nhẵn mịn sáng bóng.

Dư Tiểu Thảo mặc đồ bơi tự chế, thoải mái bơi lội ở khu vực nước sâu cao cỡ một người.Ngay lúc Hạ Uyển Ngưng xông vào kia nàng có hơi kinh ngạc, nghe thấy vậy thì bơi đến gần bờ, khó hiểu nhìn Hạ Uyển Ngưng hỏi: “Sao vậy? Muội chọc tỷ không vui sao?”“Từ năm ngoái muội đã nói sẽ mời chúng ta đến vùng núi sau hoàng trang ngắm cảnh dã ngoại, đến bây giờ cũng chưa thực hiện.

Muội nói đi, muội có đặt đám khuê mật chúng ta ở trong lòng không hả?” Hạ Uyển Ngưng ngồi bên bờ, hắt nước về phía Dư Tiểu Thảo.Tiểu Thảo lập tức hụp sâu xuống nước, tránh khỏi sự tập kích của nàng ta.

Nàng lộ mặt từ mặt nước cách đó không xa, cười như không cười nói: “Hạ tỷ tỷ, tỷ nghĩ muội không biết tỷ đang nghĩ gì sao! Tỷ nhớ mong đào trong vườn cây ăn quả của muội phải không? Dù hôm nay tỷ không đến, hai ngày nữa muội cũng sẽ gửi thiệp cho tỷ, Viên tỷ tỷ, Quận chúa Minh Lan và Lý Mộng Như, mời mọi người trải nghiệm cuộc sống nhà nông!”“Trải nghiệm cuộc sống nhà nông?” Ánh mắt Hạ Uyển Ngưng sáng lên, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, nhưng ngoài miệng lại nói: “Hừ! Muội cũng biết tính toán thật đó, để chúng ta hái đào giúp muội, tiết kiệm được một ít tiền trả cho người làm.

Đúng là tiểu nha đầu rất biết kiếm tiền mà!”“Tỷ có đi không? Không đi thì thôi...” Dư Tiểu Thảo đi lên từ trong ao nước, nhận lấy khăn tắm trong tay Nghênh Xuân quấn lên người, ngồi xuống ghế nằm để Ngô Đồng lau tóc giúp nàng.“Đi! Sao không đi chứ? Hiện tại thỏ rừng cũng mập rồi, sau khi hái đào thì đi săn thú một lát, chạng vạng thì nướng ăn.

Nếu như muộn quá thì không phải trang viên của Dương Quận vương có viện riêng của muội sao? Ngủ lại ở đó là được...” Hạ Uyển Ngưng càng nói càng phấn khích, không nhịn được khoa tay múa chân.Hạ Uyển Ngưng ở trong viện của Dư Tiểu Thảo, massage tinh dầu toàn thân rồi mới thỏa mãn rời khỏi.

Lúc rời đi còn không quên nhắc nhở: “Nhớ gửi thiệp cho ta đó, phải nhanh đó!”Đêm đó Dư Tiểu Thảo đã phát vài tấm thiệp cho mấy người bạn thân trong Kinh thành, hẹn hai ngày sau cùng nhau đến hoàng trang dạo chơi, địa điểm tập hợp là đình Tam Lý ở trong thành.Khi Dư Tiểu Thảo cưỡi Tiểu Hồng, dẫn hai con “chó săn” Tiểu Hắc, Tiểu Bạch ra khỏi thành không lâu thì thấy trong đình Tam Lý đã có người chờ sẵn.

Nàng đến gần nhìn, hóa ra là Quận chúa Minh Lan, Lý Mộng Như và Song xu, còn có mấy vị khách không mời mà đến nữa.Người lên tiếng đầu tiên là Lý Mộng Như mặt đầy ngượng ngùng, nàng ấy nhìn chị và hai em trai của mình, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Dư muội muội, lúc nhận thiệp, tỷ và đệ đệ ta cũng cảm thấy rất hứng thú với việc dạo chơi muội nói, cho nên...!chưa được muội đồng ý đã mạo muội dẫn người đến.

Thật sự rất xin lỗi!”Tỷ tỷ của Lý Mông Như là Lý Mộng Kỳ tính cách nhanh nhẹn, thấy em gái nói chuyện rất cẩn thận, sợ em gái chạm đến ranh giới cuối cùng của Dư Tiểu Thảo nên vội nói: “Là do ta tình cờ thấy được thiệp của muội muội, khá có hứng thú với việc tự đi hái đào nên cố gắng quấn lấy muội ấy đòi muội ấy dẫn ta và đệ đệ theo.


Muội muội ta hiền lành lại mềm lòng, không nỡ từ chối, ngươi muốn trách thì cứ trách ta đi!”“Lý cô nương nói quá rồi, nếu là cùng đi chơi thì càng nhiều người càng vui vẻ.

Ta ở Kinh thành cũng không có nhiều bạn, nếu mọi người đã nể mặt như vậy, Tiểu Thảo vui mừng còn không kịp, làm sao sẽ trách tội chứ?” Nếu người cũng đã đến, nàng cần gì làm kẻ ác, chọc mọi người không vui chứ? Lời xã giao ai mà không biết nói, nếu người này đáng để kết bạn, có nhiều bạn hơn nàng cũng thấy vui mà.Chị em Lý gia đều đi cũng được nhưng mà cái tên xấu xí đang nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ch ảy nước miếng là sao? Còn có nam nhân cao ráo đẹp trai như ngọc kia nữa, sao lại nhìn bằng ánh mắt thế thế hả?“Ha ha, Kim An Huyền chủ, hai con chó săn này của ngươi còn chưa sinh con sao? Không phải là không nỡ tặng chó con nên mới lừa gạt đó chứ?” Ninh Đông Hoan thèm thuồng nhìn hai con sói.

Uổng cho gã tự cho là danh gia chơi chó săn, ngay cả chó và sói còn không phân biệt được.Dư Tiểu Thảo lười để ý tới gã, nhìn mấy người bạn thân của mình bằng ánh mắt nghi ngờ.

Cái tên này là ai dẫn đến vậy, lập tức quản cho tốt.

Dám trêu chọc Tiểu Bạch? Gan cũng lớn lắm chứ, nếu còn chọc nữa nàng sẽ bảo Tiểu Bạch cắn mông gã!Hạ Uyển Ngưng giả vờ ho khan hai tiếng, liếc mắt ra chỗ khác, có hơi mất tự nhiên nói: “Hai người này là con trai của Vinh Quốc công, Ninh Đông Lan và Ninh Đông Hoan.

Bọn họ là huynh đệ bên nhà mẹ của tẩu tẩu ta.

Sau khi uống thuốc và trà thuốc muội điều chế, tẩu ấy đã mang thai rồi! Người nhà mẹ tẩu ấy, con trai út của Vinh Quốc công không biết vì sao cũng xúm tới.

Biết được hôm nay ta và muội có hẹn nên mặt dày đến ăn bám!”Sức khỏe của anh trai và chị dâu của Hạ Uyển Ngưng cũng không có vấn đề gì nhiều, chú ý ăn uống nhiều hơn.

Hơn nữa thuốc và trà thuốc Dư Tiểu Thảo điều chế cho bọn họ, uống được mấy tháng thì đã có thai cũng nằm trong dự liệu của nàng.

Nhưng mà Thái Trưởng Công chúa và vợ chồng An Ninh Hầu vì vui mừng quá mức nên đặc biệt chuẩn bị một phần quà vừa dày vừa nặng tặng cho nàng, hơn nữa vợ chồng Thế tử An Ninh hầu cũng tự đến nhà cảm ơn.

Bọn họ nhiệt tình như vậy khiến Tiểu Thảo rất xấu hổ!Nhưng ở trong mắt Hạ Uyển Ngưng và các khuê tú ở đây, tên ăn chơi như Ninh Đông Hoan đi theo cũng không phải chuyện gì lạ.

Chỉ là không ngờ rằng nhị công tử phủ Vinh Quốc công dịu dàng như ngọc rất nổi tiếng trong Kinh thành cũng không mời mà đến.

Đúng là khiến mọi người mở rộng tầm mắt!“Tốt quá rồi! Phóng như điên cuối cùng cũng đuổi kịp! Tiểu Dương Tử, sức hấp dẫn của ngươi thật sự không ổn mà! Tiểu nha đầu nhà người căn bản không thèm để ý ngươi, đi dạo chơi thế này mà lại không nói trước với ngươi một tiếng.

Nếu không phải gia tin tức nhạy bén thì ngươi còn không hay biết chuyện đâu!” Người nói chuyện cưỡi một con ngựa có màu trắng xanh, là một thanh niên mặt trắng nõn, vóc người khỏe mạnh.“Đây không phải là cháu trai bảo bối của Lữ lão tướng quân sao? Không phải y và Dương Quận vương không thích nhau sao? Sao lại kết bạn rồi?” Quận chúa Minh Lan đã từng bị tên Lữ Hạo miệng thối này chọc giận đến mức ra tay đánh người.

Nhưng mà so sánh giữa món võ mèo ba chân của Quận chúa không thể so sánh với Lữ Hạo đã bị Dương Quận vương hành hạ từ nhỏ đến lớn, đúng là khác biệt một trời một vực.

Nàng ta mệt mỏi mồ hồi đầm đìa thở hồng hộc mà còn không chạm vào được góc áo của y.

Thù oán của hai người cứ thế kéo dài mãi!Thấy nam nhân tuấn tú mày kiếm mắt phượng, áo đen ngựa đen, ánh mắt của Dư Tiểu Thảo nháy mắt dịu dàng thêm vài phần.

Không cần nàng thúc giục Tiểu Hồng đã nhanh chóng phóng đến bên cạnh Cuồng Phong, há miệng cắn tai người ta.Dư Tiểu Thảo vỗ đầu Tiểu Hồng, bảo nó kiềm chế chút.


Lúc nàng nhìn Chu Tuấn Dương chân mày khóe mắt đều mang ý cười: “Huynh về Kinh lúc nào thế? Trông hơi gầy, có bận rộn thế nào cũng phải chú ý sức khỏe chứ.”Chu Tuấn Dương sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn: “Về từ nửa đêm qua...!Sau khi rời Kinh thành luôn nhớ món ăn nàng nấu, sơn hào hải vị cũng không ngon bằng cháo trắng và đồ nhắm nàng làm.

Gia muốn ăn Phật nhảy tưởng nàng làm!”Không phải nói là chỉ cần là nàng làm, cháo trắng hay đồ nhắm đều được sao? Sao đột nhiên lại đòi phật nhảy tường rồi, đây đúng là kiếm chuyện, nghĩ một đằng nói một nẻo mà? Dư Tiểu Thảo biết trước nay hắn vẫn không thịt không vui, nụ cười trong mắt lại sâu hơn mấy phần: “Được, chiều tối ngày mai huynh đến phủ Trung Cần Bá, ta nấu Phật nhảy tưởng cho huynh...!Ngày hôm qua huynh về kinh, hôm nay không vào triều báo cáo, có được không đó?”“Không sao! Hoàng thượng cho ta nghỉ một ngày!” Chu Tuấn Dương rời kinh làm việc công hơn một tháng, lúc nào cũng nhớ đến tiểu nha đầu này, sau khi trở lại việc đầu tiên muốn làm là gặp nàng.

Biết được từ chỗ bạn tốt hôm nay nàng mời bạn bè đến trang viên chơi, hắn không hề nghĩ ngợi lập tức chạy đến.“Này này! Sao các ngươi có thể quá đáng thế hả? Chúng ta bao nhiêu người như vậy bị các ngươi làm lơ, các ngươi không biết xấu hổ à! Đi, đi! Lên đường!” Lữ Hạo bị hai người nhét một mồm thức ăn cho chó thì nhịn hết nổi.

Không ngờ rằng Dương Quận vương mặt lạnh lòng dạ đen tối cay độc lại có một mặt dịu dàng như vậy.

Lữ Hạo run một cái, da gà nổi lên rần rần.

Truyền thuyết “bách luyện cương hóa thành nhiễu chỉ nhu” vậy mà có thật!Hoàng thượng đề cao địa vị của nữ nhân trong xã hội cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả.

Nhìn đây, dù là khuê tú nhà nào trong Kinh thành cũng không bị luống cuống khi cưỡi ngựa.

Một nhóm mười mấy người và đám nha hoàn tùy tùng, cưỡi mấy chục con ngựa cùng nhau dạo chơi.

Người bán hàng rong trong Kinh thành hay nông dân đến buôn bán đều rối rít dẹp sang một bên.

Chỉ nhìn quần áo và khí chất của đám người này thôi đã biết là không thể chọc được rồi! Còn không tránh vội sao được? Nếu đụng trúng con em quý tộc kiêu căng vậy thì quá xui xẻo rồi!.

Chương 501


Đào mật mềm, nhiều nước, cắn một miếng nhỏ, nhẹ nhàng hút một cái, thịt đào ngon ngọt lập tức tràn vào trong miệng, đúng là một trải nghiệm vị giác vô cùng tuyệt vời. Đào mật khá hợp với trẻ con và người già.

Khi đào trắng còn chưa chín có màu xanh. Sau đó màu quả sẽ nhạt dần, chuyển dần từ xanh sang trắng là hái được. Loại đào này vỏ mềm thịt cứng, hương thơm đậm đà, nhận được sự yêu thích của rất nhiều người trẻ tuổi.

Đào đỏ cả quả đỏ thẫm, sáng màu, rất giòn, cắn một miếng, ngay cả nước đào cũng đỏ như máu. Hương vị đậm đà, thấm vào lòng người. Loại đào này có thể bổ máu, người bị thiếu máu sau khi bị bệnh nặng ăn loại đào này rất tốt.



Tất cả loại đào đều được đóng hộp vô cùng đẹp rồi bán ra ngoài, một hộp sáu quả, nặng hơn hai cân rưỡi, mười lượng bạc một hộp. Phải biết đào phổ thông chỉ có mấy văn tiền một cân, giá bán đào thế này đúng là không khác nào giá trên trời.

Tiền nào của nấy, hương vị của đào phổ thông so với đào của hoàng trang không khác nào dân nghèo với quý tộc. Ăn xong đào hoàng trang trồng thì sẽ không còn muốn ăn những loại đào khác nữa. Lượng hoa quả trồng ở núi sau Hoàng trang không nhiều, mỗi ngày hạn chế bán một trăm hộp, ngày nào cũng bán hết, cung không đủ cầu.

Biết được đào ở sau núi sau hoàng trang đã chín, Hạ Uyển Ngưng hoạt bát năng động đứng ngồi không yên. Nàng ta chạy đến Dư gia trước, sau khi biết Tiểu Thảo đang ở “Hoa tưởng dung” thì lại nhanh chóng thúc ngựa đến phường làm đẹp dưỡng sinh, xông vào viện riêng của Dư Tiểu Thảo, nói với nàng đang bơi lội trong suối nước nóng: “Tiểu Thảo muội hay lắm, sao lại không có nghĩa khí như vậy?”

Cái gọi là suối nước nóng là dùng địa long để đun nóng nước trong hồ, bên trong là nước linh thạch có ích cho da, có nhiều bong bóng có thể khiến cho da nhẵn mịn sáng bóng. Dư Tiểu Thảo mặc đồ bơi tự chế, thoải mái bơi lội ở khu vực nước sâu cao cỡ một người.

Ngay lúc Hạ Uyển Ngưng xông vào kia nàng có hơi kinh ngạc, nghe thấy vậy thì bơi đến gần bờ, khó hiểu nhìn Hạ Uyển Ngưng hỏi: “Sao vậy? Muội chọc tỷ không vui sao?”

“Từ năm ngoái muội đã nói sẽ mời chúng ta đến vùng núi sau hoàng trang ngắm cảnh dã ngoại, đến bây giờ cũng chưa thực hiện. Muội nói đi, muội có đặt đám khuê mật chúng ta ở trong lòng không hả?” Hạ Uyển Ngưng ngồi bên bờ, hắt nước về phía Dư Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo lập tức hụp sâu xuống nước, tránh khỏi sự tập kích của nàng ta. Nàng lộ mặt từ mặt nước cách đó không xa, cười như không cười nói: “Hạ tỷ tỷ, tỷ nghĩ muội không biết tỷ đang nghĩ gì sao! Tỷ nhớ mong đào trong vườn cây ăn quả của muội phải không? Dù hôm nay tỷ không đến, hai ngày nữa muội cũng sẽ gửi thiệp cho tỷ, Viên tỷ tỷ, Quận chúa Minh Lan và Lý Mộng Như, mời mọi người trải nghiệm cuộc sống nhà nông!”

“Trải nghiệm cuộc sống nhà nông?” Ánh mắt Hạ Uyển Ngưng sáng lên, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, nhưng ngoài miệng lại nói: “Hừ! Muội cũng biết tính toán thật đó, để chúng ta hái đào giúp muội, tiết kiệm được một ít tiền trả cho người làm. Đúng là tiểu nha đầu rất biết kiếm tiền mà!”


“Tỷ có đi không? Không đi thì thôi...” Dư Tiểu Thảo đi lên từ trong ao nước, nhận lấy khăn tắm trong tay Nghênh Xuân quấn lên người, ngồi xuống ghế nằm để Ngô Đồng lau tóc giúp nàng.

“Đi! Sao không đi chứ? Hiện tại thỏ rừng cũng mập rồi, sau khi hái đào thì đi săn thú một lát, chạng vạng thì nướng ăn. Nếu như muộn quá thì không phải trang viên của Dương Quận vương có viện riêng của muội sao? Ngủ lại ở đó là được...” Hạ Uyển Ngưng càng nói càng phấn khích, không nhịn được khoa tay múa chân.

Hạ Uyển Ngưng ở trong viện của Dư Tiểu Thảo, massage tinh dầu toàn thân rồi mới thỏa mãn rời khỏi. Lúc rời đi còn không quên nhắc nhở: “Nhớ gửi thiệp cho ta đó, phải nhanh đó!”

Đêm đó Dư Tiểu Thảo đã phát vài tấm thiệp cho mấy người bạn thân trong Kinh thành, hẹn hai ngày sau cùng nhau đến hoàng trang dạo chơi, địa điểm tập hợp là đình Tam Lý ở trong thành.

Khi Dư Tiểu Thảo cưỡi Tiểu Hồng, dẫn hai con “chó săn” Tiểu Hắc, Tiểu Bạch ra khỏi thành không lâu thì thấy trong đình Tam Lý đã có người chờ sẵn. Nàng đến gần nhìn, hóa ra là Quận chúa Minh Lan, Lý Mộng Như và Song xu, còn có mấy vị khách không mời mà đến nữa.

Người lên tiếng đầu tiên là Lý Mộng Như mặt đầy ngượng ngùng, nàng ấy nhìn chị và hai em trai của mình, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Dư muội muội, lúc nhận thiệp, tỷ và đệ đệ ta cũng cảm thấy rất hứng thú với việc dạo chơi muội nói, cho nên... chưa được muội đồng ý đã mạo muội dẫn người đến. Thật sự rất xin lỗi!”

Tỷ tỷ của Lý Mông Như là Lý Mộng Kỳ tính cách nhanh nhẹn, thấy em gái nói chuyện rất cẩn thận, sợ em gái chạm đến ranh giới cuối cùng của Dư Tiểu Thảo nên vội nói: “Là do ta tình cờ thấy được thiệp của muội muội, khá có hứng thú với việc tự đi hái đào nên cố gắng quấn lấy muội ấy đòi muội ấy dẫn ta và đệ đệ theo. Muội muội ta hiền lành lại mềm lòng, không nỡ từ chối, ngươi muốn trách thì cứ trách ta đi!”

“Lý cô nương nói quá rồi, nếu là cùng đi chơi thì càng nhiều người càng vui vẻ. Ta ở Kinh thành cũng không có nhiều bạn, nếu mọi người đã nể mặt như vậy, Tiểu Thảo vui mừng còn không kịp, làm sao sẽ trách tội chứ?” Nếu người cũng đã đến, nàng cần gì làm kẻ ác, chọc mọi người không vui chứ? Lời xã giao ai mà không biết nói, nếu người này đáng để kết bạn, có nhiều bạn hơn nàng cũng thấy vui mà.

Chị em Lý gia đều đi cũng được nhưng mà cái tên xấu xí đang nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ch ảy nước miếng là sao? Còn có nam nhân cao ráo đẹp trai như ngọc kia nữa, sao lại nhìn bằng ánh mắt thế thế hả?

“Ha ha, Kim An Huyền chủ, hai con chó săn này của ngươi còn chưa sinh con sao? Không phải là không nỡ tặng chó con nên mới lừa gạt đó chứ?” Ninh Đông Hoan thèm thuồng nhìn hai con sói. Uổng cho gã tự cho là danh gia chơi chó săn, ngay cả chó và sói còn không phân biệt được.

Dư Tiểu Thảo lười để ý tới gã, nhìn mấy người bạn thân của mình bằng ánh mắt nghi ngờ. Cái tên này là ai dẫn đến vậy, lập tức quản cho tốt. Dám trêu chọc Tiểu Bạch? Gan cũng lớn lắm chứ, nếu còn chọc nữa nàng sẽ bảo Tiểu Bạch cắn mông gã!


Hạ Uyển Ngưng giả vờ ho khan hai tiếng, liếc mắt ra chỗ khác, có hơi mất tự nhiên nói: “Hai người này là con trai của Vinh Quốc công, Ninh Đông Lan và Ninh Đông Hoan. Bọn họ là huynh đệ bên nhà mẹ của tẩu tẩu ta. Sau khi uống thuốc và trà thuốc muội điều chế, tẩu ấy đã mang thai rồi! Người nhà mẹ tẩu ấy, con trai út của Vinh Quốc công không biết vì sao cũng xúm tới. Biết được hôm nay ta và muội có hẹn nên mặt dày đến ăn bám!”

Sức khỏe của anh trai và chị dâu của Hạ Uyển Ngưng cũng không có vấn đề gì nhiều, chú ý ăn uống nhiều hơn. Hơn nữa thuốc và trà thuốc Dư Tiểu Thảo điều chế cho bọn họ, uống được mấy tháng thì đã có thai cũng nằm trong dự liệu của nàng. Nhưng mà Thái Trưởng Công chúa và vợ chồng An Ninh Hầu vì vui mừng quá mức nên đặc biệt chuẩn bị một phần quà vừa dày vừa nặng tặng cho nàng, hơn nữa vợ chồng Thế tử An Ninh hầu cũng tự đến nhà cảm ơn. Bọn họ nhiệt tình như vậy khiến Tiểu Thảo rất xấu hổ!

Nhưng ở trong mắt Hạ Uyển Ngưng và các khuê tú ở đây, tên ăn chơi như Ninh Đông Hoan đi theo cũng không phải chuyện gì lạ. Chỉ là không ngờ rằng nhị công tử phủ Vinh Quốc công dịu dàng như ngọc rất nổi tiếng trong Kinh thành cũng không mời mà đến. Đúng là khiến mọi người mở rộng tầm mắt!

“Tốt quá rồi! Phóng như điên cuối cùng cũng đuổi kịp! Tiểu Dương Tử, sức hấp dẫn của ngươi thật sự không ổn mà! Tiểu nha đầu nhà người căn bản không thèm để ý ngươi, đi dạo chơi thế này mà lại không nói trước với ngươi một tiếng. Nếu không phải gia tin tức nhạy bén thì ngươi còn không hay biết chuyện đâu!” Người nói chuyện cưỡi một con ngựa có màu trắng xanh, là một thanh niên mặt trắng nõn, vóc người khỏe mạnh.

“Đây không phải là cháu trai bảo bối của Lữ lão tướng quân sao? Không phải y và Dương Quận vương không thích nhau sao? Sao lại kết bạn rồi?” Quận chúa Minh Lan đã từng bị tên Lữ Hạo miệng thối này chọc giận đến mức ra tay đánh người. Nhưng mà so sánh giữa món võ mèo ba chân của Quận chúa không thể so sánh với Lữ Hạo đã bị Dương Quận vương hành hạ từ nhỏ đến lớn, đúng là khác biệt một trời một vực. Nàng ta mệt mỏi mồ hồi đầm đìa thở hồng hộc mà còn không chạm vào được góc áo của y. Thù oán của hai người cứ thế kéo dài mãi!

Thấy nam nhân tuấn tú mày kiếm mắt phượng, áo đen ngựa đen, ánh mắt của Dư Tiểu Thảo nháy mắt dịu dàng thêm vài phần. Không cần nàng thúc giục Tiểu Hồng đã nhanh chóng phóng đến bên cạnh Cuồng Phong, há miệng cắn tai người ta.

Dư Tiểu Thảo vỗ đầu Tiểu Hồng, bảo nó kiềm chế chút. Lúc nàng nhìn Chu Tuấn Dương chân mày khóe mắt đều mang ý cười: “Huynh về Kinh lúc nào thế? Trông hơi gầy, có bận rộn thế nào cũng phải chú ý sức khỏe chứ.”

Chu Tuấn Dương sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn: “Về từ nửa đêm qua... Sau khi rời Kinh thành luôn nhớ món ăn nàng nấu, sơn hào hải vị cũng không ngon bằng cháo trắng và đồ nhắm nàng làm. Gia muốn ăn Phật nhảy tưởng nàng làm!”

Không phải nói là chỉ cần là nàng làm, cháo trắng hay đồ nhắm đều được sao? Sao đột nhiên lại đòi phật nhảy tường rồi, đây đúng là kiếm chuyện, nghĩ một đằng nói một nẻo mà? Dư Tiểu Thảo biết trước nay hắn vẫn không thịt không vui, nụ cười trong mắt lại sâu hơn mấy phần: “Được, chiều tối ngày mai huynh đến phủ Trung Cần Bá, ta nấu Phật nhảy tưởng cho huynh... Ngày hôm qua huynh về kinh, hôm nay không vào triều báo cáo, có được không đó?”

“Không sao! Hoàng thượng cho ta nghỉ một ngày!” Chu Tuấn Dương rời kinh làm việc công hơn một tháng, lúc nào cũng nhớ đến tiểu nha đầu này, sau khi trở lại việc đầu tiên muốn làm là gặp nàng. Biết được từ chỗ bạn tốt hôm nay nàng mời bạn bè đến trang viên chơi, hắn không hề nghĩ ngợi lập tức chạy đến.

“Này này! Sao các ngươi có thể quá đáng thế hả? Chúng ta bao nhiêu người như vậy bị các ngươi làm lơ, các ngươi không biết xấu hổ à! Đi, đi! Lên đường!” Lữ Hạo bị hai người nhét một mồm thức ăn cho chó thì nhịn hết nổi. Không ngờ rằng Dương Quận vương mặt lạnh lòng dạ đen tối cay độc lại có một mặt dịu dàng như vậy. Lữ Hạo run một cái, da gà nổi lên rần rần. Truyền thuyết “bách luyện cương hóa thành nhiễu chỉ nhu” vậy mà có thật!

Hoàng thượng đề cao địa vị của nữ nhân trong xã hội cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả. Nhìn đây, dù là khuê tú nhà nào trong Kinh thành cũng không bị luống cuống khi cưỡi ngựa. Một nhóm mười mấy người và đám nha hoàn tùy tùng, cưỡi mấy chục con ngựa cùng nhau dạo chơi. Người bán hàng rong trong Kinh thành hay nông dân đến buôn bán đều rối rít dẹp sang một bên. Chỉ nhìn quần áo và khí chất của đám người này thôi đã biết là không thể chọc được rồi! Còn không tránh vội sao được? Nếu đụng trúng con em quý tộc kiêu căng vậy thì quá xui xẻo rồi!