Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 460-461




Chương 460:


N ói tới Tĩnh Vương và Vương phi, phu nhân khuê tú trong Kinh không ai không hâm mộ cả.

Chu Tuấn Dương là con trai, mưa dầm thấm đất nên cũng cảm nhận được sâu sắc nhất.

Chỉ cần phụ vương ở Kinh thành, ngày ba bữa cơm nhất định phải ăn cùng mẫu phi, thỉnh thoảng còn tới thôn trang sống cùng bà một thời gian, còn nói chờ ông nhàn rỗi đỡ bận hơn, mà sức khỏe của bà ấy cho phép sẽ đưa mẫu phi đi thăm thú đây đó một chút, để bù đắp lại những năm tháng bà phải chịu thiệt thòi ấm ức.Chu Tuấn Dương không nhịn được nghĩ tới tương lai của hắn và tiểu nha đầu.

Hắn tuyệt đối sẽ không giống như phụ vương, chờ đến khi thiếu chút nữa mất đi mới liều mạng níu kéo đền bù.

Hắn muốn tiểu nha đầu của hắn mãi mãi núp dưới đôi cánh của mình, để nàng sống không phải lo nghĩ, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội tổn thương nàng!Ngày hôm sau, Chu Tuấn Dương vừa hạ triều đã đến thằng Phòng phủ.

Hắn mang quà tặng cho Dư Tiểu Thảo và Phòng phủ đã được chuẩn bị xong từ tối qua, lúc lên triều thì đặt ở ngoài cửa cung, để hai người Trương Đức Bảo và Lưu tổng quản trông coi.

Quan viên đi qua nhìn thấy từng rương da cao cấp này đều không nhịn được nhìn lâu hơn một chút, còn có người vậy mà lại hỏi thăm những loại da cao cấp này có bán hay không.Gần đây biên quan không quá ổn định, luôn luôn có xung đột với ngoại tộc, chuyện buôn bán ở phía Bắc và Tây Bắc đã ngừng lại rất nhiều.

Dù sao giữa tiền bạc và tính mạng, bên nào nặng bên nào nhẹ so sánh đương nhiên sẽ rõ.

Loại da cao cấp hoàn hảo như thế này rất khó có thể tìm được trong Kinh thành.Mùa đông tới rồi, nếu như bán những loại da này, nhóm quan viên sẽ cân nhắc đặt mua để phu nhân và con gái trong nhà làm áo bông chống lạnh, để bọn họ vui vẻ một chút.Nhưng sau khi nghe ngóng, người ta căn bản không muốn bán mà muốn đi tặng cho người khác.

Chuyện Dương Quận vương lãnh binh đi bình định đất Bắc, trên dưới triều đình không ai không biết, nhưng chuyện tiếp viện biên cương là quyết định tạm thời của Hoàng Thượng.

Khi Dương Quận vương chưa về kinh, tin chiến thắng đã truyền về không ngừng.Không nghĩ tới, người này còn rất có lòng, vậy mà lại tặng cho người trong lòng nhiều da cao cấp như vậy.

Đúng là làm người ta ghen tức đỏ cả mắt.

Nghe nói, lần này tướng sĩ đi theo tới biên cương ít nhiều cũng đổi được không ít thứ tốt với thợ săn bản địa.


Trong đó thu hoạch nhiều nhất vẫn là BOSS lớn Dương Quận vương này! Ngươi mua thì cứ mua đi, cần gì phải lôi ra cho người ta thèm chứ? Những Ngự sử đó lại thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, cân nhắc có nên viết tấu dâng lên vạch tội một chút hay không!Quan viên trong nhà có con gái tuổi tác tương đương với Dương Quận vương lại thầm xoa cổ tay không thôi.

Không ngờ Dương Quận vương lạnh lùng bạo ngược này lại có thể bỗng nhiên đổi tính, chẳng những xử lý việc công linh hoạt gọn gàng, còn nhiều lần giành được khẳng định và tán thưởng Hoàng Thượng, tiền đồ xán lạn.

Ngay cả người cũng dịu dàng hơn, gần đây luôn luôn mang theo nụ cười mỉm vui vẻ, ánh mắt cũng ấm áp hơn, còn biết tặng quà cho người trong lòng mình nữa.

Sớm biết rằng hắn có thể như vậy, nên quyết định cho con gái mình mới đúng! Không biết bây giờ có còn kịp hay không nữa.Còn tiểu cô nương Hộ bộ họ Dư đã trực tiếp bị những đại quan này làm lơ.

Một tiểu nha đầu từ nông thôn, thân phận chênh lệch vô cùng lớn.

Mặc dù bám vào Phòng tướng quân, nhận hắn làm cha nuôi.

Nhưng lúc này, đến cha ruột cũng không đáng tin, nên nói chi đến cha nuôi.

Nếu Dương Quận vương thật không thể từ bỏ được nàng, vậy thì nạp vào phủ làm tiểu thiếp gì đó.

Một tiểu nha đầu nhà nông không có căn cơ gì cả, trước mặt chủ mẫu thân phận cao phú thì có thể làm nên sóng gió gì chứ?Người có suy nghĩ này không ít, nhưng ngươi thật sự thực hiện được lại chỉ có một người.

Người này là chính Thiêm sự Ngũ quân Đô đốc phủ nhị phẩm1, tính tình hơi ngu ngốc.

Gã ta cũng mặc kệ nhà gái không nên chủ động, sau khi có ý đã tìm Tĩnh Vương để nói chuyện luôn.(1)Thời Minh, triều đình áp dụng chiến lược Ngũ quân Đô đốc phủ, đặt 5 phủ đô đốc trên toàn quốc.

Mỗi phủ có 2 vị đô đốc (1 vị là Tả đô đốc và 1 vị là Hữu đô đốc).

Dưới Tả, Hữu đô đốc là Đô đốc đồng trị, Đô đốc thiêm sự mỗi chức 2 người.


Đô đốc phủ giữ quyền thống binh nhưng quyền quân lệnh lại do bộ Binh nắm.Tĩnh Vương biết tính tình tiểu tử nhà mình, tất nhiên không dám lừa gã ta, lấy cớ nói việc hôn nhân của con còn phải do chính nó đồng ý, sau đó liền cho gọi Chu Tuấn Dương.

Tên Thiêm sự kia đã nói tất cả những chuyện nên nói, không nên nói ra hết cả rồi.Chu Tuấn Dương vừa nghe gã ta dùng giọng điệu thi ân, nói cho phép mình sau khi cưới con gái nhà gã xong, có thể cưới Dư Tiểu Thảo vào trong phủ làm tiểu thiếp.

Còn nói, nữ nhân của gia đình nên ngoan ngoãn ở trong nội trạch, ra ngoài xuất đầu lộ diện mất mặt biết bao! Blah blah, nói vô cùng nhiều.Dương Quận vương không để cho gã ta nói xong, đã hạ lệnh đuổi khách.

Tên Thiêm sự này cậy già lên mặt, lại lấy giọng điệu quở trách con cháu bắt đầu dạy dỗ Dương Quận vương.

Tĩnh Vương nghe xong cũng rất không vui: Con trai của bản vương mà ta đây còn không nỡ nói nặng lời hơn một câu đâu, ngươi dựa vào cái gì khoa tay múa chân, còn làm trò trước mặt bản vương.

Coi bản vương đã chết rồi sao? Ông ấy lập tức đập vỡ tách trà, sai người đuổi kẻ mắt mù này ra ngoài.Chu Tuấn Dương cảm thấy không hả hận, một ngày nọ, tên Thiêm sự này hạ triều về nhà, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ hẻo lánh đã ụp bao tải, hung hăng tẩn gã ta một trận.

Thiêm sự Đô đốc phủ xuất thân võ tướng, cũng là người đi theo Thái Thượng Hoàng bình thiên hạ, công phu đương nhiên lợi hại.

Nhưng ở trong tay Chu Tuấn Dương lại không hề có sức phản kháng.

Chu Tuấn Dương còn đặc biệt xuống tay lên trên mặt gã ta, đánh đến mẹ già của gã ta cũng không nhận ra.

DVị Thiêm sự này sợ mất mặt, nên đã xin nghỉ thật lâu không lên triều, cũng xấu hổ không dám đi làm việc.

Công việc ở Ngũ quân Đô đốc phủ là tổn hại nhiều nhất, gã ta không muốn mang vết thương đi làm việc, còn phải nghe những lời giễu cợt của người khác.Lúc này, Dương Quận vương còn chưa biết mình đã trở nên cao giá, từ sát tinh ai ai cũng tránh còn không kịp, trong nháy mắt trở thành rể hiền trong mắt không ít người.

Vừa mới hạ triều, hắn đã mang theo quà tặng khiến người khác đỏ mắt đó đến thẳng phủ Tướng Quân.Lúc này, Dư Tiểu Thảo đang mời thứ nữ nhà Hồng lô Tự khanh để bàn bạc chuyện làm mỹ phẩm dưỡng da.

Tiểu cô nương tên Lý Mộng Như này lớn hơn Dư Tiểu Thảo hai tuổi, sang năm đã sắp mười lăm.

Bởi vì di nương mất sớm, ở trong nhà lại không được yêu chiều cho lắm, nên cuộc sống không coi như dư dả.

Cũng may mẹ cả không phải cái loại nhỏ nhen, thật ra cũng không quá hà khắc với nàng ấy.Tuy rằng nha đầu này cùng họ Lý với Lý Mỹ Nhu, nhưng tính tình thì kém xa.

Tiểu cô nương dịu dàng nhẹ nhàng, lại mang theo chút nhút nhát, nói chuyện cũng không dám nói quá lớn tiếng.

Nàng ấy bởi vì si mê chế tạo son phấn, ngày thường nhận được bạc tiêu vặt và ban thưởng ngày tết đều tiêu tốn hết vào đó.

Hơn nữa yêu thích nên đã làm suốt năm năm, đến bây giờ đã có chút thành tựu.Cô nương này tính tình ngây thơ lương thiện, son phấn chế ra được, cho dù đích tỷ hay là tỷ muội thứ xuất tới xin đều rất vui vẻ đưa tặng.

Ngày thường, tỷ muội có quan hệ tốt cũng nhận được không ít lễ vật từ nàng ấy.

Son phấn của nàng ấy nếu không phải bởi vì không có đủ tiền bạc mua nguyên liệu quý giá, chắc chắn đã sớm bị nhóm khuê tú trong Kinh săn tìm.Mặc dù như vậy, thanh danh vẫn được truyền ra ngoài.

Rất nhiều tiểu thư nhà quan lớn cũng thông qua một số con đường để đặt mua son phấn của nàng ấy.

Nhưng cô nương này cảm thấy tay nghề của mình còn chưa đủ để bán ra, nên chỉ khi nào làm dư ra được được chút son phấn mới đưa tặng ra ngoài mà thôi.

Cho dù nghèo không có bạc mua nguyên liệu, cũng không muốn nhận tiền tài của người khác.Lý Mộng Như từ nhỏ tính tình hướng nội, không giỏi giao tiếp với người khác.

Nếu không phải có tay nghề chế tác son phấn, đừng nói là những đại tiểu thư mắt cao hơn đầu trong Kinh đó, ngay cả các tỷ tỷ ruột thịt của nàng ấy cũng chưa chắc có thể nhớ rõ nàng ấy.Một người không có tiếng tăm gì như thế lại bất ngờ nhận được thiệp mời, để nàng ấy đến phủ Trung Cần Bá làm khách.

Tiểu cô nương vô cùng ngỡ ngàng.

Mẹ cả của nàng ấy cũng rất buồn bực.

Dư đại nhân chạm tay là bỏng trong Kinh, ngay cả tiểu thư nhà Lại bộ Thị lang cũng không nể mặt, thứ nữ nhà bà ta lại có tính tình như vậy, không ra khỏi cửa bao giờ thì sao lại có thể nhận được thiếp mời của nàng?Sau khi tiểu cô nương Lý Mộng Như nhận được thiệp mời, lưỡng lự chốc lát, may nhờ bà vú của nàng ấy nhắc nhở, nên hỏi ý mẹ cả một chút mới đúng.


Tuy rằng mẹ cả nàng ấy cũng coi thường Dư Tiểu Thảo xuất thân nông thôn, dựa vào tay nghề làm ruộng mà được phong làm quan nhỏ.

Nhưng từ khi nhìn thấy kết cục thật đáng buồn của phủ Lý thị lang, bà ta tất nhiên sẽ không bộc lộ sự coi thường trong lòng ra ngoài, tránh đi vào vết xe đổ của phủ Lý thị lang.Hiện tại, phủ Lý thị lang dường như đã trở thành trò cười lớn trong Kinh thành.

Sự kiện hội đấu hoa kia, đích nữ nhà Hồng Lê Tự khanh cũng đi, nàng ta ghi nhớ lời mẹ dạy bảo, không thể hiện gì cả, làm việc phải khiêm tốn, nên cũng kết giao được với mấy khuê tú cùng chung chí hướng.Con gái nhà Lý thị lang vốn muốn làm khó Dư đại nhân ở hội đấu hoa, nhưng lại bị người ta đập ngược trở lại, làm cho mình mất hết thể diện thì thôi, còn liên lụy cả nhà bị Dương Quận vương ghi hận.

Sau khi Hồng lô Tự khanh nghe được chuyện này đã đặc biệt gọi tất cả các con gái đến, kể cho các con nghe lại một lần nữa, hơn nữa còn dặn dò bà ta, bây giờ tiểu cô nương họ Dư đang vô cùng nổi bất, nhất định không thể trở mặt với người ta.

Nếu thật sự không thích người ta thì không góp vui cùng là được.

Đừng để giống như nhà Lý thị lang kia, bây giờ lão thái gia trong nhà muốn ăn vài cây rau xanh cũng không thể được như ý nguyện.

Càng không cần phải nói đến trái cây, cà chua bi và các loại trái cây gì đó.Đích tỷ của Lý Mộng Như không thể nói thích, cũng chưa đến mức ghét Dư Tiểu Thảo.

Hơn nữa, nhà bọn họ lại không thiếu tiền, không cần vì rau dưa trái cây mà vội vàng tới nịnh bợ.

Nhưng thân là phu nhân đương gia cũng không thể quá phận và lạnh nhạt xa cách, làm ra chuyện để người ta ghi hận được.Vì thế, khi Lý Mộng Như cầm thiệp tới để mẹ cả quyết định, Lý phu nhân đồng ý rất sảng khoái.

Hơn nữa còn khích lệ nàng ấy đi lại với những tiểu cô nương đồng trang lứa nhiều hơn một chút, kết giao với vài người hợp nhau, không cần suốt ngày ru rú ở trong nhà, làm ra những thứ linh tinh kia nữa.Bà ta đâu biết được rằng, Dư đại nhân bà ta không muốn đắc tội, lại bởi vì nhưng thứ linh tinh trong miệng bà ta đó mới đưa thiếp mời cho thứ nữ nhà bà ta.Sáng sớm hôm nay, Lý Mộng Như đã đến phủ Trung Cần Bá, sau khi thỉnh an Phòng phu nhân thì đã bị Dư Tiểu Thảo mang đến tiểu viện của nàng.

Vốn dĩ, nàng ấy biết lần này tới gặp Dư đại nhân trong truyền thuyết, trong lòng còn rất khẩn trương, rất thấp thỏm.

Nhưng khi nhìn thấy tiểu cô nương thấp hơn mình nửa cái đầu, tuổi tác trông còn không khác mấy muội muội thứ xuất trong trạch viện nhà mình là bao, thì không hiểu sao lại không còn thấy khẩn trương nữa.Khi Dư Tiểu Thảo lấy cà chua bi ra để đãi khách, tiểu cô nương Lý Mộng Như mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Ở nhà nàng ấy, loại trái cây đỏ rực, bề ngoài nhỏ xinh lung linh này cũng chỉ có đích tỷ mới có cơ hội được thưởng thức.

Trái cây quý giá như vậy đều dùng để chiêu đãi khách quý.Nàng ấy vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên đích tỷ được thưởng thức loại trái cây này đã đặc biệt miêu tả hương vị với tỷ muội bọn họ: Chua chua ngọt ngọt, mang theo một loại hương vị thanh thanh say lòng người, ăn thế nào cũng không thấy đủ! Khi nói, trên mặt đích tỷ còn mang theo vẻ mặt vô cùng hiểu biết.

Lúc ấy nghe, nàng ấy và nhóm tỷ muội đều hâm mộ đến nuốt nước miếng..

Chương 461:

Độ trân quý của cà chua bi, Lý Mộng Như đã được biết đến. Mặc dù nhà họ cũng chỉ nhờ may mắn mới mua được một lần hai lần mà thôi. Một hộp nhỏ có hơn mười quả, con cái của vợ cả mới có may mắn được chia một hai quả. Những đứa con của vợ lẽ như nàng, dù được sủng ái cũng chưa chắc có cơ hội thể có được nếm.


Không nghĩ tới, trái cây chỉ nghe qua trong miệng đích tỷ, lúc này lại đang được đặt ở bên cạnh tay nàng, còn không chỉ có một hai quả mà là đầy một đĩa trái cây, gì cũng phải có đến mấy chục quả chứ?


“Nếm thử một chút, ta và mẹ nuôi trồng trong nhà ấm, hương vị còn ngon hơn trồng trong lều lớn chút nữa!” Mỗi ngày đều có nàng lén tưới nước linh thạch cho cà chua bi, hương vị đương nhiên sẽ ngon hơn ở lều lớn. Hơn nữa còn cực có lợi đối với thân thể!


Lý Mộng Như thật cẩn thận dùng tay cầm một quả lên, lại liếc mắt nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, tựa như đang xác nhận thật sự cho nàng ấy ăn. Thấy Dư Tiểu Thảo mỉm cười gật đầu một cái, sau đó cũng tự lấy một quả từ trong đĩa bỏ vào miệng mình, Lý Mộng Như mới hơi chần chờ đưa cà chua bi đến bên miệng, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn một miếng nho nhỏ.




Trong ngọt thanh mang theo vị hơi chua, một loại vị giác xa lạ lan tràn giữa môi răng, cảm giác hạnh phúc từ trong miệng lưỡi dần thấm nhập vào trong trái tim. Khó trách đích tỷ lại nhớ mãi không quên loại trái cây này. Thì ra thứ thưởng thức vốn không phải hoàn toàn ở hương vị của cà chua bi, mà là loại cảm thỏa mãn làm người ta khó kháng cự này. Cảm giác kia tựa như khi di nương vẫn còn trên đời, tư vị khi nàng còn nhỏ được người hết lòng che chở.


Dùng sức hút một ngụm nước chua chua ngọt ngọt bên trong quả cà chua bi tựa như muốn giữ lại loại hương vị hạnh phúc này, bởi vì nhớ lại thời gian sống hạnh phúc bên di nương năm xưa, trong mắt Lý Mộng Như lóe lên ánh lệ, nhưng khóe miệng lại treo nụ cười mỉm ngọt ngào.


Cái miệng nhỏ ăn từng chút cho đến khi ăn xong quả cà chua bi kia, Lý Mộng Như nhẹ nhàng hít hít cái mũi, dùng khăn lau đi vết nước mắt ở khóe mắt, cười nói: “Thật ngại quá, ta thất thố, để muội chê cười rồi!”


“Không cần khách khí! Ta cũng có cảm thụ giống như vậy, mỗi lần được ăn đồ ăn bản thân yêu thích đều sẽ bị cảm động. Cà chua bi này đối với người khác mà nói có thể là thứ trân quý, nhưng ở trong phủ chúng ta cũng chỉ giống như cải trắng củ cải, dễ như trở bàn tay - ta đây không phải đang khoe mẽ mà là muốn để Lý cô nương tỷ buông bỏ nghi ngờ, tận tình thưởng thức.” Dư Tiểu Thảo vì trấn an trái tim yếu ớt của tiểu cô nương, không tiếc dùng lời nói và biểu tình hơi có vẻ khoa trương để hình dung cà chua bi như thứ phổ biến.


Quả nhiên, tiểu cô nương Lý Mộng Như nghe xong, phụt cười một tiếng, nói: “Những lời này của muội, nếu nói trên đường, nhất định sẽ có không ít người muốn đánh muội! Trái cây mà ngay cả ngàn vàng người ta cũng khó cầu, vậy mà đến miệng muội lại thành củ cải cải trắng. Không phải muốn ăn đánh sao?”


Dư Tiểu Thảo thoải mái nhún nhún vai, dang một tay, nói: “Ta nói là sự thật, không tin tỷ đến nhà ấm của chúng ta nhìn thử xem. Mẹ nuôi ta đều nói ta không hiểu phong nhã, dùng nhà ấm trồng hoa cỏ quý giá của người để trồng một ít rau dưa trái cây. Thật là phí phạm của trời!”


“Muội nói như vậy, ta thật sự cảm thấy tò mò về nhà ấm của nhà các muội đó!” Tiểu cô nương Lý Mộng Như tuổi tác cũng không lớn, ngày thường đều tự nhốt mình trong viện, rất ít khi có cơ hội tâm tình cùng những tiểu cô nương tuổi tác tương đương. Dư Tiểu Thảo không giống như những tiểu cô nương nàng ấy quen biết, trong miệng không có thi thư phong nhã, không có cầm kỳ thư họa cũng không có nữ hồng dung đức(1) mà đều là những thứ khiến nàng ấy cảm thấy mới lạ. Dùng nhà ấm trồng hoa để trồng rau trái cây, cũng chỉ có cô bé này mới có thể nghĩ ra, khó trách Phòng phu nhân lại nói nàng như vậy!




(1) Nữ hồng dung đức: ý chỉ những phẩm chất mà người con gái xưa phải có: thêu thùa may vá, đức hạnh, dung nhan….




Dư Tiểu Thảo cũng không vội vàng tiến vào chủ đề, chỉ cần tiểu cô nương này có thể buông lỏng cảnh giác, tiếp thu người bạn như nàng, chuyện sau này tự nhiên sẽ nước chảy thành sông. Nàng cười một tiếng, đứng dậy, nói: “Nếu Lý cô nương không chê, có thể cùng ta đến xem nhà ấm một chút. Ngoại trừ cà chua bi, ta còn trồng chút dâu tây. Buổi sáng nhìn thấy đã có mấy quả tương đối đỏ, chúng ta đi hái xuống nếm thử!”


Dâu tây? Lại còn trồng cả dâu tây? Trong mắt Lý Mộng Như lóe lên tia vui mừng. Mẹ cả cũng coi như khoan dung, không rút phần cung ứng của con thứ. Lúc cuối mùa xuân, dâu tây chua chua ngọt ngọt là loại trái cây Lý Mộng Như yêu thích nhất! Không nghĩ tới, vào ngày đông có mưa tuyết bay đầy trời, vậy mà cũng có thể thấy được dâu tây chín đáng lẽ còn hơn nửa năm nữa. Trái tim tiểu cô nương lập tức như bay lên lên, lòng hiếu kỳ cũng nổi lên.


Hai người mặc áo choàng vào, rời khỏi nội trạch có phòng tiếp khách trải địa long, bước vào trong gió tuyết. Dư Tiểu Thảo ở phía trước dẫn đường, chủ tớ Lý Mộng Như đi theo phía sau nàng. Chỉ chốc lát, hai người đã đi vào bên trong nhà ấm.


Bởi vì Phòng phu nhân yêu thích hoa cho nên Phòng tướng quân đã xây một nhà ấm lớn ở một góc phía sau hoa viên cho phu nhân, nói ít cũng có hơn một trăm mét vuông. Tứ phía nhà ấm đều là thủy tinh, kể cả trên nóc cũng là thủy tinh trong suốt. Chỉ riêng ngôi nhà ấm này ít cũng mất đến gần ngàn lượng bạc. Trong lòng Lý Mộng Như líu lưỡi không thôi.


Tiến vào nhà ấm, Lý Mộng Như phát hiện hoa cỏ trong Phòng phủ lại không trồng trên mặt đất mà là ở trên giá cao. Bốn bức tường thủy tinh ở bốn phía đều được gắn giá lên, bức tường ở phía nam là loại giá hai tầng, ba mặt còn lại đều là ba tầng. Trên giá là các loại hoa cỏ quý giá, trong đó hoa lan chiếm đa số. Vị trí tốt nhất dùng để chưng “Tố quan hà đỉnh” đã đạt giải nhất trong hội đấu hoa, hơn nữa còn không chỉ có một chậu! Thậm chí có loại hoa còn được treo trên không trung chỉ vì tiết kiệm không gian để gieo trồng rau dưa và trái cây!


Trên mặt đất được dọn dẹp, một nửa trồng cà chua bi, một nửa trồng dâu tây. Hẳn đã hái từ buổi sáng cho nên trên cây cà chua bi đa phần là quả màu xanh lá, chỉ thỉnh thoảng mới có mấy quả hơi phiếm đỏ. Dư Tiểu Thảo thuận tay ngắt lấy một quả lọt lưới từ cây cà chua bi dưới đất, sau đó nhét vào tay Lý Mộng Như, nói: “Thật ra trái cây tự tay ngắt thì khi ăn mới thơm ngọt nhất. Đi, đi vào bên trong xem dâu tây ta trồng một chút!”


Dây leo của dâu tây bò kín trên mặt đất, trong đám lá xanh biếc lại điểm xuyết vài quả màu đỏ. Lý Mộng Như lanh mắt nhìn thấy dưới phiến lá có một quả dâu tây chín đỏ, không nhịn được khom lưng xuống hái. Lúc này, Thám Xuân bên cạnh Dư Tiểu Thảo lấy gáo múc nước ở một góc nhà ấm múc đầy nước mới tới, cười hì hì nói: “Lý cô nương, muốn rửa một chút không?”


Lý Mộng Như nhìn dâu tây vừa lớn vừa đỏ, tản ra hương thơm thoang thoảng độc đáo trong tay. So với bất kỳ quả dâu tây nào nàng ấy từng ăn thì quả dâu tây này đều lớn hơn, cũng đậm hương hơn. Nàng ấy không nhịn được nuốt nước miếng một cái, hơi ngượng ngùng nhìn về phía Dư Tiểu Thảo.


Dư Tiểu Thảo lại không tiếp thu được ánh mắt ngượng ngùng này của tiểu cô nương, nàng dẫm lên bùn đất hơi hơi ẩm ướt, đi vào trong ruộng dâu tây, khom lưng tìm tòi trong đám lá xanh cho đến khi có thu hoạch. Vừa hái được dâu tây liền thuận tay bỏ vào trong gáo múc nước trong tay Ngô Đồng, thỉnh thoảng tiện tay rửa sạch một quả, bỏ vào trong miệng ăn rất vui vẻ.


Lý Mộng Như do dự một chút, cũng học dáng vẻ của nàng bỏ quả dâu tây vừa mới hái vào trong nước rửa sạch sẽ rồi đưa đến bên miệng cắn một miếng lớn. Thật ngọt, thật thơm! Đôi mắt Lý Mộng Như cong cong, chỉ ba miếng đã ăn hết quả dâu tây vào bụng. Sau đó lại đi theo phía sau Tiểu Thảo, tìm kiếm mục tiêu mới.


Hai tiểu cô nương cúi đầu chỉ lo tìm kiếm dâu tây chín, tuy rằng không có quá nhiều lời nói trao đổi nhưng lòng lại đang không tự giác đến gần nhau hơn. Chờ đến khi đi ra từ nhà ấm, Lý Mộng Như đã không còn câu nệ như lúc vừa tới, tuy rằng không nói quá nhiều nhưng nụ cười chân thành tha thiết cũng không ít. Tình bạn giữa các tiểu cô nương cứ mà bắt đầu kỳ diệu như vậy.


Ăn một bụng dâu tây và cà chua bi, Lý Mộng Như cảm giác như vẫn còn trong mơ. Ở trong nhà ấm, ăn trái cây lạnh băng lại còn do mình tự tay hái xuống, thật là trải nghiệm kỳ diệu hoàn toàn mới lạ.





Lúc trở lại sảnh tiểu hoa, phòng bếp lại đưa tới mấy đĩa điểm tâm mới mẻ độc đáo. Sau khi nghe ngóng, mới biết được những điểm tâm sắc hương vị đều đầy đủ này vậy mà lại đều do Dư Tiểu Thảo nghiên cứu ra! Lý Mộng Như bội phục cô bé này tự đáy lòng - khó trách còn tuổi nhỏ như vậy mà đã trở thành nữ đại nhân duy nhất của triều Đại Minh, lại còn đa tài đa nghệ như thế.


Mỗi loại điểm tâm đều ăn một miếng khiến bụng nhỏ căng phồng. Hai tiểu cô nương trong lúc ăn ăn uống uống đã vô tình trở thành bạn bè tốt không có gì giấu nhau.


“Mộng Như tỷ tỷ, ta cũng không vòng vo nữa, cứ nói thẳng luôn! Lần này mời tỷ đến đây là vì muốn nói chuyện hợp tác mở cửa hàng với tỷ!” Nhấp một hớp trà tiêu thực, Dư Tiểu Thảo nói rõ mục đích của mình.


“Hợp tác mở cửa hàng?” Lý Mộng Như kinh ngạc lặp lại một câu, lại lập tức ngượng ngùng nói, “Ta chỉ là một thứ nữ, tiền bạc trong tay cũng có hạn. Tiểu Thảo muội muội nếu không chê, ta trở về sẽ lấy toàn bộ tích cóp ra để Cẩm Nhi mang lại đây.”


Cẩm Nhi đứng ở bên cạnh nàng ấy cũng được thưởng mấy miếng điểm tâm, trong lòng còn đang cảm thấy may mắn vì lần này ra ngoài cùng tiểu thư nữa. Nghe vậy, khóe miệng khống chế không được mà giật giật một chút: Tiểu thư của ta! Toàn bộ bạc của ngài bây giờ cộng lại cũng không đến mười lượng. Chỗ này cũng là bởi vì sau khi bắt đầu mùa đông, hoa cỏ dùng để chế phấn khó tìm nên mới có thể tiết kiệm được. Dư đại nhân người ta buôn bán kiếm được nhiều tiền như vậy, còn có thể quan tâm đến mười lượng bạc kia của ngài?


Quả nhiên, Dư Tiểu Thảo cười nói: “Mộng Như tỷ tỷ, ta muốn mở một phường làm đẹp dưỡng sinh cho nữ tử. Tỷ cũng đã từng nghe nói về trà hoa đào trong phủ chúng ta rồi chứ? Nếu nói về làm đẹp dưỡng sinh thì không chỉ cần trà hoa dưỡng sinh, mà còn cần sản phẩm có thể cải thiện trạng thái làn da. Nghe nói, tỷ tỷ ở mặt chế tác son phấn rất tâm đắc, cho nên mới mạo muội mời đến tỷ đến...”


“Ý của muội là? Muốn bán son phấn ta làm ra ở cửa hàng?” Lý Mộng Như trợn trừng mắt, không thể tin được hỏi.


Dư Tiểu Thảo khẳng định gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Không chỉ tỷ, ta còn mời Viên tỷ tỷ nhà Tể tướng, nàng ấy ở mặt chế tác mỹ phẩm dưỡng da cũng rất có thành tựu...”


“Không được, không được!” Lý Mộng Như liên tục xua tay, nói, “Những loại son phấn đó chỉ là ta nhân lúc rảnh rỗi giết thời gian làm qua loa mà thành thôi. Ngày thường lấy ra tiêu khiển còn tạm được, nếu đặt ở cửa hàng để bán chỉ sợ sẽ liên lụy muội muội. Vạn lần không được!”


“Tỷ tỷ hà tất tự coi nhẹ chính mình? Viên tỷ tỷ- một trong Song xu cũng khen không dứt miệng đối với son phấn của tỷ. Còn nói công nghệ chế tác của tỷ, thậm chí còn hoàn mỹ hơn so với Phức Viên Xuân. Nhóm quý nữ từng dùng son phấn của tỷ cũng đều tỏ vẻ tán thưởng. Tỷ tỷ còn có gì băn khoăn nữa?”


“Nhưng mà...”


“Không cần nhưng nhị gì nữa! Người chung quy lại phải học phải thử nghiệm mới biết bản thân có thể làm được hay không! Lúc trước, khi Hoàng thượng phong cho ta chức quan lục phẩm, để ta quản Hoàng trang, trong lòng ta vốn chẳng cóc chút căn bản nào. Nhưng bây giờ, sự thật không phải chứng minh ta có thể đảm nhiệm sao?” Dư Tiểu Thảo biết nàng ấy cũng không phải không có năng lực mà là thiếu dũng khí cho nên lại lần nữa cổ vũ nàng ấy.