Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 450-451




Chương 450:


Thật ra thì nàng ấy còn có ý khác nữa: Con gái ta có thể hợp tính Quận chúa Minh Lan, Hạ cô nương và Viên cô nương nhưng lại không hợp với con gái ngươi.

Điều này chứng tỏ rõ ràng là nguyên nhân không phải con gái ta có vấn đề!Lý phu nhân nhìn con gái mình, thấy nàng ta ngoan ngoãn cúi đầu không nói, lại nghĩ đến sứ mạng gánh vác trên vai bèn coi như không thấy ý bưng trà tiễn khách của đối phương, tiếp tục nói: “Dư cô nương rộng lượng, nhưng chuyện chúng ta nên làm thì không thể không làm.

Không biết Dư cô nương có thể ra mặt nói chuyện, xóa bỏ hiểu lầm không?”Thật ra thì bây giờ Lý phu nhân hoàn toàn không tin lời Phòng phu nhân nói.

Không để ở trong lòng thì tại sao không ra tiếp khách, không lẽ đây là đạo đãi khách của phủ Tướng Quân sao? Không ghi hận bọn họ thì tại sao còn tìm Dương Quận vương làm chỗ dựa, xé to chuyện để nhà bọn họ không còn mặt mũi trong giới quyền quý trong Kinh thành? Nhưng hôm nay bọn họ đến để “Xin lỗi” nên những lời chất vấn này chỉ đành để ở trong lòng.“Ồ? Chẳng lẽ ta quên nói cho Lý phu nhân, từ sáng sớm nay Thảo Nhi nhà chúng ta đã đến hoàng trang làm việc sao? Chao ôi! Ngươi xem ta này, bị tiểu quỷ nghịch ngợm kia quấy đến mức quên đông quên tây.

Lý phu nhân đừng trách nhé! Ngươi nghĩ đi, nếu con gái ta ở nhà, có tiểu thư đến thăm sao nó có thể không ra tiếp khách chứ? Đây cũng không phải đạo đãi khách của phủ Tướng Quân chúng ta.” Phòng phu nhân cố ra vẻ ảo não, nhưng trong khóe mắt lại toát ra vài phần châm chọc.Vẻ mặt Lý phu nhân lập tức thay đổi, chân mày hơi nhíu lại nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bình thường.

Bà ta thở dài nói: “Làm việc cho triều đình đúng là không dễ chút nào! Thời tiết càng ngày càng lạnh, lại còn phải đến hoàng trang làm việc, vất vả thật đó!”Phòng phu nhân cũng thở dài theo, đồng ý nói: “Đúng vậy! Người làm mẹ, sao có thể để con gái chịu thiệt được? Dù sao cũng ăn lương triều đình, Hoàng thượng vô cùng coi trọng lúa mì vụ đông.

Trước đó vài ngày, ngài còn cải trang vi hành, chỉ dẫn theo mỗi Tô đại tổng quản đến trang viên thị sát đó! Không nói những thứ này, nói trồng rau trong lều lớn vậy.


Đứa nhỏ này thấy tình hình cung cấp rau trong Kinh thành khá gấp gáp, vừa mới trở về từ Đường Cổ không bao lâu đã tự mình gọi người của Công bộ đến dựng thêm trăm mẫu lều lớn để trồng rau.

Bây giờ rau củ ở trong đó mới nảy mầm không lâu, vì muốn đảm bảo những loại rau này có thể toàn bộ tung ra thị trường trước Tết đến mà ngày nào cũng đến đó chăm sóc!”“Dư cô nương vất vả rồi!” Nhắc đến rau củ, Lý phu nhân cảm thấy cơ hội đến, nên liên tục nịnh bợ: “Nói đến trồng rau trong lều lớn, bây giờ khắp Kinh thành ai mà không nhớ đến công lao của Dư cô nương.

Mùa đông năm ngoái, ngoài củ cải và cái trắng ra có thể ăn được mấy ngọn rau héo đã không tệ.

Đâu giống bây giờ, chì cần có tiền ngày nào cũng có thể ăn rau xanh tươi ngon”Lý My Nhu thấy mẹ mình thay đổi thái độ khen nha đầu hèn hạ kia thì khỉnh bỉ trong lòng.

Lều lớn trồng rau có gì đặc biệt, nha đầu hèn hạ kia làm gì có công lao lớn như vậy? Nói gì mà giúp mọi người trong Kinh thành có thể ăn Tết vui vẻ? Sao người không nói lều lớn rau củ đó giúp nha đầu hèn hạ kia kiếm được bao nhiêu lợi nhuận? Trồng rau trong lều lớn kiếm được tiền thì sao, chẳng qua chỉ là một món ăn thôi mà! Một kẻ nông dân chân đất có thể cao thượng đến đâu?Hiện giờ Lý phu nhân vắt óc suy nghĩ khen ngợi Dư Tiểu Thảo, mấy đại nha hoàn bên cạnh Phòng phu nhân nghe thấy mấy lời khen giả dối của bà ta mà trợn trắng mắt.

Không có chuyện gì mà lấy lòng - không có bẫy thì cũng có chuyện cần nhờ vả! Vị phu nhân Thị lang này cũng sắp ở lỳ trong phủ hơn nửa buổi sáng rồi mà còn chưa nói thẳng ý đồ ra, đây là tỏ vẻ muốn ở lại ăn cơm trưa à?“Con trẻ mà thôi, không nhận nổi lời khen của Lý phu nhân!” Phòng phu nhân cũng không nghe nổi nữa, cũng không muốn dây dưa với bà ta làm gì, cắt ngang câu chuyện: “Lý phu nhân, nếu lần này ngươi đến đây chỉ vì muốn nói xin lỗi thì ta thay Thảo Nhi nhận lời xin lỗi này, con bé cũng không để chuyện này ở trong lòng đâu.

Không biết...!Lý phu nhân còn chuyện gì khác không?”Phòng phu nhân đã nói rõ như vậy thì Lý phu nhân cũng không vòng vo nữa, hơi nhăn mặt nói: “Thật không dám giấu giếm, lần này tới đây ngoài việc xin lỗi Dư cô nương ra chúng ta còn có một yêu cầu quá đáng.”“Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi! Chuyện của Thảo Nhi người làm mẹ như ta cũng có thể làm chủ một nửa!” Trong lòng Phòng phu nhân đã hiểu kha khá ý đồ của bà ta, nhưng vẫn cố ra vẻ không hiểu.Lý phu nhân thầm nghĩ, Dư Tiểu Thảo chỉ là một nông dân bình thường, là một quan nhỏ lục phẩm ở Kinh thành tiện tay xách ra cũng có, nàng không nịnh mọi người thì sao có thể sống thoải mái trong Kinh thành được? Nhưng mà những lời này bà ta cũng chỉ suy nghĩ trong lòng.“Người cũng biết mấy ngày sau là đại thọ bảy mươi của lão thái gia nhà chúng ta.

Đều nói đời người thất thập cổ lai hy, lão gia nhà chúng ta là người hiếu thuận, muốn tổ chức một bữa tiệc hoàng tráng cho người nên đã chuẩn bị từ sớm.


Nhưng mà gần đây gặp phải chút khó khăn.” Lý phu nhân nhìn Phòng phu nhân, dừng lại không nói tiếp.“Đại thọ của Lý lão thái gia đúng là chuyện đáng để ăn mừng!” Phòng phu nhân nói lời chúc mừng, nhưng trong lòng lại nghĩ: Đại thọ lão thái gia nhà các ngươi, phủ Tướng Quân chúng ta ngay cả thiệp mời cũng không nhận được, chứng tỏ hai bên chẳng có quan hệ gì hết, ngươi muốn đến xin giúp đỡ thế này có hợp lý không đây?Lý phu nhân thấy đối phương không nói tiếp thì lại càng không vui trong lòng.

Nhưng mà lời đã nói đến đây thì nhắm mắt cũng phải nói nốt: “Người cũng biết, văn nhân thẳng tính, đắc tội người khác cũng không biết.

Không biết vì sao mà lão gia nhà chúng ta đắc tội Dương Quận vương, cửa hàng rau quả của hắn đã liệt phủ chúng ta vào danh sách từ chối mua bán.

Thọ yến thế này không thể chỉ ăn món mặn phải không? Nhưng trừ cửa hàng rau quả của Dương Quận vương ra thì khắp Kinh thành có tiền cũng không có chỗ để mua rau! Nghe nói khi còn ở Đường Cổ, Dư cô nương đã giúp Dương Quận vương làm việc, ít nhiều cũng có thể nói vài câu trước mặt hắn.

Có thể nhờ Dư cô nương nói tốt giúp nhà ta mấy câu, để Dương Quận vương có thể giơ cao đánh khẽ không?"“Ta còn tưởng chuyện gì lớn! Không phải chỉ là rau củ thôi sao!” Phòng phu nhân cứ như không hiểu ý bà ta nói, nàng ấy tiếp tục: “Đại thọ bảy mươi của Lý lão thái gia chính là chuyện vui! Sao có thể để người trải qua đại thọ không thoải mái cho được! Ngươi yên tâm đi, chuyện rau củ của thọ yến cứ để ta lo! Linh Lung, căn dặn nhà bếp đừng động vào số rau củ hoàng trang đưa đến mấy ngày này, chuẩn bị trước thọ yến một ngày thì đưa đến phủ Thị Lang!”Nàng ấy cũng chưa đợi Lý phu nhân mở miệng đã nói tiếp: “Thọ yến của Lý lão gia, người làm tiểu bối như ta đáng ra nên đến chúc mừng.

Nhưng mà ngươi cũng thấy đó, phủ Tướng Quân này không nhỏ, còn có tiểu quỷ đang lúc dư sức nghịch ngợm kia nữa, không thể rời ta một khắc! Số rau củ đó cứ coi như ta biểu lão gia tử.

Ngươi nhất định đừng để trong lòng!”Lý phu nhân không ngờ rằng kết quả lại thành ra như vậy.

Nhìn bề ngoài thì bà ta đã đạt được mục đích chuyến này, nhưng mà như vậy trị ngọn không trị gốc! Chuyện rau củ của thọ yến có thể miễn cưỡng lừa gạt được mọi người, nhưng sau này thì sao? Người ta cũng nói rau củ là dùng cho đại thọ của lão gia tử.

Vậy còn sau thọ yến thì sao? Chẳng phải trong phủ sẽ trở về tình trạng ăn củ cải và cải trắng như năm ngoái sao?Bà ta còn muốn nói gì nữa nhưng Phòng phu nhân đã ra vẻ bề bộn công việc, sai nha hoàn mời quản sự ngoại viện vào báo cáo công việc trong ngoài phủ.

Lý phu nhân cũng bất đắc dĩ, chỉ đành nói mấy câu khách sáo rồi chào tạm biệt.

Tương lai còn dài, chờ sau này Dư cô nương có mặt trong phủ thì lại dẫn con gái đến.

Dư cô nương kia mới chỉ hơn mười tuổi, lại còn xuất thân nông thôn, nhất định sẽ dễ gạt hơn Phòng phu nhân nhiều.Hai mẹ con vừa mới bước ra khỏi phòng khách thì thấy một nha hoàn hào hứng đi vào, tiếp đó lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của nha hoàn đó: “Phu nhân, Khương chuyên gia của tú phường Linh Lung đến thăm!”“Mau! Mau mời vào! Trân Châu, mau đến phòng ấm hái ít cà chua bị đã chín đi.

Hổ Phách, mau bảo phòng bếp cắt dưa hấu và dưa bở mang ra đây!” Giọng nói của Phòng phu nhân trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.Lý phu nhân bĩu môi: Chỉ là một tú nương giỏi thiết kế quần áo, xuất thân buôn bán cũng đáng để mọi người trân trọng như vậy sao? Sao thời thế bây giờ lại thành ra như vậy: Nông dân thô bỉ, thương nhân đê tiện đều được người người coi trọng, trở thành đối tượng người người xu nịnh.

Ôi! Thói đời mà! 2Lúc nhấc chân rời đi thì lại nghe thấy giọng nói của nha đầu Linh Lung: “Phu nhân, lúc này Khương chuyên gia đến chắc là để đưa quần áo mùa đông đó! Bộ kỳ trang tiểu thư mặc đến hội đấu hoa cuối thu kia được cháu gái của trưởng công chúa Hạ cô nương hỏi thăm không ngớt.

Qua mấy ngày nữa Tể tướng phu nhân mời người đi ngắm hoa mai còn gì? Người mặc kỳ trang đi nhất định sẽ trở thành tiêu điểm trong số các phu nhân ở đó!”“Đi đi! Phu nhân ngươi đã ngần này tuổi rồi, làm gì còn giống mấy tiểu cô nương muốn so quần áo trang sức chứ?” Phòng phu nhân cười mắng một tiếng.Giọng nói mang theo tiếng cười của Linh Lung lại vang lên: “Phu nhân của nô tỳ! Đừng nói tú phường Linh Lung mới tung kỳ trang ra thị trường, chỉ riêng một năm bốn mùa, mỗi mùa quần áo đều do Khương chuyên gia tự tay may, khắp Kinh thành này chỉ sợ không tìm thấy người thứ hai...!Không đúng, là không tìm được người thứ ba! Tiểu thư nhà chúng ta là người thứ hai có vinh dự này!”“Lý phu nhân?” Lâm Lang nhận nhiệm vụ tiễn khách thấy hai mẹ con họ dừng bước, hận không thể dỏng tai vào tận phòng khách để nghe.


Nghe lén cũng không biết che giấu gì hết, hai mẹ con này cũng đủ rồi đó!Lúc này Lý phu nhân mới dẫn con gái chậm rãi đi ra ngoài.

Quả nhiên không bao lâu sau đã thấy bóng dáng Khương Tứ Nương.Sau khi Khương Tứ Nương thành danh, quần áo nàng ta tự tay may đúng là ngàn vàng khó cầu.

Chức quan của Lý thị lang không thấp, nhưng dù sao căn cơ vẫn thấp hơn những quan viên xuất thân quý tộc.

Mẹ con Lý phu nhân đã sớm muốn xin Khương chuyên gia may quần áo cho mẹ con bọn họ, nhưng mà mỗi lần đến tú phường Linh Lung đều bị nàng ta kiếm lí do này nọ từ chối.

Cho đến nay ngay cả mặt Khương Tử Nương bọn họ cũng chưa nhìn thấy bao giờ.Lần này đúng là cơ hội hiếm có, Lý phu nhân nở nụ cười tươi trên mặt, ngay cả Lý Mỹ Nhu từ sau khi vào phủ Tướng Quân vẫn luôn cúi thấp đầu mắt cũng phát sáng nhìn chằm chằm Khương Tứ Nương, giống như đó là một miếng thịt thơm ngon đang tỏa hương thơm phức vậy.Vừa định tiến lên phía trước chào hỏi với Khương chuyên gia thì không ngờ lại bị Lâm Lang tiến lên một bước chặn lại tầm mắt.

Lâm Lang này lại là nha hoàn cao nhất trong số bốn nha hoàn, ở hiện đại cũng hơn một mét bảy.

Vừa chắn một cái đã chắn hết tầm nhìn của hai mẹ con này.

Chờ đến lúc hai mẹ con né tránh được sự cản trở của nàng ta thì Khương Tứ Nương đã đi lướt qua bọn họ rồi.“Khương chuyên gia!” Trong lúc gấp gáp, Lý Mỹ Nhu nhẹ giọng gọi một tiếng.Khương Tứ Nương cũng không dừng bước chân, chỉ trong khoảnh khắc lướt qua gật đầu với bọn họ..

Chương 451:

Vừa ra khỏi phủ Tướng Quân, Lý Mỹ Nhu lập tức chui “vèo” vào trong xe ngựa, căm giận đập phá: “Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì nha đầu quê mùa đê tiện kia có thể mặc quần áo Khương chuyên gia đích thân làm? Nàng ta xứng sao!”


Lý phu nhân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái tức giận đến sắp biến dạng, vội vàng an ủi: “Nha đầu kia suốt ngày chạy đến thôn trang, vừa phải chăm sóc ruộng đất, vừa phải xử lý rau xanh, cho dù phủ thêm lông vũ lộng lẫy, gà rừng cũng không thể biến thành phượng hoàng được! Con của mẹ xinh đẹp đoan trang, dáng người yểu điệu, Khương chuyên gia kia không thiết kế quần áo cho chúng ta là tổn thất lớn của nàng ta!"


Nếu Dư Tiểu Thảo nghe thấy cuộc trò chuyện này, chắc chắn sẽ truy hỏi: Lý phu nhân, bà xuyên không từ thời dân quốc đến đúng không? Còn rất thân với A Q1 nữa nhỉ? Phát huy tinh thần của A Q vô cùng nhuần nhuyễn luôn, thật sự là ra sức chân truyền mà!


(1)A Q: Nhân vật chính của tiểu thuyết “AQ chính truyện”, tác giả Lỗ Tấn. A Q nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ nghĩ "chúng đang đánh bố của chúng". AQ có nhiều tình huống lý luận đến "điên khùng". A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh.


“Mẹ, mẹ nói xem Khương chuyên gia nghĩ gì vậy? Nếu cho nàng ta linh cảm thiết kế đúng như nha đầu đê tiện kia nói, thì tặng cho nha đầu kia hai bộ quần áo là được rồi. Làm gì phải hứa hẹn một năm bốn mùa, một mùa hai bộ không thể thiếu chứ?” Lý Mỹ Nhu tỏ vẻ trong lòng rất ấm ức, một bộ quần áo nàng ta tâm tâm niệm niệm cũng không có được, mà nha đầu quê mùa thô tục kia lại có bốn bộ quần áo mặc luân phiên!


Lý phu nhân vội vàng trấn an con gái: “Nhu Nhi, ngẫm lại xuất thân của Khương chuyên gia, chỉ là một tầng lớp thương nhân buôn bán. Sĩ nông công thương, còn thấp hèn hơn cả nông dân. Mặc dù được tán tụng giống như một đóa hoa, đi lại trong giới phu nhân có thân phận cao quý nhất trong Kinh, chắc chắn trong lòng sẽ tự ti. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một nha đầu có xuất thân không khác nàng ta là mấy, đương nhiên hai người phải tinh tinh tương tích2 rồi!”




(2)Tinh tinh tương tích: Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau.


Lúc này trên mặt Lý Mỹ Nhu mới tan hết mây đen. Đột nhiên, nàng ta giống như nghĩ đến gì đó, vén rèm lên nhìn trái nhìn phải, sau đó nghiêm mặt nói: “Mẹ, lời này cũng không thể nói ở bên ngoài! Thiết kế của Khương đại gia luôn luôn là thứ mọi người theo đuổi và tán tụng. Nếu truyền đến tai nàng ta, nhà chúng ta lại bị Linh Lung tú phường cho vào danh sách khách hàng bị từ chối mua bán đấy! Ngàn vạn lần phải nói chuyện cẩn thận đó!”


“Vẫn là khuê nữ của mẹ suy nghĩ chu đáo! Được, không nói nữa! Sau này hai mẹ con chúng ta chỉ lặng lẽ nói trong nội viện thôi!” Lý phu nhân bỗng nghĩ tới mục đích của chuyến đi hôm nay, thế này cuối cùng là đạt được hay không đạt được nhỉ?


“Nhu Nhi, xem ra trong tương lai thành tựu của Dư Tiểu Thảo này không thể kém hơn Khương Tứ Nương kia. Bây giờ chỉ riêng rau xanh trái cây của mùa đông này đã đủ được các nhà quyền quý nhớ mãi không quên rồi. Nghe nói cà chua bi trong thôn trang của Dương Quận vương gần như đuổi kịp đồ tự tay thiết kế của Khương Tứ Nương, trở thành vốn khoe khoang lúc đãi khách của các quyền quý rồi.”


Lý phu nhân nghĩ đến Phòng phu nhân lớn hơn mình tận bốn năm tuổi, nhìn qua lại chỉ mới hơn ba mươi, làn da mềm mại giống như tiểu cô nương. Nếu thật sự là công hiệu của trà hoa đào kia, một khi Dư Tiểu Thảo dành ra thời gian, làm ra nhiều trà hoa đào một chút, cho dù tặng người khác hay bán ra, cũng chắc chắn được hoan nghênh hơn quần áo Khương Tứ Nương tự mình làm.


Quần áo, tay nghề kém hơn Khương Tứ Nương một chút làm ra cũng chỉ có thể trang trí bề ngoài. Nhưng làn da thì không giống vậy, có quần áo lộng lẫy xinh đẹp bao nhiêu, tôn lên khuôn mặt già như vỏ cây, cũng không mặc ra được một hai phần mười hiệu quả của quần áo. Làn da đẹp rồi, trở nên trẻ trung rồi, cho dù quần áo trong nhà cũng có thể mặc ra cảm giác không giống. Không phải Phòng phu nhân của hôm nay là một ví dụ sao?




Mặc dù trong lòng Lý Mỹ Nhu không phục, nhưng không thể không thừa nhận đây là sự thật. Cà chua bi, mười lượng bạc một hộp nhỏ, bên trong chứa không tới nửa cân cà chua, phủ Thị Lang cũng không phải không ăn nổi. Nhưng người ta là tiêu thụ hạn chế, trong mỗi một cửa tiệm, một ngày chỉ bán ra hai mươi hộp.


Trong Kinh nhiều quyền quý như vậy, còn có những thương gia rất có tiền nữa, một ngày đừng nói khoảng trăm hộp, cho dù gấp mười lần cũng bán hết được! Trong hai tháng này, phủ Thị Lang cũng chỉ giành được một hộp mà thôi. Các chủ tử của phủ Thị Lang cộng lại cũng có mười vị thiếp, còn có tiểu thiếp được cha cưng chiều, một người có thể được chia một trái hai trái đã rất không tệ rồi. Mặc dù nàng ta được cưng chiều ở trước mặt cha mẹ, cũng chỉ được chia nhiều hơn huynh trưởng và các đệ đệ một trái mà thôi.




Cà chua bi kia nhỏ nhắn lung linh, quả cà chua tươi đẹp, đỏ chót khiến người ta yêu thích. Ăn một quả, chua chua ngọt ngọt, nước quả tràn ngập trong miệng, khiến người ta yêu hương vị này ngay lập tức. Nghe nói, cà chua bi chẳng những hương vị ngon, còn rất có lợi cho sức khỏe nữa!


Nghe nói trước đó vài ngày tiểu công chúa trong cung không khỏe, lại không chịu uống thuốc. Dư Tiểu Thảo dâng lên một giỏ cà chua bi nhỏ, sức khỏe của tiểu công chúa không uống thuốc đã tốt như thế! Bây giờ chẳng những khẩu vị tốt, khí sắc cũng rất tốt, người cũng hoạt bát hơn không ít. Lệ phi nương nương ảnh hưởng đến nhà mẹ của nàng ta, nên thái độ với nha đầu đê tiện kia cũng thay đổi không ít.


Chỉ là một đứa làm ruộng, lại có thể khiến biết bao nhiêu quý nhân đối xử bằng ánh mắt khác. Nha đầu đê tiện này cũng quá may mắn rồi! Mặc dù trong lòng Lý Mỹ Nhu vô cùng khinh bỉ Dư Tiểu Thảo này, nhưng nghĩ đến quan hệ lợi và hại trong đó, cảm thấy mình cần phải có quan hệ tốt với người này, nhất định sẽ rất có lợi cho tương lai của nàng ta và nhà nàng ta.


Không cần mẹ khuyên thêm nữa, bản thân nàng ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng vẫn giả vờ ấm ức nói: “Mẹ, người yên tâm đi! Sau này con gái sẽ không lỗ mãng tìm nàng ta gây phiền phức nữa. Nếu nàng ta sẵn lòng, nữ nhi sẽ qua lại xã giao với nàng ta như bạn bè.”


“Đây mới là con gái ngoan của mẹ! Con chịu ấm ức rồi, không phải con đã nhìn trúng vòng tay họa tiết đám mây khảm tơ vàng ở chỗ mẹ từ lâu rồi sao? Trở về mẹ bảo nha hoàn tìm rồi đưa qua cho con!”


Lý phu nhân cảm thấy rất vui mừng vì con gái nhà mình phối hợp. Lý Mỹ Nhu mừng rỡ trong lòng, nhưng lại do dự nói: “Không phải nói cái vòng tay đó chỉ truyền cho con dâu không truyền cho con gái sao? Dường như đại tẩu cũng rất hứng thú với nó ấy!"


“Hừ? Cho nàng ta? Còn không bị đẩy đến nhà mẹ của nàng ta à? Nhu Nhi, tương lai con tuyệt đối đừng giống đại tẩu con, luôn cứ nghĩ giúp đỡ cho nhà mẹ. Tuy gia sản của chúng ta không nhiều, nhưng cũng không đến nỗi cần khuê nữ giúp đỡ sống qua ngày, khiến cho khuê nữ bị nhà chồng xem thường!” Đối với đứa con dâu này, Lý phu nhân xem thường bằng mọi cách. Đều do lão gia, uống rượu say làm gì không làm, cứ phải đồng ý trở thành thông gia với người ta. Giờ thì hay rồi, bỗng dưng nhiều thêm một thông gia nghèo hèn, luôn cứ muốn lấy đồ từ phủ Thị Lang qua đó.


“Mẹ, người nói cái gì vậy!” Nhắc tới hôn sự của mình, Lý Mỹ Nhu xấu hổ đến đỏ cả mặt. Chỉ cần ở lại Kinh thành, với thân phận đại tiểu thư nhà quan tam phẩm của nàng ta, có lẽ tìm được một nhân duyên tốt không phải chuyện khó. Cho nên, ấm ức trong chốc lát thò có là gì? Nhưng mà nàng ta cũng biết, lúc này không phải lúc nhắc đến việc cưới xin. Đều do nha đầu đê tiện Dư Tiểu Thảo kia làm hại đến danh tiếng của nàng ta!


Con ngươi của Lý phu nhân đảo qua đảo lại, nói: “Không biết công thức làm trà hoa đào của nha đầu Dư gia này từ đâu mà ra. Nếu chúng ta có công thức như vậy, đó chắc chắn là đại phát tài!”


Lý Mỹ Nhu nghĩ tới nghĩ lui, nụ cười trên khóe miệng sâu hơn mấy phần, nhẹ giọng nói: “Mẹ, công thức có thể khiến phụ nữ trở nên trẻ trung, nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn khiến người ta chạy theo như vịt! Gia đình có quyền thế lớn hơn Phòng tướng quân ở trong Kinh rất nhiều! Mẹ nói xem, nếu truyền chuyện này ra ngoài, quan lục phẩm xuất thân nông nữ kia có thể giữ được công thức của nàng ta không?” D





“Ý của con là?” Lý phu nhân ngạc nhiên nhìn con gái nhỏ nhà mình, ánh mắt tàn nhẫn và dáng vẻ dữ tợn kia, khiến bà ta cảm thấy xa lạ. “Rất đơn giản! Con không chiếm được, cũng không cho nha đầu đê tiện kia chiếm được! Cho dù công thức này rơi vào tay ai, cũng tốt hơn trong tay nha đầu đê tiện kia!” Lý Mỹ Nhu nghiến răng nghiến lợi nói.


Không lâu sau, tin tức trong tay Dư đại nhân mới nhậm chức có công thức khiến phụ nữ trở nên trẻ trung xinh đẹp lan truyền trong Kinh thành. Trong khoảng thời gian ngắn, sóng ngầm mãnh liệt. Phòng phu nhân trở nên bận rộn, người đến hỏi thăm tin tức nhiều vô số kể.


Sau khi nhận được tin tức, Dương Quận vương đã ngửi ra mùi âm mưu. Gần đây hắn nhận việc, thật sự không thể phân thân được, bèn phái hai thị vệ võ công cao cường cho Dư Tiểu Thảo, dặn dò lúc tiểu nha đầu lui tới hoàng trang nhất định phải dẫn hai người theo. Vẫn không yên tâm, lại phái thêm hai nha hoàn biết võ công bảo vệ bên người. Cuối cùng, thậm chí ngay cả Lưu tổng quản cũng bị phái đến bên cạnh Dư Tiểu Thảo, nói là giúp đỡ quản lý công việc của lều lớn rau quả trong thôn trang lúc hắn không ở đây. Thật sự nói trắng ra chính là bảo vệ trá hình.


Dư Tiểu Thảo cũng không kiểu cách, nhận hết toàn bộ người được đưa tới. Trong Kinh càng truyền càng quái dị, nói Dư Tiểu Thảo có thể nghịch chuyển vụ mùa, trồng ra rau xanh dựa quả trái mùa, có năng lực phản tự nhiên, làm người ta cải lão hoàn đồng! Nếu nói có thể biến người ta thành trẻ trung xinh đẹp chỉ có thể kích động trái tim của một vài phu nhân yêu cái đẹp thôi. Nhưng cải lão hoàn đồng thì sẽ càng khiến nhiều người động lòng hơn. Trẻ mãi không già là thứ quân vương các triều đại theo đuổi mà không được, huống chi là quan lại và dân chúng chứ?


Trong khoảng thời gian ngắn, Dư Tiểu Thảo trở thành miếng thịt thơm ngon nhất, đi đến đâu cũng có người như hổ rình mồi. Cũng may có hai đại cao thủ là thị vệ nhất đẳng của phủ Tĩnh Vương đi theo bên người, còn có Lưu tổng quản thâm sâu không lường được bên cạnh Dương Quận vương đi theo, khiến rất nhiều người đều tạm ngừng suy nghĩ.


Luồng gió này cũng thổi vào trong hoàng cung. Một vài phi tử được cưng chiều thổi gió bên gối đến tại Hoàng thượng, ngay cả Hoàng hậu cũng coi trọng chuyện này mấy phần.


20:19 sstruyen.vn “Hoàng thượng, ngài nói xem trên thế giới này thật sự có phương thuốc có thể cải lão hoàn đồng sao?” Hoàng hậu nương nương nhìn khuôn mặt trong gương đã không còn tươi trẻ giống như mấy năm trước nữa, nhẹ giọng hỏi.


Chu Quân Phàm cười ha hả, nói: “Nàng ấy, còn là mẫu nghi thiên hạ đấy! Sao cũng tin lời đồn nhảm của mấy người không có kiến thức kia chứ? Cải lão hoàn đồng, nếu thật sự có phương thuốc như vậy, Hoàng đế của các triều đại có thể bỏ qua sao? Nàng từng nghe triều đại nào xuất hiện người trẻ mãi không già chưa? Hơn nữa, Phỉ Nhi nàng cần phải dùng đến thuốc cải lão hoàn đồng làm gì? Nhìn khuôn mặt này một chút xem, giống y như mười tám vậy. Còn trẻ nữa, có lẽ trẫm sẽ nhiều thêm một khuê nữ rồi!


Hoàng hậu nương nương bị lời ngon tiếng ngọt của hắn ta nói đến mở cờ trong bụng, lại cố hết sức khống chế khóe miệng đang cong lên, sẵng giọng: “Nói cái gì vậy? Để người ta nghe thấy sẽ chê cười đấy!”


Nói tới trẻ trung, một người sắp ba mươi như nàng ấy chắc hẳn không xinh đẹp được bằng mấy tiểu quý nhân tiểu tần phi mười bảy mười tám tuổi mới vào cung kia. Nhưng mà, Hoàng thượng không phải loại người ham muốn mới mẻ, lên ngôi đã bảy tám năm rồi, trong cung cũng chỉ thêm bốn năm người mới mà thôi. So với hậu cung ba nghìn giai lệ của triều đại trước, đây tính là gì chứ?


Nàng ấy và Hoàng thượng coi như thanh mai trúc mã lớn lên, phi tần khác có được cưng chiều bao nhiêu cũng không thể vượt qua nàng ấy. Cho dù làn da của nàng ấy không tươi sáng như lúc vừa gả cho Hoàng thượng, giọng nói cũng không trong trẻo như khi đó, nhưng tình nghĩa của Hoàng thượng với nàng ấy không hề bớt đi một phần. Nàng ấy nên rất thỏa mãn rồi!


Nàng ấy và Hoàng thượng coi như thanh mai trúc mã lớn lên, phi tần khác có được cưng chiều bao nhiêu cũng không thể vượt qua nàng ấy. Cho dù làn da của nàng ấy không tươi sáng như lúc vừa gả cho Hoàng thượng, giọng nói cũng không trong trẻo như khi đó, nhưng tình nghĩa của Hoàng thượng với nàng ấy không hề bớt đi một phần. Nàng ấy nên rất thỏa mãn rồi! Cho dù nói với mình vô số lần, Hoàng hậu cao quý, cần gì so đo với những phi tần dựa vào nhan sắc để hầu hạ người khác kia?