Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 367-368: Chương 367




Chương 367:


Hoàng Tiểu Hổ vẻ mặt kích động: Không ngờ chủ tử của cậu ta lại là một Tú tài! Lại còn là học sinh của thư viện Vinh Hiên nữa! Nếu hắn làm thư đồng cho tiểu chủ tử, có phải cũng có thể bàng thính ở thư viện Vinh Hiên hay không? Thư viện Vinh Hiên chính là nơi học sinh thiên hạ đều muốn tới, không ngờ cậu ta có vinh hạnh lớn như vậy có thể nghe được một tiết học ở thư viện Vinh Hiện!Đột nhiên, ánh mắt của cậu ta lại trở nên ảm đạm: Cho dù có thể tới thư viện Vinh Hiên bàng thính thì thế nào? Cậu ta đã bán mình làm nô đời này đừng nghĩ thi đậu công danh nữa.Dư Tiểu Thảo dường như đã nhìn thấu tâm tư của cậu ta, nhẹ giọng nói: “Cả nhà các ngươi cứ tận tâm làm việc! Tương lai nếu Tiểu Hổ nếu có ý đi theo con đường khoa cử, ta sẽ nghĩ cách khôi phục lương tịch cho cậu ta!”Bốn người nhà họ Hoàng hiểu ý, nếu bọn họ làm việc có thể làm tiểu thư vừa lòng, tiểu thư tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ.

Hoàng Đại Chùy nhìn thoáng qua người chiếc nồi kho thịt to ở hậu viện, tuy tiệm đồ kho Dư vừa Ký mới hơn ba tháng, mà ngay cả hắn ta cũng đã từng nghe đồ kho của tiệm đồ kho Dư Ký ngon như thế nào.Nấu đồ kho quan trọng nhất là công thức, nếu bọn họ đã được mua rồi nhất định sẽ phải tiếp xúc với công thức kho bí mật.

Bởi vậy, chủ nhân cơ hội chủ nhân cho bọn họ khôi phục lương tịch là rất nhỏ.

Nhưng con trai út theo công tử nhà chủ đi học, còn có thể vào thư viện Vinh Hiện hầu đọc.

Nếu bọn họ có thể khiến gia chủ hài lòng, kết quả tốt nhất chính là một mình con trai út có thể khôi phục lương tịch, tiếp tục giấc mộng học hành của nó.Bọn họ được Quận vương gia nhờ người nhà Tri phủ mua về, nói cách khác sau lưng cửa hàng này có Tri phủ đại nhân và Quận vương gia chống lưng! Tiểu thư trông chỉ khoảng mười mấy tuổi, đệ đệ còn nhỏ tuổi là có thể thi đậu Tú tài, lại đang đọc sách ở thư viện Vinh Hiên để thi lên Trạng nguyên, Bảng nhãn, con đường tương lai nhất định rất rộng mở.

Chỉ cần bọn họ nhớ kỹ bổn phận, trung thành và tận tâm, cố gắng một chút thì tiền đồ của con trai út nhất định sẽ không hề kém?Hoàng Đại Chùy làm người trung hậu lại không đần độn, trong lòng kích động vạn phần.

Hắn ta hít vào một hơi thật sâu, quả quyết thầm nghĩ: “Xin tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định không phụ tín nhiệm và nâng đỡ của ngài!”Dư Tiểu Thảo đã thu tất cả biểu cảm của bọn họ ở trong mắt, nàng rất hài lòng với phản ứng của bọn họ.


Nàng hơi hơi mỉm cười, nói: “Cả nhà các ngươi ở dãy nhà phía sau đi.

Dãy nhà phía sau ngăn các ở giữa, phía tây là nơi xử lý xử lý nguyên liệu và nhà kho.

Các ngươi chọn tạm một phòng ở tiểu viện ba gian ở phía đông ở tạm đi! Đúng rồi, các ngươi còn chưa ăn cơm trưa nhỉ, cất đồ trước đi rồi tới đây ăn cơm!”Hoàng Đại Chùy mang theo vợ con đi qua một cánh cửa nhỏ ở phía đông, đi tới dãy nhà phía sau.

Hắn ta lựa chọn một gian phòng ở phía đông nhất, đặt mấy bộ quần áo thường mặc đem tới đây trên giường đất ở trong phòng.

Phòng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường đất, một chiếc bàn gỗ và hai chiếc ghế tròn nhỏ.

Cuối giường đất đặt một chiếc hòm gỗ, trống không, chắc là dùng để để quần áo.Nhìn biểu cảm có vẻ hơi câu nệ của vợ con, trong lòng Hoàng Đại Chùy hơi chan chát.

Hắn cảm thấy phải nhắc nhở vợ con: “Sau này chúng ta chính là hạ nhân của chủ nhà.

Nói chuyện làm việc phải tuân thủ bổn phận, ma ma nói rất đúng, làm hạ nhân, quan trọng nhất chính là lòng trung thành, nhất định không thể sinh lòng sai khác, phải thành thật hoàn thành chuyện chủ nhân giao cho! Ngay từ đầu nhất định sẽ không quen, nhưng nhớ kỹ phải làm nhiều nói ít, trong lòng tự hiểu rõ!”Vợ Đại Chùy thành thật gật gật đầu.


Hoàng Tiểu Mai lại mỉm cười, hơi có vẻ kích động nói: “Cha, người nói con đã hiểu! Tiểu thư cũng đã nói, chỉ cần chúng ta làn việc thật tốt, khiến chủ tử vừa lòng thì tiểu đệ có thể tiếp tục đọc sách, tương lai nói không chừng có thể thi được công danh trở về làm rạng danh tổ tông! Cha, người yên tâm đi! Con sẽ không làm liên lụy đến tiểu đệ!”Trong ánh mắt Hoàng Tiểu Hổ ngập tràn nước mắt, cậu ta hút hút cái mũi, nói: “Cha, kỳ thật...!Con có đi học nữa hay không cũng không quan trọng, mọi người phải lượng sức mình.

Nhi tử không hy vọng mọi người vì con mà quá mệt mỏi quá vất vả!”Hoàng Đại Chùy đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai con trai, nói: “Vừa rồi tiểu thư đã phân công nhiệm vụ cho chúng ta, còn nhẹ nhàng hơi rất nhiều so với làm lụng vất vả ở thị trấn.

Con yên tâm đi, chủ nhân trông cũng không phải chủ tử hay trách móc hạ nhân nặng nề, cả nhà xem như đã tương đối may mắn rồi! Con ấy, cứ yên tâm đi, phải hầu hạ tiểu công tử đến nơi đến chốn! Đi thôi, đừng để cho chủ tử chờ chúng ta!”Chờ khi bọn họ một lần nữa trở lại hậu viện, đúng lúc một nồi thịt kho vừa ra lò.

Mùi thịt thơm nồng không ngừng xông vào mũi bọn họ, ngay cả Hoàng Đại Chùy tự chủ không tồi cũng không nhịn được trộm nuốt nuốt nước miếng.

Thơm quá, lời đồn quả nhiên không sai!Hoàng Tiểu Mai thấy Dư Thải Phượng bưng một chậu thịt kho nóng hôi hổi ra khỏi phòng bếp nên vội tới giúp đỡ.

Hai người nâng một chậu thịt kho rất lớn, đi về tiệm ở phía trước.

Dư Tiểu Thảo bưng đồ ăn ra từ trong phòng bếp, thấy một màn như vậy âm thầm gật đầu.“Ăn cơm đi! Bây giờ cũng không có món gì, cứ lấy tạm thứ gì đó trong tiệm đi, các ngươi ăn tạm chút nhé!” Đồ ăn có hai đĩa, một đĩa đậu khô kho rong biển, một đĩa thịt nguội đầu heo và nội tạng heo vừa cắt, màn thầu được trộn giữa bột mì và bột ngô lớn bằng nắm tay một người đàn ông trưởng thành, ước chừng có mười cái.Hoàng Đại Chùy vội vàng tiếp nhận đồ ăn trong tay nàng, hơi sợ hãi nói: “Sao có thể để tiểu thư ngài bưng thức ăn giúp chúng ta được? Ngài dặn dò một tiếng, để mẹ Tiểu Mai làm là được rồi!"“Đúng vậy, đúng vậy! Để tôi làm là được!” Mẹ Tiểu Mai vội vàng đápDư Tiểu Thảo gật gật đầu với nàng ấy, mỉm cười trấn an: “Trong phòng bếp còn có một đĩa thức ăn vừa mới cắt xong, màn thầu ở trong rổ, cũng bưng tới đây đi! Mấy nồi đều đang nấu, không có nồi không nên không có canh, bữa này đành để các ngươi uống chút nước sôi đối phó một chút nhé!”“Đã rất tốt, rất tốt rồi!” Mẹ Tiểu Mai đi vào trong chốc lát, chỉ mang tới một rổ màn thầu, đĩa đồ ăn đã cắt kia lại không dám động đến.

Trong mắt nàng ấy, thịt kho thơm như vậy, không phải người như mấy người họ có thể ăn.

Nhỡ đâu bưng nhầm đồ ăn của chủ tử, không phải sẽ bôi đen con trai sao?“Không phải còn có một đĩa thức ăn sao? Sao không thuận đường mang tới đây?” Dư Tiểu Thảo thuận miệng hỏi.Mẹ Tiểu Mai mở to hai mắt, biểu cảm như không thể tin được: “Đó...!đĩa thịt kia...!Là cho chúng tôi ăn?”Dư Tiểu Thảo gật gật đầu, nói với Tiểu Hổ: “Đúng vậy! Tiểu Hổ, đi bưng đồ ăn tới đây!”Một đĩa đồ kho tràn đầy tỏa ra hương thơm mê người được bưng lên, đặt ở trên bàn đá trong viện.

Bốn người nhà họ Hoàng cảm thấy tốc độ tiết nước miếng của mình nhanh hơn, nuốt mãi cũng nuốt không hết.Hoàng Đại Chùy xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: “Đĩa đồ ăn này không ít tiền đâu, cho chúng tôi ăn cũng quá lãng phí.

Tiểu thư, chúng tôi ăn đĩa thức ăn chay này là được rồi, đĩa thịt này hay là cứ giữ lại bán lấy tiền đi?”“Cắt cũng đã cắt rồi, còn bán thế nào nữa? Hôm nay, bàn đồ ăn này coi như để hoan nghênh các người tới đây đi.

Ăn nhanh đi, chờ lát nữa còn có việc để các ngươi làm đấy!”Hoàng Tiểu Mai vừa nhìn đã biết là người có tính cách lanh lẹ, nghe vậy cô nàng vội vàng cầm cho cha mẹ và tiểu đệ mỗi người một chiếc màn thầu, lại gắp thịt cho bọn họ, nói: “Tiểu thư, màn thầu này nhìn thật ra đẹp, trắng trắng vàng vàng, còn tản ra mùi hương nhàn nhạt.

Trông không giống như là dùng bột đậu để làm?”Dư Tiểu Thảo cười cười, nói: “Là dùng bột ngô trộn lẫn với bột mì để làm!”“Bột ngô?” Hoàng Tiểu Mai bẻ màn thầu ra, nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.“Ừm, Dương Quận vương của triều đình mang về hạt giống ngô từ Tây Dương, nhà của chúng ta trồng vài mẫu, thu hoạch không tồi.

Ngoài giao cho triều đình làm hạt giống ra vẫn còn dư lại không ít, nên đã nghiền thành bột, làm màn thầu hay nấu cháo hương vị đều không tồi.

Các ngươi ăn đi, ta tới cửa hàng dưa muối nhìn xem.” Dư Tiểu Thảo biết nếu mình ở bên cạnh, cả nhà họ sẽ không thoải mái nên đã tìm cớ rời đi.Chờ bóng lưng Dư Tiểu Thảo biến mất ở trong hậu viện, Hoàng Tiểu Mai vẻ mặt hưng phấn, a ô cắn một miếng màn thầu thật to, nhai thật cẩn thận, không chờ nuốt xuống đi đã không nhịn được nói: “Ăn ngon quá, còn ngon hơn cả màn thầu bột mì chúng ta làm khi ăn Tết! Cha, mẹ, hai người mau nếm thử đi!”Hoàng Tiểu Hổ lại cầm màn thầu ngó trái ngó phải, tự nhủ nói: “Ngô? Không ngờ chủ tử lại lấy thứ quý giá như vậy làm màn thầu, chủ nhà cũng thật hào phóng!”Hoàng Đại Chùy suy nghĩ, nói: “Đây nhất định là thức ăn của các chủ tử, chúng ta tới có chút bất ngờ nên không có thời gian chuẩn bị.”Mẹ Tiểu Mai đồng ý nói: “Cha nó à, chúng ta ăn đồ của chủ tử có thích hợp không?”Hoàng Tiểu Mai gắp một miếng dạ dày heo kho, bỏ vào trong miệng, ăn ngon đến độ sắp khóc.


Nàng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cười nói: “Có gì không thích hợp ạ? Đây là tiểu thư thưởng cho chúng ta! Con nghe nói, trong nhà giàu, đồ ăn chủ tử ăn dư lại đều sẽ ban thưởng cho những nha đầu ma ma có thể diện.

Tiểu Hổ, đệ nếm thử cái này đi, mềm mại dai dai, ngon thật đó!”Nghe con gái nói như vậy, Hoàng Đại Chùy cũng thả lỏng, hắn gắp một miếng thịt đầu heo béo ngậy, bỏ vào trong miệng.

Con gái nói cũng không sai, ăn ngon quá! Khó trách Dư Ký lại làm ăn tốt như vậy!“Cha, tiểu thư cũng thật hào phóng, một đĩa thịt kho như vậy có thể bán được khá nhiều tiền đó, vậy mà lại thưởng cho chúng ta ăn! Xem ra, lo lắng của chúng ta căn bản là không cần thiết, chủ tử là người rất tốt!” Một bữa cơm đã thu mua được lòng của Hoàng Tiểu Mai, quyết định nhất mực tận tâm làm việc cho chủ tử!Mẹ Tiểu Mai ăn mấy miếng đồ kho, lại gắp miếng đậu khô bỏ vào trong miệng, tinh tế nhấm nháp, khe khẽ thở dài, nói: “Bữa cơm này còn ngon hơn so với khi chúng ta ăn Tết! Có rau có thịt, ngay cả món chính cũng là lương thực chính.

Có bị giảm phúc hay không đây?"Dư Thải Phượng từ phòng bếp đi ra, nghe thấy mẹ Tiểu Mai nói, cười nói: “Xem ngươi nói kìa! Yên tâm đi, chỉ cần làm việc thật tốt, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt!”Vừa rồi tiểu thư đã giới thiệu, vị phụ nhân đang mặc áo khoác kỳ quái này là đại cô.

Tất cả các món kho của Dư Ký đều ra lò từ tay vị đại cô này.Đứng lên chào hỏi với đại cô, thấy nàng ấy đi ra tiền viện, Hoàng Đại Chùy nói với vợ mình: “Sau này đi theo đại cô phải thật chăm chỉ, công việc bẩn hay nặng nhọc phải tranh làm.

Khi đại cô kho thịt không cho gọi nàng vào thì ngàn vạn đừng đi vào trong phòng bếp! Công thức kho thịt gì đó càng là đại cấm kỵ, nàng nhắc đến cũng không được, càng không cần có ý muốn học trộm.

Nghe không?”Mẹ Tiểu Mai thấy vẻ mặt của chồng mình trịnh trọng, ngữ khí rất nghiêm túc, vội vàng gật đầu nói: “Cha nó à, yên tâm đi, về công thức ta ngay cả một chữ ta cũng sẽ không hỏi, không nói!”Vừa mới ăn cơm tối xong, mẹ Tiểu Mai cầm bát đĩa đi rửa sạch sạch sẽ rồi bưng vào phòng bếp.

Cửa hông bên cạnh truyền tới một trận huyên náo, cho con Lưu Hổ đang khiêng heo đã thịt đi vào..

Chương 368:

"Tiểu Thảo, những người này là..." Sau khi Lưu Hổ đi vào, nhìn thấy bốn người Hoàng gia, có chút nghi ngờ hỏi.


Dư Tiểu Thảo mỉm cười nói: "Tiểu Quận vương thấy chúng ta quá bận, đưa người đến giúp đỡ chúng ta. Sau này cả nhà bọn họ sẽ ở trong dãy nhà sau. Cô phụ, để Hoàng Đại Chùy chạy mấy ngày với cô phụ trước, đợi sau khi hắn quen cửa quen nẻo rồi, cô phụ hãy giao việc thu mua heo hơi cho hắn. Trong tiệm này của chúng ta cũng nên có một đại chưởng quỹ trấn giữ mới được!"


Hoàng Đại Chùy đã gọi con trai, đi lên chuẩn bị nhận lấy thịt heo trong tay cha con Lưu Hổ. Lửu Hổ bĩu bĩu miệng về phía xe ngựa bên ngoài, ra hiệu bọn họ đi vận chuyển thịt heo phía sau.


Lưu Hổ nhìn thoáng qua Hoàng Đại Chùy to khỏe chắc nịch, có sức lực, cười ha ha một tiếng, nói: "Ôi, tiểu đương gia cũng chúng ta thăng chức cho ta rồi sao! Từ người thu mua lên tới đại chưởng quỹ. Ta phải làm cho tốt, bằng không rất có lỗi với sự đề bạt của tiểu đương gia người rồi!"




Dư Thải Phượng quở trách cười trừng mắt nhìn hắn ta một cái, nói: "Có người làm trưởng bối giống như chàng sao? Nói chuyện không đứng đắn gì cả!"


Dư Tiểu Thảo lại cười hì hì một tiếng, nói: "Cô phụ, ngài nói sai rồi! Tiệm đồ kho này là hai nhà chúng ta cùng nhau mở, cô phụ cũng là một trong những đại đương gia, kiêm luôn đại chưởng quỹ mà thôi!"


Lời này là nói cho bốn người của Hoàng gia nghe. Trước kia chưa người mua, bọn họ thuộc loại làm ăn gia tộc, chuyện gì cũng đích thân làm. Bây giờ phải nói cho bốn người của Hoàng gia biết, trong tiệm ai là chủ tử, trên dưới khác biệt.


Thấy hai cha con Hoàng Đại Chùy làm việc rất chăm chỉ, cô phụ thỉnh thoảng hướng dẫn bọn họ một câu, Dư Tiểu Thảo nói với Hoàng Tiểu Mai đã dọn dẹp bát đũa xong: "Đi, ta nói với ngươi giá cả của dưa muối, ngươi phải nghiêm túc nhớ, sau này chỗ dưa muối này là do ngươi phụ trách... Biết tính toán không?"


Hoàng Tiểu Mai đi phía sau Dư Tiểu Thảo hai bước, nhắm mắt đi theo sau lưng nàng, nghe vậy gật đầu một cái, nói: “Biết ạ, cha tôi từng dạy tôi tính toán.”


Dư Tiểu Thảo ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng ta một cái, con gái biết tính toán thật sự không nhiều! Đợi lát nữa lúc đông khách, phải kiểm tra cô nàng một chút!


"Hai lạng rưỡi rượu đậu, nửa cân củ cải đỏ ngọt giòn, tổng cộng ba mươi tám văn tiền. Ngài cầm lấy, nếu như cảm thấy không tệ, hoan nghênh ngài lần sau lại đến!" Lúc này cũng không quá bận rộn, một mình Liễu thị ở trong cửa hàng dưa muối là có thể xoay sở được. Trải qua hơn hai năm rèn luyện, Liễu thị trong dịu dàng mang theo lão luyện, tính toán giá cả cực kỳ thuần thục.


Dư Tiểu Thảo rót một ly nước, đưa cho nàng ấy, cười nói: "Mẹ, vất vả rồi! Người vào nhà nghỉ ngơi một lát trước đi, ở đây có con và Tiểu Mai là được rồi!"


"Cái này có gì cực khổ chứ? Chỉ là cân dưa muối rồi thu tiền thôi mà. Cái ghế chân cao trong tiệm này tiện thật đấy, lúc không có người có thể ngồi lên nghỉ chân một chút, rất thoải mái! Đúng rồi, củ cải đỏ ngọt giòn và dưa chua bán khá đắt, vò sắp thấy đáy rồi. Lần sau lúc cha con đưa hàng đến, bảo cha con mang hai vò lớn từ Đường Cổ đến đây!” Liễu thị buôn bán đã khá trôi chảy rôi.




Dư Tiểu Thảo lần lượt kiểm tra từng vò dưa muối, gật gật đầu nói: "Không chỉ củ cải đỏ ngọt giòn, dưa chuột muối, tỏi đường, rau thập cẩm cũng không còn nhiều nữa! Mỗi ngày cha chạy tới chạy lui giữa Đường Cổ và Phủ thành, quá vất vả! Nếu như đến lúc thu hoạch vụ hè rồi, chắc chắn không có thời gian... lại thuê thêm một người nữa từ trong thôn đến giúp đỡ, người cảm thấy thế nào?"




Vốn Tiểu Thảo định để Hoàng Đại Chùy làm thay việc của cha, nhưng nghĩ đến trong tiệm cũng phải có người trấn giữ mới được, nên tạm thời thay đổi suy nghĩ. Xem ra còn chưa đủ người, vẫn phải thuê thêm một người nữa.


Liễu thị suy nghĩ một chút, nói: "Vợ của Dương Phàm từng nói với mẹ, bảo Dương Phàm thúc của con bị chủ sa thải, muốn tìm một công việc thích hợp. Đợi mẹ trở về hỏi thử, xem chú ấy có đồng ý làm hay không!"


"Được! Con người của Dương Phàm thúc rất thành thực, làm việc cũng nhanh nhẹn! Nếu thúc ấy muốn làm, mỗi tháng trả cho thúc ấy tám trăm văn tiền công." Hai người giúp đỡ xử lý đầu heo ruột heo ở phía sau, mỗi ngày còn trả hai mươi văn tiền, tám trăm văn... có lẽ không ít nhỉ?


Hoàng Tiểu Mai trợn to hai mắt, muốn nói lại thôi. Dư Tiểu Thảo hỏi: "Thế nào? Muốn nói cái gì cứ nói, đừng câu nệ!" "Một tháng tám trăm văn tiền, có phải hơi nhiều hay không? Cha tôi từng làm công giúp người ta trên thị trấn, một tháng chỉ khoảng bốn trăm năm trăm văn tiền thôi." Hoàng Tiểu Mai cảm thấy tiểu thư có chút quá hào phóng rồi.


Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: "Tám trăm văn tiền cũng không coi là cao, dù sao cũng dãi nắng dầm mưa vất vả, việc giao hàng cũng không nhẹ nhàng. Tiểu Mai, cả nhà các ngươi cũng có tiền công, làm tốt rồi, ngày lễ ngày tết còn có tiền thưởng nữa.”


Lúc ở Kinh thành, tiền hàng tháng của mấy đại nha hoàn bên người mẹ nuôi là tám chỉ bạc, tiền tháng của tiểu nha hoàn là ba chỉ bạc. Hoàng gia vừa đến, tiền công tạm thời là ba trăm văn tiền đi.


Hoàng Tiểu Mai kinh hỉ, cô nàng vốn tưởng rằng cả nhà mình bị chủ nhà mua về, chủ nhà bảo làm gì thì làm cái đó. Các nàng đã thuộc về chủ nhà rồi, còn nói tiền công hay không tiền công cái gì nữa! Không nghĩ tới, ngay cả nàng ta cũng có tiền công mỗi tháng ba trăm văn tiền nữa! Tiểu thư thật là quá nhân từ! Nhưng mà, tiểu thư chưa thương lượng với lão gia đã đưa ra tiền công cho bọn họ, lão gia trở về có thể nổi giận không?


"Tiểu thư, bọn ta là hạ nhân người mua về, cũng có thể có tiền công sao?” Hoàng Tiểu Mai không nhịn được nhắc nhở một câu.


Dư Tiểu Thảo nhẹ gật đầu, nói: "Các ngươi bỏ ra sức lao động, đương nhiên là có thù lao! Không nên cảm thấy mình kém người khác một bậc, ngươi nhìn những quản gia của gia đình giàu có đi, tuy cũng là hạ nhân, nhưng đi ra ngoài cũng cậy quyền cậy thế đó thôi! Vương quản gia ép ngươi kia, không phải ỷ vào sủng ái của chủ tử cáo mượn oai hùm sao? Tên nhà giàu họ Vương kia có là gì? Không phải dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn, thu mua mấy tay sai của nha môn thôi sao? Không có gì tài ba cả! Tương lai, tiệm đồ kho của chúng ta mở khắp Phủ thành, mở đến Kinh thành luôn, đến lúc đó đừng nói là Vương quản gia kia, cho dù là tên nhà giàu họ Vương cũng phải nịnh bợ chúng ta.”


Ấy? Nói tới nói lui, hình như có chút lạc đề rồi! Nhưng mà nàng cũng chỉ nói sự thật, Vương phú hộ thì thế nào? Dám đến gây chuyện, nha môn Tri phủ ở đối diện cũng không ăn chay! Đúng rồi, nghe nói ngày mốt là sinh nhật tròn bốn mươi của Tri phủ phu nhân, tối mai phải chuẩn bị vịt quay, gà quay nhiều thêm một chút.


Tri phủ đại nhân người ta công khai che chở nhà nàng, tuy nói là nể mặt Dương Quận vương, nhưng nàng cũng không thể không nhận ân tình của người ta. Nghe nói Tri phủ đại nhân vốn định chúc mừng sinh nhật cho phu nhân ở Trân Tu Lâu, kết quả gần đây Trân Tu Lâu buôn bán chạy, không đặt được nhiều bàn như vậy. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mời đầu bếp làm thọ yến trong nhà.


Ngày mai đi hỏi thăm quản gia của nhà Tri phủ, chuẩn bị làm mấy bàn, ngày kia nàng vất vả chuẩn bị một chút, tặng cho bọn họ mỗi bàn một con vịt quay, một con gà quay, không tính là không hào phóng nhỉ? Nếu không, nàng tự tay làm cho Tri phủ phu nhân một cái bánh ngọt.


Dư Tiểu Thảo đang suy nghĩ nên trả ơn người ta thế nào, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa tiệm đồ kho Dư Ký, hai thiếu nữ chừng mười lăm tuổi, dáng vẻ thanh tú bước xuống từ trên xe.





"Ôi chao! Đây chính là tiệm của tiểu thư nhà chúng ta mở sau? Thật là thơm! Quả nhiên không hổ là tay nghề của tiểu thư." Thiếu nữ mặc xiêm áo màu xanh lá cây ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của tiệm đồ kho Dư Ký, ríu ra ríu rít hỏi.


Thiếu nữ mặc áo màu hồng bên cạnh trợn mắt nhìn nàng ấy một cái, nói: "Dương Liễu, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng nhất kinh nhất sạ(1) vậy nữa! Bây giờ chúng ta là đại nha hoàn bên người tiểu thư rồi, phải chững chạc một chút, đừng khiến tiểu thư mất thể diện!"


(1) Nhất kinh nhất sạ: ý chỉ người có tinh thần quá khẩn trương hoặc quá hưng phấn.


Dương Liễu cười với nàng ta, ánh mắt đột nhiên nhìn vào cửa hàng dưa muối sau lưng nàng ta, mở to hai mắt nhìn Tiểu Thảo mang tạp dề xắn tay áo trong cửa hàng, vui vẻ kêu lên: “Anh Đào, mau xem kìa! Đó không phải tiểu thư của chúng ta sao? Cửa hàng dưa muối Dư Ký, ăn dưa muối tiểu thư làm, ta có thể ăn nhiều hơn hai bát cháo trắng đó!”


Anh Đào cười mắng nàng ấy một tiếng: "Không có tiền đồ!"


Theo tầm mắt của Dương Liễu, nàng ta nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia. Anh Đào cũng không bình tĩnh nữa, quên mất khi nãy còn mắng Dương Liễu không chững chạc, nàng ta xách góc váy chạy lên phía trước, cách quầy hàng kích động hô lên với bên trong: "Tiểu thư!"


Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu một cái, nhìn thấy đôi mắt chứa nước mắt của Anh Đào, ngạc nhiên hỏi: "Anh Đào? Dương Liễu? Sao các ngươi lại đến Phủ thành? Mẹ nuôi đến đây sao?"


Anh Đào dùng khăn lau lau nước mắt, giọng nói có chút run rẩy: "Phu nhân không đến đây... Tiểu thư, người đúng là lòng dạ độc ác, ném chúng nô tỳ ở trong phủ không quan tâm suốt mấy tháng liền. Chúng nô tỳ là người hầu hạ tiểu thư người, sau này, người ở đâu bọn ta sẽ ở nơi đó!"


Lúc tiểu thư rời đi, không mang theo bất cứ ai bên cạnh, làm hại mấy đại nhà hoàn các nàng trông coi một cái viện trống không, mỗi ngày nhận lương không công. Những đại nhà hoàn không được chọn kia, vừa có cơ hội sẽ đến nói lời châm chọc. Nói tiểu thư coi thường bọn họ, ngại không từ chối ý tốt của phu nhân, cho nên tránh ra ngoài rồi. Lần sau tiểu thư hồi Kinh, không biết muốn ai làm đại nha hoàn đâu! Nếu không phải Linh Lung tỷ thường xuyên đến viện săn sóc, hung hăng dạy bảo những người kia một trận, không biết các nàng còn phải nghe bao nhiêu lời châm chọc nữa!


Lần trước tướng quân hồi Kinh, nói tiểu thư mở một cửa hàng ở Phủ thành, mỗi ngày bận rộn đến không xoay sở được, người cũng gầy đi rất nhiều, bảo phu nhân phái mấy người đến giúp đỡ cho tiểu thư. Nàng ta và Dương Liễu chủ động xin đi giết giặt, đến Phủ thành hầu hạ tiểu thư. Lần trước nàng ta và tiểu thư đến hoàng trang một chuyến, trở về nói lại hiểu biết của mình cho các tỷ muội, các tỷ muội đều rất hâm mộ nàng ta có thể đi ra ngoài ngắm nhìn với tiểu thư. Lần này đến Phủ thành, nếu không phải nàng ta quyết định sớm, cũng không thể giành được việc tốt này. Dương Liễu được phê chuẩn cùng đến đây là vì nàng ấy rất có thiên phú trong việc nấu nướng, đã học mấy kỹ năng nấu nướng với tiểu thư. Phu nhân thương tiểu thư, bảo Dương Liễu phụ trách việc ăn uống của tiểu thư, nàng ta phụ trách sinh hoạt hằng ngày của tiểu thư..


"Được rồi! Xem người kìa, khóc như mít ướt vậy! Lau nhanh đi!" Thấy Anh Đào và Dương Liễu, Dư Tiểu Thảo cũng rất vui vẻ. Anh Đào đè nén kích động trong lòng xuống, lau lau nước mắt. Nhìn thấy Hoàng Tiểu Mai phía sau Dư Tiểu Thảo: "Tiểu thư, nàng ta là ai vậy?"


"Ta là nha hoàn tiểu thư mua về!" Hoàng Tiểu Mai ánh mắt tò mò nhìn hai người Anh Đào. Các nàng mặc quần áo xinh đẹp như vậy, trên đầu trên tay còn mang trang sức bạc, trông ăn mặc còn tốt hơn tiểu thư của nhà Vương đại phú nữa. Nhưng không thể tin được là, các nàng lại tự xưng nô tỳ với tiểu thư? Nha hoàn ăn mặc còn giống tiểu thư hơn tiểu thư?


Anh Đào vừa nghe, lỗ mũi chua xót, nước mắt lại rơi xuống: "Tiểu thư! Người thật sự không cần chúng nô tỳ nữa sao? Lại thà mua nha hoàn, cũng không muốn đón bọn ta đến!"


Dư Tiểu Thảo đầu đầy hắc tuyến, nàng không ngờ Anh Đào có tính cách nhìn rất hoạt bát lại là nhóc mít ướt. Nàng đau đầu giải thích: "Tiểu Mai là Dương Quận vương đưa tới, ta định sau này để nàng phụ trách chuyện của cửa hàng dưa muối. Yên tâm đi, không ai có thể giành việc của các ngươi đâu!"