Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 359-360




Chương 359:


Ừ! Chắc chắn là vậy! Lúc trước khi tiểu tử thối Thạch Đầu kia chưa được đưa đi học, con trai của bà ta đều thuận buồm xuôi gió! Cả nhà Dư Hải đều là kẻ gian trá, chắc chắn đã sử dụng cách người khác không biết gì đó, đổi vận thế của con trai bà ta cho Tiểu Thạch Đầu.

Chắc chắn là như vậy!Nếu như không có tiểu tử thối kia, người được nhận vào thư viện Vinh Hiên chắc chắn là con trai nhỏ của bà ta! Được Viện trưởng của thư viện đối đãi đặc biệt cũng nên là con trai của bà ta, người thi đậu Tú tài có được trợ cấp Lẫm sinh lần này cũng nên là con trai nhỏ của bà ta!Trương thị càng nghĩ càng thấy như vậy, cũng có chút điên rồ rồi! Ngày hôm sau, bà ta lập tức chạy đến nhà cũ của Dư gia làm ầm ĩ lớn một trận, nói Dư Hải lòng dạ độc ác, sử dụng tà thuật đổi vận thế của con trai nhỏ nhà mình, còn nói mọi thứ của nhà Dư Hải bây giờ đều nên thuộc về bà ta, Tú tài của Tiểu Thạch Đầu cũng phải là của Dư Ba nhà bà ta.

Còn khóc lóc ầm ĩ muốn treo cổ chết trước cửa nhà cũ, ép Dư Hải đổi vận thế của nhà bà ta trở lại.Thôn dân của thôn Đông Sơn vây quanh một vòng lớn giống như đang xem xiếc khỉ.

Trương thị giả vờ tháo đại lưng ra muốn treo cổ trước cửa Dư gia, cũng không có ai ngăn lại.

Dư lão đầu tức giận đến cánh tay chỉ vào Trương thị cũng run run, dùng giọng nói to hét lên với bà ta:"Ngươi nói Đại Hải đổi vận thế của Tiểu Ba, đúng là nói chuyện vớ vẩn mà! Nếu vận thế dễ đổi như vậy, sao ngươi không đi tìm người đổi cho mình số cáo mệnh phu nhân đi? Thấy Đại Hải sống tốt, cho nên thèm khát chứ gì? Hối hận chứ gì? Lúc đầu đã làm gì? Lúc ngươi giấu đi ba trăm lượng kia, khi đuổi người tay trắng ra đi thì nên sớm nghĩ đến một ngày này rồi! Nói Tú tài của Thạch Đầu là quan lão gia chấm sai rồi, nên là của Tiểu Ba! Ngươi nói những lời này là gây họa cho con đấy! Nếu như bị vạch trần, nhất định sẽ giam ngươi lại, trị tội của ngươi!"Trương thị khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng, lần này bà ta thật sự đau lòng rồi.

Hai năm này trong nhà ngày càng khó khăn, chỉ trông chờ lần này con trai nhỏ có thể thi đậu Tú tài để nở mày nở mặt.


Ai ngờ, Tiểu Thạch Đầu bà ta không xem trọng thi đậu rồi, Dư Ba lại thi trượt.

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, bà ta cảm thấy lòng mình như bị móc rỗng vậy, không tìm cớ và lý do để trút ra ngoài, bà ta ngột ngạt đến sắp bùng nổ rồi!"Lão đầu tử! Tiểu Ba cũng là con trai ngươi, trên người nó cũng chảy dòng máu của Dư gia! Ngươi không thể thiên vị cả nhà Dư Hải được, ngươi cũng phải suy nghĩ thay con trai nhỏ của mình một chút chứ! Nếu như không phải nhà chúng nó đổi vận thế của Tiểu Ba, Tiểu Ba đi học bao nhiêu năm, thằng nhóc con kia chỉ mới đọc sách mấy năm, chữ còn chưa thuộc hết, sao có thể thi đậu Tú tài được? Nếu như dễ dàng như vậy, không phải người người đều có thể thi đậu Tú tài sao?" Trương thị nắm lấy lý do vớ vẩn này không ngừng khóc lóc ầm ĩ.Lúc này người ta còn khá mê tín, tin tưởng loại phong thủy vận thế này, nghe thấy bà ta tranh cãi như thế, mấy người hồ đồ trong đám người lại còn tin mấy phần, ánh mắt nhìn về phía nhà của Dư Hải cũng có chút không thích hợp.

Thậm chí có vài người còn nghĩ, hai năm gần đây Dư gia kiếm tiền kiểu gì, có phải trộm vận mệnh của nhà mình hay không...Dư Tiểu Thảo đi ra từ trong viện, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Nếu theo như bà nói, những đồng sinh tám mươi tuổi kia đều đổi vận thế cho người thiếu niên đắc chí rồi hả? Con trai của viện trưởng Viên, hai mươi tuổi đậu Trạng Nguyên, cũng là trộm vận thế của người khác à? Đầu gỗ có chạm trổ tinh xảo thế nào cũng mãi là đầu gỗ, không thể thành ngọc đẹp được! Đạo lý này ai cũng biết cả!""Ngươi nói ai là đầu gỗ? Có người nói tiểu thúc của mình như ngươi sao? Nha đầu không có khẩu đức, bất kính với trưởng bối giống như ngươi, xem sau này có ai dám lấy ngươi!” Trương thị giống như pháo đốt, nhảy một cái cao ba thước, gào đến không còn tiếng người nữa!Liễu thị vừa nghe thấy con gái mình bị người ta nói không ai thèm lấy, vẻ mặt cũng không vui nữa: "Sao con gái ta không có khẩu đức chứ Con bé nói chỗ nào không đúng? Thạch Đầu nhà ta thi tốt rồi, chính là trộm vận thế của nhà bà, thi không tốt mới là phải, đây là đạo lý gì chứ? Viện trưởng của thư viện Vinh Hiên cũng nhìn trúng thiên phú của Thạch Đầu nhà ta, tự mình dạy dỗ nó, nhận nó làm đệ tử quan môn, tối mỗi ngày đều bổ túc đến đêm khuya, nếu Thạch Đầu nhà bọn ta thi không đậu mới bất thường đó? Bà bớt cố tình gây sự ở đây, nhanh đi về nhà đi, bà không cần thể diện nhưng con cái nhà bà vẫn cần đấy!"Trương thị thấy Liễu thị lúc bình thường bị bà ta đè bẹp vê tròn cũng không dám oán hận một câu lại dám lớn tiếng ở trước mặt bà ta, đặt mông ngồi xuống, vỗ xuống đất kêu la om sòm: "Ông trời ơi! Sao ông không mở mắt một chút, đánh chết mấy thứ bất hiếu này đi! Nói thế nào ta cũng dạy dỗ Dư Hải thành người, cưới vợ cho nó.

Nó không nhớ đến tình cảm dưỡng dục, còn xúi giục vợ nó quở trách đến ta mất hết mặt mũi...!Không thể sống nữa rồi, mấy người các ngươi, nên bị thiên lôi đánh xuống!""Ông trời có mắt, phải đánh cũng là đánh người làm đủ chuyện xấu trước! Ví dụ như người hại chồng, trên tay có mạng người ấy!" Dư Tiểu Thảo không quan tâm sự ngăn cản của Liễu thị, lại đứng lên.

Nàng khinh thường những thứ danh tiếng hay không danh tiếng kia, nàng vốn đã có suy nghĩ sau này không gả cho người ta rôi.Đến lúc đó, nàng cũng sẽ không liên lụy đến ca ca và đệ đệ, một mình lập ra nữ hộ(1).

Nàng có tay, có chân, có kỹ thuật, sợ không nuôi sống mình nổi hay sao? Đến lúc đó, nhận nuôi mấy đứa bé, ai hiếu thảo phụng dưỡng lo ma chay cho nàng sẽ truyền gia tài cho người đó, còn tốt hơn so với gả cho những người đàn ông có quan niệm khác nhau nghiêm trọng kia nhiều!(1) Nữ hộ: nhà không có đàn ôngNgười vây xem nghe thấy chuyện mưu hại chồng, toàn bộ thôn Đông Sơn không ai không biết.


Dư lão đầu suýt chút bị vợ hại chết, nếu Dư Hải đến muộn hai ngày, bây giờ Dư lão đầu đã sớm nằm trong mộ chỉ còn lại xương cốt vỡ vụn rồi.

Nhưng chuyện mạng người? Là có ý gì? Chẳng lẽ Trương thị còn hại chết người Dư gia? Tuy nói thôn dân của thôn Đông Sơn đều có suy nghĩ của riêng mình, nhưng không có ai đại gian đại ác cả, vừa nghe mấy chữ “mạng người”, lập tức thay đổi sắc mặt.Trong lòng Trương thị như bị đâm qua, lúc này mới nhớ ra mình có cái đuôi bị Dư Hải nắm trong tay.

Nếu như chuyện năm đó bà ta làm bị phơi bày ra rồi, cho dù người của nha môn không đến bắt bà ta, bà ta cũng không ở nổi trong thôn Đông Sơn nữa.

Đôi mắt điếu sao của bà ta xoay đảo qua đảo lại mấy lần, vừa muốn mượn cớ thoát thân.

Đột nhiên, một tia sấm sét giữa trời quang xẹt qua, Trương thị cảm thấy cả người đau đớn tê dại, đầu óc mơ hồ ngã xuống đất."Ôi chao! Ông trời nổi giận, sét đánh vào người rồi!"Đám người kinh hô một trận.

Chỉ thấy trên mặt Trương thị cháy đen một mảng, tóc trở thành kiểu tóc xù, giống như một con nhím lớn vậy! Bà ta ngã xuống đất, trong miệng còn có khói trắng nhè nhẹ phun ra bên ngoài, mắt trợn ngược, tay chân không ngừng co giật, rất đáng sợ.

Thôn dân vây xem xô đẩy lùi về sau mấy bước, sợ bị bà ta liên lụy bị sét đánh nhầm trúng."Ông trời đánh kẻ ác, xem ra Trương thị này làm không ít chuyện xấu! Lần này nói Dư Hải trộm vận thế của bà ta, chắc chắn là thuận miệng nói bậy, ông trời cũng không nhìn nổi nữa! Thật sự quá đáng ghét!""Tiểu Thảo nói mưu hại chồng và mạng người, không phải nói bà ta đó chứ? Ôi chao ôi, thường ngày cảm thấy Trương thị này có hà khắc một chút, không ngờ lòng bà ta là cay độc như vậy!”"Trương thị từng giết người? Ai? Đừng nói là người của thôn chúng ta nhé? Sau này cách xa bà ta ra một chút, tránh để hôm nào bị hại rồi cũng không biết.""Ta nhớ ra rồi, khi đó quan hệ của ta và mẹ Dư Hải rất tốt, lúc bà ấy bị bệnh còn thường đi thăm.

Vốn bệnh của bà ấy đã có chiều hướng tốt rồi, đại phu nói uống mấy thang thuốc nữa để bồi dưỡng là được.

Kết quả, Trương thị này vừa đến, bệnh của mẹ Dư Hải lập tức càng ngày càng nặng, không bao lâu đã bị bệnh qua đời rồi...!Ngươi nói xem, có phải Trương thị này động tay động chân hay không?""Không thể nào? Mẹ của Dư Hải không phải biểu tỷ của Trương thị sao? Chứa chấp bà ta lúc bà ta đến bước đường cùng, Trương thị sẽ không là loại bạch nhãn lang như vậy chứ? Chẳng mấy chốc đã hại chết người rồi? Bà ta mưu tính cái gì?""Ôi chao! Còn có thể mưu tính cái gì? Lúc đó Dư lão đầu eo không cong lưng không còng, dáng vẻ giống Đại Hải đến bảy phần, còn là một người giỏi bắt cá.

Bà ta là quả phụ chồng chết rồi còn dẫn theo một đứa con ghẻ, sau đó trở thành mẹ kế của Dư Hải...!Ngươi nói bà ta mưu tính cái gì?""Vừa nói như thế, Trương thị này không những lòng dạ xấu xa, còn là một con bạch nhãn lang nữa, lấy oán báo ơn hại chết biểu tỷ, mình thì thay lên! Đúng là người không biết xấu hổ, không có đàn ông sẽ chết sao!"Trương thị vốn chỉ ngất đi một lúc, nghe thấy lời thảo luận trong đám người, sợ đến không dám nhúc nhích chút nào, nằm trên đất giả chết.

Cuối cùng là Dư Ba nhận được tin tức, cùng Dư Đại Sơn mang Trương Thị giả vờ bất tỉnh về, nếu không nằm lâu trên đất mùa thu, không chừng sẽ bị lạnh nguy hiểm đến tính mạng.Cho dù như vậy, đêm hôm đó Trương thị cũng bị sốt cao, mời đại phu từ trên thị trấn.

Người trong thôn đều đồn, nói là buổi tối mẹ của Dư Hải đến tìm Trương thị báo thù.


Bà ta làm đủ chuyện xấu, báo ứng đến trên người con trai nhỏ, cho nên mới thi mãi không đậu!Dư Ba không chịu nổi vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, không đợi Trương thị khỏi bệnh đã chuẩn bị hành lý đến trường học ở Phủ thành.

Hắn muốn cột tóc lên trên xà ngang, hai năm sau rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay!Lại mấy ngày trôi qua, Dương Quận vương trở lại từ trong Kinh, nghe thấy tin tốt Tiểu Thạch Đầu thi đậu Tú tài, liền đề nghị chúc mừng cho cậu nhóc ở Trân Tu Lâu một phen, còn ám chỉ Tiểu Thảo nên thực hiện giao hẹn “Phật nhảy tường” rồi.Lúc này đang tiết cuối thu, việc buôn bán ở Phủ thành đã đi vào quỹ đạo, lúa mì vụ đông ở nông trang sinh trưởng tốt, đúng lúc Tiểu Thảo có thể nhàn rỗi vài ngày.

Mấy ngày nay Chu Tuấn Dương luôn nói “Phật nhảy tường” bên tai nàng.

Đường Cổ vừa gần biển, nguyên liệu nấu ăn khá dễ tìm, Dư Tiểu Thảo bèn làm thử món ăn rườm rà mà nổi tiếng này.Dĩ nhiên, nguyên liệu nấu ăn quý giá ví dụ như vi cá, bào ngư, hải sâm, da cá mập gì đó trong Phật nhảy tường đều do Dương Quận vương chuẩn bị.

Những nguyên liệu nấu ăn này, phủ Tĩnh Vương không thiếu, chỉ sơn hào hải vị cao cấp trong cung ban cho đã có không ít trong nhà kho rồi.Nguyên liệu của món Phật nhảy tường có hơn mười tám loại: Hải sâm, bào ngư, vi cá, sò khô, da cá mập, bong bóng cá, thịt trai, chân giò hun khói, ruột heo, chân giò dê, móng giò, gân giò, gà khô, vịt khô, mề gà, mề vịt, nấm hương, măng động vân vân.Kỹ thuật nấu nướng cũng cực kỳ phức tạp: Đầu tiên, mười loại nguyên liệu được khìa, xào, nấu, rán theo nhiều cách khác nhau, chế biến ra đặc sắc vốn có của từng loại món ăn.

Sau đó xếp từng tầng từng tầng vào trong vò rượu Thiệu Hưng lớn, cho vào một lượng canh và rượu Thiệu Hưng vừa phải, làm cho canh, rượu và món ăn hòa hợp trọn vẹn, lại dùng lá sen bịt kín nắp miệng vò, đặt lên trên lửa đun nóng.Dùng lửa cũng phải hết sức chú ý, cần chọn sử dụng gỗ thật đặc và không bốc lên khói trắng, đầu tiên là đun sôi trên lửa to, sau đó từ từ hầm trên lửa nhỏ năm sáu tiếng, lúc này mới đại công cáo thành..

Chương 360:

Cách nấu Phật nhảy tường cực kỳ phức tạp, mà trước kia Dư Tiểu Thảo chỉ có lý luận suông đối với thứ này. Chuẩn bị mười phần nguyên liệu của Phật nhảy tường xong, Dư Tiểu Thảo làm thử nghiệm một lần ở trong nhà. Mấy lần trước, không phải nguyên liệu phối có vấn đề, chính là cho gia vị thêm vào không đủ thích hợp, luôn cảm thấy hương vị không đủ thập toàn thập mĩ.


Nhưng mà, cho dù là Phật nhảy tường thất bại, tất cả đều làm thành bằng sơn hào hải vị cao cấp, kỹ xảo nấu nướng của Dư Tiểu Thảo lại vượt trội, đối với Dư gia mà nói đã rất thơm ngon rồi. Cho nên, trước khi đến ngày Dương Quận vương chuẩn bị chúc mừng cho Tiểu Thạch Đầu, trên bầu trời của nhà cũ Dư gia luôn phiêu tán hương thơm đậm đà mê người, khiến hai nhà Tiền, Chu ở cách vách thèm đến nước miếng chảy ròng ròng, tiểu tử Tiền Vũ kia cuối cùng cũng không nhịn được sáp đến trước cửa Dư gia, muốn xem thử Tiểu Thảo lại tìm ra món gì ăn ngon rồi.


Dư Tiểu Thảo vừa thử nghiệm vừa cầm quyển sổ nhỏ viết viết vẽ vẽ, cách nấu nướng của loại nguyên liệu nấu ăn nào có vấn đề, xử lý thế nào đều viết lên trên quyển sổ nhỏ. Nếu như nàng tìm ra cách nấu nướng tốt nhất của loại nguyên liệu nấu ăn nào, đều sẽ lập tức ghi vào...


Trải qua nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng sau lần thất bại thứ tám, trong lần thử nghiệm thứ chín, nàng tìm được cách phối trộn và nấu nướng tốt nhất, nấu ra “Phật nhảy tường” hương bay vạn dặm, khiến người ngửi thấy nó phải quyến luyến dừng bước!


Mỗi lần Dư Tiểu Thảo thử nghiệm làm Phật nhảy tường, Chu Tuấn Dương đều sẽ đích thân đến đánh giá, nói cho nàng nghe không ít ý kiến và đề nghị có tính xây dựng, miệng của kẻ tham ăn luôn có thể bới móc ra một vài chi tết. Nhưng mà, mỗi lần đồ thử nghiệm thất bại, con hàng này cũng ăn không ít. Cho dù là sản phẩm thất bại, hương vị đó cũng không phải món ăn bình thường có thể so sánh được.


Hũ Phật nhảy tường này vừa mới nấu xong, mùi thơm kia không phải hũ nào lúc trước có thể sánh bằng, ngay cả con hàng tham ăn tiềm ẩn Dương Quận vương tự xưng là chưa có món ngon gì chưa từng ăn cũng rơi vào say mê sâu sắc, suýt chút nữa lạc trong hương thơm tươi mới đậm đà này.


Sau khi nắp hũ được mở ra, mùi thơm tràn đầy khắp trạch viện, Chu Tuấn Dương nếm thử xong khen không dứt miệng, không thể bới móc ra chút khuyết điểm nào, quả nhiên như Tiểu Thảo nói "Mở nắp hũ, hương thơm lừng bay khắp xóm, Phật ngửi thấy bỏ chùa nhảy tường chạy đến!" Cho dù là Phật tổ ngửi thấy mùi thơm này, cũng không nhịn được phá giới nếm thử mấy miếng?




Hũ thành phẩm đầu tiên, Dư gia chỉ ngửi được một bụng hương thơm, không nếm được một miếng. Dương Quận vương vẻ ngoài nhìn qua lạnh lùng, bên trong lại cực kỳ hiếu thảo, xem trọng tình thân nên đã dùng túi nhỏ gói hũ Phật nhảy tường kia, mang về biệt viện giữa sườn núi, chia sẻ món ăn ngon có một không hai trên thế gian này với mẫu phi của hắn


Sau khi biệt viện xây xong, ngày hôm sau khi Tĩnh Vương phi dọn vào đã mời Dư Tiểu Thảo đến biệt viện chơi. Dưới sự hướng dẫn của Dương Quận vương, Tiểu Thảo “tham quan" từng góc xó của biệt viện, chỉ vào một miệng giếng nhỏ gần phòng bếp nhỏ của chính viện, nói nó là nước suối cao cấp, dùng nó nấu cơm pha trà sẽ có lợi với sức khỏe của Vương phi nương nương. Trên thực tế là, nàng nhờ Tiểu Bổ Thiên Thạch giúp đỡ, cải tạo chất lượng giếng nước thành nước linh thạch.


Lúc đầu, Tô ma ma bên người Vương phi nương nương nửa tin nửa ngờ lời của nàng, dưới sự kiên trì của Vương phi và Quận vương, ăn uống của Vương phi đều sử dụng nước trong miệng giếng kia. Không qua mấy ngày, sức khỏe của Vương phi nương nương được cải thiện rất lớn, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều, làn da cũng trong trắng nõn mịn màn lộ ra hồng nhuận, người đều có vẻ trẻ hơn mấy tuổi. Tô nhũ mẫu trung thành liên tục nói khí hậu của thôn Đông Sơn hợp dưỡng người.


Tĩnh Vương phi ở biệt viện một lần suốt nửa năm, sau này khi thân thể khỏe hơn, liền mặc quần áo cưỡi ngựa vào, đi cùng với mấy nha hoàn ma ma có chút thân thủ lên núi, săn thú, hoặc tự tay nhặt một ít trái cây rừng, nhờ Dư Tiểu Thảo ủ rượu trái cây giúp, sống cuộc sống rất thoải mái phong phú. Ngay cả Tĩnh Vương gia tranh thủ thời gian đến đây thăm bà, bà cũng không có thời gian ở cùng ông ấy, khiến Tĩnh Vương rất sầu não.




Lúc Dư Tiểu Thảo rảnh rỗi sẽ thường nấu một vài món ăn thanh đạm đưa lên biệt viện. Tĩnh Vương phi từng cười nói món ăn do đầu bếp và ngự trù trong phủ nấu cho bà ấy ăn còn không ngon bằng những món ăn gia đình do Tiểu Thảo nấu nữa!


Lúc đầu, những đầu bếp tự cho mình là giỏi trong biệt viện đều thầm thấy không phục, cho là Vương phi nương nương ăn sơn hào hải vị ngán rồi, mới cảm thấy cháo trắng dưa cải thôn quê ăn ngon. Nhưng sau khi bọn họ nếm thử món ăn Dư Tiểu Thảo nấu, trong lòng thật sự chấn động: Nguyên liệu đơn giản như vậy mà có thể làm ra món ăn mỹ vị ngon miệng, đây mới là cách nấu ăn “tối thượng” trong truyền thuyết hay sao? Không ngờ cảnh giới nấu nướng bọn họ theo đuổi hơn nửa đời, một tiểu cô nương chừng mười tuổi lại dễ dàng đạt tới như vậy!


Đầu bếp của biệt viện và ngự trù trong cung ban thưởng thu lại kiêu ngạo trong lòng, buông thân phận xuống học hỏi Dư Tiểu Thảo. Tiểu Thảo cũng không giấu diếm gì, cũng không nói ra lý luận không thực tế, vào lúc nấu cơm, để hai đầu bếp đứng bên cạnh học hỏi.


Trong lòng đầu bếp của biệt viện rất cảm kích, mỗi đầu bếp đều có tuyệt kỹ bí truyền mình nắm trong tay, những thứ này không dễ đưa ra cho người khác thấy. Cách làm thẳng thắn vô tư như vậy của Tiểu Thảo khiến kính nể trong lòng bọn họ tăng thêm mấy phần. Từ trong học hỏi, hai vị đầu bếp đều có cách hiểu của riêng mình, có một loại cảm giác rộng mở thông suốt, trù nghệ lại phát triển thêm mấy phần.


Lúc Dương Quận vương mang Phật nhảy tường về thì đã đến lúc ăn cơm tối, hai vị đầu bếp mỗi người đều tự nấu ra món sở trường nhất của mình, đợi hai vị chủ tử thưởng thức. Vì Quận vương kén cá chọn canh, mỗi lần đều có thể lời nói sắc bén chỉ ra chỗ chưa đủ của món ăn, lúc các chủ tử ăn cơm, hai vị đầu bếp đều sẽ hầu hạ bên cạnh, nghe lời nhận xét của Quận vương, hoặc là yêu cầu cửa Vương phi nương nương.


"Dương Nhi, trong lòng con ôm bảo bối gì vậy?" Tĩnh Vương phi nhìn thức ăn thanh đạm đầy bàn, có chút không có sức lực. Gần đây nha đầu Tiểu Thảo kia đang bận rộn cái gì vậy? Đã lâu không đến biệt viện chơi với bà ấy. Tĩnh Vương phi cảm thấy sức khỏe của mình đã khỏe mạnh hơn cả người bình thường rồi, không cần kiểm soát chặt chẽ về đồ ăn nữa. Bà ấy muốn ăn gà quay, muốn ăn vịt quay, còn muốn ăn lạp xưởng...


Đột nhiên, Tĩnh Vương phi ngồi thẳng người, cánh mũi nhẹ nhàng hít hít, mắt bỗng nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm con trai mở gói vải để lộ ra một cái hũ. Dáng vẻ của cái hũ kia nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, lại có hương thơm độc đáo tràn ra từ bên trong.


Trên mặt Tĩnh Vương phi bất tri bất giác tràn đầy ý cười, nhỏ giọng hỏi: "Dương Nhi, nha đầu Tiểu Thảo kia lại làm ra món ăn ngon gì rồi? Hình như là mùi thịt, mẫu phi có thể nếm thử một chút không? Chỉ thử một miếng thôi!"


Chu Tuấn Dương thấy mẫu phi nhìn chằm chằm Phật nhảy tường trong tay hắn như một đứa bé, lại cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.


Nghe phụ vương nói, lúc thân thể của mẫu phi còn khỏe, là một người cực kỳ tham ăn. Một giây trước còn cãi nhau với Tĩnh Vương, thề cả đời không thèm quan tâm ông ấy, một giây sau Tĩnh Vương cầm ra bánh ngọt đem về từ trong cung, bà ấy lập tức sáp tới gần như chó nhỏ ngửi được mùi thịt, chỉ còn thiếu điều lắc đuôi thôi.


Đáng tiếc sau này mẫu phi vì sinh ra hắn mà thân thể yếu đi, trong lúc dưỡng bệnh lại bị người có dụng ý xấu ám toán, mãi đến khi gặp Dư Tiểu Thảo mới dần tốt hơn. Những năm gần đây, mẫu phi uống thuốc còn nhiều hơn bà ấy ăn cơm, một người không thịt không vui như bà ấy cũng bị giới hạn chỉ có thể lấy thanh đạm làm chů.


"Dương Nhi! Sức khỏe của ta đã rất tốt rồi, ăn mấy miếng thịt cũng không thành vấn đề gì!” Tĩnh Vương phi vì mỹ thực giả truyền lời dặn của thái y đã không phải là lần đầu tiên.





Nhìn thấy vẻ mặt khát khao của mẫu phi, Chu Tuấn Dương đặt hũ lên bàn, nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: “Đa số nguyên liệu của món ăn này đều là hải sản quý giá, dinh dưỡng khá phong phú, mẫu phi có thể ăn một chút. Nhưng mà, buổi tối không thể ăn nhiều, tránh khó tiêu!”


Vừa nghe mình có thể ăn, Tĩnh Vương phi vui vẻ giống như một đứa trẻ, không dằn lòng nổi mở nắp hũ, hương thơm say lòng người bay ra. Hai đầu bếp lập tức trợn tròn đôi mắt, duỗi thẳng cổ, chỉ hận không thể đi đến bên cạnh hũ, nhìn thử rốt cuộc là món ăn ngon gì có thể tản ra hương thơm mê người như vậy. Nấu ăn hơn nửa đời, còn chưa từng phát hiện loại nguyên liệu nào có thể nấu ra được hương thơm phong phú đến độ này đâu!


Sau khi vò được mở hết ra, trên bầu trời của cả biệt viện đều phiêu tán ra mùi thơm của Phật nhảy tường. Những nha hoàn ma ma tôi tớ đang bận rộn công việc trên cương vị của mình đều rối rít ngừng việc trong tay, vểnh mũi lên ra sức ngửi, len lén nuốt nước miếng.


Người khó chịu đựng nhất vẫn là Mai Hương và Lan Hương hầu hạ Vương phi nương nương ăn cơm, dù sao các nàng cũng là cung nữ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, còn hầu hạ bên cạnh Vương phi nhiều năm, năng lực tự chủ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo bỗng nhiên sụp đổ trước hã Phật nhảy tường này. Các nàng khép chặt miệng lại, không dám nói nhiều một câu, sợ nước miếng không thể khống chế được phun ra ngoài theo lời nói.


Cũng may Dương Quận vương tiếp nhận công việc của Mai Hương, hắn đến gần bên cạnh mẫu phi, cầm bát sứ trắng Quan Diêu nhỏ trước mặt bà ấy lên, múc ra một ít vi cá, bào ngư và hải sâm từ trong hũ cho vào bát của bà ấy, đưa đến trước mặt bà ấy.


Tĩnh Vương phi không nhịn được nếm thử một miếng, hương vị phong phú trong hải sản, vị thịt đậm đà bùng nổ trong miệng bà ấy, trong nháy mắt cảm thấy hạnh phúc giống như bay lên không trung, tự do bay lượn trên mây trắng vậy. Bà ấy ăn hai ba thìa đã ăn sạch đồ ăn trong bát, không cần con trai hầu hạ, tự mình ra tay cơm no áo ấm. Nếm thử tất cả nguyên liệu một lần, bà ấy cảm thấy bụng đã no rồi, nhưng vẫn không dừng lại được.


Mai Hương len lén nuốt xuống nước miếng chảy tới mép, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nương nương, tối nay người đã ăn vượt qua lượng cơm thường ngày rồi, ăn nữa ban đêm sẽ cảm thấy không thoải mái..."


Chu Tuấn Dương đang hưởng thụ mỹ thực, lúc này mới chú ý thấy vẻ mặt vừa muốn ăn vừa rối rắm trên mặt mẫu phi và động tác xoa dạ dày của bà ấy, vội vàng dời đi cái hũ ở trước mặt mẫu phi, nói: “Mẫu phi, Tiểu Thảo đã nói, buổi tối chỉ có thể ăn no nhất là bảy phần mới có lợi cho sức khỏe"


"Nhưng mà, vò đồ ăn này thật sự quá ng và ngon! Hoàn toàn không dừng lại được!" Tĩnh Vương phi cảm thấy có chút đáng tiếc bĩu môi, trơ mắt nhìn con trai ăn, thầm khinh bỉ bụng của mình vô tích sự, nếu một bữa có thể ăn ba bát lớn như con trai thì tốt biết bao!


Chu Tuấn Dương tăng nhanh tốc độ ăn cơm, sau khi đồ ăn trong hũ giảm xuống hơn một nửa, hắn cũng ôm bụng ăn không nổi nữa. Hai vị đầu bếp chờ đợi ở một bên, vội vã hỏi: “Nương nương, Quận vương, lão hủ có thể nếm thử không?"


Trên bàn ngoài Phật nhảy tường, những món ăn khác hoàn toàn không hề động vào một đũa. Những thứ này vốn là đồ ăn hiếm có trong mắt các nha hoàn ma ma, lúc này đều không có sức hấp dẫn bằng cái hũ cơm thừa canh cặn kia. Đồ ăn của chủ tử còn thừa lại, bình thường đều dùng để thưởng cho nha hoàn ma ma phía dưới. Trong lòng Mai Hương và Lan Hương đã tính toán từ lâu xem hũ mỹ vị này có ban thưởng cho tỷ muội các nàng hay không, đột nhiên xuất hiện hai vị đầu bếp chặn ngang, Lan Hương không nhịn được lặng lẽ trừng mắt liếc vị đại trù kia một cái