Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 350-351




Chương 350:


"Thần cho là, dĩ nhiên sinh trưởng và sản lượng của cây nông nghiệp có liên quan với phương pháp trồng trọt và người trồng trọt, nhưng liên quan không lớn.

Hoàng thượng ngài cũng nói, ngô vốn chính là cây trồng sản lượng cao, có lẽ không có Dư gia sản lượng của ngô sẽ không đạt tới độ cao như vậy trong hai năm qua, nhưng cũng không ít hơn bao nhiêu.

Thần cho là, ban thưởng cho Dư gia thì được, về phần phong quan...!Xin Hoàng thượng nghĩ kỹ lại!"Sau khi Dương Ngự sử này bị Hoàng thượng mắng vì tiểu cô nương Dư gia, thật giống như có huyết hải thâm cừu với Dư gia vậy.

Lần trước là phản đối việc phong quan cho nữ tử, bây giờ ngay cả đường làm quan của nam nhân Dư gia cũng định chặn luôn.Chu Tuấn Dương chưa mở miệng, Lưu thượng thư của bộ Hộ đã cướp trước một bước, nói: "Dương ngự sử, lời ấy sai rồi! Hoàng thượng đã từng nói: Không có điều tra thì không có quyền lên tiếng! Ngài xuất thân quan lại thế gia, đoán chừng đời này cả ruộng cũng chưa từng xuống, càng không cần nói cuối cùng một mẫu đất có thể tạo ra bao nhiêu lương thực! Cây trồng như vậy, ví dụ như lúa mì nhé, ruộng tốt giống nhau, người chăm sóc khác nhau, sản lượng chênh lệch mấy chục hoặc trên trăm cân cũng có thể.

Đây là một trong những nguyên nhân vì sao bộ Hộ trưng cầu lão nông có kinh nghiệm giúp đỡ trồng trọt cây trồng mới.""Có kinh nghiệm? Lưu đại nhân cũng nói, khác biệt ở hai chữ “kinh nghiệm”.

Ngô và khoai tay đều là cây trồng mới mang về từ nước ngoài, sao Dư gia lại có thể nói là có kinh nghiệm được?" Dương Ngự sử hừ lạnh một tiếng, trước nay ông ta đều chướng mắt Lưu Thượng thư xuất thân quê mùa này, bây giờ lại càng không thích hơn.Tính bướng bỉnh của Lưu Thượng thư cũng nổi lên, cứng cổ nói: “Cho dù thế nào, Dư gia tổng kết ra phương pháp trồng trọt chính xác, năm nay còn tự mình đến hoàng trang hướng dẫn trồng ngô.

Trên thực tế, tình hình sinh trưởng của ngô năm ngoái thật sự không bằng năm nay.

Lão thần đã hướng dẫn trên dưới bộ Hộ làm ghi chép tỉ mỉ, mời Hoàng thượng xem qua!”Tô Nhiên đi xuống nhận lấy sổ gấp của Lưu Thượng thư, đưa nó đến trước mặt Hoàng thượng.


Chu Quân Phàm nghiêm túc xem qua, phát hiện ngô năm nay chẳng những sinh trưởng tốt, thời kỳ sinh trưởng còn rút ngắn hơn năm ngoái hai mươi ngày.

Hắn sờ sờ cằm, sao đồng hương xuyên không này làm được thế?Theo hắn biết, tiểu nha đầu kia chỉ tới hoàng trang một lần, điểm khác nhau duy nhất của việc trồng ngô chính là nước thuốc tên “diệt trừ sâu bệnh hại” do tiểu nha đầu mang tới.

Xem ra, tất cả điểm mấu chốt đều ở trên nước thuốc này! Chẳng lẽ tiểu nha đầu này giống như trong tiểu thuyết xuyên không kiếp trước viết, có mang tới không gian linh tuyền? Linh tuyền có thể xúc tiến sinh trưởng của cây nông nghiệp?Chu Quân Phàm cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ phong phú của mình.

Hắn thu lại suy nghĩ, bảo Tô Nhiên đưa sổ gấp cho các đại thần truyền đọc.

Sự thật thắng lời nói, người của Dư gia đúng là có chút tài năng trong việc làm ruộng.Sau khi Thượng thư bộ Công xem qua thì cẩn thận nói: "Hoàng thượng, thần cũng thừa nhận về mặt làm ruộng Dư gia có chỗ hơn người.

Nhưng trên đời người có sở trường về một mặt nào đó cũng không chỉ mỗi Dư gia.

Nếu như làm ruộng tốt là được phong quan, có phải người xuất sắc trong thủ công cũng phải phong quan, nhân tài kiệt xuất trong buôn bán cũng phải phong quan không?"Tham tri Chính sự Trương đại nhân đã thăng lên nhị phẩm vội vàng tiến lên nói: "Cái gọi là luận công ban thưởng, bây giờ chuyện quan trọng trong quan trọng của triều Đại Minh là cái gì? Chính là chuyện trồng trọt! Bảo đảm dân chúng ăn no mặc ấm mới là gốc rễ để quốc gia yên bình! Dư gia đã trồng ra ngô và khoai tây sản lượng cao, lập công cho xã tắc, thần cho rằng có thể phá lệ phong thưởng!"Dương Ngự sử hừ lạnh một tiếng, nói: "Trương đại nhân, ngô và khoai tây là cây trồng sản lượng cao Hoàng thượng bảo Dương Quận vương tìm về.


Đã là cây trồng sản lượng cao, cho dù không có Dư gia, sản lượng của nó cũng sẽ không thấp! Hoàng thượng, thần cho rằng Dư gia chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi.Lưu Thượng thư phùng mang trợn má nhìn Dương Ngự sử: "Dương đại nhân, lúc hạt giống ngô và khoai tây vận chuyển tới, sao ngài không nói đầu cơ trục lợi, giành chút ban thưởng công danh cho mình đi?"Lông mày của Dương Ngự sử dựng thẳng: "Không ở vị trí đó thì không bàn về việc của vị trí đó! Lão phu cũng không quản lý chuyện trồng trọt, cần gì phải vượt qua chức phận chứ?"..."Đừng tranh cãi nữa!" Chu Quân Phàm bóp bóp sống mũi, bị mấy lão già này tranh cãi đến đau cả đầu.

Hắn quăng vấn đề rắc rối cho tiểu đường đệ: "Dương Quận vương, đệ có cao kiến gì không?""Rốt cuộc Dư gia mưu lợi, hay là có bản lĩnh thật sự, năm sau thử một lần sẽ biết! Đầu mùa xuân năm sau, đồng thời trồng trọt ở hai nơi Kinh thành và Đường Cổ, ruộng tốt của hoàng trang trong Kinh thành vẫn do bộ Hộ phụ trách, Đường Cổ thì do Dư gia phụ trách.

Lúc này năm sau, kết quả tự nhiên sẽ rõ thôi!" Chu Tuấn Dương tràn đầy lòng tin với Dư Tiểu Thảo, hắn cho rằng nếu không có Dư Tiểu Thảo, chắc chắn sản lượng ngô và khoai tây sẽ không cao như vậy!Chu Quân Phàm cũng cảm thấy cứ tranh cãi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, cứ dùng sự thật mà nói chuyện đi! Lập tức đồng ý với cách của Dương Quận vương.Mắt phượng của Chu Tuấn Dương khẽ nhếch, nghiêng nghiêng nhìn Dương Ngự sử một cái, nói: "Hy vọng đến lúc đó, sự thật ở trước mặt, Dương đại nhân đừng phản đối quyết định của Hoàng thượng nữa!""Nếu như sản lượng cao của ngô thật sự có liên quan với Dư gia, đương nhiên lão thần tâm phục khẩu phục!" Dương Ngự sử tự cho là mình thành công ngăn cản việc ban thưởng cho Dư gia, hãnh diện chắp tay với Dương Quận vương, chắp tay sau lưng ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi điện Kim Loan trong tiến “bãi triều”, giống như một con gà trống liên tục đấu thắng vậy.Trên nông trang của Dư gia ở trấn Đường Cổ đã trồng đậu nành rồi.

Bây giờ, nhà nhà trên nông trang đều có chút tiền dư, ruộng đất cũng được chia vào tay các gia đình giống như năm trước, cho thuê chỉ lấy bốn phần.

Các tá điền trong nông trang càng cảm tạ ân đức của đông gia hơn, đông gia trước kia coi như khá nhân từ, cho thuê cũng thu tới năm phần.

Đông gia bây giờ chẳng những hiền lành, quan tâm tới tá điền, giúp bọn họ vượt qua thời khắc khó khăn nhất, còn giảm tiền thuê đất...!Các tá điền đều vui mừng vì mình đi theo một chủ tử tốt!Vì sau khi thu hoạch ngô, Dương Quận vương đã trở về Kinh thành.

Dư Tiểu Thảo bèn bàn bạc với quản sự hắn để lại, đều trồng đậu lên tám trăm mẫu đất của hắn, đợi sau khi thu hoạch lại tiếp tục trồng lúa mì vụ đông, hay để trống giữ mùa xuân năm sau trồng ngô thì đợi hắn quyết định sau.Mùa hè nóng bức lại đến, biệt viện của phủ Tĩnh Vương đã xây xong, Dương Quận vương hộ tống mẫu phi đi tới biệt viện Tây Sơn tránh nắng.

Biệt viện xây ở giữa sườn núi, xung quanh cây cối xanh mướt, tú sắc xanh um.

Đình đài lầu các trong trạch viện lung linh tinh xảo, hồ nước thủy tạng thanh u xinh đẹp, cổ thụ chọc trời đứng thẳng đến mây xanh, núi giả làm từ đá hiếm cao vút thẳng tắp...!Tĩnh Vương phi lập tức thích biệt viện này ngay.Sau khi trải qua tu sửa, trạch viện mua được từ chỗ phu nhân của Ngô huyện lệnh trong thành Đường Cổ trở thành phủ đệ của Quận vương.

Đường Cổ là đất phong của Dương Quận vương, sao có thể không có nhà thuộc về mình được?Nhưng mà, Dương Quận vương rất ít khi vào ở phủ đệ của Đường Cổ, lúc ở Đường Cổ đều ở trong biệt viện Tây Sơn với Tĩnh Vương phi.

Bởi vì, như thế sẽ dễ đi ăn chùa cơm của Dư gia! Nếu mọi người biết nguyên nhân lớn nhất Dương Quận vương được bọn họ cho rằng là đứa con có hiếu vào ở biệt viện Tây Sơn là vì điều này, chỉ sợ không ít người sẽ bị dọa đến rớt cằm!Sau một trận mưa, không khí lộ vẻ ẩm ướt mà tươi mát, gió núi nhè nhẹ thổi tới, mùa hè nóng bức cũng mát mẻ hơn mấy phần.

Dương Quận vương hào sảng ngồi trên bàn cơm tối của Dư gia, ghét bỏ nhíu mày nhìn cơm tối có chút thanh đạm.

Mùa hè, thức ăn của Dư gia lấy thanh đạm làm chủ, không phải không mua nổi thịt, mà là trời nóng, không ăn nổi đồ ăn chứa nhiều dầu mỡ."Tương châu chấu đâu! Chưng lên một đĩa cho gia!" Chu Tuấn Dương không thịt không vui nhìn bàn ăn đồ ăn chay là chính này, sau khi ăn hai miếng, đưa ra yêu cầu.Dư Tiểu Thảo lùa cơm, trong miệng ú ú ớ ớ nói: "Hết rồi...""Hết rồi? Là hết rồi hay nha đầu hẹp hòi ngươi không nỡ?" Dường như tính tình của Chu Tuấn Dương hôm nay có chút khó chịu.Dư Tiểu Thảo liếc hắn một cái, nói: "Nếu ta là loại người hẹp hòi, mỗi lần ngươi trở về Kinh thành có thể mang về một lọ lại một lọ tương châu chấu sao? Châu chấu bắt được vào mùa hạ mùa thu năm ngoái đã ăn một năm rồi, ngươi cho rằng có thể còn à?"Chu Tuấn Dương nhíu mày, sớm biết tương châu chấu của Dư gia hết rồi, lần trước mang về Kinh thành đã không chia cho phụ vương và huynh trưởng ăn.

Hắn buồn buồn gắp một đũa đậu que áp chảo, nhét vào trong miệng ra sức nhai như đang trút giận.

Ham muốn ăn uống của tên tham ăn không được thỏa mãn, hậu quả rất nghiêm trọng!Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: "Ăn cơm xong dẫn ngươi đi bắt ve! Rán cái đó lên có mùi thơm cháy sém, có lẽ ngươi sẽ thích!"Chu Tuấn Dương đặt đũa xuống bàn, đứng lên nói: "Vậy còn chờ gì nữa, đi ngay bây giờ đi!"Dư Tiểu Thảo liếc hắn một cái, nói: "Bây giờ còn sớm, phải đợi trời tối, lúc ấu trùng chui ra khỏi đất lột xác mới có thể bắt được chúng nó! Đi sớm chỉ lãng phí thời gian thôi.

Ăn cơm xong nhanh lên, người lớn như vậy rồi còn bỏ mứa? Tiểu Đậu Đậu mới năm tuổi, người ta cũng không bỏ mứa cơm đâu..."Chu Tuấn Dương lùa nửa chén cơm vào trong miệng miệng mình, chỉ mấy đũa đã ăn xong.

Dư Tiểu Thảo thong dong thảnh thơi ăn cơm chiều, lại ung dung thong thả dọn dẹp chén đũa bàn giúp Liễu thị.


Chu Tuấn Dương trừng mắt nhìn sau lưng nàng.

Nếu như ánh mắt của hắn là thật, đoán chừng quần áo sau lưng nàng đã bị trừng ra mấy lỗ thủng rồi!Khó khăn lắm sắc trời mới tối xuống.

Dư Tiểu Thảo đốt một ngọn đèn lồng xách trên tay, gọi tiểu Quận vương: “Đi thôi! Đi bắt ve!""Đệ cũng đi, biểu tỷ, dẫn đệ đi theo với!" Lưu Phương Bình vừa nghe thấy có chuyện chơi vui, cũng ầm ĩ muốn đi theo.

Chu Tuấn Dương trừng cậu bé: Thằng nhóc thối, đi theo cản trở cái gì!Dư Hải có chút không yên lòng: "Đêm hôm rồi, nếu như gặp dã thú thì phải làm sao? Thảo Nhi, con đừng hồ đồ!"Dư Tiểu Thảo sờ đầu Tiểu Phương Bình, chỉ Chu Tuấn Dương cười hì hì nói: "Không phải có hai đại cao thủ tiểu Quận vương và Lưu tổng quản ở đây sao? Hơn nữa, bọn con đi đến rừng dưới chân núi, chứ không lên núi."Sau đó, nàng nói với các ca ca, tỷ tỷ, biểu ca, biểu tỷ: "Ai muốn đi thì xách đèn đi theo! Bắt được ve sầu rồi, ngày mai sẽ mời mọi người ăn ve sầu rán!"Chu Tuấn Dương cho người trở về xách hai cái đèn lồng thủy tinh treo trên hành lang của biệt viện tới.

Độ sáng của đèn lồng thủy tinh cao hơn đèn lồng bình thường rất nhiều, thích hợp để chiếu sáng hơn.Trong lúc rảnh rỗi, mọi người đều muốn tham gia náo nhiệt.

Kết quả là, chuyến này không chỉ nhiều thêm một cái đuôi nhỏ Lưu Phương Bình.

Anh em Lưu Tuấn Bình, Lưu Yến Nhi, Dư Hàng, Dư Tiểu Liên cũng đều xách đèn lồng theo sau, đoàn người trùng trùng điệp điệp.

Đi tới cổng Tiền gia, Tiền Vũ thấy động tĩnh, cũng không chịu yên tĩnh xách đèn lồng, dẫn em gái Tiền Nhã Phương đi theo phía sau..

Chương 351:

Vừa ra khỏi phủ Tướng Quân, Lý Mỹ Nhu lập tức chui “vèo” vào trong xe ngựa, căm giận đập phá: “Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì nha đầu quê mùa đê tiện kia có thể mặc quần áo Khương chuyên gia đích thân làm? Nàng ta xứng sao!”


Lý phu nhân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái tức giận đến sắp biến dạng, vội vàng an ủi: “Nha đầu kia suốt ngày chạy đến thôn trang, vừa phải chăm sóc ruộng đất, vừa phải xử lý rau xanh, cho dù phủ thêm lông vũ lộng lẫy, gà rừng cũng không thể biến thành phượng hoàng được! Con của mẹ xinh đẹp đoan trang, dáng người yểu điệu, Khương chuyên gia kia không thiết kế quần áo cho chúng ta là tổn thất lớn của nàng ta!"


Nếu Dư Tiểu Thảo nghe thấy cuộc trò chuyện này, chắc chắn sẽ truy hỏi: Lý phu nhân, bà xuyên không từ thời dân quốc đến đúng không? Còn rất thân với A Q1 nữa nhỉ? Phát huy tinh thần của A Q vô cùng nhuần nhuyễn luôn, thật sự là ra sức chân truyền mà!




(1)A Q: Nhân vật chính của tiểu thuyết “AQ chính truyện”, tác giả Lỗ Tấn. A Q nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ nghĩ "chúng đang đánh bố của chúng". AQ có nhiều tình huống lý luận đến "điên khùng". A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh.


“Mẹ, mẹ nói xem Khương chuyên gia nghĩ gì vậy? Nếu cho nàng ta linh cảm thiết kế đúng như nha đầu đê tiện kia nói, thì tặng cho nha đầu kia hai bộ quần áo là được rồi. Làm gì phải hứa hẹn một năm bốn mùa, một mùa hai bộ không thể thiếu chứ?” Lý Mỹ Nhu tỏ vẻ trong lòng rất ấm ức, một bộ quần áo nàng ta tâm tâm niệm niệm cũng không có được, mà nha đầu quê mùa thô tục kia lại có bốn bộ quần áo mặc luân phiên!


Lý phu nhân vội vàng trấn an con gái: “Nhu Nhi, ngẫm lại xuất thân của Khương chuyên gia, chỉ là một tầng lớp thương nhân buôn bán. Sĩ nông công thương, còn thấp hèn hơn cả nông dân. Mặc dù được tán tụng giống như một đóa hoa, đi lại trong giới phu nhân có thân phận cao quý nhất trong Kinh, chắc chắn trong lòng sẽ tự ti. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một nha đầu có xuất thân không khác nàng ta là mấy, đương nhiên hai người phải tinh tinh tương tích2 rồi!”


(2)Tinh tinh tương tích: Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau.


Lúc này trên mặt Lý Mỹ Nhu mới tan hết mây đen. Đột nhiên, nàng ta giống như nghĩ đến gì đó, vén rèm lên nhìn trái nhìn phải, sau đó nghiêm mặt nói: “Mẹ, lời này cũng không thể nói ở bên ngoài! Thiết kế của Khương đại gia luôn luôn là thứ mọi người theo đuổi và tán tụng. Nếu truyền đến tai nàng ta, nhà chúng ta lại bị Linh Lung tú phường cho vào danh sách khách hàng bị từ chối mua bán đấy! Ngàn vạn lần phải nói chuyện cẩn thận đó!”


“Vẫn là khuê nữ của mẹ suy nghĩ chu đáo! Được, không nói nữa! Sau này hai mẹ con chúng ta chỉ lặng lẽ nói trong nội viện thôi!” Lý phu nhân bỗng nghĩ tới mục đích của chuyến đi hôm nay, thế này cuối cùng là đạt được hay không đạt được nhỉ?


“Nhu Nhi, xem ra trong tương lai thành tựu của Dư Tiểu Thảo này không thể kém hơn Khương Tứ Nương kia. Bây giờ chỉ riêng rau xanh trái cây của mùa đông này đã đủ được các nhà quyền quý nhớ mãi không quên rồi. Nghe nói cà chua bi trong thôn trang của Dương Quận vương gần như đuổi kịp đồ tự tay thiết kế của Khương Tứ Nương, trở thành vốn khoe khoang lúc đãi khách của các quyền quý rồi.”




Lý phu nhân nghĩ đến Phòng phu nhân lớn hơn mình tận bốn năm tuổi, nhìn qua lại chỉ mới hơn ba mươi, làn da mềm mại giống như tiểu cô nương. Nếu thật sự là công hiệu của trà hoa đào kia, một khi Dư Tiểu Thảo dành ra thời gian, làm ra nhiều trà hoa đào một chút, cho dù tặng người khác hay bán ra, cũng chắc chắn được hoan nghênh hơn quần áo Khương Tứ Nương tự mình làm.


Quần áo, tay nghề kém hơn Khương Tứ Nương một chút làm ra cũng chỉ có thể trang trí bề ngoài. Nhưng làn da thì không giống vậy, có quần áo lộng lẫy xinh đẹp bao nhiêu, tôn lên khuôn mặt già như vỏ cây, cũng không mặc ra được một hai phần mười hiệu quả của quần áo. Làn da đẹp rồi, trở nên trẻ trung rồi, cho dù quần áo trong nhà cũng có thể mặc ra cảm giác không giống. Không phải Phòng phu nhân của hôm nay là một ví dụ sao?




Mặc dù trong lòng Lý Mỹ Nhu không phục, nhưng không thể không thừa nhận đây là sự thật. Cà chua bi, mười lượng bạc một hộp nhỏ, bên trong chứa không tới nửa cân cà chua, phủ Thị Lang cũng không phải không ăn nổi. Nhưng người ta là tiêu thụ hạn chế, trong mỗi một cửa tiệm, một ngày chỉ bán ra hai mươi hộp.


Trong Kinh nhiều quyền quý như vậy, còn có những thương gia rất có tiền nữa, một ngày đừng nói khoảng trăm hộp, cho dù gấp mười lần cũng bán hết được! Trong hai tháng này, phủ Thị Lang cũng chỉ giành được một hộp mà thôi. Các chủ tử của phủ Thị Lang cộng lại cũng có mười vị thiếp, còn có tiểu thiếp được cha cưng chiều, một người có thể được chia một trái hai trái đã rất không tệ rồi. Mặc dù nàng ta được cưng chiều ở trước mặt cha mẹ, cũng chỉ được chia nhiều hơn huynh trưởng và các đệ đệ một trái mà thôi.


Cà chua bi kia nhỏ nhắn lung linh, quả cà chua tươi đẹp, đỏ chót khiến người ta yêu thích. Ăn một quả, chua chua ngọt ngọt, nước quả tràn ngập trong miệng, khiến người ta yêu hương vị này ngay lập tức. Nghe nói, cà chua bi chẳng những hương vị ngon, còn rất có lợi cho sức khỏe nữa!


Nghe nói trước đó vài ngày tiểu công chúa trong cung không khỏe, lại không chịu uống thuốc. Dư Tiểu Thảo dâng lên một giỏ cà chua bi nhỏ, sức khỏe của tiểu công chúa không uống thuốc đã tốt như thế! Bây giờ chẳng những khẩu vị tốt, khí sắc cũng rất tốt, người cũng hoạt bát hơn không ít. Lệ phi nương nương ảnh hưởng đến nhà mẹ của nàng ta, nên thái độ với nha đầu đê tiện kia cũng thay đổi không ít.


Chỉ là một đứa làm ruộng, lại có thể khiến biết bao nhiêu quý nhân đối xử bằng ánh mắt khác. Nha đầu đê tiện này cũng quá may mắn rồi! Mặc dù trong lòng Lý Mỹ Nhu vô cùng khinh bỉ Dư Tiểu Thảo này, nhưng nghĩ đến quan hệ lợi và hại trong đó, cảm thấy mình cần phải có quan hệ tốt với người này, nhất định sẽ rất có lợi cho tương lai của nàng ta và nhà nàng ta.


Không cần mẹ khuyên thêm nữa, bản thân nàng ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng vẫn giả vờ ấm ức nói: “Mẹ, người yên tâm đi! Sau này con gái sẽ không lỗ mãng tìm nàng ta gây phiền phức nữa. Nếu nàng ta sẵn lòng, nữ nhi sẽ qua lại xã giao với nàng ta như bạn bè.”


“Đây mới là con gái ngoan của mẹ! Con chịu ấm ức rồi, không phải con đã nhìn trúng vòng tay họa tiết đám mây khảm tơ vàng ở chỗ mẹ từ lâu rồi sao? Trở về mẹ bảo nha hoàn tìm rồi đưa qua cho con!”


Lý phu nhân cảm thấy rất vui mừng vì con gái nhà mình phối hợp. Lý Mỹ Nhu mừng rỡ trong lòng, nhưng lại do dự nói: “Không phải nói cái vòng tay đó chỉ truyền cho con dâu không truyền cho con gái sao? Dường như đại tẩu cũng rất hứng thú với nó ấy!"


“Hừ? Cho nàng ta? Còn không bị đẩy đến nhà mẹ của nàng ta à? Nhu Nhi, tương lai con tuyệt đối đừng giống đại tẩu con, luôn cứ nghĩ giúp đỡ cho nhà mẹ. Tuy gia sản của chúng ta không nhiều, nhưng cũng không đến nỗi cần khuê nữ giúp đỡ sống qua ngày, khiến cho khuê nữ bị nhà chồng xem thường!” Đối với đứa con dâu này, Lý phu nhân xem thường bằng mọi cách. Đều do lão gia, uống rượu say làm gì không làm, cứ phải đồng ý trở thành thông gia với người ta. Giờ thì hay rồi, bỗng dưng nhiều thêm một thông gia nghèo hèn, luôn cứ muốn lấy đồ từ phủ Thị Lang qua đó.


“Mẹ, người nói cái gì vậy!” Nhắc tới hôn sự của mình, Lý Mỹ Nhu xấu hổ đến đỏ cả mặt. Chỉ cần ở lại Kinh thành, với thân phận đại tiểu thư nhà quan tam phẩm của nàng ta, có lẽ tìm được một nhân duyên tốt không phải chuyện khó. Cho nên, ấm ức trong chốc lát thò có là gì? Nhưng mà nàng ta cũng biết, lúc này không phải lúc nhắc đến việc cưới xin. Đều do nha đầu đê tiện Dư Tiểu Thảo kia làm hại đến danh tiếng của nàng ta!


Con ngươi của Lý phu nhân đảo qua đảo lại, nói: “Không biết công thức làm trà hoa đào của nha đầu Dư gia này từ đâu mà ra. Nếu chúng ta có công thức như vậy, đó chắc chắn là đại phát tài!”


Lý Mỹ Nhu nghĩ tới nghĩ lui, nụ cười trên khóe miệng sâu hơn mấy phần, nhẹ giọng nói: “Mẹ, công thức có thể khiến phụ nữ trở nên trẻ trung, nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn khiến người ta chạy theo như vịt! Gia đình có quyền thế lớn hơn Phòng tướng quân ở trong Kinh rất nhiều! Mẹ nói xem, nếu truyền chuyện này ra ngoài, quan lục phẩm xuất thân nông nữ kia có thể giữ được công thức của nàng ta không?” D





“Ý của con là?” Lý phu nhân ngạc nhiên nhìn con gái nhỏ nhà mình, ánh mắt tàn nhẫn và dáng vẻ dữ tợn kia, khiến bà ta cảm thấy xa lạ. “Rất đơn giản! Con không chiếm được, cũng không cho nha đầu đê tiện kia chiếm được! Cho dù công thức này rơi vào tay ai, cũng tốt hơn trong tay nha đầu đê tiện kia!” Lý Mỹ Nhu nghiến răng nghiến lợi nói.


Không lâu sau, tin tức trong tay Dư đại nhân mới nhậm chức có công thức khiến phụ nữ trở nên trẻ trung xinh đẹp lan truyền trong Kinh thành. Trong khoảng thời gian ngắn, sóng ngầm mãnh liệt. Phòng phu nhân trở nên bận rộn, người đến hỏi thăm tin tức nhiều vô số kể.


Sau khi nhận được tin tức, Dương Quận vương đã ngửi ra mùi âm mưu. Gần đây hắn nhận việc, thật sự không thể phân thân được, bèn phái hai thị vệ võ công cao cường cho Dư Tiểu Thảo, dặn dò lúc tiểu nha đầu lui tới hoàng trang nhất định phải dẫn hai người theo. Vẫn không yên tâm, lại phái thêm hai nha hoàn biết võ công bảo vệ bên người. Cuối cùng, thậm chí ngay cả Lưu tổng quản cũng bị phái đến bên cạnh Dư Tiểu Thảo, nói là giúp đỡ quản lý công việc của lều lớn rau quả trong thôn trang lúc hắn không ở đây. Thật sự nói trắng ra chính là bảo vệ trá hình.


Dư Tiểu Thảo cũng không kiểu cách, nhận hết toàn bộ người được đưa tới. Trong Kinh càng truyền càng quái dị, nói Dư Tiểu Thảo có thể nghịch chuyển vụ mùa, trồng ra rau xanh dựa quả trái mùa, có năng lực phản tự nhiên, làm người ta cải lão hoàn đồng! Nếu nói có thể biến người ta thành trẻ trung xinh đẹp chỉ có thể kích động trái tim của một vài phu nhân yêu cái đẹp thôi. Nhưng cải lão hoàn đồng thì sẽ càng khiến nhiều người động lòng hơn. Trẻ mãi không già là thứ quân vương các triều đại theo đuổi mà không được, huống chi là quan lại và dân chúng chứ?


Trong khoảng thời gian ngắn, Dư Tiểu Thảo trở thành miếng thịt thơm ngon nhất, đi đến đâu cũng có người như hổ rình mồi. Cũng may có hai đại cao thủ là thị vệ nhất đẳng của phủ Tĩnh Vương đi theo bên người, còn có Lưu tổng quản thâm sâu không lường được bên cạnh Dương Quận vương đi theo, khiến rất nhiều người đều tạm ngừng suy nghĩ.


Luồng gió này cũng thổi vào trong hoàng cung. Một vài phi tử được cưng chiều thổi gió bên gối đến tại Hoàng thượng, ngay cả Hoàng hậu cũng coi trọng chuyện này mấy phần.


20:19 sstruyen.vn “Hoàng thượng, ngài nói xem trên thế giới này thật sự có phương thuốc có thể cải lão hoàn đồng sao?” Hoàng hậu nương nương nhìn khuôn mặt trong gương đã không còn tươi trẻ giống như mấy năm trước nữa, nhẹ giọng hỏi.


Chu Quân Phàm cười ha hả, nói: “Nàng ấy, còn là mẫu nghi thiên hạ đấy! Sao cũng tin lời đồn nhảm của mấy người không có kiến thức kia chứ? Cải lão hoàn đồng, nếu thật sự có phương thuốc như vậy, Hoàng đế của các triều đại có thể bỏ qua sao? Nàng từng nghe triều đại nào xuất hiện người trẻ mãi không già chưa? Hơn nữa, Phỉ Nhi nàng cần phải dùng đến thuốc cải lão hoàn đồng làm gì? Nhìn khuôn mặt này một chút xem, giống y như mười tám vậy. Còn trẻ nữa, có lẽ trẫm sẽ nhiều thêm một khuê nữ rồi!


Hoàng hậu nương nương bị lời ngon tiếng ngọt của hắn ta nói đến mở cờ trong bụng, lại cố hết sức khống chế khóe miệng đang cong lên, sẵng giọng: “Nói cái gì vậy? Để người ta nghe thấy sẽ chê cười đấy!”


Nói tới trẻ trung, một người sắp ba mươi như nàng ấy chắc hẳn không xinh đẹp được bằng mấy tiểu quý nhân tiểu tần phi mười bảy mười tám tuổi mới vào cung kia. Nhưng mà, Hoàng thượng không phải loại người ham muốn mới mẻ, lên ngôi đã bảy tám năm rồi, trong cung cũng chỉ thêm bốn năm người mới mà thôi. So với hậu cung ba nghìn giai lệ của triều đại trước, đây tính là gì chứ?


Nàng ấy và Hoàng thượng coi như thanh mai trúc mã lớn lên, phi tần khác có được cưng chiều bao nhiêu cũng không thể vượt qua nàng ấy. Cho dù làn da của nàng ấy không tươi sáng như lúc vừa gả cho Hoàng thượng, giọng nói cũng không trong trẻo như khi đó, nhưng tình nghĩa của Hoàng thượng với nàng ấy không hề bớt đi một phần. Nàng ấy nên rất thỏa mãn rồi!


Nàng ấy và Hoàng thượng coi như thanh mai trúc mã lớn lên, phi tần khác có được cưng chiều bao nhiêu cũng không thể vượt qua nàng ấy. Cho dù làn da của nàng ấy không tươi sáng như lúc vừa gả cho Hoàng thượng, giọng nói cũng không trong trẻo như khi đó, nhưng tình nghĩa của Hoàng thượng với nàng ấy không hề bớt đi một phần. Nàng ấy nên rất thỏa mãn rồi! Cho dù nói với mình vô số lần, Hoàng hậu cao quý, cần gì so đo với những phi tần dựa vào nhan sắc để hầu hạ người khác kia?