Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 290-291




Chương 290


"Nếu khách quý từ xa tới đã đưa ra yêu cầu, đương nhiên người làm chủ như bọn ta phải thỏa mãn rồi! Tiểu Thạch Đầu, gọi Phương Bình, xách thùng nước lên, chúng ta đi mò ốc đồng!" Đương nhiên Dư Tiểu Thảo khá coi trọng vị khách đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế vương giả này.Ai biết rốt cuộc tính tình của Thế tử Tĩnh Vương này như thế nào! Mặc dù hắn luôn cười híp mắt, nhưng lại khiến nàng hoảng sợ từ trong đáy lòng.

Có một loại người gọi là con hổ biết cười, có thể cười chém đầu người đấy.

Loại người này, đáng sợ hơn tiểu Quận vương suốt ngày đen mặt nhiều.

Mặc dù tiểu Quận vương người ta nóng nảy một chút, nói chuyện ác ý một chút, nhưng chưa bao giờ thật sự nổi giận trước mặt nàng.

Cho dù bị nàng chọc giận đến phùng mang trợn mắt, cũng chưa trị tội nàng bao giờ.

Có lẽ tiểu Quận vương thuộc loại người khẩu xà tâm phật nhỉ?Nếu như nàng gặp được Dương Quận vương giết người không chớp mắt trước kia chắc chắn sẽ không cho là như vậy nữa! Danh hiệu "Diêm vương mặt lạnh" cũng đâu phải tự nhiên mà có.

Chu Tuấn Dương cũng chỉ có thể cho phép tiểu nha đầu nàng làm mưa làm gió trên đầu hắn thôi!Chu Tuấn Dương thấy dáng vẻ chân chó của Dư Tiểu Thảo với Hoàng thượng, trong lòng nghẹn một cỗ khí, tức giận nói: "Tại sao hắn nói muốn ăn, ngươi lập tức làm cho hắn, ngươi xem lời của gia như đánh rắm hả?"Dư Tiểu Thảo làm ra vẻ làm người phải linh hoạt nhanh nhẹn: "Thế tử Tĩnh Vương là khách, đương nhiên phải lấy lễ đối đãi.""Chẳng lẽ ta thì không phải khách sao?" Chu Tuấn Dương chỉ chóp mũi của mình, nặng nề chất vấn.Dư Tiểu Thảo bĩu môi nói: "Ngươi thì coi là khách gì? Bữa nào cũng tới ăn ké uống ké, nếu thật sự cung kính với ngươi như khách, còn không mệt chết ta sao? Được rồi, dẫn ngươi đi mò ốc đồng, thể nghiệm một chút vui vẻ khi lao động, có đi hay không?""Không đi!" Chu Tuấn Dương kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác, lỗ mũi hướng lên trời hừ lạnh một tiếng nói, "Gia gọi thức ăn không làm, còn sai gia làm việc cho ngươi.

Không có cửa đâu!"Một lớn một nhỏ hai người cãi vã đã thành thói quen rồi, người Dư gia đã sớm chết lặng, nên làm gì thì làm cái đó.

Chu Quân Phàm thì lại háo hức nhìn hai người.

Tiểu đường đệ này bình thường cực kỳ lạnh lùng xa cách, tích chữ như vàng, đối diện với Hoàng thượng hắn cũng trưng cái vẻ mặt lạnh lùng.


Không nghĩ tới Diêm Vương mặt lạnh còn có một mặt ngây thơ trẻ con như vậy, vì một đ ĩa ốc đồng xào cay mà cãi với người ta đến mặt đỏ tía tai.

Chậc chậc chậc! Thật là mở rộng tầm mắt!"Nhị tỷ, tiểu Quận vương, có đi mò ốc đồng không vậy?" Tiểu Thạch Đầu cạn lời nhìn hai người ngây thơ này không ngừng ngươi tới ta đi, nhìn nhìn sắc trời, nếu còn không ngăn lại, chỉ sợ buổi trưa sẽ không được ăn ốc đồng xào.Dư Tiểu Thảo trả lời một tiếng, cho Chu Tuấn Dương một cái ót: "Đi hay không thì tùy! Ngươi đợi trong viện đi! Thế tử đại nhân, ngài có hứng thú đi xem bọn ta mò ốc đồng không?"Chu Quân Phàm đã sống hai kiếp người đều chưa từng thể nghiệm niềm vui nhà nông, hiếm khi xuất cung một lần, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này.Dư Tiểu Thảo dẫn hai đứa em trai, cầm thùng nhỏ, săn sóc "Thế tử Tĩnh Vương" đi đến hậu viện.

Trong hậu viện cũng trồng đầy rau, giữa vườn rau có một đường mòn bằng đá thông tới cửa sau.

Sau khi mở cửa ra, đi chưa tới hai bước là đến bên cạnh hồ nước.Cái hồ này rất lớn, nước hồ xanh biếc như ngọc bích.

Xa xa, một bầy vịt đang vui sướng bơi lội trong nước, thỉnh thoảng phát ra tiếng "cạp cạp".

Tiền Vũ thả vịt ở bên hồ thấy Tiểu Thạch Đầu và Lưu Phương Bình, vắt chân lên cổ chạy tới.Thấy hai cậu bé xách thùng nước trong tay, Tiền Vũ càng vui vẻ hơn, kêu lên: "Tiểu Thạch Đầu, các ngươi muốn bắt cá nhỏ sao? Ta cũng tới giúp!"Tiểu Thạch Đầu quơ quơ thùng nhỏ trong tay, cười nói: "Không phải! Nhị tỷ dẫn bọn ta đi mò ốc đồng, buổi trưa nhà bọn ta xào ốc đồng ăn!"Tiễn Vũ chép chép miệng, nói: "Ốc đồng xào cay của Tiểu Thảo rất ngon! Ta mò ốc đồng rất giỏi, để ta giúp ngươi!"Ba đứa bé ăn nhịp với nhau, tay trong tay chạy đến bờ hồ, cong mông mò ốc đồng.

Có lẽ vì hạn hán, mực nước trong hồ rất thấp, mấy đứa bé cuốn ống quần lên, dẫm lên bùn lầy bên hồ, tay nhỏ bé cẩn thận mò ven hồ."Ta mò được một con lớn!" Giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Tiểu Thạch Đầu vang lên, giơ cánh tay nhỏ bé lên, rõ ràng là một con ốc đồng lớn khoảng trứng chim bồ câu."Ta cũng mò được!" Lưu Phương Bình không chịu yếu thế, đưa ốc đồng mình bắt được tới trước mặt Tiểu Thạch Đầu, so với cậu bé xem ai lớn hơn.

Cho dù ai lớn ai nhỏ cũng sẽ không khó chịu, tiếng cười tạo nên từng đợt gợn sóng bên trên mặt hồ.Dư Tiểu Thảo tìm một dốc nghiêng khá bằng phẳng ở ven hồ, lót một tầng cỏ khô lên trên, nói với "Thế tử Tĩnh Vương": "Thế tử đại nhân, ngài ngồi nghỉ ở đây một lát.

Trong hồ có không ít ốc đồng, bọn ta nhiều người, trong chốc lát là có thể mò đủ để ăn một bữa trưa!"Nàng xắn tay áo lên, đi tới bờ hồ, cẩn thận xuyên qua nước hồ tìm bóng dáng của ốc đồng.

Kiếp trước sau khi cha mẹ qua đời, vì để đổi món cho em trai và em gái, nàng đã đến vùng nước nông mò ốc không ít lần, rất có kinh nghiệm!Nhìn bóng dáng mơ hồ trong nước, nàng xuống tay cực kỳ chính xác, chưa bao giờ bắt hụt.


Thùng nước trong tay nàng nhanh chóng xuất hiện một tầng ốc đồng lớn nhỏ không giống nhau.Chu Tuấn Dương yên lặng đi tới phía sau bọn họ cũng bị tiếng hoan hô liên tục của mấy đứa bé hấp dẫn, trong lòng ngứa ngáy, bèn học theo dáng vẻ của bọn nhỏ, cởi giày đi mò ốc.Dư Tiểu Thảo không nhịn được oán giận hắn: "Không phải ngươi không muốn đi mò ốc sao? Thầm đi theo làm gì?”"Gia vui vẻ, gia tình nguyện! Ngươi quản được sao?" Dáng vẻ kiêu ngạo của Chu Tuấn Dương giống hệt con mèo vàng nhỏ kia của Dư Tiểu Thảo.

Dư Tiểu Thảo bĩu môi một cái rồi cười trộm.Mò ốc đồng không phải chuyện cần kỹ thuật cao, Chu Tuấn Dương nhanh chóng quen tay, mò được một ít ốc đồng lớn một chút còn đắc ý khoe trước mặt Dư Tiểu Thảo.

Dư Tiểu Thảo lập tức lấy một con lớn hơn từ trong thùng của mình, dương dương đắc ý toét miệng cười.Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của mấy đứa nhỏ, Chu Quân Phàm ngứa ngáy trong lòng, hắn cởi giày ra lúc đang muốn xuống nước thì bị thị vệ thiếp thân ngăn cản: "Hoàng thượng, xin nghĩ lại!""Nghĩ lại cái gì mà nghĩ lại! Ta còn nghĩ đi nghĩ lại rất kỹ rồi! Nước cạn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì? Ai muốn ngăn trẫm, trẫm sẽ ném người đó vào trong hồ cho vịt ăn!" Chu Quân Phàm ném quạt xếp trong tay về phía thị vệ thiếp thân.

Thấy hắn ta đón lấy cây quạt yêu thích của mình, mới chân trần lội xuống nước.Nước hồ mùa hè được nắng chiếu trở nên ấm áp, dưới chân không lạnh chút nào.

Chu Quân Phàm học theo dáng vẻ của mấy đứa bé, thả tay vào trong nước mò tới mò lui! Ơ, mò được một con rồi! Hắn còn chưa kịp vui vẻ, đưa tay lên khỏi mặt nước nhìn một cái, thì ra là một viên đá nhỏ.

Nụ cười trên mặt lạnh xuống, Chu Quân Phàm lại cắm đầu mò.Mấy thị vệ thiếp thân của hắn nơm nớp lo sợ khom người bảo vệ bên cạnh hắn, rất sợ hắn trượt rồi rơi vào trong hồ...Đang lo lắng, chỉ nghe "bùm" một tiếng, nước văng khắp nơi.

Bọn nhỏ cười ầm một trận.

Chu Quân Phàm ngẩng đầu nhìn sang, không nhịn được cười đến không đứng dậy nổi.

Thì ra, tiểu đường đệ lạnh lùng của hắn đang đặt mông ngồi trong nước, dáng vẻ ngơ ngác, rất thú vị!Có lẽ bởi vì cười quá lớn, đột nhiên Chu Quân Phàm cảm thấy thân thể lung lay, hai cánh tay nghiêng về sau vẫn không giữ được thăng bằng, mắt thấy sắp phải ngã xuống hồ.

Thị vệ bảo vệ hai bên trái phải lanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay của hắn, kéo hắn lên trên bờ.Chu Quân Phàm sợ bóng sợ gió một trận, lúc muốn xuống nước mò ốc lần nữa, mấy thị vệ thiếp thân nói gì cũng không chịu.

Khuyên can mãi, cuối cùng cũng khuyên được Hoàng thượng ngồi yên.

Bọn thị vệ cũng đổ mồ hôi đầy người, nếu như khi nãy Hoàng thượng thật sự rơi xuống nước, chắc chắn trở về bọn họ sẽ bị phạt.

Haiz! Chuyện bảo vệ Hoàng thượng thật sự không phải cho người làm mà!Chưa tới một giờ, thùng nhỏ trong tay ba chị em Tiểu Thảo đều đầy.

Tiểu Thảo còn thừa dịp không có ai chú ý bắt không ít cá nhỏ, chuẩn bị gói về chiên ăn.

Vừa xốp vừa giòn, hương vị rất ngon!Trở lại viện trạch lần nữa, Dư Tiểu Thảo đổ ốc vào trong một chậu gỗ lớn, đổ đầy nước sạch vào chậu, sau đó vẩy chút muối lên trên, còn lén nhỏ chút nước linh thạch pha loãng.

Làm như vậy, có thể tăng nhanh tốc độ ốc nhả bùn cát.Dư Tiểu Thảo lại hái một ít rau buổi sáng không phun thuốc trong vườn rau.

Suy đi nghĩ lại, còn lấy một ít châu chấu đông lạnh trong hầm đất ra, quyết định chuẩn bị cho "Thế tử Tĩnh Vương” một ít món hắn chưa từng gặp, càng đừng nói tới đã ăn rồi.Buổi trưa, một bát lớn ốc đồng xào đo đỏ được bưng lên.

Bởi vì tất cả ốc đồng Tiền Vũ mò được đều đưa cho Tiểu Thạch Đầu nên Dư Tiểu Thảo bảo em trai đưa đến Tiền gia một bát nhỏ.

Nếu đã đưa cho Tiền gia, nhà của Chu San Hô có quan hệ tốt hơn cũng không thể thiếu, cho nên cũng đưa một bát.

Tặng cho đông gia rồi tặng cho tây gia, cuối cùng chỉ còn lại một chậu thế này!Chu Quân Phàm nếm thử một con, lập tức tìm được cảm giác ăn ốc uống bia của kiếp trước.


Ốc đồng thơm thơm cay cay, kết hợp với một ngụm bia lạnh, hương vị kia khỏi phải nói sảng khoái bao nhiều.

Đáng tiếc, hắn học sản xuất tàu thuyền, không biết kỹ thuật làm bia.

Muốn uống bia chỉ có thể ở trong mơ thôi!Thức ăn bữa trưa rất phong phủ.

Có "thịt heo chưng miến" Chu Tuấn Dương gọi, thịt heo béo mà không ngán, miến lóe lên ánh sáng trong suốt, làm người ta nhìn một cái đã rất thèm ăn.Còn có một đ ĩa cá nhỏ chiên.

Dư Tiểu Thảo đặc biệt lựa cá nhỏ chỉ dài cỡ ngón trỏ, xử lý xong thì phủ lên một tầng bột mì có bỏ thêm gia vị, để vào dầu rán thành màu vàng kim.

Xương bên trong cá nhỏ cũng chiên giòn, nhai trong miệng thơm thơm giòn giòn, ăn cực kỳ ngon.Nàng còn cắt một đ ĩa tai heo kho, một đ ĩa thịt đầu heo.

Những thứ này là lúc Liễu thị nhìn thấy có khách quý, trong nhà không chuẩn bị thức ăn gì ngon, cho nên đặc biệt lấy đầu heo trong hầm băng ra xử lý, rảnh rỗi kho lên khi bọn nhỏ đi mò ốc.

Bây giờ, tay nghề kho thịt đầu heo của Liễu thị đã có xu thế trò giỏi hơn thầy rồi, hương vị không hề thua kém Dư Tiểu Thảo nấu.Ngoài ra, còn có mấy đ ĩa cải xanh dầu hào, cải xà lách dầu hào, rau diếp thơm sốt tỏi xanh biếc, sắc hương vị đều đủ, khiến mấy thị vệ đều nhịn không được cứ liếc mắt về phía đồ ăn.Đặc biệt nhất là một đ ĩa châu chấu rán vàng.

Dáng vẻ nhìn rất đáng sợ, nhưng thật ra còn thơm hơn cá nhỏ chiên, có loại cảm giác giống tôm rán giòn.

Lúc mới bắt đầu, Chu Quân Phàm không dám ăn, nhưng thấy mấy đứa trẻ Dư gia liên tục bỏ vào miệng, nhai đến giòn rồm rộp.

Ngay cả đường đệ Chu Tuấn Dương của hắn cũng ăn liên tiếp mấy con.Dư Tiểu Thảo thấy vẻ mặt xoắn xuýt vừa muốn nếm thử, vừa không muốn gắp lên của "Thế tử Tĩnh Vương", vội vàng gắp một con có hạt để vào bát của Chu Quân Phàm, cười nói: "Thế tử đại nhân, hạt bên trong con châu chấu này còn ngon hơn cả gạch cua nữa, ngài có thể nếm thử xem, nếu không hợp khẩu vị thì nhả ra là được!".

Chương 291


Kiếp trước, Chu Quân Phàm cũng không phải sống trong nhung lụa, hắn đã ăn nhộng rồi, cũng từng ăn ve sầu rán, đối mặt với châu chấu cũng không lộ ra vẻ ghê tởm chán ghét như rất nhiều quan to quý nhân khác. Hắn gắp một con châu chấu đã bị cắt cánh lên, cẩn thận ngắm nghía một lát, vừa muốn bỏ vào miệng. Một thanh niên mặt trắng, mặt mũi tuấn tú vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Chủ tử, để nô tài ăn thử trước?”

Kiếp trước Dư Tiểu Thảo đã xem không ít tiểu thuyết, biết trước khi Hoàng thượng dùng cơm sẽ có thái giám thử độc. Chẳng lẽ bên cạnh Thế tử Tĩnh Vương cũng có thái giám như vậy? Nàng tò mò quan sát thanh niên này, làn da rất nhẵn bóng vô cùng mịn màng, ngay cả lông tơ cũng có thể nhìn thấy, ngũ quan rất thanh tú. Tuy không có vẻ tuấn tú như Thế tử Tĩnh Vương và tiểu Quận vương, nhưng nếu nhìn một mình cũng có thể xem là một tiểu mỹ nam.

Vóc người của hắn ta thẳng tắp, không giống người làm thái giám, bởi vì luôn phải khom lưng khuỵu gối, đi bộ luôn có chút cảm giác khom ngực gù lưng. Thái độ của người này cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, không giống vẻ mặt vẫn luôn mang theo nịnh hót của thái giám. Nếu như để nàng nói ra một điều duy nhất không phù hợp chính là, giọng nói của người này rất dịu dàng, cũng không giống giọng nói the thé cao giọng của thái giám trong ti vi.

Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu đang ch ảy nước miếng nhìn chằm chằm Tô Nhiên, không nhịn được nhíu mày. Tô Nhiên có gì dễ nhìn? Có dễ nhìn bằng gia không?

"Dư Tiểu Thảo, ngươi nhìn cái gì vậy!" Trong lòng Chu Tuấn Dương bực bội một trận, không nhịn được lên tiếng cắt ngang hứng thú quan sát dạt dào của nàng.

Nghe thấy giọng nói của Chu Tuấn Dương, chủ tớ Chu Quân Phàm và Tô Nhiên đều chuyển mắt nhìn về phía Dư Tiểu Thảo. Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt của Dư Tiểu Thảo và Tô Nhiên chạm vào nhau. Dư Tiểu Thảo lập tức ngại đến mặt đỏ ửng, trợn mắt nhìn tiểu Quận vương một cái, nàng khách sáo cười cười với Tô Nhiên, nói: "Khí chất tản ra từ trên người vị tiên sinh này khiến cho ta nghĩ tới tu trúc (cây trúc dài) giữa núi, vô tình thất thần trong chốc lát."

Chu Quân Phàm cười ha ha nói: "Tiểu nha đầu thật tinh mắt, ta cũng cảm thấy Tô Nhiên rất có làn gió quân tử, xứng với cái tên Tu Trúc. Tô Nhiên, gia ban cho ngươi một chữ, cứ gọi là Tu Tề đi!

"Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ! Chủ tử, Tô Nhiên chỉ là một tên tàn phế, thật sự không gánh nổi cái tên này." Trong lòng người đàn ông nào không có ước mơ làm anh hùng? Đáng tiếc lúc thời thơ ấu, vì để cho cả nhà có thể sống được năm thiên tai, ước mơ của hắn ta đã tan vỡ trong cửa cung rồi.

May là hắn ta được phục vụ cho một chủ tử sáng suốt, kéo hắn ta cùng nhau đi học, cùng nhau luyện võ, cùng nhau thảo luận kế hoạch trị quốc, trước giờ đều chưa từng coi thường hắn ta. So với mấy người bị mấy lão thái giám phía trên chèn ép tới không ngóc đầu lên được, bị làm dê con thế tội, hoặc là bị hạ thấp tôn nghiêm trong cửa cung, hắn ta thật sự rất may mắn.

Chu Quân Phàm trừng mắt, vỗ bàn nói: "Gia nói làm được thì ngươi làm được! Tô Nhiên, ngày thường gia đã khuyên răn ngươi thế nào? Thân thể không hoàn chỉnh thì sao chứ, tự ái, tự trọng, tự tin, mới là đàn ông tốt! Tô Nhiên, dựa vào học vấn và thân thủ của ngươi, nếu thả ra ngoài chắc chắn là văn có thể trị quốc, võ có thể giữ nước. Ngươi không hề thua kém bất cứ ai cả! Ai nói ngươi không gánh nổi cái tên này, bảo người đó đến tìm gia!"

Đối với chủ tử vừa là thầy vừa là chủ vừa là bạn này, Tô Nhiên chỉ có thể chân thành bầu bạn, báo đáp bằng tình nghĩa chân thành nhất. Nếu như chủ tử cần, cho dù hắn ta có tan xương nát thịt, xông vào núi đao biển lửa cũng không chút do dự!

Trong lòng Dư Tiểu Thảo có chút thương tiếc. Một người tốt đẹp biết bao lại thật sự là một thái giám! Mặc dù rất không giống với người khác, nhưng dù sao cũng không thể xem là đàn ông thật sự! Xã hội cũ đại gian đại ác, tập tục xưa của cung đình đại gian đại ác!

Tô Nhiên còn muốn nói gì nữa, đột nhiên vẻ mặt dịu dàng của hắn ta khẽ thay đổi, hắn ta cảm thấy cả người đều ngứa ngáy, giống như bị côn trùng đốt vậy. Hắn ta cố nhịn một lát, cuối cùng không nhịn được nữa đưa tay gãi gãi cổ. Trên cổ, trên cánh tay phải, còn có trên thân thể bị che giấu của hắn ta, nổi lên rất nhiều mụn nước lớn.


"Chủ tử, châu chấu này không thể ăn!" Tô Nhiên ngăn lại động tác bỏ châu chấu vào miệng của Chu Quân Phàm, trên người ngứa ngáy không chịu nổi khiến mặt hắn ta đỏ lên.

Dư Tiểu Thảo nhanh mắt nhìn thấy mụn nước lớn trên cổ hắn ta, sợ hãi kêu lên một tiếng nói: "Tô tiên sinh, ngươi bị dị ứng rồi! Châu chấu không dễ ăn, rất dễ bị dị ứng! Ta đi phối chế nước thuốc cho ngươi trước, ngươi đợi một lát!"

Lúc đầu Chu Quân Phàm thấy vẻ mặt Tô Nhiên cực kỳ khó chịu thì có chút căng thẳng, vừa nghe Dư Tiểu Thảo nói như vậy, đã lập tức không có lương tâm cười rộn lên: "Thì ra Tô Nhiên dị ứng châu chấu! Ta đoán có lẽ mấy loại thức ăn như nhộng, ve sầu ngươi cũng không thể ăn luôn! Ve sầu rán thơm biết bao nhiêu! Đáng tiếc, đáng tiếc!"

Dư Tiểu Thảo vào phòng lấy một bình nhỏ ra, thành phần chủ yếu bên trong là nước linh thạch, những thành phần khác đều là chút thảo dược ngăn ngứa giảm nhiệt. Nàng đưa cái bình cho Tô Nhiên, nói: "Uống một nửa, một nửa bôi ngoài da, có hiệu quả rất nhanh. Tiểu Thạch Đầu, dẫn Tô tiên sinh vào phòng đệ đi, mấy chỗ hắn không với tới ở sau lưng, đệ cũng giúp bôi một chút!"

Lúc nhìn thấy Tô Nhiên đi theo Tiểu Thạch Đầu đến tây gian, Chu Tuấn Dương gắp một con châu chấu, nhai rồm rộp ngon lành, miệng nói: "Thật là yếu ớt, ăn có con châu chấu cũng xảy ra chuyện! Gia ăn nhiều như vậy, không phải chả có chuyện gì sao?"

Chu Quân Phàm biết nếu không có thuốc dị ứng, có lẽ cũng không phải vấn đề gì lớn. Huống chi Tô Nhiên chỉ ăn một con châu chấu thôi. Hắn thấy tiểu đường đệ ăn ngon lành như vậy, cũng gắp một con châu chấu béo mập bỏ và miệng nếm thử. Quả nhiên, hương vị rất ngon, giống như tôm chiên xù của KFC vậy, thơm thơm giòn giòn ăn rất ngon!

Nhưng hợp với khẩu vị của hắn nhất chính là bát ốc đồng xào cay cực kỳ đủ vị kia. Lấy tay cầm lên một con, để ở bên miệng dùng sức hút một cái, nước và thịt ốc bên trong đều bị hút vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai mấy cái, hương vị thơm cay kia làm hắn khó mà quên được.

Cả bữa cơm, một bát ốc đồng xào cay bị hắn tiêu diệt một nửa, cũng ăn không ít châu châu rán và thịt heo chưng miến, biết bụng không thể chịu được thêm nữa, Chu Quân Phàm mới dừng đũa lại.

Xoay xoay tròng mắt, Chu Quân Phàm chỉ miến trong đ ĩa nói: "Miến này ăn thật ngon, là Tiểu Thảo tự làm sao?"

Tiểu Thạch Đầu vốn thấy khách là "Thế tử Tĩnh Vương" thân phận cao quý như vậy, lúc đầu còn có chút gò bó, sau đó thấy khách quý rất hiền lành, nhìn qua còn dễ ở chung hơn tiểu Quận vương thì lập tức thả lỏng. Cậu bé nghe vậy thì cười cười nói: "Miến của nhị tỷ ta làm không đều, xấu ơi là xấu. Miến này đều lấy về từ xưởng của Chu tam thiếu!"

"À? Nói như vậy, Tiểu Thảo thật biết làm miến sao?" Chu Quân Phàm có ý đồ riêng hỏi một câu.

Tiểu Thạch Đầu mặt mày hớn hở nói: "Nhị tỷ của ta rất lợi hại! Miến còn là do nhị tỷ dạy công nhân của Chu tam thiếu làm đấy! Nhị tỷ của ta còn biết làm gà quay, hoa vịt quế, vịt quay, hương vị còn chính cống hơn cả Trân Tu Lâu nữa! Nếu Thế tử đại nhân không vội hồi Kinh, có cơ hội có thể nếm thử tay nghề của nhị tỷ một chút. Sau khi viện trưởng của bọn ta được ăn thức ăn nhị tỷ nấu, đã không quen ăn thức ăn của tửu lâu nữa. Nói những thứ kia đều là “đồ ăn cho heo”!"

Chu Quân Phàm càng chắc chắn thân phận xuyên không của Dư Tiểu Thảo, hắn chép chép miệng, nói: "Nếu giống như ngươi nói, gia đã ăn “đồ ăn cho heo” hai mươi bảy năm rồi đó!”

Ăn đồ ăn cho heo, vậy chẳng phải trở thành heo sao? Tiểu Thạch Đầu đâu dám đáp lời, ném ánh mắt cầu cứu về phía nhị tỷ.


Dư Tiểu Thảo nhận được tín hiệu nhờ giúp đỡ của em trai nhỏ, hung hăng trợn mắt nhìn cậu bé một cái, xem đệ còn dám đắc ý không? Nói nhiều sẽ sai, không nói điều trái, học vấn học được đều ném vào trong bụng chó rồi à?

Nàng cười cười quay sang "Thế tử Tĩnh Vương" nói: "Đầu bếp nổi danh trong thiên hạ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tùy tiện kéo một người ra, tài nấu nướng cũng có thể bỏ xa dân nữ mười tám dặm. Đệ đệ nhà ta chỉ là của mình mình quý, mèo khen mèo dài đuôi thôi! Thế tử đại nhân ngài tùy tiện nghe thôi, đừng chấp nhặt với đứa bé!"

Lúc này Tô Nhiên đã đi ra từ Tây gian, mụn nước trên cổ vẫn còn, nhưng mà giống như đã không còn ngứa nữa, vẻ mặt lại trở về vẻ tao nhã.

Chu Quân Phàm trêu ghẹo nói: "Tô Nhiên, hương vị của châu chấu rán rất khá, đáng tiếc ngươi không có lộc ăn! Cũng may gia không bị dị ứng châu chấu, ăn thật đã nghiền."

Dư Tiểu Thảo cười nói: "Cũng không phải là không thể ăn! Ta có làm mấy vại tương châu chấu, ăn châu chấu đã lên men sẽ không bị dị ứng! Nếu Tô tiên sinh cảm thấy hứng thú, lúc hồi Kinh có thể mang theo một vại, lúc ăn có thể xào với dầu một chút, rất hợp để ăn với cơm!"

Chu Tuấn Dương nghe vậy, ở một bên chua xót nhỏ giọng nói: "Không có lương tâm! Lần trước gia hồi Kinh cũng không nói cho ta mang theo một vại? Hai xe lương thực kia của gia đều dùng cho chó ăn rồi!"

Dư Tiểu Thảo chống hai tay, giống như trái ớt nhỏ hung dữ với hắn: "Nói cái gì vậy! Nếu như ngươi tâm không cam tình không nguyện đưa tới đây, vậy cứ đem về đi! Không có hai xe lương thực kia của ngươi, nhà ta còn có thể chết đói sao? Lần trước lúc ngươi đi, tương châu chấu vẫn chưa lên men xong, sao để ngươi mang về được?"

Chu Tuấn Dương vừa nghe là vì tương châu chấu vẫn chưa làm xong chứ không phải đối xử đặc biệt, trong lòng lập tức thoải mái hơn một chút. Hắn giương mắt nhìn tư thế giống như cái bình trà của Dư Tiểu Thảo, tiếp tục nhỏ giọng càu nhàu: "Chỉ biết gắt gỏng với gia! Lúc nói chuyện với người khác thì đều câu chữ nhẹ nhàng tinh tế, nụ cười uyển chuyển, vừa tới lượt gia thì có thể cay chết người!"

Dư Tiểu Thảo vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Đó không phải vì xem ngươi như người trong nhà, nên mới có thể không khách sáo như sao? Hơn nữa, cũng bởi vì tính tình của tiểu Quận vương ngươi tốt, ta mới dám làm càn trước mặt ngươi đó chứ!"

Chu Quân Phàm ngồi một bên cực kỳ thích thú nhìn hai người náo nhiệt, chỉ thiếu không lấy một đ ĩa hạt dưa cắn tại chỗ thôi. Vừa nghe Dư Tiểu Thảo nói như vậy, hắn thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Tính tình của Dương Quận vương tốt? Thật đúng là trò đùa của cả thiên hạ mà! Danh hiệu Diêm Vương mặt lạnh chẳng lẽ là tin đồn vô căn cứ? Thằng nhóc này vừa điên lên là sẽ mất hết tính người, thiên vương lão tử có tới, hắn cũng đánh không tha. Mấy tên ăn chơi trác táng từng trêu chọc hắn trong Kinh, đứa nào không bị hắn đánh đến kêu cha gọi mẹ đâu. Tiểu đường đệ này từ nhỏ đến lớn đã gây họa không ít, một người khiến người khác đau đầu thế này, lại được người khác khen là tính tình tốt? Dư Tiểu Thảo, ngươi mù sao?

Còn Chu Tuấn Dương được Dư Tiểu Thảo xem là “người trong nhà” thì lại toàn thân sảng khoái, khó chịu trong lòng cũng vì mấy lời này mà tan thành mây khói trong nháy mắt. Tiểu nha đầu này nói đúng, con người ở trước mặt người mà mình tin tưởng thân thiết nhất mới có thể tùy ý làm bậy. Tiểu nha đầu tinh ranh giống như hồ ly, đương nhiên hiểu rõ ai đối xử tốt với nàng, nên thân thiết với ai!

Chu Quân Phàm mới lạ nhìn tiểu đường đệ bởi vì một câu nịnh bợ của tiểu nha đầu mà cười đến giống như đứa ngốc, không nhịn được lắc đầu một cái, thở dài!