Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 70




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợt báo động đầu tiên trôi qua rất nhanh, sau đó lại tiếp tục gió êm sóng lặng, nhưng Nghiêm Duệ Phong vẫn dẫn người tuần tra canh gác mỗi ngày như mọi khi.

Thịnh Vô Ngung cũng không quan ngại mấy, “Đối phương cuống lên, chúng ta đều ở trong trang viên, bọn họ bó tay hết cách, chúng ta tiếp tục ổn định, chờ họ ra chiêu.”

Anh hơi bực mình, vụ xâm nhập hệ thống mạng vừa xảy ra, hiển nhiên Huyên Hiểu Đông đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật người bảo vệ, thêm cả sự bảo vệ gió thổi không lọt của đội bảo an, mấy hôm nay đến cả hôn cũng ít.

Hoa oải hương và hoa tu-líp đã sinh trưởng an toàn trong cánh đồng hoa, Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông khoan thai đi qua rừng ô liu, bốn phía trong rừng đều ẩn người canh gác. Thịnh Vô Ngung đi chốc lát thì ngồi lên hàng ghế dài ngoài trời, nghe tiếng chim hót trong rừng, cây cối thơm ngát, Huyên Hiểu Đông ngồi bên cạnh anh, chậm rãi nói: “Buổi tối anh muốn ăn gì?”

Thịnh Vô Ngung nghĩ ngợi, nói: “Tự dưng bây giờ hơi muốn ăn món cơm trộn mỡ heo.”

Huyên Hiểu Đông mỉm cười, “Cũng không phải không được, lát nữa em vào bếp làm giúp anh một bát, nhỏ vài giọt xì dầu, làm món cơm này phải hấp mới ngon, gạo cũng cần chú ý, mỡ heo xì dầu cũng phải chú trọng, xì dầu phải là loại đặc, mà không ai để ý thật ra lần trước quản gia đã mua sang loại khác.”

Thịnh Vô Ngung cười, “Còn có thể đập thêm một quả trứng onsen(*) vào rồi từ từ trộn lên.”

(*)

trứng onsen


Huyên Hiểu Đông bất đắc dĩ, “Vậy có phải cũng nên kết hợp cả nấm cục, trứng cá muối, gạch cua, tạo thành một bát cơm trộn mỡ heo phiên bản sang chảnh không?”

Thịnh Vô Ngung nghiêm túc nói: “Có trứng cá muối rồi thì không cần gạch cua. Có thể rắc một xíu hành lá lên, hoặc là bạc hà.”

Hai người nhìn nhau cười, đều cảm thấy nghiêm túc thảo luận về một bát cơm trộn mỡ heo như vậy hơi ấu trĩ. Thịnh Vô Ngung lẩm bẩm: “Chúng ta cứ như đôi vợ chồng già ấy nhỉ, bước vào giai đoạn nghỉ hưu của cuộc đời.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Có thể được như vậy cả đời cũng rất tốt——Chẳng qua em thấy anh là nhân vật không thể thoát khỏi gió tanh mưa máu đâu.”

Thịnh Vô Ngung: “…”

Huyên Hiểu Đông quay đầu nhìn gương mặt đẹp sắc sảo của anh, mấy ngày qua anh được chăm sóc đến là thư thái. Vẻ xuân sắc càng ngày càng hiện rõ trên gương mặt, từ hàng lông mày đến đôi mắt, đúng là nhan sắc lấn lướt hoa xuân. Y thật lòng nói: “Đây đúng là sắc đẹp hại nước mà.”

Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, “Em sai rồi, vẻ đẹp ở trong xương chứ không phải ngoài da, em mới là mỹ nhân…”

Hai người trêu ghẹo lẫn nhau, Thịnh Vô Ngung lại hơi rục rịch, nhưng anh biết đang ban ngày ban mặt trong rừng, lại còn có các đội viên đội bảo an theo sau, Huyên Hiểu Đông tuyệt đối không làm liều cùng mình đâu, đành phải chưa đã thèm mà nói: “Đợi khi nào vụ này kết thúc… Chúng ta trở về, tôi sẽ bù đắp cho em một đám cưới…”

Huyên Hiểu Đông bỗng nhiên giơ tay ấn lên môi Thịnh Vô Ngung, sắc mặt có phần bất đắc dĩ, “Đừng nói những chuyện này…” Y có bóng ma tâm lý.

Thịnh Vô Ngung nhìn y cười, “Em phải có lòng tin với tôi chứ.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Được rồi, nhưng mấy thứ đó thật sự không quan trọng đâu.”

Thịnh Vô Ngung đứng dậy nỗ lực đi được vài bước mới quay về xe lăn, trở về nhà chính, anh chợt lóe lên một ý nghĩ, bèn hỏi Huyên Hiểu Đông, “Nên thật ra em đang ghen sao? Cái gì mà gió tanh mưa máu sắc đẹp hại nước, có phải em biết công chúa Na Trân muốn theo đuổi tôi nên ghen không?”

Huyên Hiểu Đông thề thốt phủ nhận: “Không phải.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Thật không? Em ghen tôi sẽ vui, chứng tỏ em có dục vọng chiếm hữu với tôi.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Không có đâu, anh đừng có nói linh tinh.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Sao lại không ghen? Em không muốn độc chiếm tôi sao? Trong lòng em không thấy ghen tị một chút nào ư?”

Huyên Hiểu Đông: “… Em không điên vì tình như thế.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Yêu là muốn độc chiếm, muốn bài ngoại, em chỉ hưởng thụ hiện tại, không nghĩ đến tương lai, không muốn độc chiếm ai, chỉ nghĩ đến đi được tới đâu thôi đúng không? Tôi hi vọng ở trước mặt tôi, em có thể điên vì tình nhiều hơn.”

Huyên Hiểu Đông hơi khựng người lại, sau đó như không có gì xảy ra nói: “Anh còn muốn ăn cơm trộn mỡ heo không?” Y nhìn thấy Nghiêm Duệ Phong đã đi tới, bèn đẩy Thịnh Vô Ngung về. Thịnh Vô Ngung biết rõ suy nghĩ cuối cùng của y nhưng cũng không nói ra, biết không thể ép y quá căng thẳng.

Về đến nhà chính, nhìn thấy Lê Khải và Thi Ký Thanh đến, ánh mắt bọn họ đều kỳ lạ, “Hoàng cung Garan gửi thiệp mời, mời anh tham gia tiệc rượu hoàng cung ba ngày sau.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Na Tiêu hay Na Trân? Na Phong và tôi đã giao hẹn tạm thời kiềm chế bất động.”

Lê Khải nói: “Cậu nhất định không ngờ được đâu, là bản thân Phi Lợi Tháp X gửi thư mời tới cho cậu, đồng thời mời cả chồng cậu, Huyên Hiểu Đông tiên sinh.”

Thịnh Vô Ngung cầm thư mời dán giấy thếp vàng tinh xảo, “Ừm, xem ra bản thân ông ấy vẫn còn bệnh nặng chưa dậy nổi, hoặc là những người khác lợi dụng ông ấy để mời? Cho dù là cái nào thì vẫn phải đi, chuẩn bị sẵn sàng đi, khả năng gặp phải nguy hiểm là không cao.”

Bản đồ chi tiết hoàng cung được trải trên bàn dài, bọn Nghiêm Duệ Phong, Lê Khải ở xung quanh nhìn vào.

“Khi tôi còn ở đại sứ quán đã từng tham gia vài lần tiệc rượu hoàng cung, phòng quốc vương bên cạnh phòng tiếp kiến, sau đó đi xuyên qua hành lang trưng bày tranh sẽ đến sảnh yến tiệc tổ chức tiệc rượu, giống như đường này. Bình thường tiệc rượu sẽ kết thúc không quá chín giờ tối, bởi vậy toàn bộ hành trình chúng ta cần chờ ở tiệc rượu là khoảng ba tiếng.”

“Thế nhưng sau khi đi vào, vệ sĩ và tùy tùng cũng chỉ có thể ở phòng tiếp khách bên ngoài sảnh yến tiệc, chỉ có những khách mời chính thức thì mới có thể vào, hơn nữa không được mang vũ khí.”

Lê Khải hỏi: “Cậu từng gặp Phi Lợi Tháp X chưa?”

Thịnh Vô Ngung nói: “Đương nhiên là rồi, dự án nguồn năng lượng mặt trời và ngọt hóa nước biển nhận được sự khen ngợi của ông ấy, hơn nữa còn hỗ trợ trao đổi. Garan cung cấp khí thiên nhiên cho nước ta vô cùng ưu đãi.”

“Đầu óc ông ấy rất sáng suốt và có tầm nhìn, có thể nói là một chính khách nhạy bén đạt tiêu chuẩn.”

“Nếu như ông ấy còn sống, tôi cảm thấy ông ấy sẽ không để cho nước A tìm được người phát ngôn thích hợp ở Garan.”

Huyên Hiểu Đông tò mò hỏi: “Vậy thì tại sao ông ấy lại không lo lắng Na Phong trở thành người phát ngôn của nước ta?”

Thịnh Vô Ngung nhìn Huyên Hiểu Đông nói: “Câu hỏi hay.” Rồi anh nhìn sang Lê Khải, “Tôi cảm thấy Lê Khải có thể giải đáp cho em, dù sao anh ta cũng tinh thông văn hóa nước ngoài.”

Lê Khải: “…”

Lê Khải sửa lại biểu cảm, ho khụ một tiếng, “Đương nhiên là vì nước ta không can thiệp đối nội nước họ rồi——Nước chúng ta có văn hóa nông nghiệp, không thích xâm lược, chỉ thích xây dựng.”

Huyên Hiểu Đông mờ mịt, “Chỉ sợ đối phương không cho là vậy, có an toàn không?”

Thịnh Vô Ngung nói: “Yên tâm, quốc vương còn sống thì sẽ không ai dám lộn xộn, hơn nữa…” Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Mấy ngày tới chúng ta có thể yên tâm mà ngủ, dù sao trước khi tiệc rượu hoàng cung diễn ra, sẽ không có ai dám lỗ mãng hành động thiếu suy nghĩ, đêm nay chúng ta có thể ngủ ngon giấc.”

Nói như vậy cũng khiến mọi người hơi yên lòng, mặc dù không thể thả lỏng hẳn nhưng Huyên Hiểu Đông không còn tiếp tục đặt súng dưới gối như trước đó nữa.

Y cầm màn hình điện tử, sau khi ăn xong vẫn đọc tiếp, đọc vô cùng chăm chú.

Thịnh Vô Ngung châm cứu ở phòng vật lý trị liệu xong thì xử lý một ít công vụ trong phòng làm việc, sau đó tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, thấy Huyên Hiểu Đông cũng đã tắm xong từ trước, thay áo ngủ nửa nằm trên giường——vẫn còn đang nhìn màn hình điện tử.

Anh lên giường cười nói: “Đọc gì mà chăm chú vậy?”

Huyên Hiểu Đông cũng không ngẩng đầu lên, “Em đang đọc tiểu thuyết.”

Thịnh Vô Ngung hơi nhướng mày, “Hử? Tiểu thuyết gì mà hay đến vậy?” Khiến em đọc mê mẩn thế cơ mà.

“La Yến giới thiệu, ừm tên là “Trang viên của tôi”, kể về quá trình xây dựng nền tảng nông nghiệp, cô ấy bảo em nhất định đọc sẽ thích. Thú vị lắm, một người hiện đại xuyên về trang viên cổ đại, sau đó từ từ xây dựng trang viên, luyện thép chế tạo vũ khí, dựng nhà, ủ rượu, làm xà phòng, nung thủy tinh… Chăn heo nuôi bò là chuyện xưa rồi.”

Thịnh Vô Ngung gật đầu, “Ừ… Có giống chúng ta bây giờ không?”

“Không giống lắm, dù sao xuất phát điểm của anh quá cao, không giống như trong truyện viết. Nhân vật trong truyện có thể được ăn một lát bánh mỳ lên men rắc đường, một ít thịt dê nướng tiêu, một bát súp nấm thêm muối là đã có cảm giác thành công rồi.”

Huyên Hiểu Đông đọc say sưa, “Nửa đêm đọc bộ này thấy đói bụng ghê.”

Thịnh Vô Ngung cũng hết cách, “Em vào bếp làm ít đồ ăn đi, hình như nghe em nói tôi cũng thấy đói bụng.”

Huyên Hiểu Đông tay vẫn không đặt máy xuống, ánh mắt vẫn còn dính chặt vào màn hình điện tử, “Được, anh muốn ăn gì?”

Thịnh Vô Ngung: “… Cơm trộn mỡ heo đi.”

Cuối cùng Huyên Hiểu Đông cũng ngước mắt lên, món cơm trộn mỡ heo quen thuộc khiến y lảng tránh vấn đề thảo luận ngày hôm nay, điều này khiến y không dám nhìn thẳng vào mắt Thịnh Vô Ngung, “Được, để em xuống làm.”

Y đặt màn hình điện tử xuống, mau chóng trượt xuống giường, xuống nhà bếp, tay chân nhanh nhẹn hấp gạo, thái mỡ lợn ra rồi cho vào nấu, sau đó lấy vài quả trứng gà đông từ ngăn đá của tủ lạnh. Đây cũng là phương pháp y học được trên mạng, dùng màng bọc thực phẩm bọc trứng gà tươi rồi đặt vào ngăn đông tủ lạnh, lấy ra nấu sẽ rất dễ làm được món trứng onsen, thao tác đơn giản.

Luộc trứng xong, sau đó… là trứng cá tầm muối, cái này cũng có sẵn… Xì dầu thì có thể nhận ra quản gia toàn chọn mua loại xịn, cho nên cũng khá ổn…

Gạo được hấp chín nóng hôi hổi, múc ra cho lên mỡ heo vừa nấu xong, nhỏ vài giọt xì dầu đặc lên trên cùng, trộn lên, đặt quả trứng onsen lên. Lòng trắng trứng trơn mềm như tào phớ, lòng đỏ trứng màu cam hơi sánh lại, múc thêm một thìa trứng cá muối lên, lại ngắt thêm vài nhánh hương thảo làm gia vị tô điểm, hoàn hảo.

Huyên Hiểu Đông bưng hai bát cơm trộn mỡ heo(*) lên, đưa cho Thịnh Vô Ngung một bát, cười nói: “Đây cũng là lý do vóc người chúng ta đẹp đây mà, mấy ai ở tuổi này còn dám ăn khuya bằng cơm trộn mỡ heo đâu.”

(*)cơm trộn mỡ heo

Thịnh Vô Ngung nhìn y, ý cười dạt dào, cầm thìa lên từ từ múc một muỗng cơm tẻ bóng bẩy nóng hổi đưa vào miệng. Vị thơm ngon ngào ngạt tràn ra nơi đầu lưỡi, đó là khoảnh khắc mỡ heo gặp được xì dầu, tỏa ra mùi hương giản đơn mà câu hồn đoạt phách.

Anh từ từ trộn đều lòng đỏ trứng sánh lại với cơm, khiến cho hạt nào hạt nấy đều được phủ một lớp lòng đỏ óng ánh, như vậy sẽ càng đậm đà mỡ màng hơn. Lại kết hợp thêm cả trứng cá muối đặc biệt tươi mặn và sướng miệng, đúng là cơm trộn mỡ heo phiên bản sang chảnh.

Huyên Hiểu Đông rất hào hừng trò chuyện, “Em nhớ hồi trước Chử Nhược Chuyết còn ở chỗ em, đêm đó mưa bão xối xả, cậu ấy vì vườn chuối tiêu mà trằn trọc không ngủ được, lại bò dậy. Đúng lúc đó em lại đang tiện thể chưng mỡ heo, kết quả cậu ấy cũng không chê, cứ khăng khăng đòi ăn vã tóp mỡ rắc thêm muối tiêu——Đúng là cho dù có tiền hay không thì ai cũng không thể chống cự được trước mùi thơm của mỡ heo nhỉ?”

Thịnh Vô Ngung ăn vài miếng đã hết bát cơm nhỏ, anh biết mặc dù bề ngoài Huyên Hiểu Đông toàn dỗ anh và nghe theo anh, nhưng đã muộn thế này rồi, cho dù thế nào thì ăn đồ nhiều mỡ đều không tốt cho dạ dày và sức khỏe, vậy nên y chỉ bới một bát cơm nhỏ cho anh thôi.

Lúc nào y cũng lý trí như thế, điên vì tình, quả nhiên không phải phong cách của Huyên Hiểu Đông. Y chỉ cần sự tự do.

Huyên Hiểu Đông thấy anh ăn xong, còn bản thân mình cũng ăn xong rồi, bèn nhận lấy khay định đi xuống mấy lần nhưng rồi lại quay về. Vốn dĩ y còn đang băn khoăn đoạn sau của tiểu thuyết, chủ trang viên vừa gặp rủi ro đầu tiên, có người tố cáo anh ta ăn cắp phương pháp phối chế sản xuất rượu vang, nam chính phải làm gì để vượt qua khủng hoảng lần này?

Nhưng Thịnh Vô Ngung đã đè tay xuống lưng y, mỉm cười nói: “Đêm nay lượng calo ăn vào đúng là cao thật, tôi cảm thấy chúng ta cần vận động thêm một chút, hôm trước có nói đến tư thế mới…”

Áo ngủ tơ tằm của anh hơi hé, khoe ra xương quai xanh trắng nõn, anh mỉm cười nhìn dáng vẻ của Huyên Hiểu Đông, ý tứ vô cùng trắng trợn.

Đương nhiên Huyên Hiểu Đông… chọn vận động rồi.

Còn về phần mối nguy của chủ trang viên kia, sáng mai đọc tiếp.

✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈