Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 66




Huyên Hiểu Đông quay về nhà chính lúc La Yến vừa châm cứu xong đi xuống, nhìn thấy y, cô mỉm cười, “Mới sáng sớm mà anh đi đâu vậy? Lãng mạn thế, hoa đẹp quá đi!”

Huyên Hiểu Đông cười hỏi cô: “Ăn sáng chưa?”

La Yến nói: “Em ăn rồi, thức ăn cực kỳ ngon luôn. Em vừa châm cứu xong giúp ngài Thịnh, anh mau lên tặng hoa đi!” Cô nháy mắt với Huyên Hiểu Đông, sau đó cười tủm tỉm rời đi.

Huyên Hiểu Đông cầm bó hoa bách hợp vào phòng khách, thấy Thịnh Vô Ngung đang nằm trên ghế dựa nhắm mắt lại, có lẽ đang nghỉ ngơi, màn hình và bút điện tử tiện tay đặt sang bên cạnh. Y cầm bó hoa kia chạm nhẹ những cánh hoa lên gương mặt anh.

Cánh hoa lạnh ngắt mang theo sự ẩm ướt của thời tiết mưa lạnh chạm lên mặt Thịnh Vô Ngung, anh mở mắt ngay tức khắc, quay đầu nhìn thì thấy mấy cành bách hợp dại thuôn thuôn vừa được hái.

Huyên Hiểu Đông đặt hoa vào ngực Thịnh Vô Ngung, cười khanh khách, “Người đẹp đang say ngủ, tỉnh chưa? Em hái trên đường đấy, sau núi còn nhiều lắm, em còn nhìn thấy một cây hoa đào núi ở phía rất xa cơ, hoa nở màu hồng phấn, lúc nào cùng anh đi ngắm nhé.”

Thịnh Vô Ngung nhìn chăm chú lên gương mặt y trong chốc lát, Huyên Hiểu Đông thấy anh ngẩn ra thì hơi cúi đầu xuống, rất chủ động hôn nhẹ lên môi anh một cái, “Anh ăn sáng chưa?” Y đi tới nhìn thấy rèm cửa sổ không biết đã được kéo vào từ lúc nào khiến căn phòng rất tối tăm, bèn đi qua kéo rèm cửa sổ ra, đẩy cửa sổ hé ra một nửa cho thông gió. Cảnh xuân bên ngoài đượm hương cỏ, tiếng chim véo von cùng dòng suối chảy róc rách tựa như cơn gió xuân tràn vào trong nháy mắt.

Hai cánh rèm cửa bị gió thổi phồng lên, cứ như Huyên Hiểu Đông mang cả mùa xuân vào. Thịnh Vô Ngung hơi cúi đầu sờ lên cánh hoa bách hợp tươi mát mềm nhẵn, chút nghi ngờ trong lòng trước đó như bị gió thổi bay sạch.

Anh híp mắt nói: “Chưa ăn… Em ăn cùng tôi đi.”

Đương nhiên Huyên Hiểu Đông không có ý kiến, giúp Thịnh Vô Ngung lên xe lăn, đi xuống tầng ăn sáng cùng anh, hết sức phấn khởi kể cho anh nghe những gì tai nghe mắt thấy về trang viên này.

Thịnh Vô Ngung hỏi y: “Em ra ngoài một mình sao? Đội trưởng Nghiêm không sắp xếp người theo sau bảo vệ em sao?”

Huyên Hiểu Đông hơi sửng sốt, “Em không cần bảo vệ.” Mấy cậu lính mới tới kia còn không lão luyện bằng y đâu, nhưng y nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Thịnh Vô Ngung thì đành bổ sung thêm: “Bên trong trang viên nằm ngoài giới hạn bảo vệ an toàn nên không cần theo sau.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Không được, tôi biết em đã quen thoải mái một mình, cũng dựa vào kỹ năng tốt, nhưng dù đi đâu em cũng nhất định phải dẫn theo nhân viên bảo an.”

Anh quay đầu nhìn thấy Nghiêm Duệ Phong không biết đã đứng ở cửa phòng ăn phía sau từ bao giờ, nói: “Đội trưởng Nghiêm, ngày hôm qua trong phương án phòng vệ, tôi nhớ có yêu cầu cụ thể phải có người bảo vệ chồng tôi. Trước đây tôi đã nói mức độ bảo vệ cậu ấy cũng giống như bảo vệ tôi, tình huống như sáng nay cậu ấy ra ngoài đi xung quanh một mình không có người bảo vệ, tôi không muốn xảy ra lần nữa.”

Nghiêm Duệ Phong nói: “Vâng, là sơ suất của chúng tôi, tôi sẽ lập tức sắp xếp.”

Gương mặt Huyên Hiểu Đông hơi cứng lại, y giải thích một câu: “Theo phương án bảo vệ, đến lúc đi ra ngoài phải báo cho đội trưởng đội bảo an trước, tại lúc ấy em nổi hứng…”

Thịnh Vô Ngung ngắt lời, “Đội trưởng Nghiêm, tôi hi vọng anh hiểu, sự an toàn của chồng tôi cao hơn tôi. Đúng là bản thân cậu ấy có năng lực tự vệ nhất định, đã quen hành động một mình, ý thức về sự an toàn của mình cũng không mạnh. Nhưng cậu ấy ra khỏi nơi ở cũng không phải là đi lặng lẽ, tầng một vốn có nhân viên bảo an, vì sao không chú trọng đuổi theo? Một lần sơ ý thôi cũng có thể tạo thành hậu quả gây tiếc nuối cả đời.”

Nghiêm Duệ Phong nhìn Huyên Hiểu Đông, gương mặt Huyên Hiểu Đông đã đỏ lựng lên. Bọn họ kết hôn vội vàng, gần như chưa từng chính thức xuất hiện cùng nhau với thân phận bạn đời bên ngoài. Y không thể nào ngờ được trông bình thường Thịnh Vô Ngung dịu dàng khiêm tốn, khi làm việc lại gãy gọn dứt khoát như thế, mục đích rõ ràng, nói năng rất thẳng thắn.

Nghiêm Duệ Phong nói: “Tôi đã nhớ kỹ những gì ngài Thịnh nói, sẽ để ý cao độ tới sự an toàn của Huyên tiên sinh, tôi sẽ sắp xếp nhân viên chuyên trách đi theo.”

Mặt mũi Huyên Hiểu Đông không được tự nhiên, vừa nghĩ đến việc đi đâu cũng có người theo sau là y thật sự thấy hít thở không thông. Thịnh Vô Ngung lấy một lát táo mỏng và một lá bạc hà, múc một muỗng trứng cá muối nhỏ cuộn vào bên trong, đưa lên bên mép Huyên Hiểu Đông.

Huyên Hiểu Đông há miệng ăn, Thịnh Vô Ngung cười hỏi: “Thế nào, trứng cá muối kết hợp với táo xanh, hương vị không tồi đúng không?”

Huyên Hiểu Đông nhỏ giọng nói: “Ừm, đúng vậy.”

Thịnh Vô Ngung lại hỏi y, “Thật ra tôi muốn ăn món canh cá cúc vàng mà em từng làm cho tôi trước đây.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Nhưng bên này có rất nhiều gia vị khác với chúng ta, cũng không có dưa chua, còn cả hoa cúc khô và sẻn gai nữa, cá muốn ngon nhất cũng phải lớn một chút. Lát nữa em ra ngoài cửa hàng chọn mua…”

Thịnh Vô Ngung lắc đầu, “Không cần, em liệt kê danh sách, tôi bảo người ra ngoài chọn mua, an toàn là số một.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Được rồi.”

Thịnh Vô Ngung lại hỏi: “Buổi sáng đi dạo xem trang viên có ý tưởng ban đầu gì chưa? Tôi đã đặt trước cái loại thiết bị xới đất, tưới nước, chỉ cần đợi em quyết định được loài gieo trồng là có thể thống nhất lắp đặt.”

Nhắc đến trồng trọt là khơi dậy ngay sự hứng thú của Huyên Hiểu Đông, y tỉ mỉ nói lại những gì thấy buổi sáng, “Hóa ra rừng ô liu và sung ngọt, còn cả vài cây quýt phân tán đều không dịch chuyển được. Tuy hiệu quả kinh tế bình thường nhưng cây ăn quả lớn như vậy, tình trạng cây lại khỏe, giữ lại cũng tốt, chúng ta cũng không làm vì mục đích kiếm tiền.”

“Nhà kính trồng nho có thể cải tiến lại, bổ sung thêm thiết bị kiểm soát nhiệt độ thông minh, thay đổi thiết bị phun xối. Với lại em cảm giác hình như còn có giống tốt hơn, đợi em tìm hiểu kỹ lại.”

“Em cũng nghĩ nên sửa lại cả cánh đồng bỏ không và ruộng bí đỏ lẫn ruộng bông cũ, lên kế hoạch xới đất một lần nữa. Ý tưởng ban đầu em cảm thấy chúng ta có thể trồng hoa, nơi này gần thủ đô Garan, nhu cầu hái hoa tươi mỗi ngày là rất lớn, cung cấp cho các kênh đặt hàng trước sau này chắc chắn sẽ không lỗ vốn. Hơn nữa hoa tươi nở nhanh, chúng ta sẽ nhanh chóng có hoa để ngắm. Còn trồng hoa gì thì phải nhờ chuyên gia đến xem giúp, nhìn qua em thấy đất cũng tốt lắm, trồng bí đỏ rất được, nhưng bên kia trồng bông lâu dài khiến đất bị tổn hại, chúng ta cần bổ sung thêm phân bón, đổi sang đất trồng hoa.”

“Bây giờ mà trồng thì hai đến ba tháng nữa đã có thể nở hoa rồi… Đến lúc đó nhất định sẽ rất đẹp.”

Huyên Hiểu Đông nói liên tục, gương mặt ngập tràn vẻ ngóng trông, Thịnh Vô Ngung hỏi: “Có thể trồng hoa hồng tuyết lở không?”

Huyên Hiểu Đông mỉm cười nhìn anh, trong nháy mắt nhớ đến chiếc xe đầy hoa hồng mà Thịnh Vô Ngung từng tặng y trước đây. Y khẽ giọng nói: “Được chứ, trồng một mẫu…”

Thịnh Vô Ngung tiếp tục: “Trồng cả hoa cát cánh nữa.”

Huyên Hiểu Đông: “Được…”

Thịnh Vô Ngung ăn xong lát bánh mỳ cuối cùng, “Vậy chúng ta đi xem thử thôi.”

Anh nhìn về phía Nghiêm Duệ Phong, “Làm phiền đội trưởng Nghiêm sắp xếp bảo an.”

Nghiêm Duệ Phong mặt không cảm xúc, “Tôi đã rõ.”

Huyên Hiểu Đông đứng dậy đẩy xe lăn ra ngoài, Bố Lôi đã thu xếp xe tham quan, Huyên Hiểu Đông đẩy Thịnh Vô Ngung lên xe. Nghiêm Duệ Phong ngồi ở phía sau, bốn nhân viên bảo an còn lại cũng leo lên một chiếc xe tham quan khác, sau đó chậm rãi khởi động.

Đi dạo trong trang viên của mình mà đội hình còn đông thế này, nhất là Huyên Hiểu Đông luôn cảm giác ánh mắt của Nghiêm Duệ Phong ngồi phía sau hình như cứ dính chặt lên lưng mình. Y rất nhạy bén, vậy nên cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Thịnh Vô Ngung nắm tay y, thì thầm nói: “Tôi cần em làm quen… Trước đây mỗi lần xuất ngoại tôi đều như vậy, nhân viên bảo an là không thể thiếu, không chỉ vì sự an toàn mà cũng cần bảo mật nữa.”

Huyên Hiểu Đông cũng ghé sát vào anh nói khẽ: “Em hiểu mà… Buổi sáng là em không đúng, anh đừng trách bọn họ.”

Thịnh Vô Ngung khẽ cười, nói: “Ai bảo em để tôi ở lại một mình trên chiếc giường trống vậy hả?”

Môi anh ghé rất gần Huyên Hiểu Đông, giọng điệu nói chuyện hết sức nhẹ nhàng, từng luồng khí phả lên vành tai, đó là vị trí nhạy cảm của Huyên Hiểu Đông, vậy nên nó đỏ ửng lên rất tự nhiên.

Huyên Hiểu Đông bị gợi nhớ đến sự vuốt ve mơn trớn đêm qua ngay tức thì, hai tai nóng ran.

Nghiêm Duệ Phong ngồi ở hàng cuối cùng chỉ thấy hai người họ thì thầm to nhỏ, hắn chỉ nghe được “ở lại một mình trên chiếc giường trống” gì đó, biết bọn họ đang nói chuyện riêng tư, bèn đảo ánh mắt nhìn ra bên ngoài.