Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 90




Lục Thanh Tửu có một giấc mơ, cậu mơ thấy mình đang ở trong một ngọn núi bị tuyết bao trùm. Ngước mắt nhìn lên, đất trời bao la mênh mang một màu trắng chói mắt. Cậu cứ đi lang thang trong núi, thấy từ chân núi bay lên vô số con bướm màu xanh lam. Đàn bướm bay lên trời cao, phủ kín bầu trời rồi nhanh chóng bao phủ toàn bộ núi tuyết. Có con bướm ngừng ở trên vai Lục Thanh Tửu, nhưng ngay khi chạm vào cậu, nó lập tức tan ra thành một vũng nước. 

Cơ thể Lục Thanh Tửu lạnh buốt, ý thức cũng bắt đầu dần dần mơ hồ, hình như cậu sắp phải rời khỏi giấc mơ quái đản này. Nhưng một giây trước khi tỉnh lại, Lục Thanh Tửu bỗng thấy giữa không trung rợp cánh bướm xuất hiện một bóng người. Hình như đó là một đứa trẻ, cậu bé mặc một bộ quần áo màu xanh lam, khuôn mặt không rõ nét lắm nhưng Lục Thanh Tửu có thể thấy tóc đứa trẻ này cũng có màu xanh lam xinh đẹp. Cậu bé đứng từ xa nhìn về đây, ánh mắt như xuyên qua Lục Thanh Tửu để nhìn về phương hướng không biết tên.

Lục Thanh Tửu còn muốn nhìn kỹ hơn nhưng cậu đã phải tỉnh lại. Giọng Bạch Nguyệt Hồ truyền tới tai cậu mang theo một tầng âm điệu mông lung, hắn đang gọi tên cậu để đánh thức Lục Thanh Tửu từ trong mơ.

“Thanh Tửu, Thanh Tửu, em tỉnh đi, em mau tỉnh lại đi!” Lục Thanh Tửu khó khăn mở mắt, thấy được ánh mắt lo lắng của Bạch Nguyệt Hồ. Vừa rồi hẳn là Bạch Nguyệt Hồ đã sử dụng sức mạnh, bởi tóc hắn đã dài ra lần nữa, đang từ sườn mặt hắn rũ xuống mặt Lục Thanh Tửu.

“Em…… Đang ở đâu đây……” Lục Thanh Tửu mờ mịt hỏi.

“Trên núi.” Bạch Nguyệt Hồ thấp giọng trả lời, giọng hắn vô cùng không vui, có thể nghe ra hắn không hề vừa lòng với Ngao Nhuận “Là ông ta dẫn em lên núi sao?”

“Không phải.” Lục Thanh Tửu nói, “Là tự em muốn đi lên đây.” Cậu ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở trên một bãi cỏ. Lúc này trời đã hoàn toàn tối, nơi đây không rét lạnh như cảnh trong mơ, gió tháng sáu đã mang theo hơi thở oi bức.

“Ông ta có làm gì em không?” Bạch Nguyệt Hồ rất lo lắng.

Lục Thanh Tửu im lặng một lát rồi đáp: “Ông ấy nói cho em biết về chuyện của mẹ.”

Bạch Nguyệt Hồ khó hiểu.

“Đúng là ông ấy đã ăn mẹ.” Lục Thanh Tửu vốn cho rằng mình sẽ rất khó nói những lời này, nhưng khi thật sự nói ra, cậu lại phát hiện hình như nó cũng không khó khăn như tưởng tượng, ít nhất là ở trước mặt Bạch Nguyệt Hồ, “Bởi vì mẹ em cũng bị ô nhiễm, sau đó bà ấy ăn cha em, còn muốn ăn bà ngoại em.”

Bạch Nguyệt Hồ không nói, chỉ duỗi tay ôm lấy Lục Thanh Tửu, tay hắn rất dùng sức, khát khao không thể khảm luôn Lục Thanh Tửu vào thân thể mình.

“Cho nên ông ấy mới làm như vậy.” Lục Thanh Tửu nói, “Vậy nên nghĩ một cách logic thì quả thật là ông ấy đã ăn mẹ em.”

Bạch Nguyệt Hồ im lặng lắng nghe.

Lục Thanh Tửu nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.” Cậu đứng lên khỏi mặt đất rồi phủi cọng cỏ dính trên mông mình, dáng vẻ trông như không làm sao, “Trưa nay chưa ăn gì, giờ em hơi đói rồi.”

“Được.” Bạch Nguyệt Hồ đi theo sau Lục Thanh Tửu.

Dọc đường đi, Lục Thanh Tửu kể lại sơ qua lời Ngao Nhuận nói với cậu cho Bạch Nguyệt Hồ nghe, đương nhiên là cậu cũng cường điệu một chút về chuyện người ra tay phía sau màn. Ban đầu Lục Thanh Tửu còn cho rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ thể hiện thái độ gì đó, nhưng từ đầu tới cuối hắn đều rất yên lặng, chỉ có cặp mắt đen vẫn chan chứa lo lắng.

Cuối cùng, khi nói đến chuyện Ngao Nhuận tóc đỏ chụp một con bướm màu lam lên đầu cậu, Bạch Nguyệt Hồ mới nhíu mày, kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi về hình dạng con bướm.

Lục Thanh Tửu lập tức cảnh giác, cậu nói: “Sao vậy? Con bướm kia có gì đặc biệt sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đúng là đặc biệt.”

Lục Thanh Tửu nói: “Đặc biệt như thế nào?”

Bạch Nguyệt Hồ nghĩ một lát rồi đáp: “Tạm thời tôi không thể giải thích với em, tôi chỉ có thể suy đoán một vài khả năng chứ chưa thể xác minh.”

Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ: “Vậy cũng phải cho em một chút nhắc nhở chứ?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Con bướm kia có khả năng liên quan đến chuyện ô nhiễm của ông ngoại và mẹ em.”

Nói đến chuyện này, Lục Thanh Tửu lập tức nhớ tới đứa bé trên núi tuyết và đàn bướm trong giấc mơ, hình ảnh này có ý nghĩa gì chứ? Có lẽ nào đứa bé cậu nhìn thấy chính là kẻ chủ mưu phía sau. Nhưng sau khi Lục Thanh Tửu miêu tả cảnh trong mơ của mình cho Bạch Nguyệt Hồ, vẻ mặt hắn vô cùng mờ mịt, rõ ràng là hắn cũng không hiểu giấc mơ ấy có hàm ý gì.

Lục Thanh Tửu thở dài nói thôi về nhà ăn cơm trước đi, đói bụng sẽ khiến máu không lên được não, cản trở suy nghĩ.

Hai người từ trên núi trở về nhà. Doãn Tầm và Chu Miểu Miểu ngồi ở trong sân nhìn thấy bọn họ trở về đều rất kích động, đặc biệt là Doãn Tầm, cậu ta chỉ sợ Lục Thanh Tửu đã xảy ra chuyện.

“Hai người ăn tối chưa?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Vẫn chưa.” Chu Miểu Miểu nói, “Bọn chị muốn chờ cậu về ăn chung.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy em sẽ nấu gì đó nhanh nhanh, mọi người đợi chút nhé.” Đã gần 10 giờ nên cũng không có thời gian nấu nướng quá phức tạp, Lục Thanh Tửu chỉ tùy tiện nấu mỳ để cả nhà cùng ăn.

Sau khi ăn no, Lục Thanh Tửu chủ động nói chuyện của mình, nhưng cậu không nói đến Ngao Nhuận mà chỉ nói là đột nhiên có việc nên phải lên núi, cũng không gặp phải tai nạn gì ngoài ý muốn để cho hai người bọn họ không cần lo lắng. Doãn Tầm muốn nói lại thôi, Chu Miểu Miểu nhìn không khí kỳ quái trong phòng, tuy cảm giác không đúng lắm nhưng cô cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cơm nước xong, mọi người lần lượt đi nghỉ.

Lục Thanh Tửu có chút mệt nên cậu rửa mặt sớm rồi lên giường, Bạch Nguyệt Hồ ngủ bên cạnh Lục Thanh Tửu như thường lệ. Nhưng trước khi ngủ, không hiểu sao hắn lại tắt điều hòa, sau đó còn biến ra mấy cái đuôi to lông xù.

“Anh biến đuôi ra làm gì?” Lục Thanh Tửu khó hiểu, giờ đã gần 30 độ, bị cái đuôi này quấn lấy thì không bị cảm nóng mới lạ.

Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Sẽ cần đến.”

Thấy Bạch Nguyệt Hồ chắc chắn như thế, Lục Thanh Tửu cũng không hỏi thêm, ai ngờ vừa chìm vào giấc ngủ cậu đã hiểu ngay câu “sẽ cần đến” của Bạch Nguyệt Hồ là có ý gì. Giữa mùa hè nóng bức, thế mà cậu lại thấy lạnh, cơn lạnh lẽo kia như chui từ đầu cậu ra, đóng băng cả cơ thể cậu. Chỉ khi ôm chặt cái đuôi to lông xù ấm áp của Bạch Nguyệt Hồ Lục Thanh Tửu mới cảm thấy được an ủi phần nào. Nhưng điều khiến cậu khó chịu hơn cả là cậu lại mơ thấy núi tuyết kia, lại lần nữa thấy vô số con bướm màu lam bay tán loạn, chỉ là trong giấc mộng này, tầm nhìn của cậu đã rõ ràng một chút, thậm chí Lục Thanh Tửu còn nghe thấy tiếng mặt băng vỡ vụn. Ban đầu Lục Thanh Tửu tưởng mặt đất dưới chân mình đang nứt toác, nhưng khi tiếng vỡ vụn kia càng ngày càng rõ ràng, cậu mới nhận ra âm thanh này phát ra từ trên đầu mình.

Lục Thanh Tửu trong mơ ngẩng đầu, thấy bầu trời màu lam trong như kính đang vỡ vụn thành từng mảnh, có một thứ gì đó màu đen rơi ra cùng bầu trời tan nát, đàn bướm màu xanh lam điên cuồng nhảy múa, cả thế giới như muốn sụp đổ.

Lục Thanh Tửu chấn động trước những gì mình thấy, cậu trơ mắt nhìn bầu trời sụp đổ, khi toàn bộ thế giới chuẩn bị rơi vào bóng tối, Lục Thanh Tửu đột nhiên bị ai đó dùng sức lay tỉnh. Cậu tỉnh dậy, đầu toát đầy mồ hôi lanh, Bạch Nguyệt Hồ ngồi bên cạnh đang lo lắng nhìn chằm chằm cậu.

“Em…… Em gặp ác mộng.” Lục Thanh Tửu run giọng nói.

Bạch Nguyệt Hồ duỗi tay ôm cậu rồi nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Thanh Tửu, hắn nói: “Anh ta sắp tới rồi, em cố gắng chịu một chút.”

Lục Thanh Tửu vừa tỉnh lại, ý thức còn có chút mơ hồ nên không hỏi người trong lời Bạch Nguyệt Hồ rốt cuộc là ai. Giờ đầu óc cậu hãy còn mơ mơ màng màng, tâm trí vẫn bị nhốt trong giấc mơ đáng sợ vừa rồi.

Trời dần sáng, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào phòng, ngoài cửa có tiếng bước chân, sau đó là tiếng người nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.” Bạch Nguyệt Hồ nói.

Người nọ đẩy cửa bước vào, Lục Thanh Tửu thoáng nhìn về nơi truyền ra tiếng bước chân, không ngờ lại thấy Chúc Dung hôm qua tới tìm Bạch Nguyệt Hồ.

“Cậu ta thế nào.” Chúc Dung lạnh giọng hỏi.

“Không tốt lắm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Khí lạnh vào xương.”

Chúc Dung đi tới ngồi cạnh Lục Thanh Tửu, sau đó tiến hành kiểm tra cơ thể cậu một chút. Vẻ mặt anh ta rất nghiêm trọng khiến Lục Thanh Tửu cũng hốt hoảng theo, cậu cảm giác mình đã mắc một căn bệnh nan y nào đó.

“Tôi, tôi không có việc gì chứ?” Nhìn vẻ mặt của Chúc Dung, Lục Thanh Tửu hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, cậu vươn tay để Chúc Dung bắt mạch, có chút hốt hoảng dò hỏi.

“À……” Chúc Dung nhăn mày.

Lục Thanh Tửu căng thẳng nín thở, cảm thấy mình như tội phạm hình sự đang chờ tuyên án.

“Không ổn lắm đâu.” Môi Chúc Dung khẽ nhúc nhích, nhả ra hai chữ.

Nghe vậy, mặt Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ đều biến sắc. Vô số tên bệnh nan y lập tức lướt qua đầu Lục Thanh Tửu. Bạch Nguyệt Hồ thì bình tĩnh hơn Lục Thanh Tửu một chút, hắn cầm tay cậu, lạnh lùng nói: “Nói chuyện chính đi.”

Chúc Dung nói: “Sắp tới giữa hè rồi, cơ thể Lục Thanh Tửu, chỉ sợ……”

Lục Thanh Tửu nuốt nước miếng chờ đáp án cuối cùng. Bạch Nguyệt Hồ cau mày, tựa hồ tính nói gì đó nhưng vẫn nhịn xuống, lẳng lặng chờ Chúc Dung nói hết.

Chúc Dung nói: “Chỉ sợ mùa hè này không thể ăn đá.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ: “……”

Cả Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ đều dại ra khoảng một phút, cuối cùng Lục Thanh Tửu mới nghẹn được một câu: “Chỉ như vậy thôi?”

Chúc Dung khó hiểu: “Không thể ăn đá không phải rất nghiêm trọng sao?” Anh ta tùy tay vung vẩy, trên ngón tay xuất hiện một ngọn lửa sáng rực, ngọn lửa kia dường như có sinh mệnh, nó lập tức lặn vào da Lục Thanh Tửu. Cơ thể Lục Thanh Tửu đang rất lạnh, vậy mà ngọn lửa này vừa vào thể, cậu lập tức cảm giác khí lạnh đã bị đuổi khỏi cơ thể, cậu hoàn toàn không thấy lạnh nữa.

“Tôi vốn dĩ không thích ăn đá.” Khí lạnh rời khỏi cơ thể khiến tinh thần Lục Thanh Tửu cũng tốt hơn rất nhiều, cậu nói, “Ăn hay không ăn cũng không ảnh hưởng gì.”

Nghe vậy, vẻ mặt Chúc Dung bỗng trở nên nghiêm túc, anh ta nói: “Nhân loại các cậu thật đáng sợ.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu thấy hơi bất đắc dĩ, bởi vì cậu phát hiện Chúc Dung đang thật sự nghiêm túc. Dù sao thì, là vị thần cai quản mùa hè, thích mát mẻ cũng là chuyện bình thường. Nếu trong cơ thể lúc nào cũng có ngọn lửa nóng bức, vậy thì uống chút nước ô mai lạnh, gặm hai que kem vị sữa bò sẽ là thú vui khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Đến mùa hè mà không được chạm vào đá, rất có khả năng Chúc Dung sẽ xem xét nướng luôn người đã khiến anh ta gặp cảnh này.

Lục Thanh Tửu hỏi: “Còn di chứng nào khác không?”

Chúc Dung lắc đầu.

Sau khi giúp Lục Thanh Tửu đuổi khí lạnh, ngọn lửa ban nãy cũng chui ra khỏi cơ thể cậu. Chỉ là sau khi vụt ra, nó lại hóa thành một con bướm, Lục Thanh Tửu chăm chú nhìn, ngạc nhiên phát hiện con bướm này rất giống con bướm màu xanh lam mà cậu từng thấy, điểm khác nhau duy nhất là màu sắc của chúng……

Lục Thanh Tửu nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ cũng nhìn lại cậu, ý bảo cậu đừng nói.

Chúc Dung nói: “Được rồi, tôi đã giúp cậu loại trừ khí lạnh, sau này chú ý giữ ấm là được, hạn chế đến những địa điểm lạnh lẽo. Tôi đi trước đây.” Anh ta bị Bạch Nguyệt Hồ gọi tới đây, giờ việc đã được giải quyết, đương nhiên là anh ta phải rời đi.

Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu nhìn theo Chúc Dung rời đi.

Chờ đến khi chắc chắn anh ta đã đi, Lục Thanh Tửu mới quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ: “Vì sao không cho em hỏi?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nếu em nói, anh ta sẽ biết em từng đi gặp ông ngoại mình.”

Lục Thanh Tửu lập tức hiểu, Chúc Dung là người chấp hành hình phạt, nhiệm vụ của y là đuổi bắt Ngao Nhuận, chỉ cần Ngao Nhuận từ chối trở về, y sẽ không nương tay, chuyện chặt đứt vuốt rồng trước đó chính là minh chứng rõ nhất.

Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà……” Sau khi biết chân tướng, quả thực cậu thấy xót xa cho một Ngao Nhuận thương tích đầy mình, “Nhưng mà vì sao em lại thấy con bướm này giống con bướm trên người Chúc Dung như đúc nhỉ, chẳng lẽ bọn họ có liên quan gì đến nhau sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày: “Tôi cũng suy nghĩ đến chuyện này.” Nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được đáp án.

Lục Thanh Tửu lộ ra vẻ mặt giống như Bạch Nguyệt Hồ.

Ít nhất thì trước mắt cơ thể Lục Thanh Tửu đã không còn vấn đề gì, dựa theo lời Chúc Dung nói, chỉ cần mùa hè không ăn đá, không đi đến chỗ lạnh là sẽ không sao cả. Nhưng chuyện làm Lục Thanh Tửu bối rối cũng rất nhiều, ví như chủ nhân những con bướm màu lam đó rốt cuộc là ai, ví như vì sao khi biến thành tóc đỏ ông ngoại lại muốn nhét con bướm băng vào đầu cậu ……

Nếu ông ngoại thật sự muốn giết cậu thì chỉ cần động một ngón tay là được, dù sao thì Lục Thanh Tửu cũng chỉ có một phần tư huyết thống Long tộc, cậu gần như là cùng cấp với người phàm, căn bản không cần dùng biện pháp phiền phức như vậy.

Mang theo nỗi nghi ngờ, Lục Thanh Tửu đi làm bữa sáng.

Thấy vẻ mặt Lục Thanh Tửu nghiêm trọng, Chu Miểu Miểu tưởng đã xảy ra chuyện gì, cô vội hỏi cậu có cần phụ hay không. Lục Thanh Tửu từ chối ý tốt của Chu Miểu Miểu, nhìn sang vẻ mặt lo lắng của Doãn Tầm, cậu bỗng nhận ra hình như mình quá nghiêm túc rồi. Tuy trong lòng có việc, nhưng những việc này cũng đâu thể giải quyết ngay, chi bằng thuận theo tự nhiên, hưởng thụ thời gian trước mắt. Huống hồ kỳ nghỉ của Chu Miểu Miểu chỉ có ba ngày, cậu không nhất thiết phải truyền năng lượng tiêu cực cho cô. 

Lục Thanh Tửu sửa sang lại tâm trạng một chút, sau đó lộ ra nụ cười dịu dàng cố hữu, cậu nói: “Em thật sự không sao đâu, thay vì ở đây lo lắng cho em, chi bằng hai người xem trưa nay chúng ta nên ăn món gì thì hơn.”

“Ăn cái gì đây?” Chu Miểu Miểu cũng không từ chối, “Cậu làm gì chị ăn đó, món gì chị cũng thích ăn……”

Lục Thanh Tửu suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy nhờ Bạch Nguyệt Hồ giết một con thỏ đi, làm một nồi lẩu thịt thỏ. Doãn Tầm cậu xuống ruộng hái chút rau về đi, mỗi thứ một ít.”

Doãn Tầm vui vẻ đáp một tiếng rồi cầm rổ ra ngoài.

Chu Miểu Miểu ở trong phòng bếp phụ giúp Lục Thanh Tửu, thuận tiện tám nhảm với cậu về vài chuyện gần đây xảy ra trong công ty. Cô nói Ngô tổng lúc trước có mâu thuẫn với Lục Thanh Tửu vốn dĩ sẽ được thăng chức, nhưng không biết vì sao lại từ chối quyết định, chọn ở lại vị trí cũ. Tính tình anh ta cũng tốt hơn rất nhiều, giờ nhân viên trong công ty còn có thể nói giỡn với anh ta, mọi người đều hỏi có phải Ngô tổng coi trọng nhân viên nào trong công ty bọn họ nên mới không nỡ rời đi hay không.

Nghe đến Ngô tổng, Lục Thanh Tửu còn thấy hơi lạ lẫm, sau đó cậu mới nhớ ra quan hệ sâu xa giữa anh ta và bác cây. Đây đã là chuyện từ năm ngoái, trời xui đất khiến thế nào mà Ngô Hiêu lại kết thành bạn đời với bác cây. Ban đầu Lục Thanh Tửu còn có chút lo lắng cho anh ta, nhưng sau đó cậu cũng không còn nghe tin tức gì của Ngô Hiêu nữa, xem ra anh ta và bác cây chung sống khá tốt. Tháng 8 tới, Lục Thanh Tửu tính trở về thăm mộ cha mẹ rồi đi thăm bác cây, họ đã hẹn nhau từ trước rồi. 

Chu Miểu Miểu không biết chuyện này, cô vẫn tiếp tục kể chuyện của Ngô Hiêu, cô nói anh ta thật sự biết cách chăm sóc bản thân, trông trẻ ra biết bao nhiêu, mọi người đều nghi là anh ta đang yêu đương nhưng chưa từng thấy người yêu của anh ta bao giờ. Chỉ là mỗi ngày sau khi tan tầm hình như Ngô Hiêu đều tới công viên ngồi rất lâu, có nhân viên còn nói là mình đã thấy Ngô Hiêu ngồi ở công viên lẩm bẩm gì đó, nhưng chuyện này không nhận được sự hưởng ứng của mọi người cho lắm, bởi vì hình tượng nghiêm túc trầm ổn của Ngô Hiêu đã khắc rất sâu vào lòng mọi người lắm rồi.

“Này, có phải anh ta bị yêu tinh gì đó yểm bùa hay không vậy?” Chu Miểu Miểu cúi đầu lột tỏi, “Nhỡ đâu có chuyện này thật thì sao?”

Lục Thanh Tửu nói: “À…… Chắc là cũng có đấy.” Nói thật thì bác cây cũng coi như là yêu tinh cây mà.

Chu Miểu Miểu nói: “Vậy yêu tinh nhỏ đó chắc hẳn là xinh đẹp lắm mới mê hoặc được người như Ngô tổng, giống như Bạch Nguyệt Hồ vậy.”

Lục Thanh Tửu nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Bạch Nguyệt Hồ, lại nghĩ đến nguyên hình bị cậu ghét của hắn mà không nhịn được cười.

Chu Miểu Miểu thấy tâm trạng Lục Thanh Tửu tốt lên mới nhẹ nhàng thở phào. Dù sao cô cũng là con gái, tâm tư tinh tế hơn, cô biết chắc chắn là trước đó Lục Thanh Tửu đã xảy ra chuyện gì đó nên mới có phản ứng như vậy, song nếu Lục Thanh Tửu không muốn nói, vậy chắc chắn đó là việc riêng, cô không muốn miễn cưỡng đi hỏi.

Doãn Tầm hái được rau tươi trở về, Bạch Nguyệt Hồ đi theo sau, trong tay cầm một con chim to trông vô cùng xinh đẹp. Con chim lớn kia có bộ lông đỏ rực như lửa, trên mỏ điểm chút màu xanh, lông chim sáng bóng xinh đẹp, thứ duy nhất không hoàn mỹ chính là đầu nó đã bị Bạch Nguyệt Hồ vặn gãy, méo mó đáp ở một bên, thân thể đã không còn hơi thở.

“Đây là chim gì vậy.” Chu Miểu Miểu thấy lông chim xinh đẹp, nói, “Không phải động vật bảo tồn cấp quốc gia chứ?”

“Không phải đâu.” Lục Thanh Tửu biết nếu Bạch Nguyệt Hồ đi săn thú thì nhất định sẽ săn sinh vật phi nhân loại. Tuy rằng tạm thời cậu không nhớ ra loại chim này là gì, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định đó là mùi vị của con chim này rất ngon.

“Linh Yêu.” Bạch Nguyệt Hồ thở ra hai chữ, “Ăn ngon lắm.”

Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới nhớ ra thân phận loài chim này, chim này tên là Linh Yêu*, là một loài chim trong Sơn Hải Kinh, cả người có màu đỏ lửa, chỉ có mỏ là có màu xanh lá. Ăn loại chim này có thể tránh được ác mộng, xua đuổi tà ma. Cậu ngước mắt nhìn Bạch Nguyệt Hồ, ánh mắt hai người giao nhau, đều hiểu ý đối phương.

(1)*Linh Yêu:

Hiển nhiên vì thấy bộ dáng đau khổ trước đó của Lục Thanh Tửu khi gặp ác mộng nên Bạch Nguyệt Hồ mới đặc biệt đi bắt loại yêu thú này, Lục Thanh Tửu rất cảm động, cậu cười nói: “Vậy anh xử lý lông một chút đi, chờ lát nữa nấu cùng thỏ luôn.”

Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.

Chu Miểu Miểu vội nói: “Lông chim để lại cho tôi đi, đẹp thế này mà vứt đi thì tiếc lắm, tôi cầm đi làm vài món đồ mỹ nghệ.”

Bạch Nguyệt Hồ ừm một tiếng xem như đồng ý.

Khác với thế giới con người, dị giới đều là cá lớn nuốt cá bé, lớn nhất là quy luật của trời đất, nhưng quy luật trời đất cũng là để bảo toàn sức mạnh chứ không phải bảo vệ kẻ yếu. Long tộc của Bạch Nguyệt Hồ là loại săn mồi hàng đầu, bọn họ là loài đứng đầu trong chuỗi thức ăn, là thần linh thống trị mọi thứ.

Nấu nước lẩu xong, Lục Thanh Tửu chuyển sang cắt con thỏ đã được sơ chế thành từng miếng. Chu Miểu Miểu nhặt lại toàn bộ lông chim đỏ rực, nói sẽ mang về cho các đồng nghiệp trong công ty như quà lưu niệm.

Doãn Tầm rửa sạch rau rồi dọn chén đũa, sau đó ngoan ngoãn chờ ăn cơm.

Lục Thanh Tửu bật bếp, bắc nổi nước lẩu lên. Sau đó, cậu nhóm lửa rồi thả con thỏ cùng thịt Linh Yêu vào. Thịt trắng sôi sùng sục trong nồi nước đỏ, nhìn vô cùng hấp dẫn. Hương thơm nồng đậm tràn ngập gian nhà khiến Chu Miểu Miểu và Doãn Tầm đứng bên cạnh nuốt nước miếng.

Lục Thanh Tửu đã chuẩn bị đầy đủ gia vị, thấy thịt đã gần chín, cậu nhanh chóng bảo bọn họ động đũa.

Mọi người đều không khách khí, mấy đôi đũa bay thẳng đến những miếng thịt ngon nhất. Lục Thanh Tửu nếm một miếng thịt Linh Yêu, thịt loài chim này có mùi vị vô cùng ngon, hơi giống thịt gà nhưng đậm đà hơn thịt gà rất nhiều, cắn một miếng là có thể cảm nhận được hương vị nạc mỡ mềm mại mà không ngán, thịt chim này cũng không nhiều xương lắm, sau khi chần trong nước lẩu, hương vị quả thật là non mềm ngon miệng, vừa thơm vừa cay.

“Ngon.” Lục Thanh Tửu khen, “Thịt chim này có mùi vị không tệ chút nào, mọi người nếm thử đi.”

Mấy người còn lại nếm thử thịt chim cũng đều khen không dứt miệng, Lục Thanh Tửu lấy một cái bát gắp cho Tô Tức, Tiểu Hắc và Tiểu Hoa một chút, đương nhiên cậu cũng không quên Vũ Sư Thiếp trong lông Tô Tức.

Một nồi thịt nhanh chóng được xử lý sạch sẽ, Lục Thanh Tửu lại chần lượt tiếp theo, lần này trong nồi còn thả thêm rau và các món khác như nấm kim châm, rau ngó xuân, miến, bí đỏ…. Trong lúc chờ, bốn người đều nhìn chằm chằm nồi không chớp mắt, thật ra Lục Thanh Tửu đang ngẩn người, Doãn Tầm và Chu Miểu Miểu nóng lòng muốn thử, còn Bạch Nguyệt Hồ mặt nhìn như bình tĩnh, kỳ thật đang chờ để một mẻ hốt trọn, chiếc đũa trong tay sẵn sàng tham chiến. 

“Chín chưa vậy?” Doãn Tầm không nhịn được nữa, cậu ta quay đầu hỏi Lục Thanh Tửu.

“À…… Để tôi xem thử.” Lục Thanh Tửu gắp một miếng thịt chim, nhấm nháp một miếng rồi gật đầu, “Được rồi, ăn đi.”

Lệnh vừa ban xuống, ba đôi đũa đồng thời c4m vào trong nồi, đây là một trận chiến đầy máu tanh, chỉ có người thắng mới có thể ăn nhiều thịt!

Lục Thanh Tửu nhìn ba người bọn họ mà choáng váng, đũa của cả ba lả lướt trong không trung, mới đầu Bạch Nguyệt Hồ còn muốn giả vờ một chút, sau đó hắn đâm lười, ăn thịt ngay cả xương cũng không nhả. Chu Miểu Miểu phát hiện Bạch Nguyệt Hồ gian lận, cô thét to: “Trời đậu, Bạch Nguyệt Hồ, anh ăn thịt ngay cả xương cũng không nhả sao! Thật là quá đáng!”

Bạch Nguyệt Hồ vô tình nói: “Nếu ăn được thì cô cũng không cần nhả đâu.”

Chu Miểu Miểu không nói nên lời.

Nhưng vừa phát hiện Bạch Nguyệt Hồ gian lận, Chu Miểu Miểu lại phát hiện Doãn Tầm cũng có chỗ không đúng, thịt nóng như vậy mà Doãn Tầm vừa gắp lên đã bỏ vào miệng ngay, thổi cũng không chịu thổi, giống như không sợ nóng vậy. Chu Miểu Miểu hoảng sợ nói: “Doãn Tầm, cậu không sợ miệng cậu phỏng sao!”

Doãn Tầm: “Em không sợ nóng.”

Chu Miểu Miểu: “……” Cô chịu thua.

Một người ăn không nhả xương, một người không sợ nóng, Chu Miểu Miểu chỉ là con người bình thường, từ lúc bắt đầu, cô đã thua ở vạch xuất phát.

Lục Thanh Tửu – người ăn những món không ai giành – tự đút no mình rồi thương tiếc nhìn Chu Miểu Miểu rơi lệ. Cậu xoa đầu cô, nói không sao đâu, giờ chừa chút bụng đi, chiều nay cậu sẽ làm cho cô chút đồ ngọt. Bấy giờ Chu Miểu Miểu mới cảm thấy trái tim đã tan vỡ của mình miễn cưỡng được an ủi tý tẹo.