Nếu như cơn gió to pha lẫn máu khiến Lục Thanh Tửu có chút bất an, thì Bạch Nguyệt Hồ vốn ngày nào cũng hơn 10 giờ từ ruộng trở về vẫn mãi không thấy bóng dáng đâu. Lục Thanh Tửu cảm thấy mọi chuyện có chút không đúng, lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Nguyệt Hồ, lại phát hiện lúc Bạch Nguyệt Hồ ra ruộng đã để điện thoại ở trong nhà không mang theo.
“Thanh Tửu, làm sao thế?” Doãn Tầm thấy vẻ mặt Lục Thanh Tửu dần dần nôn nóng, thắc mắc đặt câu hỏi.
“Không sao……” Lục Thanh Tửu suy nghĩ, vẫn không nói về chuyện vừa rồi mới xảy ra, cậu nói, “Tôi ra ruộng hái ít rau, cậu rửa sạch chỗ rau dưa này trước đi.”
Doãn Tầm nghe vậy ngây ra nói: “Hái rau? Cậu còn cần rau gì nữa? Nếu không để tôi đi cho……”
Nhưng cậu ta còn chưa nói dứt lời, Lục Thanh Tửu đã chạy tới cửa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lục Thanh Tửu đi theo con đường nhỏ hướng về phía ruộng, trong không khí tràn ngập hơi thở khiến người ta bất an, loại không khí này làm Lục Thanh Tửu bước chân nhanh hơn, thậm chí là chạy chậm.
Vài phút sau, cuối cùng cậu đã tới mảnh ruộng nhà mình, sau khi nhìn cảnh tượng ngoài ruộng thì hít ngược một hơi khí lạnh. Chỉ thấy đồng ruộng trống không, không có bóng dáng Bạch Nguyệt Hồ đâu, nếu chỉ như vậy cũng coi như thôi, nhưng trên ruộng lại có một vết máu rất nổi bật, đập thẳng vào mắt Lục Thanh Tửu đến phát đau.
“Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ!” Lục Thanh Tửu vừa gọi tên Bạch Nguyệt Hồ, vừa đi kiểm tra xung quanh, nhưng mà trước sau vẫn không thấy bóng dáng Bạch Nguyệt Hồ, đúng lúc trong lòng cậu càng ngày càng sốt ruột, bả vai lại bị một bàn tay nhẹ nhàng đè lên.
Trong lòng Lục Thanh Tửu căng thẳng, xoay người lại thì thấy một khuôn mặt quen thuộc—— đúng là ông ngoại mình, con rồng đen bị giam cầm kia. Tuy đôi mắt của ông ta nhắm lại, nhưng nét mặt rất dịu dàng, khiến Lục Thanh Tửu có cảm như được nhìn chăm chú.
“Xin…… Xin chào.” Lục Thanh Tửu khá sửng sốt, cậu không biết tên của con rồng này, với lại cảm thấy nếu gọi ông ta là ông ngoại thì có hơi đột ngột quá.
Con rồng bị giam cầm gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất nhỏ, như là đang mỉm cười, ông ta đưa tay chỉ chỉ về nơi phương xa, rồi lại chỉ vào bãi máu sắp khô lại thành màu đen bên cạnh kia.
Như một kỳ tích, Lục Thanh Tửu hiểu được ý của ông ta, cậu vội nói: “Ngài biết Bạch Nguyệt Hồ đi đâu sao? Anh ấy có sao không? Có bị thương hay không?”
Con rồng bị giam cầm không nói gì, mà trực tiếp đưa tay tóm lấy cánh tay Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy trời đất quay cuồng một trận, tiếp đó hình như cậu bị đưa lên bầu trời. Cảm giác mất trọng lực chỉ kéo dài một lát, rất nhanh, Lục Thanh Tửu phát hiện mình đã rời khỏi thôn Thủy Phủ, tới một nơi hoàn toàn khác.
Nơi này có đầy ngọn đá lởm chởm lộn xộn, bốn phía dày đặc sương trắng, chỉ có một ngọn núi cao lớn ở xa xa, nhô lên khỏi làn sương mù bao phủ, đâm thẳng tới tận trời, nguy nga tráng lệ, thu hút ánh mắt Lục Thanh Tửu.
Ngay giây phút nhìn thấy ngọn núi kia, Lục Thanh Tửu liền khẳng định mình đã từng tới nơi này, nơi này là chỗ của Bạch Nguyệt Hồ, lúc trước thôn Thủy Phủ có mưa to, Bạch Nguyệt Hồ đã từng dẫn cậu và Doãn Tầm tới đây lánh nạn. Tuy nhiên không biết ông ngoại cậu dẫn cậu tới đây, là có ý gì.
“Bạch Nguyệt Hồ ở nơi này sao?” Lục Thanh Tửu dò xét đặt câu hỏi.
Ông ngoại khẽ gật đầu, giơ tay chỉ về phía ngọn núi cao cao kia.
Lục Thanh Tửu ngước mắt trông ra, nhìn thấy loáng thoáng gì đó ở bên trong sương mù. Ngay sau đó, Lục Thanh Tửu liền nhớ lại cảnh tượng lúc trước đã từng thấy ở chỗ này. Nếu cậu không nhớ lầm, lần trước lúc cậu tới nơi này, đã từng nhìn thấy một con rồng lớn màu đen trườn mãi khắp quanh ngọn núi, nhưng bởi vì lúc ấy khoảng cách quá xa, sương mù quá dày, Lục Thanh Tửu chưa thấy rõ, rồng đen đã biến mất.
Lục Thanh Tửu vốn tưởng rằng lần này và lần trước cậu nhìn thấy sẽ có điểm giống nhau, nhưng điều khiến cậu không ngờ tới là, cậu còn chưa nhìn thấy bóng dáng rồng đen, đã nghe được vài tiếng vang của những v4t to lớn va chạm vào nhau, cùng với tiếng rú và gầm gừ của dã thú.
Lục Thanh Tửu bị âm thanh này chấn động đau cả màng nhĩ, nét mặt ngạc nhiên, chỉ thấy phía trong bầu trời, rồng đen cậu nhìn thấy lúc trước đang đánh nhau với một con rồng khác. Thân hình hai con rồng gần bằng nhau, liên tục lượn vòng lên xuống xung quanh ngọn núi thẳng đứng kia, sau khi móng rồng và sừng rồng va chạm dữ dội, phát ra tiếng động như sắt đá chạm nhau, toàn bộ thế giới cũng vì đó mà rung chuyển.
Lục Thanh Tửu nhìn hình ảnh tráng lệ này đến ngẩn cả người, cậu chưa bao giờ thấy dáng vẻ lúc Long tộc đánh nhau, lúc này hai con rồng ở trước mặt cậu đánh nhau như hô mưa gọi gió, khi thân hình to lớn bị va vào ngọn núi, mặt đất cũng chấn động theo, tầng mây bị quấy nhiễu thành hình lốc xoáy, núi đá rơi xuống không ngừng, dường như trời cũng muốn sụp xuống theo.
Đang đấu với nhau, có thể phân biệt là có một con rồng màu đen và một con rồng màu đỏ sậm, tuy bộ dạng hai con rồng khá là giống nhau, nhưng về phần chi tiết thì vẫn có khác biệt, ví dụ như thân thể của rồng đỏ ngắn hơn một ít, cổ rất dài, vảy là màu đỏ sẫm, trông hoàn toàn khác với rồng đen.
Tuy nhiên hình như rồng đỏ không phải là đối thủ của rồng đen, mới đầu hai con rồng còn đấu tới lui, nhưng theo thời gian trôi đi, trên thân rồng đỏ xuất hiện rất nhiều vết thương dữ tợn, đa số đều do bị móng sắc của rồng đen cào rách. Tuy trên thân rồng đen cũng có thương tích, nhưng tình hình lại tốt hơn nhiều so với rồng đỏ, ít nhất thì nhìn từ góc độ Lục Thanh Tửu, không có vết thương nào trí mạng. Lúc trước Lục Thanh Tửu đã từng thấy một chiếc vảy của Bạch Nguyệt Hồ, cũng nhớ rõ vảy của hồ ly tinh nhà cậu là màu đen, cho nên hiện giờ nhìn thấy rồng đen đang chiếm ưu thế, trong lòng cũng dần thả lỏng.
Rồng đỏ thấy mình không phải đối thủ của rồng đen, quay người muốn trốn, lại bị rồng đen cắn một phát vào cổ. Không biết là ảo giác hay thật sự nghe được, khi thấy một màn như vậy, bên tai Lục Thanh Tửu truyền đến một tiếng vang rất nhỏ do xương cốt vỡ vụn, tiếp đó rồng đỏ phát ra tiếng gầm rú thảm thiết, đầu của nó tách ra khỏi thân thể, cái đầu bị rồng đen kẹp trong miệng, thân thể từ trên không trung rơi xuống bên trong vực sâu vô tận.
Lục Thanh Tửu nhìn mà trong lòng run rẩy, ông ngoại dẫn cậu tới nơi này nhẹ nhàng ấn lên đầu vai cậu, dường như đang trấn an cậu vậy.
“Đây…… Rốt cuộc là chuyện thế nào?” Lục Thanh Tửu không nhịn được đặt câu hỏi.
Ông ngoại nhẹ nhàng cầm tay Lục Thanh Tửu, viết chữ vào trong lòng bàn tay cậu: “Đây là rồng đã bị ô nhiễm.”
Lục Thanh Tửu nói: “Bị ô nhiễm?”
Ông ngoại tiếp tục viết: “Con rồng nào cũng có khả năng bị ô nhiễm.”
“Rồng bị ô nhiễm có gì khác với rồng bình thường?” Lục Thanh Tửu cảm thấy đầy đầu đều những bí ẩn không thể lý giải.
Ông ngoại viết nói: “Rồng bị ô nhiễm, chỉ biết nghĩ đến việc huỷ hoại thứ mà bọn họ quý trọng nhất.”
Lục Thanh Tửu cảm nhận được từng nét chữ mà ngón tay ông ngoại viết trên lòng bàn tay cậu, lại ngây người, cậu có chút không dám tin ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông ngoại, âm thanh không tự chủ được chứa đựng chút run rẩy, cậu nói: “Ông đã ăn cha mẹ tôi sao?”
Cậu rất muốn lấy được đáp án phủ định, nhưng đã được định trước rằng phải thất vọng.
Ông ngoại im lặng một lát, dường như trên khuôn mặt hiện lên một chút đau đớn khó có thể che giấu, sau đó chầm chậm, lại kiên định gật đầu.
Cả người Lục Thanh Tửu đã cứng lại rồi, tay cậu vẫn bị ông ngoại nắm, có thể cảm nhận được độ ấm trên đầu ngón tay ông ngoại, nhưng đáp án đã rõ ràng như vậy, khiến cậu không làm nổi việc lừa gạt bản thân mình nữa.
“Vì sao chứ?”Âm thanh của Lục Thanh Tửu hơi run rẩy.
“Xin lỗi.” Ông ngoại chỉ chậm rãi viết ra hai chữ này.
“Vì sao ông lại muốn ăn bọn họ?” Lục Thanh Tửu tóm lấy ống tay áo ông ta, lớn tiếng chất vấn, “Bọn họ…… Không phải đều là con của ông sao?”
Ông ngoại trầm mặc.
Lục Thanh Tửu còn muốn tiếp tục đặt câu hỏi, lại nghe thấy phía sau mình truyền tới một tiếng bước chân rất nhỏ, cậu quay đầu, trong làn sương mù dày đặc nhìn thấy một người quen đã từng gặp—— được Bạch Nguyệt Hồ gọi là người thi hành hình phạt, Chúc Dung.
Chúc Dung với mái tóc đỏ, đứng trong làn sương mù dày đặc, lẳng lặng nhìn chăm chú ông ngoại cậu, y nói: “Đã lâu không gặp, Ngao Nhuận.”
Ngao Nhuận, đó là tên ông ngoại.
Ông được Chúc Dung gọi cả tên cả họ thì nở một nụ cười nhỏ, nụ cười thật dịu dàng, hoàn toàn không thể tưởng tượng rằng đó là con quái vật ăn mất cha mẹ của Lục Thanh Tửu.
“Lục Thanh Tửu, lại đây.” Chúc Dung vẫy vẫy tay với Lục Thanh Tửu.
Sắc mặt Lục Thanh Tửu do dự, đang không biết phải làm thế nào cho phải, lại cảm thấy Ngao Nhuận ở phía sau lưng cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ, ý bảo cậu đi sang bên kia với Chúc Dung.
Lục Thanh Tửu quay đầu lại nhìn ông ta một cái, dường như Ngao Nhuận cảm giác được ánh mắt của cậu, cúi đầu xuống, dùng trán mình nhẹ nhàng đụng một chút vào trán Lục Thanh Tửu.
Động tác này rất nhẹ, nhưng Lục Thanh Tửu cảm nhận được chỗ bị đụng trên trán có chút xíu nóng bỏng, cậu nghi ngờ vươn tay sờ lên trán mình thì lại nghe thấy Chúc Dung lại thúc giục: “Lục Thanh Tửu, mau tới đây.”
Lục Thanh Tửu chần chừ chậm rãi đi về phía trước, vừa nhìn Ngao Nhuận vừa đi tới bên cạnh Chúc Dung.
“Cách xa ông ta một chút.” Sau khi xác định Lục Thanh Tửu đã rời khỏi chỗ gần Ngao Nhuận, tiếng của Chúc Dung lạnh như băng đưa ra cảnh cáo.
Ngao Nhuận không hề để bụng thái độ tồi tệ kia của Chúc Dung, mà trái lại nụ cười của ông ta càng thêm tươi rói, nhưng Lục Thanh Tửu có để ý, sợi tóc vốn màu đen của ông ta bắt đầu dần dần biến thành màu đỏ lóa mắt, màu đỏ này lan ra cực nhanh, gần như chỉ trong chốc lát, mái tóc dài màu đen kia của Ngao Nhuận đã biến thành màu máu đỏ xinh đẹp.
“Trốn ra phía sau đi.” Chúc Dung nói với Lục Thanh Tửu.
Tuy Lục Thanh Tửu không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn nét mặt cứng lại của Chúc Dung, cũng biết mọi chuyện không ổn, cậu lui về phía sau vài bước, đi ra phía sau Chúc Dung, nhìn về hai người với ánh mắt lo lắng.
Chúc Dung nói: “Đừng nên ở đây nữa.”
Ngao Nhuận cười, rất khác với nụ cười dịu dàng trước kia, là nụ cười liều lĩnh khó tả khi ông ta biến thành tóc đỏ, nó mang theo sự tà ác, ông ta mở miệng ra, trong ánh mắt ngạc nhiên của Lục Thanh Tửu phát ra âm thanh khàn khàn: “Đã lâu không gặp.”
Chúc Dung không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.
Ngao Nhuận nói: “Còn cả cháu trai thân yêu của ông nữa này.” Ông ta quay mặt về phía Lục Thanh Tửu, “Cháu xem, ông chạy từ nơi đó ra đây, còn không phải là vì muốn gặp cháu sao?”
Lục Thanh Tửu bị sự thay đổi của ông ta dọa sợ, không khỏi lùi về sau một bước.
Chúc Dung lại không hề có động tĩnh, dường như đã sớm đoán được trên người Ngao Nhuận sẽ xuất hiện tình huống như vậy, y vung tay lên, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một ngọn lửa thoắt cái lại biến thành cây giáo dài, tiếp đó y hếch cằm lên với Ngao Nhuận, chỉ về phía bầu trời bị sương mù bao phủ.
Ngao Nhuận hơi gật đầu, thân hình lóe lên, bay lên bầu trời.
Chúc Dung nối tiếp ngay sau đó, hai người bay vào trong bầu trời u tối.
Cùng bay tới giữa không trung, Ngao Nhuận đã biến trở về nguyên hình, chẳng qua khác với con rồng đen Lục Thanh Tửu nhìn thấy ở bên trong hố sâu, lúc này vảy của Ngao Nhuận biến thành màu máu đỏ, đôi mắt ông ta vẫn là cái hố đen như cũ, sừng rồng cũng bị cưa mất, nhưng những tổn thương đó lại không hề ảnh hưởng đến hình tượng rồng uy nghiêm của ông ta, hình người của Chúc Dung ở trước mặt ông ta, chỉ nhỏ như con kiến.
“Ầm” một tiếng, một người một rồng phát ra âm thanh va chạm đầu tiên, ngọn lửa màu đỏ phun trào lên từ chỗ hai người tranh đấu, nhuộm bầu trời u ám thành màu đỏ tươi đẹp.
Lục Thanh Tửu nhìn đến nỗi không nỡ dời mắt, nhưng không lâu sau, cậu đã bị ép phải nhắm mắt, bởi vì màu sắc của ngọn lửa quá sáng, đập vào đôi mắt cậu phát đau, thậm chí không khỏi chảy cả nước mắt. Nhưng tuy đã nhắm mắt lại, tiếng đánh nhau rất lớn bên tai vẫn tiếp diễn như cũ, Lục Thanh Tửu ngồi dưới đất, không nhìn thấy gì hết, lại vẫn có thể cảm thấy đất núi rung chuyển, toàn bộ thế giới dường như muốn sụp đổ.
Không có chỗ dựa, trong lòng Lục Thanh Tửu càng thêm bất an, sau một lần va chạm dữ dội nữa, khi cậu đưa tay muốn bắt lấy thứ gì đó, lại bị chìm vào một vòng ôm ấm áp. Phía sau truyền đến tiếng hít thở trầm thấp, Lục Thanh Tửu cảm giác được hơi thở quen thuộc, cơ thể cậu thả lỏng lại, khẽ gọi: “Nguyệt Hồ?” ’
Giọng Bạch Nguyệt Hồ truyền đến từ phía sau, mang theo chút buồn bực không vui: “Ai dẫn cậu tới đây.”
“Ông ngoại tôi đó.” Lục Thanh Tửu nói, “Làm sao vậy?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Cậu biết rồi đúng không?”
Lục Thanh Tửu hơi sửng sốt, mãi mới nhận ra Bạch Nguyệt Hồ đang nói cái gì, cậu không nhịn được mà bật cười, không ngờ tới lúc này rồi, Bạch Nguyệt Hồ vẫn còn xoắn xuýt chuyện nguyên hình của mình bị nhìn thấy, vừa bất đắc dĩ, lại có chút chua xót, cậu ra vẻ ngơ ngác: “Biết gì cơ?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Cậu không thấy hả?”
Lục Thanh Tửu bình tĩnh nói dối: “Tôi mới tới thôi.”
“À.” Bấy giờ Bạch Nguyệt Hồ mới thả lỏng, hắn dựa đầu vào vai Lục Thanh Tửu, hô hấp thở ra đập vào tai Lục Thanh Tửu, “Chúng ta đi thôi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Bọn họ vẫn đang đánh nhau ở bên trên mà, anh không đi hỗ trợ hả?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chúc Dung có thể xử lý tốt.”
“À…” Lục Thanh Tửu vẫn còn hơi lo lắng, tuy biến hóa trên người ông ngoại khiến cậu kinh hồn bạt vía, nhưng cậu vẫn có chút không tin rằng ông ngoại sẽ cắn nuốt cha mẹ cậu, “Chính miệng ông ấy đã thừa nhận ông ấy đã ăn cha mẹ tôi.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Lúc trước ông ta cũng từng thừa nhận.”
Lục Thanh Tửu: “Vậy tại sao anh……”
Giọng của Bạch Nguyệt Hồ có chút buồn: “Chỉ là tôi không tin thôi.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Bạch Nguyệt Hồ: “Không tin Long tộc bảo vệ thôn Thủy Phủ sẽ làm ra chuyện này.”
Lục Thanh Tửu có chút khó chịu, cậu muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói, chỉ đưa tay sờ sờ tóc Bạch Nguyệt Hồ, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Bạch Nguyệt Hồ dứt khoát ôm ngang Lục Thanh Tửu lên, Lục Thanh Tửu a một tiếng, có chút ngại ngùng: “Tôi tự mình đi được mà.”
“Chẳng phải cậu không nhìn được sao.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Tôi ôm cậu đi.”
Lục Thanh Tửu: “…… Cũng được.”
Bạch Nguyệt Hồ liền ôm Lục Thanh Tửu vào trong lồng nguc, hai người chậm rãi rời khỏi ranh giới khác, Lục Thanh Tửu nghe thấy tiếng vang trên bầu trời cách mình càng ngày càng xa, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên cảm giác cháy bỏng ở đôi mắt cậu vẫn còn tiếp tục, có cảm giác giống nhau đó là chỗ cậu bị Ngao Nhuận đụng vào trên trán, vốn Lục Thanh Tửu tưởng rằng không có liên quan gì, ai ngờ lúc trở về nhà nhìn thấy Doãn Tầm, Doãn Tầm lại hoảng sợ kêu lên: “Lục Thanh Tửu, trên trán cậu có cái gì vậy?!”
Lục Thanh Tửu không nhìn thấy gì hết, ngơ ngác nói: “Cái gì?” Cậu giơ tay muốn sờ vào đầu mình, lại bị Bạch Nguyệt Hồ tóm lấy cái tay: “Đừng chạm vào.”
“Trán tôi bị sao đấy?” Lục Thanh Tửu rõ ràng phát hiện có điều không ổn.
“Bị thương tí thôi.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
“Bị thương?” Lục Thanh Tửu hơi nghi ngờ, “Tôi không đau mà.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “…… Một lát nữa là ổn.”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh đừng gạt tôi, rốt cuộc trán tôi bị làm sao?” Nếu không phải đôi mắt cậu còn đang đau, chỉ sợ đã sớm đi vào nhà vệ sinh tự mình nhìn.
“Doãn Tầm, cậu nói cho tôi.” Bạch Nguyệt Hồ không nói lời nào, Lục Thanh Tửu liền bắt Doãn Tầm phải trả lời.
Doãn Tầm lúng ta lúng túng nói: “Không…… Không có gì hết……”
Lục Thanh Tửu bị gạt, có chút cáu giận: “Trời ạ, tôi bảo này, tôi có phải làm từ thủy tinh đâu, có cái gì mà không tiếp thu được? Thân thể của chính tôi xảy ra vấn đề gì, nói thẳng cho tôi luôn được không?”
Bạch Nguyệt Hồ yên lặng một lát, thấp giọng nói: “Cậu thật sự muốn biết?”
Lục Thanh Tửu: “Đương nhiên.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Được.” Hắn vừa nói dứt lời, Lục Thanh Tửu liền thấy hắn giơ tay lên, tiếp theo, trên trán cậu truyền tới một xúc cảm cực kì khó tả, khiến cậu không kìm được mà kêu lên một tiếng: “A! Cái gì đây!” Cái chạm này quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cảm giác như trực tiếp chạm đến linh hồn cậu vậy, cả người cậu run lên, nhẹ nhàng ngã thẳng vào trong lồng nguc Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu đưa tay cho tôi.”
Lục Thanh Tửu run giọng nói: “Gì cơ……”
Lục Thanh Tửu không kịp phản ứng lại, đã thấy Bạch Nguyệt Hồ tóm được tay cậu, sau đó đưa tay cậu về phía trán cậu, Bạch Nguyệt Hồ còn nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhẹ thôi đó.”
Cuối cùng Lục Thanh Tửu đã sờ được thứ trên trán mình—— vậy mà đó lại là hai cái sừng rồng nho nhỏ, sờ vào không trơn mịn cho lắm, như là có ít vảy thật bé, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, lúc chính cậu tự sờ trán thì cảm thấy không ổn lắm, sừng rồng mà lại có xúc giác, hơn nữa còn cực kì mẫn cảm, tự cậu sờ vào một chút thôi là cơ thể đã run lên, càng không cần phải nói lúc vừa rồi Bạch Nguyệt Hồ chạm vào như vậy.
“Được rồi được rồi.” Lục Thanh Tửu nhanh chóng kêu dừng, cảm thấy nếu sờ nữa thì linh hồn nhỏ bé phải bay ra khỏi cơ thể mất.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cảm giác như thế nào?”
Lục Thanh Tửu: “Đừng, đừng chạm vào thứ này nữa.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Cậu có thể tiếp nhận?”
Lục Thanh Tửu nói: “Chẳng phải tôi đã sớm biết mình có huyết thống Long tộc sao, đã có huyết thống Long tộc, vậy có sừng cũng không phải chuyện gì kỳ quái đâu.” Cậu nói như thế, thuận tiện dùng lý do này để giải thích và an ủi bản thân mình, “Từ từ đã, chẳng lẽ cái sừng này sẽ luôn lớn lên ở trên đầu tôi?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Sẽ biến mất, cậu có huyết mạch tương thông với ông ngoại cậu, sau khi kích phát thì trên người cậu sẽ có một bộ phận thuộc về Long tộc, qua một thời gian nữa hẳn sẽ biến mất.”
Lục Thanh Tửu: “À……” Bấy giờ cậu mới yên tâm, nếu sừng rồng không biến mất, chẳng phải về sau cậu chỉ có thể ở lại thôn Thủy Phủ, không thể đi ra cửa sao.
Doãn Tầm ở bên cạnh nói: “Trời má, các cậu không sao chứ? Vừa nãy tôi ra ruộng mà không nhìn thấy gì hết, chỉ thấy một bãi máu, còn tưởng rằng hai người đã xảy ra chuyện nữa.”
“Tôi không sao hết.” Lục Thanh Tửu nói, “Nguyệt Hồ, anh bị thương sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vết thương nhỏ thôi.”
Lúc này Lục Thanh Tửu mới yên tâm, tầm khoảng qua hơn một tiếng, cảm giác bị bỏng trên mắt cậu mới dần dần rút đi, đã có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Sau khi khôi phục thị lực, chuyện thứ nhất Lục Thanh Tửu làm chính là vọt vào nhà vệ sinh, dùng gương soi cái sừng rồng trên trán mình.
Khí thế của cái sừng rồng kia hoàn toàn khác với cái sừng rồng cấp vip của Bạch Nguyệt Hồ, hai chiếc nho nhỏ, mọc lên ở hai bên trán Lục Thanh Tửu, trông rất là khéo, nếu tóc mái hơi dài một chút, có lẽ sẽ không nhìn thấy.
Lục Thanh Tửu nhìn một lát rồi lại ngứa tay, đưa ngón tay ra chọc một cái, kết quả suýt chút nữa là chọc mình ngã xuống mặt đất.
Xúc giác của sừng rồng này thật sự quá là khó tả, Lục Thanh Tửu chưa từng có cảm giác nào như vậy, cậu suy nghĩ, móc từ trên cổ mình ra cái vòng sừng rồng mà lần trước Bạch Nguyệt Hồ đưa cho mình, giơ lên bên cạnh so đầu mình.
Ồ…… Hình như thật sự có khác biệt rất lớn, Lục Thanh Tửu nghĩ, khi nào mới có thể nhìn thấy nguyên hình của Bạch Nguyệt Hồ đây, mà với cả sừng của rồng đã trưởng thành, hẳn là xúc cảm sẽ tốt hơn nhỉ, nghĩ đến đây, cậu hơi xoa tay rồi bật dậy.
“Nguyệt Hồ, sừng của Long tộc đều mẫn cảm như vậy sao?” Lục Thanh Tửu có chút tò mò hỏi Bạch Nguyệt Hồ.
“Chỉ có sừng của rồng con mới khá là mẫn cảm thôi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Sừng của rồng đã trưởng thành chỉ là vũ khí, không có cảm giác gì hết.”
Lục Thanh Tửu ngước mắt: “Của tôi là sừng rồng con hả?”
Vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ có hơi kỳ quái: “Cậu còn chưa thay sừng, tất nhiên là sừng rồng con rồi.”
“Vậy còn có cơ hội thay nữa hả?” Lục Thanh Tửu hỏi.
Bạch Nguyệt Hồ cẩn thận nhìn kỹ: “Có lẽ là có…… Tôi cũng không biết chính xác.”
Lục Thanh Tửu à một tiếng, cảm thấy nếu có thể, vẫn nên thay sớm một chút thì tốt hơn, bằng không cái sừng rồng này chính là mạch máu của cậu, chạm vào một cái là cả người mềm nhũn.
Bạch Nguyệt Hồ không tỏ ý kiến gì với suy nghĩ của Lục Thanh Tửu, chỉ là từ đầu tới cuối, mặt đều mang vẻ cạn lời vi diệu, Lục Thanh Tửu hỏi rốt cuộc hắn bị sao vậy, hắn cũng không chịu nói.
Tuy rằng đã trở về, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn lo lắng cho tình huống của Chúc Dung và Ngao Nhuận bên kia, tầm khoảng lúc buổi tối, cậu mới gặp lại Chúc Dung, nhưng không có thấy ông ngoại của cậu.
Chúc Dung đi từ bên ngoài sân vào, toàn thân nổi đầy sát khí, trên má y có thêm một vết thương, trông có vẻ như là bị móng rồng cào cho bị thương.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Sao rồi?”
“Để ông ta chạy mất đất rồi.” Chúc Dung trầm mặt.
Bạch Nguyệt Hồ hơi hơi nhíu mày.
Lúc trước bắt được Ngao Nhuận, là bởi vì chính ông ta muốn bị bắt, nếu Long Vương ông ta thật sự muốn chạy trốn, chỉ sợ rằng cũng chẳng ai làm gì được ông ta.
Chúc Dung liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu ngồi ở bên cạnh, thuận miệng hỏi câu: “Sao cậu lại mọc sừng rồng rồi?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi cũng đâu muốn…… Ông ngoại tôi chạm vào trán tôi, sừng rồng liền mọc ra.”
Chúc Dung lại cũng không để ý chuyện này cho lắm, gật gật đầu rồi nói: “Giữ gìn cho cẩn thận, đừng để những người khác chạm vào.”
Lục Thanh Tửu sửng sốt: “Chạm vào thì sao?”
Chúc Dung đang chuẩn bị trả lời, lại bị Bạch Nguyệt Hồ vỗ một phát vào vai, lực độ của Bạch Nguyệt Hồ làm lời đã tới bên miệng lại phải cứng rắn nuốt vào, y nhìn Bạch Nguyệt Hồ, lại nhìn vào mắt Lục Thanh Tửu, rõ ràng đã hiểu ngay, nói: “Không sao đâu, có xúc giác khá mẫn cảm thôi à.”
Lục Thanh Tửu nhìn hai người lươn lẹo, cảm thấy nếu mình tin mới là lạ: “Ài, rốt cuộc sao lại thế này, anh nói đi chứ.”
Vẻ mặt Chúc Dung dần dần dữ tợn: “Tôi bảo không sao mà —— tôi còn có chút việc, đi trước đây.” Y thoát khỏi bàn tay của Bạch Nguyệt Hồ, quay người đi mất, động tác liền một mạch, không để ý xíu nào tới tiếng gọi của Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu nghi ngờ nhìn theo Chúc Dung đã rời đi, quay đầu nhìn về phía hồ ly tinh nhà mình đang chưng ra cái vẻ mặt vô tội.
“Bạch Nguyệt Hồ.” Lục Thanh Tửu nheo mắt lại, nhìn Bạch Nguyệt Hồ, “Vì sao sừng rồng con này không thể để cho người khác chạm vào?”
Bạch Nguyệt Hồ chớp chớp mắt: “Ai mà biết.”
Lục Thanh Tửu: “Không biết? Sao anh lại không biết được cơ chứ?”
Bạch Nguyệt Hồ đúng lý hợp tình: “Tôi chỉ là một chú hồ ly tinh nhỏ nhoi, làm sao mà biết chuyện của Long tộc được.”
Lục Thanh Tửu: “……” Vậy mà cậu lại không có cách nào phản bác mới đau.
=============