Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 73




Dưới ánh mắt khác thường của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu nhanh chóng giải thích đây không phải đam mê kỳ quái của cậu và Doãn Tầm, mà là chiếc dù đen ngày hôm qua đuổi giết cậu đã theo tới đây rồi.

Sau khi Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy hơi hơi gật đầu, tiến lên một bước đưa tay ra đã tóm được chiếc dù đen kia, rồi dùng sức xé một phát, mạnh mẽ kéo chiếc dù đen từ trên đầu Doãn Tầm xuống. Lúc chiếc dù này bị kéo xuống, phát ra một tiếng thét chói tai thảm thiết, tiếng kêu khá là giống tiếng trẻ con khóc, khiến người ta nghe được mà da đầu tê dại, Lục Thanh Tửu đứng ở bên cạnh, đúng lúc thấy cái đầu của Doãn Tầm, thấy cả trong chiếc dù hình như có thứ gì đó rơi xuống, lộp bộp nện xuống mặt đất, nhìn kỹ, mới phát hiện ra đó là những con mắt đen thùi lùi mà hôm ấy cậu đã thấy, lục đục lăn đầy trên đất.

Cuối cùng Doãn Tầm đã được nhìn lại ánh mặt trời, nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng bị một đống con mắt rơi đầy đất này dọa cho té đái, kinh khủng nhất chính là hình như đống con mắt này là vật sống, tất cả đồng tử phóng to ra nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt Hồ, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.

Bạch Nguyệt Hồ tiện tay ném cây dù đen kia xuống nền đất, mà trong nháy mắt khi cây dù đen rơi xuống đất, tất cả những con mắt đang lăn đầy dưới đất kia đều tụ tập về phía cây dù đen, một lần nữa bị cây dù đen bao lại.

“Rốt cuộc đây là thứ gì?” Lục Thanh Tửu chưa bao giờ gặp phải loại sinh vật thần kỳ như vậy, hơn nữa cũng nhớ rõ ràng rằng bên trong Sơn Hải Kinh không hề có ghi chép về loại yêu quái này.

Bạch Nguyệt Hồ không nói gì, hắn cong eo, cầm lấy thứ gì đó ở dưới chân mình, sau khi Lục Thanh Tửu thấy hắn thẳng lưng lên, mới phát hiện trong tay Bạch Nguyệt Hồ chính là một con mắt. Con mắt kia khá là giống với cái mà Lục Thanh Tửu đã nhìn thấy lúc trước, tròn vo một cục, mặt sau còn có cả dây thần kinh màu đỏ, có thể thấy bất kể là dây thần kinh hay là con mắt thì cũng đều còn sống, lúc này đang bị Bạch Nguyệt Hồ bóp ở trong tay, run bần bật lên như động vật nhỏ vậy.

“Là một loại thuật.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Tác dụng cụ thể thì không rõ.”

“Những con mắt kia đều là của con người hả?” Lục Thanh Tửu cảm thấy một đống con mắt nhiều như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy không dễ chịu cho lắm.

“Không phải.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Những con mắt đó đều là vật còn sống……” Hắn ném con mắt trong tay xuống mặt đất, hình như muốn nhìn xem phản ứng khi con mắt rơi xuống đất, nhưng lại không ngờ nhóc hồ ly Tô Tức vốn đang ngoan ngoãn ghé vào một bên hóng chuyện thấy con mắt kia liền vọt tới, mọi người còn chưa phản ứng lại, đã thấy Tô Tức chi chi một tiếng, ăn con mắt kia vào trong miệng, nhai rột roạt rột roạt một tí rồi nuốt luôn.

“Aaaa, Tô Tức, nhóc ăn cái gì đấy hả!!” Doãn Tầm hoảng sợ thét chói tai.

“Mau nhổ ra!” Lục Thanh Tửu nhanh chân bước lên, bế nhóc hồ ly lên tách miệng nó ra muốn moi con mắt kia ra ngoài, nhưng hiển nhiên hành động của cậu đã quá muộn, sau khi Tô Tức bị tách miệng ra thì lộ một hàng răng nhỏ trắng sáng chỉnh tề, đôi mắt màu lam vô tội nhìn chằm chằm Lục Thanh Tửu, dường như đang dò hỏi hành động này của Lục Thanh Tửu là có ý gì.

Lục Thanh Tửu đau đớn nói: “Nhóc ăn thật đấy à? Nếu về sau xảy ra chuyện gì, anh ăn nói làm sao với ba nhóc đây.” Năm trước thì bị cắt lông thành chó cảnh, năm nay lại bị ngộ độc thức ăn…… Cậu cảm thấy mình thật sự không có cách nào để đi gặp người lớn nhà người ta nữa rồi.

Hiển nhiên Tô Tức không hiểu được nội tâm đau đớn của Lục Thanh Tửu, còn rất vui sướng dùng đầu lưỡi hồng li3m li3m miệng, ánh mắt lại đặt trên cây dù đen, nhìn dáng vẻ chắc hẳn là cảm thấy mùi vị của con mắt kia không tệ, muốn thử thêm viên nữa.

Cây dù đen bị Tô Tức nhìn chằm chằm, vậy mà chậm rãi lùi về sau một bước, nếu không phải Lục Thanh Tửu nhìn chằm chằm nó, có khi sẽ tưởng bản thân mình gặp phải ảo giác.

“Ăn cái này không sao chứ?” Lục Thanh Tửu lo lắng hỏi Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Nguyệt Hồ liếc mắt nhìn nhóc hồ ly, sau khi suy nghĩ, trực tiếp nhặt chiếc dù lên, sau đó thò tay vào, miễn cưỡng móc từ bên trong chiếc dù ra một con mắt.

“Anh muốn làm cái……” Lục Thanh Tửu còn chưa nói dứt lời, đã thấy Bạch Nguyệt Hồ nhét con mắt kia vào trong miệng của hắn, lại nghe một tiếng sột soạt sột soạt, cứ như vậy con mắt kia đã bị ăn sạch sẽ gọn gàng.

Doãn Tầm và Lục Thanh Tửu đều bị hành động của Bạch Nguyệt Hồ hù dọa, hai người trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Hồ sau một lúc lâu vẫn không nói gì, cho đến khi Bạch Nguyệt Hồ nuốt con mắt kia xuống bụng, còn li3m li3m môi rồi mới trở lại bình thường, Lục Thanh Tửu run giọng nói: “Có ngon không?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Ngon.” Hắn suy nghĩ một lát rồi nói ra một câu càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng, “Không phải mắt của con người.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cái gì gọi là không phải mắt của con người chứ, câu nói này của Bạch Nguyệt Hồ chẳng phải là hàm nghĩa hắn đã từng thử vị mắt của con người rồi mới có thể phân rõ ra sự khác biệt về mùi vị sao?

“Thật sự không tệ.” Có lẽ là do vẻ mặt Lục Thanh Tửu quá mức hoảng sợ, Bạch Nguyệt Hồ an ủi nói, “Vị giòn, không có mùi tanh, bên trong còn rất nhiều nước sốt nữa.”

Lục Thanh Tửu: “……” Nếu thứ anh nói không phải là con mắt, tôi thật sự cũng muốn thử xem luôn đấy.

Doãn Tầm ở bên cạnh nhìn đến nỗi mắt mình sắp rơi xuống đến nơi, không tự chủ được lùi về phía sau muốn cách xa Bạch Nguyệt Hồ một chút.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nếm thử không?” Hắn nói rồi lại móc từ trong cây dù đen ra một con mắt.

Cây dù kia vốn đang giãy giụa, kết quả sau khi bị móc mắt một lần nữa thì héo hẳn, Lục Thanh Tửu còn nhìn thấy trên người nó hiện rõ mấy chữ ‘sống không còn gì luyến tiếc nữa’.

“Không không không.” Lục Thanh Tửu xin được miễn ý tốt của Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Nguyệt Hồ nhìn về phía Doãn Tầm, Doãn Tầm nhanh chóng xua cái tay mình y như cái cần gạt nước.

“Được rồi.” Trong giọng nói Bạch Nguyệt Hồ còn chứa sự tiếc nuối, “Vậy tôi đành ăn một mình.”

Dường như chiếc dù đen có thể nghe hiểu cuộc đối thoại của bọn họ, lúc này muốn gắt gao bao lấy chính mình, phản kháng sự tàn bạo vô tình của tên ma vương Bạch Nguyệt Hồ này. Nhưng hiển nhiên sự phản kháng của nó ở trước mặt Bạch Nguyệt Hồ là châu chấu đá xe, ngay sau đó, Bạch Nguyệt Hồ lại mò từ bên trong nó ra một con mắt nữa, nhai sột soạt sột soạt.

Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đều hiện ra vẻ mặt đờ đẫn, bị hình ảnh tàn nhẫn này k1ch thích đến nỗi ý thức lẫn lộn.

Giải quyết xong cây dù kỳ quái này, Lục Thanh Tửu yên lặng quay người đi nấu cơm chiều, Doãn Tầm đi theo phía sau cậu run lẩy bẩy, trông cái dáng run còn có vài phần giống như với cây dù đen.

Cơm chiều nấu khá là đơn giản, Lục Thanh Tửu chiên một nồi bánh thịt bò to, làm một đĩa rau nộm, nấu cả một nồi cháo bát bảo, cuối cùng là cắt thịt bò kho thành từng lát, đặt thêm ít ớt bột ở bên cạnh để chấm ăn.

Lục Thanh Tửu bưng cháo lên bàn, gọi Bạch Nguyệt Hồ tới ăn cơm.

Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, lúc bấy giờ mới bỏ cây dù đen qua một bên. Cây dù đen kia lẳng lặng ở im bên cạnh người Bạch Nguyệt Hồ, không có một xíu động tĩnh nào, nhưng đúng trong nháy mắt Bạch Nguyệt Hồ cầm lấy chiếc đũa, dù đen bộp một tiếng, tiếp đó liền như cái bánh xe mà lăn ra phía cửa.

Rõ ràng dù đen muốn chạy trốn!

Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm nhìn đến nỗi mắt chữ A mồm chữ O.

Mà Bạch Nguyệt Hồ phản ứng cực nhanh, cây dù đen kia còn chưa lăn nổi hai vòng, hắn đã vọt tới trước chiếc dù, một tay tóm chiếc dù kia lên, cười lạnh nói: “Đi đâu đấy?”

Dù đen: “……”

“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, coi nơi này là khách sạn à?” Bạch Nguyệt Hồ tóm cây dù đen nói, “Nếu muốn đi, ít nhất trước tiên cũng phải để mắt của mày lại cái đã.”

Hắn vừa nói dứt lời, chiếc dù đen liền phát ra tiếng khóc huhu, tuy rằng âm thanh có chút chói tai, nhưng nghe thế nào cũng giống như một đứa trẻ bị bắt nạt tàn nhẫn, khiến Lục Thanh Tửu hơingại ngùng, có ảo giác như mình đang bắt nạt trẻ em yếu đuối vậy.

Nhưng mà Bạch Nguyệt Hồ vững tâm như sắt, không dao động, thậm chí còn tiện thể đi vào phòng bếp tìm một cái dây thừng thô to, trói dù đen lại, sau đó ném xuống mặt đất, nói: “Hôm nay ăn no rồi, ngày mai tiếp tục.”

Dù đen: “……” Huhu nó tạo phải nghiệp gì thế này! Kinh khủng nhất chính là con hồ ly tinh nhỏ kia cũng cảm thấy rất hứng thú với nó, mũi cọ tới cọ lui ở trên dù, dáng vẻ có thể táp xuống bất cứ lúc nào luôn.

Doãn Tầm nhìn dù đen, kề tai nhỏ giọng với Lục Thanh Tửu: “Sao tôi cứ có cảm giác thấy được tương lai của mình trên dù đen nhỉ.”

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu không cần nghĩ nhiều thế đâu, nếu Bạch Nguyệt Hồ muốn ăn cậu, chắc chắn một phát là xong rồi, rất sung sướng.”

Doãn Tầm: “……” Cảm ơn cậu đã an ủi, bạn của tôi.

Cơm nước xong, Doãn Tầm về nhà, Lục Thanh Tửu về phòng ngủ, hai người đều ăn ý không nói tới chiếc dù kia nữa, làm bộ như chưa xảy ra cái gì cả.

Vì thế hai ngày sau, dù đen liền biến thành đồ ăn vặt dành riêng cho Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu nhìn hồ ly tinh nhà cậu ngồi trên cái ghế lắc lư ngoài sân, đặt dù đen ở bên cạnh, sau đó thỉnh thoảng thò tay vào dù đen rồi móc một con mắt ra, bỏ vào miệng nhai sột soạt sột soạt, mức độ tàn bạo của hình ảnh này, quả thực khiến người ta không đành lòng nhìn nổi.

Gần đây thời tiết rất đẹp, bình thường Lục Thanh Tửu đều sẽ tìm một chỗ phơi nắng ở trong sân với Doãn Tầm, nhưng mấy ngày nay bọn họ thật sự không dám, bởi vì chỉ cần ở trong sân là có thể nghe thấy tiếng sột soạt khiến da đầu người ta tê dại kia, chỉ cần nghe mãi như vậy một lát, ý thức toàn thân sẽ bắt đầu trở nên ảo lòi…… Có thể tưởng tượng lực sát thương này có bao nhiêu lớn.

Đương nhiên, trong nhà cũng có người hoan nghênh dù đen, đề cử là nhóc hồ ly rất thích dù đen, ngồi ở bên cạnh chưa dời mắt đi tí nào.

Nhưng xét thấy Lục Thanh Tửu lo lắng về an toàn thực phẩm, Bạch Nguyệt Hồ vẫn đình chỉ hành vi đút đồ ăn, mặc kệ bộ dạng đáng thương trông mòn con mắt của nhóc hồ ly.

Doãn Tầm nhịn hai ngày, thật sự không kiên trì nổi nữa, cậu ta cũng không dám nói với Bạch Nguyệt Hồ, chỉ có thể tìm Lục Thanh Tửu, rất là uyển chuyển tỏ vẻ bản thân mình nội tâm yếu ớt: “Tôi luôn có cảm giác lúc Bạch Nguyệt Hồ nhai con mắt, mắt tôi cũng đau theo……”

Lục Thanh Tửu vốn đang rán cá, nghe thấy lời này của Doãn Tầm thì dừng tay một chút.

Doãn Tầm: “Có phải cậu cũng……”

Lục Thanh Tửu thở một hơi thật dài, chậm rãi gật đầu: “Giống tôi bạn ơi.”

Nếu ăn những thứ khác thì cũng thôi đi, nhưng kia chính là từng con mắt còn sống sờ sờ đó, cứ như vậy bỏ thẳng vào trong miệng, quả thực là hình ảnh rất bùng nổ.

“Vậy liệu cậu có thể ……” Doãn Tầm đặt hy vọng lên người Lục Thanh Tửu, “Nêu ý kiến với Bạch Nguyệt Hồ một chút?”

Lục Thanh Tửu gật đầu: “Được rồi, để tôi đi nói với anh ta thử xem.”

Vì thế sau khi ăn cơm trưa xong, nhân lúc Bạch Nguyệt Hồ còn chưa định đi nghỉ trưa và ăn đồ ăn vặt, Lục Thanh Tửu liền nhanh chóng nói ra ý kiến của mình, trong đó bao gồm sự nghi ngờ về vị của con mắt, cùng với hình ảnh khi Bạch Nguyệt Hồ ăn con mắt rất chi là không ổn.

Sau khi Bạch Nguyệt Hồ nghe xong thì an tĩnh trong chốc lát, vẫy vẫy tay với Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu thấy thế thì tưởng rằng hắn muốn nói gì đó với mình nên cúi người xuống, ai ngờ Bạch Nguyệt Hồ lại vươn tay ra đè gáy cậu lại, tiếp đó cậu cảm thấy một thứ gì đó lạnh lẽo bị nhét vào bên môi mình, còn chưa kịp phản ứng lại, thứ kia đã bị nhét thẳng vào miệng cậu.

“Đừng!” Lục Thanh Tửu tức thì trợn tròn đôi mắt, đang muốn nói gì đó, lại cảm thấy trong miệng truyền đến một mùi vị ngọt lành, so với mùi tanh hôi trong tưởng tượng của cậu thì quả thực hoàn toàn khác biệt.

“Nếm thử đi nào.” Tiếng của Bạch Nguyệt Hồ truyền đến từ bên cạnh.

Nếu thứ kia đã vào miệng, hơn nữa vị còn không giống như mình tưởng tượng, Lục Thanh Tửu liền đè nén sự sợ hãi đối với thứ này trong lòng mình, thật cẩn thận dùng hàm răng cắn vỡ lớp ngoài con mắt, ngay sau đó liền cảm thấy một dòng nước vị thơm dịu tràn đầy khoang miệng. Hình như con mắt này cũng không phải là mắt của động vật, mà là kiểu giống như mắt của thực vật vậy, ăn phần bên ngoài thì giòn giòn, bên trong mềm mại nhiều nước, nếu bắt buộc phải so sánh thì khá là giống dâu tây, quả thực ăn ngon ra phết.

Lục Thanh Tửu rột rột nhai nát con mắt rồi nuốt vào trong bụng: “Đây không phải mắt của động vật hả?” Đâu có mắt động vật nào là vị dâu tây.

Bạch Nguyệt Hồ: “Không phải.”

“Thế là cái gì?” Lục Thanh Tửu có hơi ngơ.

“Có thể là một loại trái cây.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Nhìn giống con mắt để dọa người thôi.” Thật ra thì mùi vị rất chi là ngon.

Sau khi ăn con mắt xong, khoang miệng vẫn còn quanh quẩn đôi chút mùi vị ngọt ngào, không thể không nói, trừ cái tạo hình tương đối dọa người ra, vị con mắt này thật đúng là không chê vào đâu được.

“Nếm thử nữa không?” Bạch Nguyệt Hồ lại moi móc từ cái dù ra thêm một viên, nhìn thoáng qua rồi đưa cho Lục Thanh Tửu, “Đây là vị quýt.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu do dự một lát, vẫn nhận lấy, lần này không chờ Bạch Nguyệt Hồ đút nữa, mà tự mình thật cẩn thận nhét vào miệng.

Vị quýt không ngọt như dâu tây, nhưng nước thì tràn đầy hơn một chút, bên trong thịt quả còn có cả hạt quýt, quả thực như đang ăn quýt phiên bản thạch trái cây vậy, hơn nữa còn là loại thuần thiên nhiên không có chất phụ gia. Lục Thanh Tửu đang ăn hăng say, nhìn thoáng qua nhà mình, lại nhìn thấy Doãn Tầm đang đứng ở trong phòng nhìn cậu với ánh mắt vô cùng hoảng sợ, hiển nhiên là không nghĩ ra tại sao Lục Thanh Tửu đi khuyên nhủ mà giờ lại cùng nhau nhai mắt thế kia, còn nhai ngon lành như vậy.

Vẻ mặt Doãn Tầm khiến Lục Thanh Tửu hơi muốn cười, suy nghĩ xong, bảo Bạch Nguyệt Hồ cho cậu một con mắt, cậu cầm trong tay rồi đi về phía Doãn Tầm.

Doãn Tầm nhìn Lục Thanh Tửu cầm con mắt đi tới, quay người chỉ muốn chạy, lại bị Lục Thanh Tửu bắt được ngay.

“Chạy cái gì.” Lục Thanh Tửu nói, “Đâu phải muốn ăn cậu.”

Doãn Tầm đâu có biết Lục Thanh Tửu muốn làm gì, khóc ầm lên: “Cậu cách xa tôi một chút, tôi không muốn ăn, tôi không muốn!”

Lục Thanh Tửu: “Cậu chưa thử bao giờ thì sao biết ăn không ngon? Đây không phải mắt của động vật đâu, nào, thử xem sao.”

Doãn Tầm muốn giãy giụa, lại bị Lục Thanh Tửu trực tiếp đè bả vai lại, sau đó một thứ tròn vo bị nhét vào bên môi cậu ta, cậu ta bị dọa đến nỗi suýt chút nữa khóc ra, nhưng sự giãy giụa của cậu ta vô dụng trước Lục Thanh Tửu, thứ kia vẫn miễn cưỡng bị nhét vào miệng của cậu ta, ngay lập tức khi con mắt kia chui vào miệng, thậm chí Doãn Tầm còn nghi ngờ mình sẽ chết lại một lần nữa —— nhưng đến khi cậu ta nếm được hương vị của con mắt.

“Ấy?” Doãn Tầm nói, “Sao lại là vị nho.”

Lục Thanh Tửu nói: “Ngon không?”

Doãn Tầm tức thì không giãy giụa nữa, nhai hai cái: “Giống như thạch trái cây vậy.”

Lục Thanh Tửu: “Đúng vậy, còn có vị dâu tây cơ.”

Doãn Tầm: “Ngon ghê.”

Hai người liếc nhau, ngay sau đó đều đặt ánh mắt lên cái dù đen bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi trong sân, dường như dù đen cảm giác được ánh mắt của bọn họ, lại bắt đầu run lẩy bẩy, thế nhưng bên cạnh có Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi, hoàn toàn không chạy thoát được. Đi vào thôn Thủy Phủ, có thể là quyết định sai lầm nhất mà nó đã làm trong cuộc đời này.

Cuối cùng Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đã hiểu rõ vì sao mà dù đen lại biến thành đồ ăn vặt mà Bạch Nguyệt Hồ âu yếm mấy ngày nay, món này ngon quá đi mất…… Tuy rằng hình dáng hơi khó coi, nhưng đó là vẻ đẹp của sự tâm linh à nha.

Sau khi đã thử qua mùi vị của dù đen, cuối cùng Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đã khắc phục được nỗi sợ hãi trong lòng, bắt đầu cùng Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở trong sân ăn mắt. Đương nhiên, bình thường lúc bọn họ ăn đều sẽ đi đóng cửa lại, miễn cho lỡ đâu có hàng xóm nào đi ngang qua, thấy một màn đáng sợ này rồi đột quỵ ngủm củ tỏi luôn.

Cứ ăn như vậy hai ba ngày, cuối cùng đã có người tìm tới cửa.

Sáng sớm hôm đó có mưa nhỏ, Lục Thanh Tửu ở trong vườn cắt một mớ thật nhiều rau hẹ, định làm bánh rán nhân hẹ để ăn. Tiếp đó cửa nhà cậu bị gõ vang cộc cộc, Lục Thanh Tửu đi mở cửa, lại thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa nhà bọn họ, cô gái này ăn mặc lộng lẫy, trên mái tóc đen treo đồ trang sức rất tinh xảo, tuy rằng trông rất đẹp, nhưng phong cách không hợp với người hiện đại.

“Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.

Cô gái kia liếc nhìn mớ rau hẹ Lục Thanh Tửu đang cầm trong tay, nói: “Tôi bị mất một chiếc dù.”

Lục Thanh Tửu: “……” Toang rồi, người mất của đã tìm tới cửa.

Cô gái nói: “Cậu có nhìn thấy không?”

Lục Thanh Tửu nói: “Ừm…… Đúng là tôi có thấy.”

Cô gái nói: “Vậy cậu có thể trả lại cho tôi không?” Cô gái lộ ra vẻ mặt nhu nhược đáng thương, nhìn qua hơi khiến cho người ta yêu mến.

Lục Thanh Tửu bị cô gái nhìn đến có chút chột dạ, dù sao bọn họ đã lấy dù nhà người ta về ăn cả một tuần, giờ đột nhiên bị chủ nhân cây dù tìm tới cửa, tất nhiên trong lòng có hơi áy náy. Cậu suy nghĩ, trước tiên mời cô gái vào nhà, bảo cô gái ở nhà chờ Bạch Nguyệt Hồ trở về.

Ban nãy Bạch Nguyệt Hồ mới mang dù ra ruộng, bình thường hắn vốn chẳng bao giờ mang dù, nhưng từ sau khi có dù đen liền bắt đầu tích cực sử dụng hẳn lên, dù sao thì mang dù còn có thể vừa ăn đồ ăn vặt, quả thực rất chi là tốt đẹp.

Cô gái kia liền đi vào phòng ngồi, Lục Thanh Tửu cũng ngại để khách ngồi một mình trong phòng khách, cho nên dứt khoát đem thớt ra, cạch cạch cạch cắt rau hẹ với thịt ở trong phòng khách.

Cô gái tò mò nói: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Làm bánh nhân hẹ ấy.” Lục Thanh Tửu trả lời.

“Bánh nhân hẹ(*) sao?” Cô gái nói, “Đó là cái gì?”

(*)bánh rán nhân hẹ

“Một món rất ngon.” Lục Thanh Tửu nói, “Chị chưa ăn bao giờ hả? Vậy chờ lát nữa tôi làm xong rồi cho chị nếm thử nha.” Cậu có cảm giác cô gái này chắc hẳn cũng không phải con người.

Cô gái gật gật đầu, tiếp tục an tĩnh chờ đợi.

Tầm khoảng hơn mười phút trôi qua, Bạch Nguyệt Hồ đi trồng rau đã trở lại, hắn vừa vào nhà, cô gái vốn đang ngồi liền đứng lên, nói: “Dù của tôi!”

Bạch Nguyệt Hồ nhìn thấy cô gái cũng không nói gì, chỉ là khi vừa nhìn thấy mặt của cô gái là lại moi một con mắt từ dù đen ra rồi ăn ngay tại chỗ.

Lục Thanh Tửu đứng ở bên cạnh thấy rõ khi Bạch Nguyệt Hồ ăn con mắt, vẻ mặt cô gái kia có hơi nhăn nhó.

“Cậu làm trò gì thế hả!” Cô gái giận dữ gào lên.

Bạch Nguyệt Hồ không hề để ý tới cô gái, mà lại hếch cằm lên, làm vẻ mặt khiêu khích.

Cô gái: “Bạch Nguyệt Hồ, tên khốn kiếp nhà cậu!”

“Định làm gì nhau nào.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Anh tới đây làm gì, dù này là của anh à?”

Cô gái nói: “Không phải của tôi thì là của cậu chắc?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thứ gì vào nhà tôi thì đều là của tôi hết, nếu chẳng phải thấy anh không ngon bằng thịt heo thì ngay cả anh tôi cũng đớp rồi.”

Cô gái: “……”

Từ đối thoại giữa hai người, dễ nhận thấy bọn họ quen biết đã lâu, nhưng mà hình như quan hệ không được tốt lắm, là kiểu mà lúc nào cũng có thể móc méo nhau.

“Cậu trả dù cho tôi.” Cô gái biết tranh chấp chuyện này với Bạch Nguyệt Hồ thì không có gì tốt, dứt khoát nhảy qua đề tài mình và thịt heo, đi thẳng đến trọng điểm, “Cậu ăn suốt bốn năm ngày rồi! Không sợ ăn đau bụng sao!”

Bạch Nguyệt Hồ không chút để ý tới cô, lại moi con mắt ra, nhai rôm rốp thêm lần nữa.

Cô gái tức thì nổi trận lôi đình, Bạch Nguyệt Hồ lại hoàn toàn không thèm để ý tới cô.

Thấy Bạch Nguyệt Hồ mềm không được cứng không xong, cô gái chỉ có thể hạ giọng xuống, cắn răng nói: “Nói đi, cậu muốn sao mới trả dù lại cho tôi!”

Bạch Nguyệt Hồ: “Chờ tôi ăn xong đã.”

“Con mẹ nhà cậu ——” Cô gái bị buộc phải nói tục, dưới ánh mắt lạnh như băng của Bạch Nguyệt Hồ thì lại phải cắn răng nuốt lời tho tục vào.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nếu đã dám cho dù đến đây thì đừng có mơ mà có thể mang về được.”

Cô gái nói: “Đây là nó tự mình chạy đi mà!”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chà, lần đầu tiên tôi biết dù của Thần mùa xuân còn có thể tự mình chạy đi đấy.”

Lục Thanh Tửu nghe được lời này, trong lòng giật mình, cậu không ngờ cô gái trước mắt chính là Thần mùa xuân(*) trong truyền thuyết. Chuyện kể rằng, những vị Thần quản lý bốn mùa theo thứ tự là Thần mùa xuân Câu Mang, Thần mùa hạ Chúc Dung, Thần mùa thu Nhục Thu, Thần mùa đông Huyền Minh. Tuy nhiên trong truyền thuyết, những vị thần này đều mang hình tượng nam tính, cô gái trước mắt này trôn thế nào cũng không giống là đàn ông mà nhỉ. Lục Thanh Tửu vẫn đang khó hiểu thì nghe thấy tiếng khóc huhu của Câu Mang, dáng vẻ lê hoa đái vũ(*), rất khiến người ta thương mến.

(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Nhưng mà hồ ly tinh nhà cậu lại không có một chút tấm lòng thương hoa tiếc ngọc nào hết, vô tình nói: “Khóc nữa là tôi đá anh bay ra ngoài đấy.”

Câu Mang lập tức tắt đài.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Muốn lấy dù đi thì cũng được thôi.”

Câu Mang nghe vậy lộ ra vẻ ngờ vực, rõ ràng đang nghi ngờ tự dưng Bạch Nguyệt Hồ lại thả cửa như vậy là có âm mưu gì.

“Nhưng anh phải để hạt giống lại.” Bạch Nguyệt Hồ nói.

“Hạt giống gì?” Câu Mang hỏi.

“Đương nhiên là hạt giống con mắt rồi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Dù của thần là có thể trồng được vạn vật, bất kể hạt giống gì cũng đều sẽ đâm hoa kết quả trên dù, con mắt này cũng là thực vật, đúng không?”

Câu Mang hừ một tiếng: “Tôi có thể cho cậu hạt giống, nhưng có thể trồng được hay không thì là việc của cậu.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm.”

Câu Mang nói: “Tôi cho cậu hạt giống thì cậu sẽ trả dù cho tôi phải không?”

Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.

Câu Mang nói: “Một lời đã định.” Cô gái đứng lên, rời khỏi sân, hình như là đi tìm hạt giống cho Bạch Nguyệt Hồ.

Lục Thanh Tửu thấy Câu Mang đi rồi, mới nhỏ giọng nói câu: “Cô ấy chính là Thần mùa xuân trong truyền thuyết sao? Nhưng chẳng phải Thần mùa xuân là đàn ông sao?”

Bạch Nguyệt Hồ liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu một cái, nói câu kinh người: “Ai bảo anh ta là nữ?”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ: “Anh ta là đàn ông mà.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ: “Không giống nam à?”

Câu Mang kia ăn mặc lộng lẫy, nói câu nào câu nấy mềm mại như vậy, thấy thế nào, thế nào cũng không giống một…… Thôi quên đi, quả nhiên y là một cậu bé đáng yêu.

Chắc là vẻ mặt Lục Thanh Tửu trông như phải chịu quá nhiều cú sốc, Bạch Nguyệt Hồ an ủi Lục Thanh Tửu một câu, nói rằng hiện tại là mùa xuân, Thần mùa xuân phải mặc trang phục hiến tế, chờ đến mùa hè mặc đồ ngắn tay thì sẽ có thể phân biệt được giới tính của Câu Mang thôi.

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy chuyện cây dù của anh ta là sao thế?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chỉ cần là hạt giống, bất kể sống hay chết cũng đều có thể trồng được trong dù của anh ta, nhưng chỉ có thể là thực vật thôi.”

Lục Thanh Tửu: “Vậy hóa ra anh đã biết từ lâu rồi à?” Bảo sao ăn vui vẻ như vậy.

Bạch Nguyệt Hồ ừm một tiếng.

“Vậy sao dù của anh ta lại chạy đến thôn Thủy Phủ?” Lục Thanh Tửu liếc nhìn dù đen, “Không cẩn thận làm mất hả?”

Bạch Nguyệt Hồ lại cười lạnh: “Dù của Thần mùa xuân, sao có thể làm mất được.” Đám thần này, chẳng có ai không lắm chuyện