Sau khi tới phòng Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu không dám gõ cửa, cậu sợ tiếng gõ cửa của mình sẽ thu hút sự chú ý của quái vật bên ngoài. Lục Thanh Tửu nhẹ nhàng đẩy cửa, qua khe cửa, cậu thấy được khung cảnh trong phòng. Căn phòng trống không, trên giường cũng chẳng có người, không thấy bóng dáng Bạch Nguyệt Hồ đâu.
Lục Thanh Tửu có chút hoảng hốt, cậu nhìn ra ngoài cửa, quái vật kia vẫn đứng ở trong sân nhà bọn họ, bởi vì thân hình quá lớn nên nó chỉ có thể thò được đầu vào nhà, các bộ phận khắc hẳn là còn ở ngoài sân. Quái vật chuyển ánh mắt sang cửa sổ phòng Giang Bất Hoán, Giang Bất Hoán lập tức thảm thiết kêu lên như một con gà bị nắm cổ, tiếng hét thê thảm vô cùng, có lẽ cậu ta cũng đã thấy cặp mắt màu đen. Giang Bất Hoán kêu lên: “Cứu với, cứu với —— ngoài cửa sổ có quái vật, ai tới cứu tôi với——”
Dứt lời, cậu ta đẩy cửa rồi chật vật chạy ra ngoài, đúng lúc thấy Lục Thanh Tửu đang đứng trên hành lang. Hai người nhìn nhau một lát, Giang Bất Hoán run giọng nói: “Lục, Lục tiên sinh.”
Lục Thanh Tửu lên tiếng: “Chào buổi tối?”
Giang Bất Hoán: “…… Bên ngoài có quái vật!”
Lục Thanh Tửu nói: “Ừm, tôi thấy rồi.”
Giang Bất Hoán chấn động trước phản ứng bình tĩnh của Lục Thanh Tửu, thứ bên ngoài đã hoàn toàn khiến tam quan của cậu ta điên đảo, thậm chí còn khiến cậu ta hoài nghi có phải mình lại gặp ác mộng hay không: “Anh không sợ sao?”
Lục Thanh Tửu: “Sợ chứ.” Tất nhiên là tôi đang lo không biết con trai mình có xảy ra chuyện gì không rồi.
Giang Bất Hoán: “Nhưng anh đâu có kêu sợ?”
Lục Thanh Tửu gật đầu, cậu nói: “Cậu lại đây trước đi.”
Giang Bất Hoán đang muốn bò dậy thì bỗng nghe thấy một tiếng vang lớn từ bên ngoài, hình như là tiếng nhà sập, sau đó là tiếng gầm gừ trầm thấp liên tiếp. Lục Thanh Tửu nhìn qua cửa sổ, thấy quái vật khổng lồ đang chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trời, dường như trên đó có thứ gì đó đang thu hút sự chú ý của nó.
Vì cửa sổ quá nhỏ nên Lục Thanh Tửu không nhìn rõ lắm hình dáng của con quái vật kia, nhưng cậu mơ hồ cảm giác con quái vật này có chút giống rồng trong truyền thuyết, chỉ có một vài điểm khác biệt rất nhỏ. Điều này khiến Lục Thanh Tửu nhớ tới con rồng đen bị nhốt ở giữa vực sâu, không biết hai thứ này có liên hệ gì với nó không.
Khi Lục Thanh Tửu còn đang hết sức nghi ngờ, một màn sương đen đột nhiên kéo đến vây quanh con thú khổng lồ kia. Ngay sau đó, màn sương kia dần dâng cao về phía bầu trời. Lục Thanh Tửu thấy thế vội vàng ra cửa xem, phát hiện lúc này trên bầu trời cũng có một màn sương đen, bấy giờ hai màn sương đen đã nhập thành một. Trong tiếng cắn xé, gầm rú rít gào của dã thú, sương đen dần tràn ngập khắp nơi, cuối cùng che lấp toàn bộ bầu trời thôn Thủy Phủ. Giang Bất Hoán nhìn đến ngây người, lá gan cậu ta không lớn như Lục Thanh Tửu, phải mất một lúc lâu mới củng cố được tâm lý, cậu ta mới lấy hết can đảm đến cạnh cửa, ngơ ngác nói: “Trời mưa sao?”
Lục Thanh Tửu: “Ừm.”
Không biết từ bao giờ, trời bắt đầu tí tách mưa, giọt mưa rơi xuống mặt đất phát ra tiếng lộp bộp. Bên ngoài tối đến nỗi giơ tay trước mặt cũng không thấy năm ngón. Ngoại trừ tiếng vang, Lục Thanh Tửu không còn thấy gì nữa. Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra chất lỏng đang rơi xuống đất không phải nước mưa…… mà là máu. Lục Thanh Tửu chậm rãi vươn tay hứng một chút chất lỏng. Cậu thu tay về, đưa đến ở mũi nhẹ nhàng ngửi, quả nhiên là mùi máu tươi tanh nồng.
Giang Bất Hoán cũng đã phát hiện ra điểm kì lạ, cậu ta run giọng hỏi: “Tại sao lại có mùi máu tươi nồng nặc thế này?”
Lục Thanh Tửu không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Mưa máu rơi xuống từ trong màn sương đen, mà máu này hình như là rơi xuống từ con thú khổng lồ kia. Cùng với mưa máu, từ trong màn sương còn rơi ra một vật cứng, Lục Thanh Tửu khom lưng nhặt, phát hiện vật cứng kia là một mảnh vảy. Vảy này lớn bằng bàn tay, cứng rắn mà sắc bén, Lục Thanh Tửu nắm hơi chặt, bị cạnh vảy cứa vào lòng bàn tay. Dường như đã nhận ra điều gì đó, cậu lo lắng nhìn vào bên trong màn sương.
Giang Bất Hoán bị dọa đến mệt mỏi, cậu ta ngơ ngác ngồi dưới đất, dại ra nhìn bầu trời. Cơn mưa máu càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành cơn mưa tầm tã, mùi máu tươi dày đặc gay mũi. Mảnh sân nhỏ vốn quen thuộc giờ bỗng trở nên vô cùng xa lạ, cứ như thể họ đã lạc vào một không gian khác.
“Đó là gì vậy?” Giang Bất Hoán nói, “Thật sự không phải là tôi đang nằm mơ chứ?”
Lục Thanh Tửu không trả lời, sự chú ý của cậu đã dồn hết vào màn sương đen. Vảy rơi xuống đất ngày càng nhiều, máu loãng tích thành vũng trên sân. Bên tai hai người là tiếng va chạm cấu xé và gặm cắn rùng rợn, khung cảnh trước mắt đáng sợ vô cùng.
Đêm nay dài đến kinh người.
Sợ hãi đã khiến Giang Bất Hoán tiêu hao phần lớn sức lực, cậu ta ngồi dưới đất, dựa vào khung cửa thiếp đi. Lục Thanh Tửu vẫn ngửa đầu, mặt và gáy đã hơi cứng. Cuối cùng chân trời cũng bừng lên ánh rạng đông. Ánh sáng mỏng mảnh xua tan sương đen dày đặc, tựa như đang phá vỡ kết giới của bóng tối. Cơn mưa ngớt dần, tiếng kêu cũng trở nên suy yếu, sương đen bao phủ bầu trời bắt đầu tan biến, Lục Thanh Tửu đã thấy tầng mây xanh ló rạng và vầng trăng mờ nhạt chuẩn bị biến mất.
Trời sắp sáng, Lục Thanh Tửu nghĩ. Cậu nhìn lại khoảng sân trước nhà, thấy cả sân đã trở nên hỗn loạn, khắp nơi đều là máu, mặt đất phủ kín vảy đen tựa như địa ngục Tu La. Nhưng kỳ lạ là tiếng động lớn như vậy mà chỉ có cậu và Giang Bất Hoán nghe thấy, cứ như thể khắp thôn Thủy Phủ chỉ còn hai người bọn họ vậy.
Lục Thanh Tửu cúi đầu nhìn mảnh vảy trong lòng bàn tay, thật ra mảnh vảy này rất xinh đẹp, nó tỏa ra ánh sáng như đá quý, sắc bén tựa như lưỡi dao, có thể dễ dàng cắt vào làn da yếu ớt của con người, rõ ràng là chủ nhân của mảnh vảy này cũng không phải người hiền lành.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lục Thanh Tửu lại ngẩng đầu nhìn lên, sương đen đã bay hết, để lộ bầu trời và ông mặt trời đang từ từ ló rạng. Vết máu trên mặt đất bắt đầu biến mất, những mảnh vảy cũng dần nhạt đi, tất cả đang dần trở về trạng thái bình thường.
Dường như trận đấu sống chết đêm qua chỉ là một giấc mơ hoang đường mà thôi.
Lục Thanh Tửu đứng lên, cậu nghe ngoài cổng truyền đến tiếng bước chân người, sau đó, Lục Thanh Tửu thấy một hình bóng quen thuộc —— Bạch Nguyệt Hồ đã trở lại.
Hắn mặc một bộ quần áo đen, tóc dài buông xõa. Bạch Nguyện Hồ hơi rũ mắt, sắc mặt trắng đến dọa người. Áo hắn thêu hình một con rồng đang đưa vuốt về phía trước bằng chỉ vàng, con rồng này rất sống động, tựa như có thể bay từ áo hắn ra ngoài bất cứ lúc nào.
“Nguyệt Hồ.” Lục Thanh Tửu gọi tên hắn.
Bạch Nguyệt Hồ ngẩng đầu: “Thanh Tửu.”
“Anh bị thương sao?!” Lục Thanh Tửu đã nhận ra điều gì đó, cậu vội bước đến, gấp gáp hỏi “Bị thương ở đâu?” Cậu nhận ra dưới áo của Bạch Nguyệt Hồ còn dính máu.
“Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
“Để tôi nhìn xem.” Lục Thanh Tửu vẫn kiên trì.
Bạch Nguyệt Hồ khẽ nhíu mày, dường như có chút khó xử, nhưng dưới thái độ kiên định của Lục Thanh Tửu, hắn vẫn chậm rãi cởi áo khoác, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Trên ngực hắn giờ xuất hiện một vết cào đỏ như máu kéo dài xuống tận bụng, vết cào kia rất sâu, có thể nhìn thấy cả xương, vết thương vẫn đang chậm rãi nhỏ máu.
Thấy miệng vết thương dữ tợn, Lục Thanh Tửu lập tức hoảng hốt: “Nghiêm trọng như vậy sao? Chúng ta đi bệnh viện đi!”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không có việc gì, ngày mai là ổn.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lục Thanh Tửu nói: “Thế này mà nói không có chuyện gì ư?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Ừm, năng lực tự lành của tộc chúng tôi rất mạnh, huống hồ bệnh viện của con người cũng không có tác dụng gì với chúng tôi hết.”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Vậy anh có cần gì không? Tôi có thể giúp gì được cho anh không?”
Bạch Nguyệt Hồ nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tôi cần đồ ăn.”
Lục Thanh Tửu đồng ý: “Được, tôi làm đồ ăn cho anh ngay.” Cậu lo lắng nhìn miệng vết thương, trong lòng vẫn không an tâm, Lục Thanh Tửu nhỏ giọng hỏi, “Có cần sát trùng miệng vết thương một chút không?”
Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Cũng được.”
Nghe vậy, Lục Thanh Tửu vội vàng đi vào phòng lấy nước ấm và băng gạc, thêm vài dụng cụ sát trùng. Sau khi quay lại sân, cậu để Bạch Nguyệt Hồ nằm xuống còn mình thì nửa quỳ ở bên người hắn, thật cẩn thận giúp hắn rửa sạch miệng vết thương. Có vẻ như vết thương này do thú dữ gây ra, bên trong vết thương còn tìm được một mảnh móng vỡ vụn, Lục Thanh Tửu vừa sát trùng vừa thấy đau lòng vì hồ ly tinh nhà mình bị bắt nạt.
“Thứ kia thế nào rồi, nó còn đến đây nữa không?” Lục Thanh Tửu hỏi.
Bạch Nguyệt Hồ khép hờ mắt, mái tóc đen nhánh tán loạn sau lưng khiến hắn tràn ngập khí chất lười biếng mê hoặc: “Có lẽ là sẽ đến, nhưng ông ta bị thương nặng hơn tôi, muốn quay lại cũng không dễ đâu.”
Lục Thanh Tửu đã hiểu: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi làm đồ ăn cho anh.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm…… Từ từ.”
Lục Thanh Tửu nói: “Hả?”
“Cậu bỏ thứ gì vào trong túi vậy?” Bạch Nguyệt Hồ bỗng hỏi.
“Một mảnh vảy đen.” Lục Thanh Tửu lấy đồ vật trong túi mình ra, tất cả những mảnh vảy trong sân đều đã biến mất, chỉ còn lại có mỗi mảnh trong tay cậu. Lục Thanh Tửu rất thích mảnh vảy này, sau khi lấy ra cậu còn cầm trong tay vuốt ve mấy cái, cảm nhận độ bóng loáng và cảm xúc tuyệt vời từ nó “Sao thế?”
Vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ có phần mất tự nhiên: “Cậu giữ lại thứ này làm gì?”
“À, tại tôi thấy nó khá đẹp.” Lục Thanh Tửu đáp, “Có vấn đề gì sao? Nếu không được tôi sẽ vứt đi liền.”
Bạch Nguyệt Hồ: “…… Cũng không phải không được.”
Lục Thanh Tửu khó hiểu nhìn Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thôi, cậu cứ giữ lại đi.” Dường như hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói. Khi nhìn động tác vuốt ve vảy của Lục Thanh Tửu, trên má hắn bỗng xuất hiện vệt đỏ mờ ám, song vì sự chú ý của Lục Thanh Tửu vẫn đặt trên miệng vết thương trên ngực Bạch Nguyệt Hồ nên cậu cũng không hề nhận ra.
“Vậy tôi sẽ giữ lại nha.” Lục Thanh Tửu mỉm cười, “Tôi đi làm đồ ăn đây.”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu, Lục Thanh Tửu rời đi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trời đã tờ mờ sáng, Giang Bất Hoán mơ mơ màng màng tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên cậu ta thấy là Lục Thanh Tửu ở trong sân đút mỳ cho Bạch Nguyệt Hồ ăn. Ban đầu cậu ta tưởng mình nhìn lầm, nhưng sau khi xoa mắt mấy lần, cậu ta mới nhận ra không phải mình xuất hiện ảo giác.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện hoang đường, hoang đường đến nỗi Giang Bất Hoán cảm thấy mình sắp lâm vào trạng thái mơ hồ giữa hiện thực và mộng cảnh.
Cậu ta đứng lên khỏi mặt đất, cảm giác cả người ê ẩm. Giang Bất Hoán chậm rãi đi tới bên cạnh Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ, nhỏ giọng chào: “Chào, buổi sáng tốt lành nha.”
Lục Thanh Tửu không quay đầu lại: “Buổi sáng tốt lành, trong phòng bếp có cơm sáng, cậu tự đi lấy ăn đi.”
“Đêm qua là tôi gặp ác mộng sao?” Giang Bất Hoán mơ hồ hỏi, cậu ta nhớ là trời đổ cơn mưa máu, cả sân trở nên lung tung rối loạn, nhưng sáng nay trợn mắt nhìn lại thì xung quanh vẫn rất yên bình.
“Không phải mơ, là sự thật.” Lục Thanh Tửu nói.
Giang Bất Hoán nhìn sang Bạch Nguyệt Hồ, chỉ trong một đêm, Bạch Nguyệt Hồ bỗng có thêm một mái tóc đen nhánh xinh đẹp, nhưng hôm nay sắc mặt hắn khó coi hơn hôm qua rất nhiều, “Bạch tiên sinh bị thương sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu đi ăn gì đi.” Cậu không trả lời câu hỏi của Giang Bất Hoán.
Giang Bất Hoán thức thời gật đầu rồi xoay người đi.
Giang Bất Hoán đi rồi, Lục Thanh Tửu mới dám quay sang nghi ngờ: “Thứ làm anh bị thương là thứ đi theo Giang Bất Hoán tới đây sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Ừm, mà cũng không phải là vậy.”
Lục Thanh Tửu khó hiểu: “Nghĩa là sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thân phận Giang Bất Hoán đặc biệt, ông ta muốn Giang Bất Hoán chết ở thôn Thủy Phủ.”
“Thân phận đặc biệt sao?” Lục Thanh Tửu có chút kinh ngạc, “Cậu ta…… Cũng không phải người à?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Là người.”
Lục Thanh Tửu nhíu mày, cậu không rõ ý của Bạch Nguyệt Hồ. Nhưng Bạch Nguyệt Hồ lại không muốn giải thích, hắn mỏi mệt nhắm mắt. Lục Thanh Tửu thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi nên cũng không có mặt mũi nào quấy rầy hắn, thấy trong bát sắp hết, cậu nhẹ nhàng rời đi để Bạch Nguyệt Hồ nghỉ ngơi.
Chu Miểu Miểu tinh thần thoải mái ngủ cả đêm, sáng nay thấy Lục Thanh Tửu và Giang Bất Hoán đều mang vẻ mặt không ngủ đủ giấc, cô kinh ngạc hỏi: “Sao trông mấy đứa lại như chưa ngủ đủ giấc thế? Đêm qua cõng nhau đi bắt quỷ sao?”
Lục Thanh Tửu: “Hừm, đúng là đi bắt quỷ thiệt.”
Chu Miểu Miểu: “…… Thôi, chị không hỏi nữa, cậu cũng đừng nói nữa.” Cô vốn không tin những chuyện thế này, nhưng từ sau khi cái giếng ở sân sau chữa khỏi cái đầu hói của mình, Chu Miểu Miểu cũng không thể không tin được.
Lục Thanh Tửu ngáp một cái, dặn dò Chu Miểu Miểu đừng làm phiền Bạch Nguyệt Hồ, để cho hắn nghỉ ngơi ở trong sân. Tuy Chu Miểu Miểu thấy kỳ quái nhưng cô vẫn rất nghe lời Lục Thanh Tửu, ngoan ngoãn ở trong nhà.
Doãn Tầm cũng đến ngay sau đó, trông cậu ta mệt mỏi hệt như Lục Thanh Tửu và Giang Bất Hoán, có lẽ đêm qua cậu ta cũng đã thấy một màn kia nên hoàn toàn không thể ngủ ngon.
“Bạch Nguyệt Hồ không sao chứ?” Doãn Tầm nhỏ giọng hỏi Lục Thanh Tửu.
“Bị thương một chút.” Lục Thanh Tửu nói, “Nhưng anh ta nói mình không sao.”
“Ồ.” Doãn Tầm nói, “Đêm qua hù tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì nữa chứ.”
“Cậu biết đây là gì không?” Lục Thanh Tửu nghĩ một lát rồi lấy mảnh vảy đen ra khỏi túi, “Đây là thứ đêm qua tôi nhặt được đó.”
Thấy mảnh vảy kia, vẻ mặt Doãn Tầm có phần kỳ quái: “Cậu nhặt được ở đây sao?”
Lục Thanh Tửu: “Đúng rồi.”
Doãn Tầm hỏi: “Bạch Nguyệt Hồ có biết không?”
Lục Thanh Tửu: “…… Biết, anh ta cũng đồng ý cho tôi giữ lại rồi.”
Doãn Tầm: “……”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Sao thế, sao sắc mặt cậu lại kỳ quái thế?”
Doãn Tầm nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Không có gì.”
Lục Thanh Tửu nghi ngờ hỏi tiếp: “Thật sự không có chuyện gì đúng không? Không có chuyện gì thì sao vẻ mặt cậu lại như thế?”
“À, lúc nhìn cái vảy này tôi có hơi cảm thấy là lạ thôi.” Doãn Tầm nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ai biết nó có tác dụng phụ gì không.”
Lục Thanh Tửu cảm thấy không sao cả: “Có tác dụng phụ thì Bạch Nguyệt Hồ đã nói với tôi rồi, chắc là không có chuyện gì đâu.”
Sao lại không có chuyện gì cho được? Cậu biết vảy này có ý nghĩa gì không? Vảy này chỉ có bạn đời mới có thể giữ được đấy, vậy mà cậu lại cất giữ nó xem như đồ sưu tầm, sau này nói không chừng cuối cùng cậu còn mang bản thân mình cất giữ vào hồi nào không hay luôn đó—— Doãn Tầm điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng vì mạng nhỏ của mình, cậu ta không dám nói những lời này. Điều Doãn Tầm sợ hãi nhất là Bạch Nguyệt Hồ hiểu lầm ý mình. Bạch Nguyệt Hồ đối xử với cậu ta không giống như Lục Thanh Tửu, ở trong mắt Bạch Nguyệt Hồ, nhiều nhất thì cậu ta cũng chỉ là thức ăn dự trữ, hoàn toàn không có nhân quyền gì để nói cả.
Vì Bạch Nguyệt Hồ nghỉ ngơi trong sân nên Lục Thanh Tửu bảo mọi người ở trong nhà, đừng ra ngoài quấy rầy hắn ngủ.
Nhìn ai cũng thiếu ngủ, Chu Miểu Miểu vô cùng tò mò tối rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù cô hỏi thế nào thì cũng không ai chịu nói. Cuối cùng Chu Miểu Miểu chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, song cô vẫn mãnh liệt nghi ngờ rằng nhóm người này giấu mình đi làm chuyện gì đó không thể cho ai biết.
“Mấy người đàn ông to cao như tụi em có thể làm gì chứ?” Doãn Tầm bị dọa cả đêm nên giờ rất tủi thân, cậu ta còn đang ghen tị với Chu Miểu Miểu vì được ngủ một đêm bình yên chẳng biết gì.
“Ai nói đàn ông to cao thì không thể làm gì.” Chu Miểu Miểu vỗ bàn một cái, “Bây giờ đàn ông cũng không an toàn, đặc biệt là cậu bé Giang Bất Hoán đáng yêu này, ra ngoài nhất định phải học được cách bảo vệ bản thân đấy nhé.”
Giang Bất Hoán: “……” Cậu ta cảm thấy cách xa Chu Miểu Miểu một chút mới chính là bảo vệ bản thân đó.
Lục Thanh Tửu lên tiếng: “Mọi người chơi đi, tôi đi nấu cơm.”
“Ba người thì chơi cái gì chứ.” Doãn Tầm nói, “Hay là tôi cũng tới giúp cậu nha.”
Chu Miểu Miểu xắn tay áo: “Ba người thì sao không thể chơi chứ, nào nào nào, chúng ta tới đấu địa chủ đi*!”
(1)* Đấu địa chủ: là một trò chơi bài trong thể loại lột xác và đánh bạc. Đây là một trong những trò chơi bài phổ biến nhất được chơi ở Trung Quốc.
Doãn Tầm không hiểu gì liền bị Chu Miểu Miểu kéo qua.
Lục Thanh Tửu đi vào bếp nấu cơm, tuy sáng sớm hôm nay cậu đã nấu cho Bạch Nguyệt Hồ ăn, nhưng dựa theo sức ăn của Bạch Nguyệt Hồ thì chắc chắn đến trưa hắn sẽ đói, hơn nữa hắn còn đang bị thương.
Nghĩ đến vết thương trên ngực Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu lại có chút buồn rầu. Không biết phải mất bao lâu vết thương của Bạch Nguyệt Hồ mới lành, không biết có để lại sẹo không, rồi lúc biến về nguyên hình trên người có bị trụi một mảng hay không. Nghĩ đến đây cậu lại nhớ ra, nếu Bạch Nguyệt Hồ không phải hồ ly thì rốt cuộc hắn là gì…… Vì sao hồ ly tinh nhà cậu lại cứ khăng khăng nói mình là hồ ly tinh? Đây rốt cuộc là chấp niệm kỳ quái gì thế.
Để bổ sung dinh dưỡng cho Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu mang tất cả đồ ăn dự trữ trong tủ lạnh ra làm một bàn thịt, xào hầm chiên gì cũng có khiến ba người còn lại trợn mắt há mồm.
Doãn Tầm hỏi: “Hôm nay nhà ta ăn tết sao?”
Lục Thanh Tửu lau mồ hôi trên trán, không để ý đến cậu ta: “Tôi đi gọi Bạch Nguyệt Hồ ăn cơm.” Ở đây chỉ có cậu mới dám đi đánh thức Bạch Nguyệt Hồ.
Quả nhiên Bạch Nguyệt Hồ vẫn đang ngủ say, có người đi đến bên người hắn cũng không phát hiện. Lục Thanh Tửu vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn rồi gọi một tiếng: “Nguyệt Hồ.”
Bạch Nguyệt Hồ mở bừng mắt thì nhìn thấy Lục Thanh Tửu đang đứng cạnh mình.
“Ăn trưa thôi nào.” Lục Thanh Tửu gọi, “Tôi làm rất nhiều món anh thích đấy.”
Bạch Nguyệt Hồ ừm một tiếng rồi chậm rãi đứng dậy, mái tóc đen dài rối tung phủ trên người. Hắn có chút bực bội tùy ý vén tóc ra sau tai, nói: “Tìm cho tôi cây kéo trước đi.”
Lục Thanh Tửu cười hỏi: “Sao lại vội cắt thế?”
Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Không tiện ăn cơm.”
Lục Thanh Tửu cứng họng, lý do Bạch Nguyệt Hồ không thích tóc dài quả nhiên rất rõ ràng rành mạch. Nhưng đúng là để tóc dài ăn cơm thật sự khá bất tiện, hơn nữa nếu Bạch Nguyệt Hồ không buộc tóc thì khi ăn cơm tóc rất dễ xõa về phía trước, cái này rất ảnh hưởng đến tốc độ ăn.
Lục Thanh Tửu nói: “Không sao đâu, để tôi tìm Chu Miểu Miểu xin dây buộc tóc, ăn cơm xong rồi cắt.”
Nghe vậy, Bạch Nguyệt Hồ gật đầu, không bận tâm chuyện này nữa.
Mọi người ngồi xuống bàn ăn, Chu Miểu Miểu trầm trồ nhìn mái tóc dài của Bạch Nguyệt Hồ, không nhịn được mà khen tóc thật đẹp. Lục Thanh Tửu tìm dây thun buộc tóc, chậm rãi buộc gọn mái tóc đen của Bạch Nguyệt Hồ ra sau đầu. Tóc hắn đen nhánh mượt mà, nắm ở trong tay như được sờ vào tơ lụa hảo hạng. Trước đây Bạch Nguyệt Hồ đã tự cắt tóc rất nhiều lần, quả thật có chút đáng tiếc.
Sự chú ý của Bạch Nguyệt Hồ đều đặt trên bàn đồ ăn, hoàn toàn không quan tâm Lục Thanh Tửu lăn lộn tóc tai của mình thế nào.
Doãn Tầm ngồi cạnh Lục Thanh Tửu nhìn hai người này, tròng mắt trừng đến sắp bay luôn ra ngoài. Lục Thanh Tửu dám động vào tóc Bạch Nguyệt Hồ như vậy, cậu ta sợ Bạch Nguyệt Hồ sẽ quay đầu ngoạm luôn Lục Thanh Tửu mất……Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bạch Nguyệt Hồ đã đồng ý cho Lục Thanh Tửu chạm vào vảy hắn thì chải tóc thế này hẳn là sẽ không có vấn đề gì rồi.
Nghĩ vậy, Doãn Tầm cũng bình tĩnh hơn.
Sau khi buộc tóc cho Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu mới bắt đầu ăn cơm. Nhưng trên bàn toàn thịt nên ăn rất nhanh ngán, hơn nữa vì tập trung chăm sóc cho Bạch Nguyệt Hồ mà bữa ăn này còn chẳng có rau. Bốn người bọn họ ăn một lúc là no, cuối cùng cả bốn chỉ biết trơ mắt nhìn Bạch Nguyệt Hồ liên tục nhét đồ ăn vào miệng.
Đồ ăn vào bụng Bạch Nguyệt Hồ như rơi vào vực sâu không đáy, hắn ăn mãi mà chưa no, mọi người nhìn mà còn mệt giùm.
Khoảng một giờ sau, Bạch Nguyệt Hồ đã giải quyết hết đống đồ ăn trên bàn, bấy giờ hắn mới lộ ra vẻ mặt thỏa mãn tựa như một chú mèo lớn vừa kết thúc cuộc đi săn, khóe mắt đuôi mày đều toát lên vẻ lười biếng và vui vẻ.
“Anh có thấy khỏe hơn chút nào không?” Lục Thanh Tửu cũng không hỏi hắn đã ăn no chưa.
“Khá hơn nhiều rồi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Tôi đi ngủ một giấc nữa.” Hắn lười nhác ngáp một cái rồi đi đến chiếc ghế bập bênh trong sân.
Trong ánh mặt trời ngày xuân, dây nho đã nảy mầm, lá xanh nhú ra khỏi cành khô, những chú chim đậu trên dây leo lanh lảnh hót. Bạch Nguyệt Hồ nhắm mắt ngủ trên ghế, hình ảnh đẹp tựa bức tranh.
Bọn họ không dám quấy rầy hắn nên mỗi lần đi lại đều phải thật cẩn thận. Doãn Tầm đề nghị mọi người nhân dịp thời tiết tốt lên núi đi dạo, hái chút quả dại, Lục Thanh Tửu bảo bọn họ cứ đi đi, cậu sẽ ở lại canh Bạch Nguyệt Hồ.
Vì thế ba người mang giỏ tre và nhóc hồ ly ra khỏi cửa, để lại Lục Thanh Tửu ngồi trông Bạch Nguyệt Hồ.
Lục Thanh Tửu vào phòng tìm một quyển sách rồi lẳng lặng ngồi đọc bên cạnh hồ ly tinh nhà mình. Đọc một lát, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, cậu tựa lưng vào ghế thiếp đi.
Khi Lục Thanh Tửu tỉnh lại, mặt trời đã lặn sau rặng núi phía tây. Cậu mờ mịt mở mắt thì nhận ra Bạch Nguyệt Hồ đã dậy từ bao giờ. Hắn đang chăm chú nhìn cậu bằng ánh mắt không rõ ý tứ, ánh mắt này chứa đựng cả nỗi khát vọng cùng sự tham lam. Lục Thanh Tửu ngẩn người, nhưng khi nhìn lại, đôi mắt đen của Bạch Nguyệt Hồ đã trở về vẻ hờ hững và bình tĩnh như xưa.
“Tỉnh ngủ rồi à?” Lục Thanh Tửu hơi mất tự nhiên hỏi hắn.
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.
“Vết thương trên ngực anh đỡ hơn chút nào chưa?” Lục Thanh Tửu vẫn đang lo lắng chuyện này.
Bạch Nguyệt Hồ trầm mặc một lát rồi đưa tay cởi áo, để lộ lồng ngực ra. Ngực hắn đã bóng loáng như ban đầu, chỉ còn thấy tám múi cơ bụng rõ ràng, miệng vết thương dữ tợn buổi sáng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Tốt quá rồi.” Lục Thanh Tửu có chút kinh ngạc.
“Cũng tạm thôi.” Bạch Nguyệt Hồ thản nhiên nói, “Không tin cậu có thể thử sờ xem.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không cần không cần.”
Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày: “Vậy sao cậu lại thích sờ đuôi của tôi?”
Lục Thanh Tửu: “Cái này…… Giống nhau à?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Đều là một bộ phận trên cơ thể tôi, có gì mà không giống nhau.”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu quả thật không có cách nào phản bác. Rơi vào đường cùng, Lục Thanh Tửu chỉ có thể vươn tay ra nghiêm túc sờ một cái, sau khi sờ còn phải khen hồ ly tinh nhà mình: “Hồi phục nhanh quá đi.”
Lúc này Bạch Nguyệt Hồ mới lộ vẻ mặt vừa lòng.