Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 59: Người nuôi ong




Nghệ sĩ kia vừa dứt lời, không khí hiện trường như đông cứng lại. Nhưng đạo diễn vẫn chưa từ bỏ ý định, ông ta ngang ngược nói: “Không phải chỉ mơ thấy nghĩa trang thôi sao, lỡ như thôn này không hề có nghĩa trang thì sao, chẳng phải là chúng ta đang tự mình dọa mình à! Đi, kêu hai người, cùng tôi đi đến đầu thôn xem!”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của đạo diễn, tuy mọi người đều có chút không muốn, nhưng cuối cùng vẫn có hai nhân viên đứng ra.

“Không ai được phép rời khỏi cho đến khi chúng tôi trở về!” Đạo diễn nói, “Ai rời đi tôi sẽ xem xét để người đó phải chịu trách nhiệm vi phạm hợp đồng!”

Giang Bất Hoán đang muốn nói gì đó, nhưng đạo diễn đã xoay người đi ra khỏi cửa.

“Thôn này quỷ quái quá rồi.” Ngô Á đứng ở bên cạnh Giang Bất Hoán, nhỏ giọng nói, “Rốt cuộc là tại sao ekip lại chọn nơi này để ghi hình thế?”

Giang Bất Hoán đáp: “Không biết……” Nói thật, đạo diễn vốn dĩ là một người đáng tin cậy, vậy mà không biết vì sao từ khi đến đây, thái độ của ông ta lại bỗng trở nên rất kỳ quái, giống như là…… trở thành người khác vậy.

Đạo diễn và hai nhân viên xuyên qua đường nhỏ trong thôn, thoắt cái đã tới đầu thôn, nơi mà nghệ sĩ kia miêu tả. Càng gần đến đầu thôn, tâm trạng bọn họ càng thấp thỏm, bởi vì quang cảnh nơi đây giống y hệt lời nghệ sĩ kia nói, thậm chí bọn họ còn thấy cả chiếc cối xay gió đặt ở lối vào thôn.

“Đạo diễn Nghiêm, chúng ta còn phải đi qua đó nữa sao?” Một người đi theo đạo diễn đã có chút đứng không vững, anh ta run giọng nói, “Tôi cảm thấy thôn này thật sự có gì đó không ổn.”

Đạo diễn không nói lời nào, vẫn bình tĩnh đi về phía trước. Sau khi ra khỏi thôn, bên ngoài cũng chỉ có một con đường nhỏ, không cần lo lắng sẽ bị lạc đường, chỉ là khung cảnh ngày càng hoang vắng, cảm giác bất an trong lòng mỗi người cũng càng ngày càng nặng nề hơn.

Cuối cùng, sau khi xuyên qua một khu rừng nhỏ thưa thớt, một nghĩa trang hoang vắng nhanh chóng đập vào mắt nhóm người. Trên sườn núi là những phần mộ nho nhỏ dày đặc, trước một vài ngôi mộ còn bày đồ cúng và nhang đèn, giống hệt hình ảnh nghệ sĩ kia miêu tả.

Bước chân của hai người đi cùng đạo diễn đều cứng đơ, họ hoàn toàn không dám đi về phía trước. Nhưng thấy cảnh này đạo diễn lại không hề sợ hãi, ông ta còn chửi ầm lên, nói đám nghệ sĩ kia quả thực là nhát gan, chỉ mới ở một đêm thôi mà đã bị dọa đến nỗi muốn xách mông chạy đi như thế.

Hai người phía sau liếc nhau, cả hai đều thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương. Dáng vẻ của đạo diễn bây giờ vô cùng kì lạ, bình thường đạo diễn rất tốt tính, cũng hiếm khi thấy ông ta mắng chửi người thế này, vì vậy khi nhìn người đàn ông đang không ngừng chửi thô tục ở trước mắt này, cả hai người kia đều không hẹn mà cùng khó hiểu sởn cả tóc gáy.

Có người lá gan hơi nhỏ chịu không nổi bèn lên tiếng: “Đạo diễn Nghiêm, chúng ta trở về đi.”

Đạo diễn Nghiêm lạnh lùng nhìn anh ta: “Trở về à?”

Người nọ run giọng: “Đúng vậy, đây không phải là nghĩa địa sao, lời Tiểu Hoành nói là thật rồi …… Thôn này thật sự có chút không ổn.”

Đạo diễn Nghiêm lộ ra một nụ cười quái dị: “Các cậu muốn trở về nơi đó sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Người nọ bị nụ cười của đạo diễn Nghiêm dọa sợ, mãi vẫn không nói được tiếp. Đúng lúc này, đạo diễn Nghiêm thu lại nụ cười, giọng điệu cũng khôi phục lại như trước: “Đi thôi.”

“Đi, đi đâu vậy?” Người nọ cẩn thận hỏi.

“Tất nhiên là trở lại nhà trọ, không thì cậu nghĩ là đi đâu?” Đạo diễn Nghiêm nói.

Tuy cảm thấy phản ứng đạo diễn Nghiêm có chút lạ lùng, nhưng hai người cũng không nghĩ nhiều. Bọn họ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái thôn kỳ quái này, trong thôn lộ ra đủ chuyện đáng sợ khiến người ta cảm thấy vô cùng không tốt. Tuy cho đến bây giờ vẫn chưa gặp chuyện gì, nhưng bọn họ cũng không muốn ở lại đây lâu hơn nữa.

Ba người rời khỏi nghĩa trang, vội vàng quay lại nhà họ Liễu.

Lục Thanh Tửu đi từ trong nhà ra, đúng lúc thấy ba người bọn họ vội vàng đi về phía trước, hoàn toàn không còn dáng vẻ thong dong như hôm qua.

“Bọn họ làm sao vậy?” Lục Thanh Tửu hiếu kỳ nói, “Đừng nói đêm qua nhóm người này thật sự gặp chuyện gì kỳ quái nha.”

Bạch Nguyệt Hồ đứng cạnh Lục Thanh Tửu, tay cầm cái cuốc. Hắn hừ một tiếng, hiển nhiên là vẫn còn rất nhiều thành kiến đối với nhóm người này. Nguyên nhân vẫn là do đám người này không biết trời cao đất rộng dám ra tay với đồ ăn nhà hắn, nếu đổi lại là đám phi nhân loại thì nói không chừng đêm qua chúng đã có mặt trên mâm rồi.

Nhìn vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu không nhịn được cười: “Hôm qua tôi đã nói chuyện với bọn họ rồi, có lẽ bọn họ sẽ không dám đụng đến đồ ăn của anh nữa đâu.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Bọn họ còn dám sao!?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hôm nay Lục Thanh Tửu cố ý đi theo Bạch Nguyệt Hồ xuống ruộng, cậu sợ nhóm người kia lại không nghe lời cậu khuyên, vẫn cứ tiếp tục đụng vào đồ ăn của Bạch Nguyệt Hồ. Hồ ly tinh này mà nổi giận thì cậu có muốn cản cũng không cản được, nếu Bạch Nguyệt Hồ thật sự chạy tới ăn sạch đám người kia thì chỉ sợ là bọn họ sẽ gặp không ít phiền phức.

Hạt giống Bạch Nguyệt Hồ gieo thoắt cái đã chín, thửa ruộng bên cạnh vẫn là một mảnh mầm xanh non nớt, trong khi cà chua nhà cậu đã kết quả rồi.

Khi đến ruộng, Bạch Nguyệt Hồ không vội đi xuống mà đứng ở trên bờ nhìn lướt qua luống rau một lần. Ban đầu Lục Thanh Tửu cho rằng hắn đang tìm đồ, nhưng nhìn kỹ cậu mới phát hiện Bạch Nguyệt Hồ đang nhẹ giọng đếm —— hắn đang đếm số cà chua của mình trồng!

Lục Thanh Tửu không nhịn được bật cười. Hôm qua cậu còn không hiểu sao mấy người hái rau kia lại dễ dàng bị phát hiện đến thế, bọn họ cũng đâu có hái nhiều, hóa ra Bạch Nguyệt Hồ luôn nhớ rõ số lượng của tất cả các loại rau trồng trong ruộng nhà mình như thế này.

Lục Thanh Tửu nhịn không được muốn chọc hắn: “Ở đây có tổng cộng bao nhiêu quả cà chua?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Cậu muốn hỏi quả đã chín hay là quả mới mọc?”

Lục Thanh Tửu nói: “Đã chín á.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bạch Nguyệt Hồ: “242 quả.” Nói xong, hắn còn rất không vui mà bổ sung “Hôm qua có tới 254 quả.” Ai ngờ lại bị đám người kia hái đi 12 quả rồi, hừ.

Lục Thanh Tửu nhìn Bạch Nguyệt Hồ, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười, cậu cảm thấy dáng vẻ keo kiệt này của Bạch Nguyệt Hồ trông cực kỳ đáng yêu, đáng yêu đến nỗi khiến cậu lại muốn sờ sờ lỗ tai trắng muốt bông xù trên đầu hắn.

Bạch Nguyệt Hồ không hiểu vì sao Lục Thanh Tửu lại cười, hắn khẽ nhíu mày: “Cậu cười cái gì?”

“Tôi cười vì anh đáng yêu đấy.” Lục Thanh Tửu nói.

“Đáng yêu sao? Đáng yêu chỗ nào?” Bạch Nguyệt Hồ không hiểu rõ tâm trạng của Lục Thanh Tửu.

“Lần đầu tiên tôi thấy trồng rau còn phải nhớ số lượng.” Lục Thanh Tửu tiếp tục cười, “Thật sự rất đáng yêu.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Trong tộc chúng tôi ai cũng phải nhớ như vậy hết.” Hắn nói rất hợp tình hợp lý, “Nếu không bị người ta trộm thì phải làm sao đây?”

Lục Thanh Tửu: “Ha ha ha ha ha.”

Cũng may là hôm nay nhóm người kia không đụng vào đồ ăn của Bạch Nguyệt Hồ nữa. Lục Thanh Tửu thở phào nhẹ nhõm, thật ra cậu không biết bọn họ có nghe lời khuyên hay không, ngộ nhỡ hôm nay bọn họ lại đến chọc giận thần giữ đồ ăn Bạch Nguyệt Hồ thì cậu sẽ phải tiếp tục nghĩ cách dỗ hắn rồi.

“Cần tôi phụ làm gì không?” Đã lâu Lục Thanh Tửu không đi vào trong ruộng nhà mình, mọi ngày đều là một mình Bạch Nguyệt Hồ chăm đất trồng rau. Cậu vén tay áo, đang định giúp Bạch Nguyệt Hồ làm vài việc thì hắn đã xua tay: “Cậu về đi.”

“Hả?” Lục Thanh Tửu sửng sốt.

“Đi nấu cơm trưa.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Trong ruộng không có chuyện gì cần cậu làm hết.” Hắn vừa nói vừa rất tự nhiên vác cuốc lên, chuẩn bị xuống ruộng.

Không thể không nói, hình ảnh Bạch Nguyệt Hồ với gương mặt xinh đẹp quá mức khiêng cái cuốc khiến ai nhìn cũng thấy tràn ngập cảm giác không ổn, nhưng cảm giác không ổn này không làm người ta cảm thấy chán ghét, mà ngược lại còn khiến Lục Thanh Tửu không tự chủ nở một nụ cười xán lạn.

Lục Thanh Tửu về đến sân nhà, Doãn Tầm hoài nghi nhìn cậu, hỏi sao cậu lại mang theo nụ cười hiền từ như thế, trông y hệt như người cha già nhìn con trai mình thi đỗ đại học vậy.

Nghe vậy, Lục Thanh Tửu nhìn về phía Doãn Tầm: “Cậu cảm thấy cậu có thể thi đỗ đại học sao?”

Doãn Tầm: “…… Hông có.”

Lục Thanh Tửu: “Haizz, nếu cậu có thể thi đỗ đại học thì có lẽ tôi còn có thể cười tươi hơn nữa.”

Doãn Tầm: “……” Cậu ta có cảm giác có gì đó không đúng.

Lục Thanh Tửu cho rằng nhóm người kia phải cân nhắc mấy ngày mới quyết định rời đi, không ngờ hiệu suất của bọn họ rất nhanh, chiều hôm ấy cậu đã nghe thấy tiếng động cơ ô tô. Lục Thanh Tửu ra cửa nhìn thì thấy bọn họ đã thu dọn hành lý xong, đang chuẩn bị rời đi.

Nhìn về phía trước, cậu thấy một ngôi sao đeo kính râm, vẻ mặt không được tốt cho lắm, cậu ta đang cầm điện thoại nói gì đó. Dường như Giang Bất Hoán cũng đã thấy Lục Thanh Tửu, nét mặt cậu ta có phần cứng lại, sau đó cậu ta trực tiếp cúp điện thoại, đi về phía cậu.

Giang Bất Hoán đi tới trước cửa nhà Lục Thanh Tửu, cậu ta tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt có vẻ mệt mỏi vô cùng: “Chào anh.”

“Xin chào.” Lục Thanh Tửu cảm thấy nếu bọn họ chịu nghe lời khuyên thì coi như vẫn có thể cứu chữa, vậy nên thái độ của cậu cũng tốt hơn một chút.

“Chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.” Giang Bất Hoán nói, “Trước đó quấy rầy mọi người rồi, xin lỗi.”

“Không có gì.” Lục Thanh Tửu nói, “Về sau ghi hình những show thế này các anh nên chuẩn bị trước, ít nhất cũng phải nên báo trước với người trong thôn đấy.”

“Ừm.” Giang Bất Hoán nói, “Lần này thật sự là ngoài ý muốn…… Nhưng mà tôi có thể hỏi tại sao anh lại để ý đến chúng tôi như vậy không?” Mọi người trong thôn dường như đều đi đường vòng mỗi khi nhìn thấy bọn họ, thậm chí khi bọn họ lại gần hỏi thăm, thôn dân cũng nhìn cả đoàn bằng ánh mắt đề phòng và lạnh nhạt. Chỉ có Lục Thanh Tửu cho bọn họ gạo, còn có ý tốt tới tận cửa nhắc nhở, thế mà bọn họ lại không biết điều còn lén lút đến hái trộm đồ ăn trong ruộng nhà người ta như thế. Nghĩ đến đây, Giang Bất Hoán cảm thấy mình hơi quá đáng.

“À, có thể bởi vì tôi cũng là người từ bên ngoài trở về.” Lục Thanh Tửu nói, “Thôn này có tính bài xích đối với người ngoài, nếu các anh muốn ghi hình thì nên đổi địa điểm khác đi.”

“Đúng vậy, không biết tại sao lại chọn nơi này nữa.” Giang Bất Hoán quay đầu nhìn đạo diễn, cậu ta lẩm bẩm, “Thật sự rất kỳ quái, hơn nữa tối qua tất cả mọi người đều gặp ác mộng.”

“Ác mộng sao?” Lục Thanh Tửu nói, “Cậu mơ thấy gì?”

Giang Bất Hoán đang muốn trả lời thì người đại diện đi tới nói với cậu ta ekip sẽ nhanh chóng xuất phát. Thấy vậy, Giang Bất Hoán đành tiếc nuối nói: “Chúng ta trao đổi WeChat đi, tôi sẽ kể chi tiết cho anh trên WeChat”

Lục Thanh Tửu vui vẻ đồng ý, cậu cũng rất tò mò không biết Giang Bất Hoán mơ thấy gì.

Sau khi chuyển hết thiết bị lên xe, nhóm người chậm rãi rời khỏi thôn Thủy Phủ. Lục Thanh Tửu nhận được một tin nhắn từ Giang Bất Hoán, miêu tả sơ qua cảnh trong mơ của cậu ta.

Đọc những gì Giang Bất Hoán miêu tả, Lục Thanh Tửu lại nhớ tới cảnh trong mơ của mình. Khi dùng vòng bắt giấc mơ cậu cũng thấy được cảnh tượng y như vậy, cậu cũng nghe thấy tiếng nước vang vọng, tiếng dã thú rít gào, chẳng lẽ hai giấc mơ này có liên quan đến nhau sao…… Lục Thanh Tửu nhíu mày suy nghĩ.

Nhưng cứ suy nghĩ thế này rõ ràng cũng chẳng ra được kết quả. Lục Thanh Tửu nhìn đồng hồ, đã sắp 12 giờ rồi, cậu còn chưa nấu cơm xong, không thể để Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ trong nhà chết đói được.

Giang Bất Hoán ngồi trên xe bảo mẫu(*), đạo diễn và các nghệ sĩ khác cũng ngồi trên chiếc xe này. Không biết có phải bị cảnh trong mơ đêm qua dọa sợ hay không mà tâm thần Giang Bất Hoán vẫn luôn có chút không yên, cậu ta luôn có cảm giác không tốt.

(*)Xe bảo mẫu – 保姆车 – Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu.

“Anh bị sao thế, A Hoán?” Ngô Á ngồi ở bên cạnh Giang Bất Hoán, dịu dàng dò hỏi, “Sao cứ nhíu mày mãi thế?”

“Không khỏe cho lắm.” Giang Bất Hoán bóp mi tâm. 

Ngô Á nói: “À…… Vậy anh có muốn ngủ một chút không?”

Giang Bất Hoán trả lời: “Không cần đâu.” Tuy cảm thấy mệt mỏi nhưng cậu ta cũng không muốn ngủ.

Ngô Á nói: “Tôi ngủ một lát đây, mệt mỏi quá đi.” Cô ta ngáp một cái, dựa vào chỗ ngồi rồi nhắm mắt ngủ luôn.

Cả xe tràn ngập không khí khiến người ta mơ màng buồn ngủ, bất tri giữa bất giác, tất cả người bên cạnh Giang Bất Hoán ban đầu tỉnh táo giờ đều đã ngủ đến ngã trái ngã phải, dường như mọi người đều mệt muốn chết.

Giang Bất Hoán cũng có chút mệt mỏi, cậu ta ngáp một cái, cảm giác mí mắt mình càng ngày càng nặng. Nhưng khi cậu ta muốn ngủ, tượng Phật đeo trên ngực lại đột nhiên trở nên nóng rực khiến Giang Bất Hoán vì nóng mà giật mình tỉnh dậy. Cậu ta mở bừng mắt, lúc này lại bị một màn trước mắt dọa sợ đến ngây người. Chỉ thấy tài xế vốn đang lái xe tự nhiên bẻ tay lái sang một bên, chiếc xe mất khống chế lập tức lao ra khỏi đường núi chật hẹp.

Giang Bất Hoán đổ mồ hôi lạnh toàn thân, cậu ta dùng phản ứng nhanh nhất bổ nhào đến bên tài xế, tóm lấy vô lăng rồi dùng sức cứng rắn xoay xe về hướng khác. Cũng may lúc này xe chạy không nhanh, đầu xe đâm vào vách núi, sau một tiếng rầm, chiếc xe cũng ngừng lại.

Giang Bất Hoán vội vàng nhìn về phía xe thiết bị đi sau. Có vẻ như nhân viên trên xe thiết bị vẫn chưa bị ảnh hưởng, thấy một màn này, tài xế lập tức giẫm phanh, giúp xe thiết bị không đâm vào xe bọn họ. 

Giang Bất Hoán run rẩy, nếu vừa rồi cậu ta tỉnh lại chậm vài giây thì có lẽ cả xe đã kết thúc luôn rồi. Đang cảm thấy may mắn, Giang Bất Hoán bỗng cảm nhận được một ánh mắt phóng về phía mình. Cậu ta quay đầu thì chợt nhìn thấy đạo diễn ngồi bên cửa sổ đang dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm mình. Nhưng ánh mắt này dường như chỉ là ảo giác của Giang Bất Hoán, bởi vì ngay sau đó, đạo diễn bắt đầu dùng giọng điệu lo lắng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Các nhân viên khác trên xe cũng bị chuyện này dọa sợ, tất cả đều xông ra muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người ngủ trên xe đã lục tục tỉnh lại, tất nhiên bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện, mặt ai cũng mờ mịt. Sau khi ý thức được mình ngủ quên, tài xế cũng bị dọa đến mức mặt trắng bệch, lảo đảo bò xuống từ vị trí tài xế.

“Tất cả người trong xe đều ngủ.” Giang Bất Hoán nói, “Vẫn may còn tôi tỉnh, xoay được vô lăng.”

“Tại sao lại ngủ hết như thế?” Những người khác đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một người ngủ là chuyện rất bình thường, nhưng tại sao hôm nay tất cả người trong xe lại ngủ cùng một lúc thế này?

“Không biết nữa.” Ngô Á mờ mịt, “Tôi chỉ cảm thấy mình buồn ngủ quá thôi……”

“Chắc chắn là thôn kia có vấn đề.” Một nghệ sĩ khác sợ hãi, “Chúng ta nhanh đi về thôi, xém chút nữa thôi đã phải chết ở chỗ này rồi. Thôn này cũng tà môn quá rồi, tôi sẽ không bao giờ đến nơi này một lần nào nữa.”

Mọi người ồn ào nhốn nháo, chiếc xe nhanh chóng xuất phát, chỉ là giờ ai cũng phải cố gắng tỉnh táo hơn gấp trăm lần, mọi người nhìn chằm chằm tài xế, không ai dám thả lỏng.

Giang Bất Hoán vẫn không nói gì, cậu ta cảm thấy ngực mình có chút đau đớn. Giang Bất Hoán duỗi tay sờ thử, phát hiện ở giữa ngực đã bị bỏng một vết đỏ, dấu vết kia giống y như đúc tượng Phật mà cậu ta đeo ở trước ngực. Lần này bị bỏng nhưng cậu ta lại thấy may mắn, nếu không nhờ tượng Phật này, chỉ sợ hôm nay cả xe bọn họ đều đã không còn…

Nửa đường sau không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn nữa, rốt cuộc cả đoàn cũng thành công rời khỏi thôn Thủy Phủ.

Qua WeChat, Lục Thanh Tửu cũng biết đoàn Giang Bất Hoán gặp chuyện. Cậu hơi kinh ngạc, lúc ăn cơm trưa Lục Thanh Tửu đã kể lại việc này cho Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm nghe.

Ấn tượng của Bạch Nguyệt Hồ dành cho nhóm người này không hề tốt, hắn không ra tay xử lý bọn họ đã là sự nhân từ lớn nhất rồi. Nghe được tin bọn họ xảy ra chuyện, Bạch Nguyệt Hồ chẳng nói năng gì, hiển nhiên là vô cùng không có hứng thú.

Nhưng Doãn Tầm thì lại cảm thấy có chút kỳ quái: “Lạ thật, trước kia thôn Thủy Phủ cũng có người nơi khác đến, tuy không được hoan nghênh nhưng cũng không có bị nguy hiểm đến tính mạng như vậy.”

Lục Thanh Tửu nói: “Cũng đúng.”

“Nhưng điều khiến tôi chú ý là.” Doãn Tầm nói, “Phần lớn người tới thôn Thủy Phủ đều là những người được mời đến không đấy.”

Lục Thanh Tửu hỏi: “Nói vậy là sao?”

Doãn Tầm nói: “Cậu thì không cần phải nói, vốn dĩ cậu đã lớn lên ở đây, cho nên cũng coi như là người của nơi này rồi. Lấy ví dụ Chu Miểu Miểu đi, chị ấy cũng là người nơi khác, nhưng vì được cậu mời nên chị ấy mới tới được đây.” Cậu ta ăn một miếng măng tây xào, “Nhờ vậy mà chị ấy mới không gặp chuyện gì.”

“Nhưng theo như lời cậu nói thì nhóm người kia cũng là được mời đến đấy thôi.” Lục Thanh Tửu cảm thấy cách nói này có sơ hở, “Còn nhớ người đưa chìa khóa nhà cổ của họ Liễu cho họ không?”

Doãn Tầm nói: “Ừ, cũng đúng.”

Lục Thanh Tửu nói: “Trừ khi……”

Doãn Tầm: “Trừ khi làm sao?”

Lục Thanh Tửu nói: “Trừ khi người mời bọn họ tới đây hoàn toàn không phải là người nhà họ Liễu.”

Doãn Tầm ngơ ngác: “Có ý gì chứ?”

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi chỉ đoán đại thôi, không có ý gì đâu. Tối nay tôi sẽ nấu chút canh nấm tuyết để uống. Đúng rồi, cậu có biết làm thế nào để bắt ong mật không?” Năm nay Lục Thanh Tửu tính tự làm mật ong. 

Doãn Tầm nói: “Tôi không biết, nhưng tôi nghe nói mọi người sẽ tự làm thùng nuôi ong nhân tạo, dụ ong mật bay vào xây tổ, chờ đến khi bên trong có ong chúa thì dời thùng nuôi ong đi.”

Lục Thanh Tửu định nói cậu sẽ lên mạng nghiên cứu tài liệu trước thì Bạch Nguyệt Hồ ngồi cạnh bỗng lên tiếng: “Tôi bắt ong mật, cậu chuẩn bị thùng nuôi ong là được.”

“Được.” Lục Thanh Tửu không tranh việc với hắn, sảng khoái đồng ý.

Sau khi vào xuân, Lục Thanh Tửu đã dọn dẹp chuồng gà và chuồng bò, Ngưu Ngưu mà năm trước Bạch Nguyệt Hồ đưa về đã ngủ suốt mùa đông, vậy nên bọn họ không thể uống sữa. Xuân vừa sang, Ngưu Ngưu lập tức tỉnh dậy, kêu ò ọ tỏ vẻ mình đói bụng.

Doãn Tầm chạy như bay tới, cầm dưa chuột mới hái đút cho Ngưu Ngưu ăn, còn phấn khích nói mình chưa bao giờ được uống sữa bò vị dưa chuột nữa.

Nhìn bóng dáng cậu ta, nhất thời Lục Thanh Tửu không biết nên nói gì, đặc tính của Ngưu Ngưu quả thực đã buff thêm một đôi cánh cho trí tưởng tượng của Doãn Tầm, mang cậu ta bay lượn tận trên trời cao luôn rồi.

Tối hôm ấy, bọn họ đã được thưởng thức mùi vị diệu kỳ của sữa bò vị dưa chuột. Thật ra hương vị cũng không tệ lắm, là vị sữa mang theo hương dưa chuột nhàn nhạt, không ngán chút nào. Lục Thanh Tửu cảm thấy rất thích nhưng Bạch Nguyệt Hồ lại rất ghét vị này, hắn thử một ngụm rồi bỏ xuống không đụng tới nữa.

Nhóm người của Giang Bất Hoán vừa đi, cả thôn lại trở về vẻ yên tĩnh như xưa. Cây sơn trà nhà chú Lý cách vách đã kết trái nên chú mang qua tặng cho Lục Thanh Tửu vài trái.

Sơn trà ở nông thôn khá nhỏ, thịt quả cũng không nhiều lắm, nhưng vị lại rất ngọt, là vị ngọt đậm đà, hoàn toàn khác với loại sơn trà to lớn hương vị nhạt nhẽo bán trên thị trường. Lục Thanh Tửu vừa ăn sơn trà vừa nghe điện thoại của chủ cửa hàng bán hạt giống, ông ta hỏi Lục Thanh Tửu định trồng cây gì, cửa hàng ông ta có cả quýt, táo, sơn trà,… loại nào cũng có.

Lục Thanh Tửu chọn mỗi thứ một ít, chuẩn bị trồng vài cây ở sân trước và sân sau. Nếu dựa theo tốc độ sinh trưởng bình thường thì có lẽ phải qua mấy năm cậu mới có thể ăn trái cây, nhưng nhà cậu có Bạch Nguyệt Hồ với khả năng ủ chín nhanh, so với phân bón còn tốt hơn nhiều, nói không chừng mùa thu năm nay cậu có thể ăn được trái cây nhà mình rồi.

Doãn Tầm khẽ meo meo đặt biệt danh cho Bạch Nguyệt Hồ là Bạch phân bón, đương nhiên là cậu ta cũng không dám gọi như thế trước mặt Bạch Nguyệt Hồ, chỉ có thể lén lút gọi cho Lục Thanh Tửu nghe.

Lục Thanh Tửu nghe xong cười ha ha, nói Doãn Tầm cỡ nào cũng đừng có để cho Bạch Nguyệt Hồ biết, nếu không rất có khả năng người biến thành phân bón chính là Doãn Tầm đấy……

Doãn Tầm gật đầu như giã tỏi, tỏ vẻ năng lực muốn sống của mình vẫn rất mạnh.

Từ trước đến nay năng lực hành động của Bạch Nguyệt Hồ luôn rất mạnh, hắn nói bắt ong mật cho Lục Thanh Tửu là ba ngày sau hắn đã bắt được ong mật. Thùng nuôi ong của Lục Thanh Tửu vẫn chưa hoàn thiện lắm, vậy mà cậu đã thấy Bạch Nguyệt Hồ mang theo một bao nilon trở về. Sau khi vào nhà, hắn quăng bao nilon lên bàn, nói: “Tôi bắt ong mật về rồi này.”

Lục Thanh Tửu sợ ngây người: “Ở đâu cơ?”

“Đây này.” Bạch Nguyệt Hồ chỉ vào bao nilon.

Lục Thanh Tửu: “……”

Doãn Tầm: “……”

Tuy chưa từng nuôi ong mật, nhưng hai người bọn họ cũng biết rõ ràng là thứ này không thể sử dụng bao nilon để bắt……

Bạch Nguyệt Hồ bảo bọn họ cầm túi, sau đó cứ như vậy kéo miệng túi cho Lục Thanh Tửu xem. Lục Thanh Tửu bị động tác của hắn dọa sợ, nhưng khi thấy túi mở mà không có con ong nào bay ra cậu mới thò mặt lại gần xem xét. Lục Thanh Tửu thấy trong túi có bốn năm con ong mật, chỉ là ong mật này nhìn thế nào cũng thấy sai sai. Cái đầu của chúng không khác chim lắm, đã thế còn to thì cũng thôi đi, nhưng nửa thân trên lại giống hệt chim, trên cánh thậm chí còn có lông chim như vầy là sao. Lục Thanh Tửu ngước mắt hỏi: “Đây là ong mật sao?”

Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Đúng vậy.”

Lục Thanh Tửu: “Ong mật có lông chim dài như vậy à?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Có thể là do trời quá lạnh nên mới vậy.”

Lục Thanh Tửu: “Vậy sao cái đầu ong này lại lớn thế?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Do ăn nhiều?”

Lục Thanh Tửu: “……” Anh đang nghĩ người khác bị ngu à.

Điều khiến Lục Thanh Tửu dở khóc dở cười là sau khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, mấy con ong mật kia còn ngước mắt nhìn bọn họ, trong ánh mắt là một vẻ vô cùng đáng thương, một dáng vẻ đau khổ vì bị ức hiếp.

Lục Thanh Tửu còn muốn nói gì đó, nhưng mấy con ong mật kia đã nhỏ giọng mở miệng nói tiếng người, một con run giọng nói: “Anh trai à, anh đừng nghi ngờ gì nữa, em thật sự là ong mật đấy, ong ong ong ong ong ong.”

Lục Thanh Tửu: “……” Trời con mẹ nó ơi còn ong ong ong nữa kìa, có con ong mật nào dùng miệng ong ong ong sao? Không, trọng điểm không phải cái này, mà là có con ong mật nào còn biết nói tiếng người hả?! Còn dùng tiếng phổ thông để nói? Đây là ong mật phẩm chất cao trải qua chín năm đào tạo giáo dục bắt buộc đấy à?

Mấy con ong khác cũng phối hợp ong ong ong theo, cứ y như là đang nóng lòng mong muốn dán luôn mấy chữ “Tôi là ong mật” lên trên đầu mình vậy. 

Đối mặt với mấy con ong đang run bần bật bị ép phải thừa nhận thân phận “Ong mật”, Bạch Nguyệt Hồ tỏ vẻ rất vừa lòng: “Nhìn xem, tôi đã nói bọn nó là ong mật rồi mà.”

Lục Thanh Tửu quyết định từ bỏ điều tra nghiên cứu, cậu nói: “……Được rồi.”

Ong mật thì ong mật, lấy tạm vậy, còn có thể đổi được sao.