Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 54: Đuôi hồ Ly




Tuy rằng bên ngoài tuyết còn rơi lớn, nhưng Huyền Ngọc dường như vẫn muốn rời đi. Lục Thanh Tửu cũng biết y tới nơi này là có dụng ý khác, cũng không phải thật sự vì tới đây xin đồ chay, ngược lại như đến nhắc nhở Lục Thanh Tửu một chuyện gì đó.

Khi tiễn Huyền Ngọc đến cửa, Lục Thanh Tửu vốn định đưa cho y một cây dù, nhưng ai biết Huyền Ngọc lại cười lắc lắc đầu, rồi lấy một cây dù hoa khác hẳn phong cách của y từ trong túi vải của mình ra. Trông cây dù hoa kia có chút cổ xưa, phía trên còn thêu một đóa mẫu đơn màu đỏ rực, thêu tay vô cùng tinh mỹ, chỉ là phong cách sáng chói này lại chênh lệch khá xa với khí chất lãnh đạm của Huyền Ngọc.

Nhưng mà rất kỳ quái, Lục Thanh Tửu lại cảm giác trông cây dù này có hơi quen, hình như đã thấy ở đâu rồi, cậu hơi nhíu mày đang muốn đặt câu hỏi, thì nghe tiếng Huyền Ngọc nói: “Nhiều năm về trước, trời cũng có tuyết lớn như thế này, tôi tới nơi này muốn xin cơm chay, là trưởng bối của ngài đã cho tôi ở nhờ một đêm.”

Y vừa nói như vậy, Lục Thanh Tửu lập tức nhớ tới, bà ngoại cậu cũng có một cây dù đỏ giống y như vậy, nghe nói chính hồi môn của bà ngoại khi về nhà chồng, những hoa văn thêu ở trên cây dù đều là do chính tay bà ngoại thêu. Khi còn nhỏ Lục Thanh Tửu từng nhìn thấy, chỉ là ngày sau lại quên mất.

Tuy rằng Huyền Ngọc trông trẻ tuổi, nhưng tuổi thật, chỉ sợ đã sớm vượt qua sự tưởng tượng của Lục Thanh Tửu rồi.

“Thầy có quen với bà ngoại của tôi sao?” Lục Thanh Tửu nói.

Huyền Ngọc nói: “Chỉ là gặp mặt một lần mà thôi.”Y nói xong thì bung dù ra, đi vào bên trong gió tuyết, tiếng nói quạnh quẽ hòa cùng tiếng gió gào thét hỗn loạn, trở nên có chút mơ hồ không rõ, y nói, “Thật ra, Lục thí chủ và trưởng bối của ngài có vài phần rất giống nhau……”

Lục Thanh Tửu muốn kêu y dừng lại, muốn hỏi chút chuyện về bà ngoại, nhưng bước chân của y lại không ngừng, cứ thế đi thẳng đến cửa sân, trước khi đẩy cửa, lại chậm rãi quay đầu lại, nói một câu cuối cùng.

Y nói, Lục thí chủ, tôi nhớ trước khi trưởng bối của ngài qua đời đã chuẩn bị cho ngài một món quà sinh nhật, không biết ngài có nhìn thấy không?

Lục Thanh Tửu nghe vậy lại vô cùng nghi ngờ, nói: “Quà sinh nhật sao? Là thứ gì?”

Huyền Ngọc lại lắc đầu, vẫn chưa nói tỉ mỉ, đẩy cửa mà đi ra.

Lục Thanh Tửu thấy thế vội vàng đuổi theo, nhưng chờ đến khi cậu đi ra ngoài thì đã không còn nhìn thấy cái gì cả, chỉ có một bầu trời nhiều tuyết và thôn trang trống rỗng, sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Huyền Ngọc đâu nữa rồi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Tửu buồn bã mất mát, cậu mơ hồ cảm giác được, hòa thượng Huyền Ngọc trẻ tuổi trước mắt này và bà ngoại cậu, hình như có chút sâu xa.

Năm đó bà ngoại đột nhiên bị bệnh, khi Lục Thanh Tửu chạy về nhà thì tất cả đã quá muộn, thậm chí cậu còn chưa kịp nói với bà ngoại một câu. Cuối cùng Lục Thanh Tửu ở giữa trạng mơ mơ hồ hồ khi người thân liên tiếp ra đi mà làm đám tang cho bà ngoại……

Nhưng từ đầu tới đuôi, Lục Thanh Tửu cũng chưa từng nhìn thấy món quà mà Huyền Ngọc đã nói. Lục Thanh Tửu có chút thất vọng xoay người về nhà, khi đi tới cửa lại bị ngưỡng cửa làm vướng chân, một vướng này, thật ra là muốn nhắc nhở cậu gì đó, cậu vội vàng vọt vào phòng ngủ chính mình, vào phòng ngủ trên tủ đầu giường tìm thấy cái hộp gỗ màu đen có treo khóa bằng văn tự kia.

Đây là đồ vật kỳ lạ nhất mà ở nhà cậu tìm được, Lục Thanh Tửu vuốt ve mặt bóng loáng của chiếc hộp, trong lòng có một suy đoán…… Nếu những điều Huyền Ngọc nói chính là thật sự, vậy đây chắc hẳn là quà sinh nhật mà bà ngoại tặng cho cậu, vậy đến ngày sinh nhật cậu, thử mở lại cái hộp này ra xem.

Có lẽ thứ ở trong hộp này, có thể cho cậu một ít đáp án quan trọng.

Sau khi tiễn Huyền Ngọc đi, Lục Thanh Tửu ôm Doãn Tầm và mấy đứa nhóc vào trong phòng khách, nhíu mày khó xử nhìn bọn họ mấy cái. Huyền Ngọc nói ba ngày sau bọn họ mới có thể khôi phục, vậy mấy ngày này bọn họ hẳn đều sẽ duy trì hình thái người rơm thế này……

Nhưng mà cứ như vậy, chẳng phải Doãn Tầm sẽ không có cách nào về nhà đốt nhang đèn cho cậu ta sao? Lục Thanh Tửu chợt nhớ tới chuyện này, trong lòng lập tức lo lắng, cậu tự hỏi một lát thì quyết định đi đến nhà Doãn Tầm xem xem, thử xem có thể giúp cậu ta dâng nhang đèn hay không.

Bên ngoài còn rơi tuyết lớn, bông tuyết gào thét thổi qua gió cuốn đầy trời. Lục Thanh Tửu cầm dù đi đến hướng nhà của Doãn Tầm đi đến, gió này thật sự quá lớn, người bước đi ở bên trong quả thực có hơi chút khó khăn, Lục Thanh Tửu phải cúi thấp cơ thể của mình, mới không đến nỗi bị gió thổi lùi lại. Từng mảnh bông tuyết lớn bị gió cuốn thổi qua cổ Lục Thanh Tửu, cậu đi một đường mà lạnh đến run run, cắn răng dịch từng bước đi về trước, vốn dĩ lộ trình chỉ vài phút, nhưng hiện tại phải đi mất tận nửa tiếng.

Từ sau khi trở lại nơi này, Lục Thanh Tửu gần như chưa từng vào trong nhà Doãn Tầm, nhiều lắm là đến sân và phòng khách ngồi, ngày thường dường như đều là Doãn Tầm chạy tới nhà Lục Thanh Tửu. Doãn Tầm không có khóa cửa sân, cửa vẫn đang mở, trong sân trống không, nhìn không ra có dấu vết của con người từng sinh sống. Lục Thanh Tửu lấy chìa khóa ở trên người của Doãn Tầm, cậu khó khăn mở cửa phòng khách, sau khi đi vào thì khép cửa lại, lúc này mới có cơ hội thở dốc.

Trong phòng khách trang trí rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn và mấy cái ghế dựa, cũng không thấy có dấu vết của hương khói. Lục Thanh Tửu quyết định đi vào phòng ngủ xem xem, cậu đứng đó phủi sạch sẽ bông tuyết ở trên chân của chính mình, sau khi mở ra đèn pin thì dọc hành lang gần phòng cho khách, đi về hướng phòng ngủ.

Nhà ở nông thôn đều là tự xây, thông thường sẽ có số lượng phòng rất nhiều, tạo thành hình chữ khẩu(口) bao quanh cái sân. Bên trái đều là phòng ngủ chính, nơi chủ nhà sẽ ngủ.

Lục Thanh Tửu đi sang bên trái vài bước thì liền ngửi được một mùi nhang đèn rất nồng, cậu hít hít cái mũi, từ bên ngoài cửa sổ phát hiện được mục tiêu của chính mình —— một gian phòng ngủ bày nhang đèn.

Phòng ngủ này có treo ổ khóa, sau khi Lục Thanh Tửu dùng chìa khóa mở ra, thì tay chân nhẹ nhàng vào phòng.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Chỉ là khi đi vào thấy rõ bài trí ở trong phòng, Lục Thanh Tửu lại cảm thấy sau lưng chính mình có chút lạnh, chỉ thấy trong căn phòng không lớn này lại bày rất nhiều bài vị, mỗi cái tên mặt trên bài vị đều không giống nhau. Thu hút sự chú ý của Lục Thanh Tửu chính là bài vị đầu tiên khắc hai chữ Doãn Tầm kia.

Phía trước bài vị có cắm một cây nến, cây nến đó đã sắp cháy hết, sáp màu đỏ tích xuống giống như nước mắt, tầng tầng lớp lớp tích lũy ở phía dưới cây nến. Lục Thanh Tửu vội tìm kiếm ở trong phòng, nhưng tìm khắp toàn bộ phòng, cậu cũng không tìm được cây nến nào có thể đổi được. Cây nến đó đã cháy gần tới đáy, với tốc độ cháy bây giờ, có thể hơn nửa tiếng nữa thì cây nến này sẽ tắt.

Lục Thanh Tửu tìm khắp mấy phòng khác, cũng không tìm được ngọn nến nào, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lại gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt Hồ, muốn hỏi hắn một chút về tình hình của cây nến.

“Hiện tại cậu đang ở nhà của Doãn Tầm sao?” Sau khận được điện thoại, Bạch Nguyệt Hồ biết được tình hình của Lục Thanh Tửu rồi hỏi.

“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Không phải cậu ta đã biến thành người rơm rồi sao, tôi nghĩ nhang đèn của cậu ta có khi nào sẽ bị tắt hay không, kết quả khi đến đây đúng là cây nến đã sắp tắt rồi, chỉ là tôi không tìm được cái nào mới để thay……”

Bạch Nguyệt Hồ tự hỏi một lát: “Cậu từ từ, tôi lập tức quay về.”

Lục Thanh Tửu nói: “Được, tôi chờ anh, anh nhanh lên nha.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Thanh Tửu ngồi ở cửa chờ Bạch Nguyệt Hồ. Mấy năm nay cũng không biết Doãn Tầm đã sống ở đây thế nào, trong phòng không có một chút hơi người nào, ngoại trừ nơi ngủ ra thì chỗ nào cũng dính đầy bụi bặm, dáng vẻ cứ như lâu ngày không ai ở vậy.

Khi những cây nhang dần cháy hết, ngọn lửa cũng càng ngày càng mỏng manh, Lục Thanh Tửu ngồi ở cửa chờ chợt nghe được một tiếng âm thanh vô cùng kỳ quái, mới đầu cậu tưởng chính mình xuất hiện ảo giác, nhưng rất nhanh âm thanh này càng lúc càng lớn hơn.

Ken két ken két, Lục Thanh Tửu quay đầu lại, đèn pin trong tay chiếu về hướng nơi phát ra âm thanh, lúc cậu thấy rõ rốt cuộc là thứ gì đang phát ra tiếng thì cả người đều cứng đơ tại chỗ. Chỉ thấy tất cả bài vị ở trong phòng đều đang bắt đầu rung động lên, mới đầu run rất nhẹ nhàng, nhưng theo ngọn lửa nhang đèn càng ngày càng ảm đạm xuống thì kiểu rung động này lại bắt đầu trở nên kịch liệt hơn…… Thật sự giống như phía dưới bài vị có một thứ gì đó, lúc này thứ kia đang muốn đẩy hết tất cả bài vị ra để được giải phóng ra ngoài

Tuy rằng Lục Thanh Tửu không biết phía dưới bài vị rốt cuộc đang đè lên cái gì, nhưng cũng có thể khẳng định không phải thứ gì tốt, nếu nhang đèn cứ tắt như vậy ……

Đúng vào thời khắc hết sức nghìn cân treo sợi tóc này, cuối cùng Bạch Nguyệt Hồ đã xuất hiện ở cửa. Sau khi hắn xuất hiện, cũng không nói chuyện với Lục Thanh Tửu, mà là đi thẳng đến ngọn nến trước mặt rồi từ trong ngực móc ra một con dao sắc bén cắt cổ tay của chính mình.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Máu đỏ tươi trào ra từ cổ tay, cứ như vậy nhỏ giọt lên trên ngọn nến vốn dĩ đã sắp tắt.

Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nhìn đến trong lòng run sợ, cậu thật sự sợ Bạch Nguyệt Hồ nhiễu máu đến làm tắt luôn ngọn nến. Có điều, hiển nhiên Bạch Nguyệt Hồ rất rõ ràng bản thân đang làm cái gì, máu tươi vừa tiếp xúc với ngọn nến thì liền phát ra tiếng vang xẹt xẹt, tiếp theo sau đó, ngọn nến vốn dĩ sắp tắt lại đột ngột mọc lên trở lại, không ngừng dung hợp cùng với máu tươi, biến thành một ngọn nến hoàn toàn mới một lần nữa.

Bài vị phát ra tiếng vang trước đó đã an tĩnh lại, nơi này đã khôi phục yên tĩnh vốn có.

“Nguyệt Hồ, tay anh không sao chứ?” Lục Thanh Tửu nhìn thấy ngọn nến đã cháy bình thường thì vội vàng đi tới bắt lấy cổ tay Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không sao. ”

Lục Thanh Tửu nói: “Đau không?”

Bạch Nguyệt Hồ nhìn Lục Thanh Tửu không nói chuyện, hắn vốn dĩ có thể làm cho miệng vết thương trực tiếp khôi phục, nhưng đối mặt với ánh mắt lo lắng của Lục Thanh Tửu, hắn lại cảm thấy có chút không hiểu tại sao lại vui vẻ, vì thế thuận theo tâm ý người ta mà gật gật đầu, thản nhiên nói: “Đau lắm.”

Lục Thanh Tửu nhìn vết thương dữ tợn trên cổ tay xinh đẹp của Bạch Nguyệt Hồ, nôn nóng nói: “Vết thương lớn như vậy, còn chảy rất nhiều, buổi tối sẽ giết gà tẩm bổ cho anh……”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Giết không được rồi.”

“Tại sao?” Lục Thanh Tửu kỳ quái nói.

“Đều biến thành rơm rạ cả rồi.” Bạch Nguyệt Hồ nói.

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu hoàn toàn đã quên việc này. Gà vẫn luôn sống ở chuồng gà, sự chú ý của cậu vẫn luôn đặt trên người Doãn Tầm, tất nhiên không phát hiện ra gà nhà mình cũng biến thành người rơm, chỉ là giờ gà cũng đã biến thành người rơm …… vậy tạm thời không thể ăn được nữa rồi.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đi thôi, nến cháy bình thường rồi, chúng ta trở về thôi”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Tửu nói: “Nến này phải dùng máu mới cháy tiếp được sao? Vậy ngày mai chúng ta có cần trở lại đây lần nữa không…… Còn có Doãn Tầm……”

Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu: “Mỗi tộc Sơn Thần đều có phương pháp duy trì nến cháy, không có hương khói cung phụng, tôi chỉ có thể dùng máu để tiếp tục, ngày mai không cần đến, máu của tôi ít nhất có thể duy trì ngọn nến trong 30 ngày.”

Lục Thanh Tửu nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, lời nói của Bạch Nguyệt Hồ đã giúp cậu giải đáp hai vấn đề tương đối lo lắng, Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ không cần phải đổ máu, như vậy mới là tốt nhất.

So với lúc rời đi, trên người Bạch Nguyệt Hồ nhiều thêm một cái áo khoác màu trắng rất dày, hình như áo khoác kia là được làm từ lông động vật, tuyết trắng mềm mại, vô cùng ấm áp. Hai người ra tới cửa trước, động tác Bạch Nguyệt Hồ tự nhiên cởi áo khoác xuống rồi thuận tay khoác ở trên vai Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ, đang muốn nói chuyện thì lại nghe Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu sợ lạnh, mặc đi.”

“Đây là lông gì thế?” Lục Thanh Tửu dùng tay xoa xoa, lông này sờ vào tay mềm mại bền chắc, không có lẫn một sợi lông tạp nào, trên lông còn ánh lên một màu nhạt sáng bóng, Bạch Nguyệt Hồ mới vừa khoác thứ này ở trên bả vai cậu, cơ thể cậu liền cảm thấy ấm áp ngay.

“Tôi cũng không biết.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Người ta thua tôi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Thua sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm, bọn tôi cược một trận.”

Lục Thanh Tửu nghe đến đó cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là nghĩ thầm đúng là cá độ rất có hại cho sức khỏe nha, thua tiền thì thôi không nói, giờ còn phải chung luôn cái áo lông tốt thế này……

Mặc áo khoác rất dày, Lục Thanh Tửu giơ dù cùng Bạch Nguyệt Hồ đi vào tuyết lớn, không biết có phải tác dụng tâm lý của Lục Thanh Tửu hay không, cậu luôn cảm thấy trên đường trở về, gió tuyết đã nhỏ đi nhiều, cơ thể cũng không lạnh nữa.

Sau khi về đến nhà, Lục Thanh Tửu ôm người rơm ra phòng khách. Cũng may mùa đông này gần như không có ai đến thăm, nếu không khi vào nhà thấy người rơm bày đầy đất thế này, người nhát gan sợ rằng sẽ bị dọa đến ra bệnh tim luôn.

Huyền Ngọc nói ba ngày sau bọn họ có thể khôi phục bình thường, vì thế trong ba ngày này, trong nhà chỉ còn lại hai người Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu.

Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu đều là tính cách yên tĩnh, ngược lại như vậy cũng rất thoải mái. Lục Thanh Tửu tìm được cơ hội dò hỏi Bạch Nguyệt Hồ về chuyện Huyền Ngọc, Bạch Nguyệt Hồ chỉ đơn giản giới thiệu một chút về Huyền Ngọc. Nói y là cao tăng đắc đạo, vốn dĩ đã sớm được làm thần tiên, nhưng lại bởi vì một chút chuyện nên lưu tại thế gian, là nhân vật cường đại trong loài người, cơ mà y rất ít khi tham dự việc thế tục, mỗi lần xuất hiện, đều đã là chuyện của mười mấy năm về trước rồi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Vậy thầy ấy tới đây làm gì?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Có thể là muốn gặp người xưa một chút.” Bạch Nguyệt Hồ trả lời.

Người xưa? Có lẽ là nhắc đến bà ngoại của Lục Thanh Tửu sao, chỉ là không biết, bà ngoại và y có một câu chuyện xưa như thế nào, Lục Thanh Tửu hơi có chút tiếc nuối, cậu phát hiện thật ra sự hiểu biết của chính mình về bà ngoại không hề nhiều một nào, khi còn nhỏ không hiểu chuyện, chờ đến lớn cũng đã rời khỏi thôn Thủy Phủ, khi trở lại nơi này một lần nữa, tất cả đã là cảnh còn người mất.

Chờ tới sáng sớm ngày thứ ba, Doãn Tầm biến thành người rơm rốt cuộc cũng khôi phục lại hình người, khôi phục chung với cậu ta còn có Tiểu Hoa với Tiểu Hắc và nhóc hồ ly…… Còn có Vũ Sư Thiếp ẩn ở trong lông cổ xù xù của nhóc hồ ly. Nói thật, bởi vì cô thường xuyên không xuất hiện, cho nên Lục Thanh Tửu cũng sớm quên mất cô luôn rồi……

Khi mới trở lại hình người một lần nữa, cả đám liền xúc động ôm nhau òa khóc bù lu bù loa một trận, Doãn Tầm khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, Lục Thanh Tửu lộ ra biểu cảm vô cùng ghét bỏ.

“Tiểu Tửu ơi, cậu thật đúng là người tốt.” Doãn Tầm nói, “Hòa thượng kia thật sự quá đáng quá đi à, lại còn muốn đốt chúng tôi nữa chứ, hu hu hu hu, tôi chỉ là một Sơn Thần nhỏ bé vô tội thôi mà!”

“Đúng dòi, đúng dòi, tôi cũng chỉ là một chú heo nho nhỏ vô tội thôi mà, hú hú hú.” Tiểu Hoa ở bên cạnh Doãn Tầm gào theo.

Nhóc hồ ly cũng y y a a, một dáng vẻ bi thương rơi lệ.

Lục Thanh Tửu có chút bất đắc dĩ, khuyên cũng khuyên không được, chỉ có thể từ bỏ để mấy đứa nhỏ này tiếp tục gào rú. Cậu mới biết được khi mấy người này biến thành người rơm đều có ý thức, nghe được lời người khác nói ở bên ngoài, cũng có thể nhìn thấy hình ảnh, có thể nghĩ, nếu Lục Thanh Tửu thật sự lựa chọn đốt mọi người đi, bọn họ sẽ đau thương đến nhường nào.

Cứ như vậy qua một trận, Lục Thanh Tửu bị gào đến đau đầu: “Đừng khóc nữa, được không? Tôi làm đồ ăn ngon cho mọi người nha?”

Doãn Tầm: “Cậu hoàn toàn không thương tôi, hoàn toàn không quan tâm gì đế tôi hết——”

Lục Thanh Tửu: “Mẹ nó, đúng là năm đó tôi không nên sinh ra cậu.”

Doãn Tầm còn muốn tiếp tục khóc nhưng lại bị Bạch Nguyệt Hồ từ ngoài phòng đi vào trừng mắt liếc nhìn một cái, lúc này vội vàng nín bặt, nói: “Được rồi, tôi không khóc nữa, cậu làm đồ ăn ngon cho tôi đi.”

Lục Thanh Tửu: “Ừm!”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hôm nay thật sự quá lạnh, theo như lời của Doãn Tầm nói tốt nhất đừng có mà dại dột đi ra chỗ đất hoang nào đó tiểu bậy, nếu không sau khi tiểu xong thì nơi nào đó sẽ thành một món đồ chơi chỉ dùng được một lần thôi.

Trời lạnh, người ta cũng lười cử động, nếu không phải vì an ủi Doãn Tầm, Lục Thanh Tửu thật sự đúng là không muốn làm đồ ăn có tính phức tạp cao.

Bởi vì cúp điện, tủ lạnh nhà bọn họ đã sớm dọn tới trên nền tuyết, cẩn thận nghĩ lại có lẽ nên xem tủ lạnh như hộp giữ ấm luôn rồi, bởi vì nhiệt độ đông lạnh trong phòng còn cao hơn bên ngoài một chút.

Lục Thanh Tửu kêu Bạch Nguyệt Hồ buổi tối mang theo thịt Thông Lung* còn tươi trở về, chất thịt Thông Lung này thật sự quá được, làm món ăn nào cũng đều ngon. Lục Thanh Tửu kêu Bạch Nguyệt Hồ cắt thịt Thông Lung, xương thì giữ lại hầm canh, thịt dùng để xào, xương sườn thì dùng để nướng than.

Xương Thông Lung nhỏ hơn xương dê, hơn nữa không có vị tanh, cũng không cần lo lắng xử lý không sạch, trước tiên dùng nguyên liệu nước sốt ướp thịt mấy tiếng, sau đó lại đặt ở trên than nướng lửa nhỏ.

Trong phòng rất nhanh bắt đầu tràn ngập mùi thơm của thịt nướng, lớp mỡ trên xương sườn ở tít ngoài rìa vâng lên âm thanh xèo xèo đầy xao động, mỡ chảy xuống ở bên trong chậu than đang cháy, phát ra tiếng vang tách tách.

Lục Thanh Tửu đưa thịt đã nướng chín cho Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm ăn đỡ thèm, cũng cho ba con vật nhỏ khác nếm thử mùi vị.

“Ngon quá đi à, Tiểu Tửu cậu cũng mau ăn đi.” Doãn Tầm cắn một miếng, trên miệng còn dính vết đen thùi lùi, rất nhanh nói với Lục Thanh Tửu, “Vừa lúc còn nóng.”

Lục Thanh Tửu cười nói: “Các cậu ăn trước đi, tôi chờ miếng tiếp theo.”

Cậu mới vừa nói xong lời này, Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở bên cạnh làm ra một động tác tự nhiên, hắn đưa sườn dê còn chưa đụng đến ở trong tay tới bên miệng của Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu, cười cắn một miếng. Quả nhiên ăn rất ngon, bên ngoài miếng sườn có chút giòn, nhưng thịt bên trong vô cùng mềm mọng nước, sau khi trải qua thời gian dài ướp,bên trong miếng sườn có vị mặn, mặn nhạt thích hợp, còn mang theo mùi thơm của hương liệu.

Lục Thanh Tửu ăn ở trong miệng, cảm giác nếu vắt thêm chút nước cốt chanh tươi lên trên thì sẽ càng tuyệt vời hơn.

Doãn Tầm nhìn Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu hỗ trợ lẫn nhau thì nuốt vào một ngụm nước miếng, nhưng cậu ta cũng không dám nói cái gì, chỉ cúi đầu tiếp tục yên lặng gặm miếng sườn của mình.

Bạch Nguyệt Hồ cũng không cảm thấy hành vi chính mình có vấn đề gì, còn rất tự nhiên ăn luôn miếng sườn còn dấu răng của Lục Thanh Tửu. Xương hầm trong nồi canh cũng đã gần chín, vô cùng tươi ngon, ăn sườn nướng rồi húp vào một miếng canh thì cảm giác rất là thoải mái. Hơn nữa uống canh xong, thân thể cũng vô cùng ấm áp. Còn có nướng khoai lang đỏ nướng chín cũng được xem như là món chính không tệ, khoai lang đỏ ngọt bùi lại mềm có chút dẻo, Lục Thanh Tửu rất thích.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Tửu vừa nướng vừa ăn, bất tri bất giác lại là có chút ăn no căng, Doãn Tầm cũng giống cậu, bụng đã trở nên tròn vo, cậu ta vuốt vỗ bụng chính mình một cái, biểu cảm ngây người hai giây: “Có phải tôi đã quên mất chuyện gì quan trọng hay không?”

Lục Thanh Tửu: “Chuyện gì?”

Doãn Tầm ở trong nhà Lục Thanh Tửu tự nhiên mà cọ cơm quanh co một ngày bỗng nhớ ra cái gì đó rồi đứng phăng dậy, vỗ đầu hoảng sợ kêu lên: “Trời đậu, mẹ nó! Con mẹ nó, tôi quên mấy nhang đèn ở nhà rồi!!”

Cậu ta nói xong xoay người liền chạy, Lục Thanh Tửu còn chưa kịp gọi cậu ta, thì đã thấy cậu ta như con thỏ bị dọa chạy một mạch về nhà, cứ như vậy rời đi không còn thấy mặt mũi.

Lục Thanh Tửu: “…… Tại sao cậu ta lại chạy nhanh như vậy.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đó cũng coi như là một ưu điểm duy nhất của cậu ta.”

Lục Thanh Tửu: “……” Trí nhớ của Doãn Tầm này thật sự là, chờ cậu ta nhớ tới thì có thể cái bàn ở nhà cậu ta đã bị cháy sạch luôn rồi.

Doãn Tầm chạy như điên về nhà thì phát hiện nhang đèn nhà mình lại vẫn còn cháy, sau đó cậu ta gọi điện thoại cho Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu đang ngâm chân, vừa ngâm vừa động tác tự nhiên dùng tay vuốt ve đuôi to lông xù xù của Bạch Nguyệt Hồ, không thể không nói, con người đối với thứ gì có lông xù xù là sẽ dâng lên một loại cảm xúc không thể nào giải thích được, hoàn toàn không thể nào duy trì được tự chủ của bản thân trước sự cám dỗ đó.

Nghe được điện thoại vang lên, Lục Thanh Tửu lười biếng bắt máy, cố ý để điện thoại ra xa tai của mình.

Quả nhiên, ngay sau đó, trong điện thoại liền truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Doãn Tầm: “Lục Thanh Tửu, sao nhang đen nhà tôi vẫn đang cháy thế này? Không phải là cậu chứ? Không phải là cậu——”

“Không phải tôi.” Lục Thanh Tửu nói, “Là Bạch Nguyệt Hồ.”

Nghe được câu trả lời của Lục Thanh Tửu, Doãn Tầm nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Hên quá đi, làm tôi sợ muốn chết.”

Lục Thanh Tửu nói: “Bên cậu không có việc gì chứ?”

Doãn Tầm nói: “Không có chuyện gì lớn.”

Lục Thanh Tửu nói: “Nếu nhang đèn đó tắt thì phải sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Doãn Tầm nói: “À…… Vậy thì sẽ có chuyện lớn luôn đó.”

Lục Thanh Tửu nói: “Nếu sẽ xảy ra chuyện lớn, vậy tại sao lại muốn cậu canh giữ chứ, tôi cảm thấy cậu cũng không phải nhân vật tài giỏi gì cho cam.” Nói thật, trong khoảng thời gian ở chung này, cậu không cảm thấy ở trên người Doãn Tầm có bất cứ tính chất nào có liên quan đặc biệt với thần, ở trong mắt cậu Doãn Tầm có chút không đáng tin cho lắm, nếu nhất định phải nói trên người Doãn Tầm có chỗ nào liên quan đến thần thì Lục Thanh Tửu chỉ có thể nói cậu ta có đôi khi rất là thần kinh.

Doãn Tầm: “Lời nói của cậu rất dễ mất đi một thằng bạn như tôi đấy.”

Lục Thanh Tửu: “Không sao, đến lúc đó tôi có thể bắt cậu làm thú cưng cho tôi cũng được.”

Doãn Tầm: “……” Lục Thanh Tửu, cầu xin cậu làm người một chút đi.

Lục Thanh Tửu thậm chí có thể đoán ra dáng vẻ uất ức muốn phản bác lại tìm không thấy lý do phản bác của Doãn Tầm, cậu nở nụ cười, nói: “Được rồi, nói giỡn với cậu thôi, tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Doãn Tầm cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại Lục Thanh Tửu lười nhác ngáp một cái, theo thói quen định kéo cái đuôi xù xù đến bên cạnh mình, chỉ là khi cậu kéo lại mơ hồ cảm giác hình như có cái gì đó sai sai, khi cúi đầu nhìn thì cả người đều choáng váng.

Lục Thanh Tửu cứng đờ ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi ở bên cửa sổ cắn hạt dưa, cũng không phát hiện đã xảy ra chuyện gì, cậu khó khăn lên tiếng, nói: “Nguyệt Hồ ơi……”

Bạch Nguyệt Hồ quay đầu lại: “Hử?”

Lục Thanh Tửu nói: “À, tôi muốn hỏi một chút.”

Bạch Nguyệt Hồ: “?”

Lục Thanh Tửu cẩn thận lựa chọn tìm từ, vô cùng khó khăn nói: “Nếu hồ ly tinh không cẩn thận rớt mất cái đuôi, vậy có xảy ra chuyện gì không?”

Vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ đơ một lát, dễ nhận thấy hiểu rõ hàm nghĩa câu hỏi của Lục Thanh Tửu, hắn chậm rãi cúi đầu thì nhìn thấy cái đuôi hồ ly to mềm mại đã rớt khỏi người hắn tự lúc nào, chúng đang được Lục Thanh Tửu mang vẻ mặt hoảng sợ ôm vào trong ngực.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bạch Nguyệt Hồ: “……” Tiêu con mẹ nó rồi.

Lục Thanh Tửu: “…… Nguyệt…… Hồ……?”