Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 35: Cậu ấy là ai?




Khi Lục Thanh Tửu rời khỏi thôn Thủy Phủ, cậu đã từng hứa một chuyện với Doãn Tầm, nói chính mình nhất định sẽ quay về nơi này để gặp lại cậu ấy. Bọn họ sẽ lại cùng nhau đi tìm quả dại có gai vào mùa xuân, sẽ lại cùng đùa nghịch dưới suối nước vào mùa hè, sẽ lại cùng làm một ụ rơm thật dày vào mùa thu, còn sẽ lại cùng nhau vào thị trấn đi vào khu trò chơi mà họ thích nhất để chơi máy chơi game mà hai người từng bỏ lỡ trước kia.

Chỉ là sau khi đến thành phố, Lục Thanh Tửu cũng không trở lại thôn Thủy Phủ một lần nào cả, tuy rằng cậu vẫn nhớ đến thằng bạn thân chơi cùng với mình từ nhỏ kia, nhưng khoảng cách xa xôi khiến cho lời hứa hẹn năm đó của bọn họ khó có thể thực hiện được. Cho đến rất nhiều năm sau, bọn họ đều dần dần lớn lên, Lục Thanh Tửu mới có thể trở lại thôn Thủy Phủ thăm bà ngoại của mình, nhưng vì thời gian dài không gặp mặt, cậu và Doãn Tầm không tránh khỏi có một ít xa cách, hai người tất nhiên cũng không giống như lời hẹn khi còn bé nữa, cầm trong tay đồng tiền xu quý báu, ngồi xe một hai giờ, chỉ vì chơi một trò chơi hơn mười phút.

Lục Thanh Tửu sớm đã quên chuyện này, Doãn Tầm cũng không hề nhắc tới, ký ức khi còn bé của họ bị một lớp bụi thời gian che lấp đi rồi sau đó dần dần hóa thành hạt bụi ở trong đó, cứ như vậy càng thêm mơ hồ không rõ.

Sau này, Lục Thanh Tửu ôm nỗi niềm của mình mà từ thành phố trở về thôn Thủy Phủ. Khi đó cha mẹ của cậu về quê thăm người thân, lại bất hạnh gặp nạn rồi bị chôn vùi trong núi lở, ngay đến thi thể cũng tìm không thấy, Lục Thanh Tửu vội vàng trở về, dáng vẻ phờ phạc đến muốn dọa người.

“Thanh Tửu, cậu đã về rồi.” Doãn Tầm nói với cậu.

“Tôi đã trở về.” Lục Thanh Tửu nói.

Doãn Tầm lại hỏi: “Vậy cậu còn đi nữa không?”

“Đi, tôi muốn lập mộ cho họ ở nơi mà họ từng sinh sống.” Lục Thanh Tửu nghĩ như vậy, cậu nói, “Tôi còn phải học xong đại học……”

Lời lẽ đầy ý này, chính là không muốn ở lại thôn Thủy Phủ, Doãn Tầm nghe xong không tỏ ý kiến, chỉ là vươn tay cho ông bạn của mình một cái ôm thật chặt, cậu ta nói: “Không sao đâu, cậu không cần lo lắng, chỉ cần là chuyện ở thôn Thủy Phủ thì tôi đều sẽ giúp cậu.”

Doãn Tầm nói được thì làm được.

Cha mẹ đột nhiên ra đi khiến cho tinh thần và trạng thái Lục Thanh Tửu vô cùng không tốt, Doãn Tầm giúp cậu gánh vác công tác cứu hộ, khi đó trời còn đổ xuống một cơn mưa to, Doãn Tầm mặc áo mưa cung cấp tin tức cho đội ngũ cứu hộ, miêu tả tình huống các khu vực của núi, cùng với bất cứ khả năng tồn tại sự sống nào.

Tuy rằng cuối cùng không tìm thấy thi thể của cha mẹ Lục Thanh Tửu, nhưng cậu ta lại tìm được túi du lịch mà cha mẹ Lục Thanh Tửu mang theo bên mình.

Lục Thanh Tửu lấy túi này làm di vật chôn ở trong mộ của cha mẹ mình.

Sau khi xảy ra chuyện này không lâu, bà ngoại Lục Thanh Tửu cũng qua đời, Lục Thanh Tửu rời khỏi thôn Thủy Phủ nhiều năm cũng chưa từng trở về. Ở tại nơi này, cậu đã mất đi những người thân yêu trong gia đình của mình.

Cho đến nhiều năm về sau, Lục Thanh Tửu bởi vì nguyên nhân nào đó mới quyết định trở lại nơi này, cậu và Doãn Tầm còn duyên phận, cứ vậy mà hàn gắn lại quan hệ với nhau.

Nghĩ lại hết mọi chuyện, Lục Thanh Tửu lái xe vận tải nhỏ đến thị trấn.

Cậu tìm hết toàn bộ thôn bao gồm cả đỉnh núi cũng không phát hiện ra tung tích của Doãn Tầm, vì vậy cậu có một ý nghĩ mới là đi đến khu trò chơi trên thị trấn mà mình và Doãn Tầm từng thích nhất.

Chỉ là khi đến vị trí của khu trò chơi mới phát hiện ra, nơi đó đã biến thành một dáng vẻ khác, khu trò chơi đã bị dỡ xuống, đổi thành cửa hàng bán quần áo. Đây cũng là chuyện đương nhiên, hiện tại sản phẩm điện tử phong phú như vậy, khu trò chơi bị dỡ xuống cũng là chuyện bình thường, huống hồ khi đó, khu trò chơi này cũng không có giấy phép chính quy.

Khi đó, chỉ có những đứa nhỏ hư mới đến khu trò chơi này, ngày thường ngoài cửa treo một cái rèm, lúc đứng bên ngoài rèm là có thể nghe thấy tiếng lách tách của mấy cái nút bấm cùng tiếng vặn của cần điều khiển từ bên trong truyền ra, xen lẫn trong đó còn có tiếng thở dài cùng với tiếng gầm rú non nớt, một đồng xu, một sinh mệnh, cứ sống rồi chết cứ chết rồi sống như vậy. Kỹ thuật chơi game của Lục Thanh Tửu không bằng Doãn Tầm, mỗi lần chơi đều bị người ta đuổi theo vắt giò lên cổ mà chạy, mỗi lần đều chết rất nhanh.

Vì thế mỗi lần Doãn Tầm đều sẽ chia cho cậu thêm vài đồng, để cậu chơi được thêm một lúc.

Lục Thanh Tửu đưa tay thò vào trong túi áo của mình, vuốt ve mặt thô ráp của đồng xu, thở một hơi thật dài. Cậu móc điện thoại ra bấm số điện thoại Doãn Tầm lần nữa, phát hiện đầu bên kia hiển thị không kết nối được nữa, nghĩ có lẽ Doãn Tầm đã khóa máy.

Tìm không được Doãn Tầm tâm trạng Lục Thanh Tửu chán nản mà trở về nhà.

Khi cậu nấu cơm ở phòng bếp cũng nghĩ đến chuyện này, nghĩ nếu ngay từ đầu mình nói với Doãn Tầm những lời này, nói với cậu ấy mình không để ý chuyện cậu ấy có phải là người hay không, như vậy có lẽ Doãn Tầm cũng sẽ không mất tích thế này, tuy rằng cậu đã sớm phát hiện Doãn Tầm khác thường, nhưng cậu luôn nghĩ có lẽ Doãn Tầm không muốn nói, vì vậy mà cậu cũng không hỏi, hiện tại xem ra suy nghĩ này của mình hình như là đã có chút vấn đề…… Nếu lúc trước cậu kiên trì một chút, nhất định đã biết được đáp án…… Nhưng bản thân Doãn Tầm có muốn nói ra đáp án này hay không, nếu cậu làm như vậy liệu có công bằng với cậu ấy hay không?

Suy nghĩ, Lục Thanh Tửu có chút thất thần, vốn đang dùng dao xắt rau thì cứa luôn một nhát vào tay mình, trong nháy mắt máu đỏ tươi từ ngón tay tràn ra làm ướt đẫm cả tấm thớt.

“A.” Lục Thanh Tửu bị đau nên rút tay lại, cậu cắt một nhát này có chút mạnh, gần như cắt đứt nửa cái móng tay, cậu xoay người ra khỏi bếp, muốn tìm băng dán đơn giản xử lý một chút.

Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở trong sân rất xa đã ngửi thấy mùi máu tươi, hắn đứng dậy đi tới thì nhìn thấy Lục Thanh Tửu đang nhíu mày muốn quấn vết thương ở đầu ngón tay lại.

Bạch Nguyệt Hồ không nói chuyện, trực tiếp đi qua đè tay Lục Thanh Tửu lại, nói: “Đừng có băng ngay như vậy, rửa sạch vết thương trước đã.”

Lục Thanh Tửu không sao cả nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu đợi chút, tôi đi lấy thuốc mỡ cho cậu.”

Lục Thanh Tửu gật đầu.

Lúc Bạch Nguyệt Hồ cầm thuốc mỡ trở về thì nhìn thấy Lục Thanh Tửu đang đặt tay ở bên cạnh, bản thân cậu lại đang ngây người nhìn chằm chằm phía cửa, vết thương vẫn còn đang chảy máu tươi ra ngoài, khi Bạch Nguyệt Hồ cầm lên xem kỹ, lúc này mới phát hiện nhát dao kia cắt xuống rất sâu, còn thấy luôn cả xương. Trên ngón tay có mạch máu cùng thần kinh, nếu cắt sâu như thế mà không xử lý đàng hoàng thì thậm chí còn có khả năng sẽ bị tàn tật, cũng may tính chất của loại thuốc mỡ này tương đối đặc biệt, chỉ cần sử dụng qua hai ngày là sẽ ổn.

“Khi đang dùng dao mà suy nghĩ gì thế?” Bạch Nguyệt Hồ giúp Lục Thanh Tửu rửa sạch miệng vết thương, hỏi, “Đau không?”

“Đau nhưng cũng không đau.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi đang nghĩ đến mấy ngày nay Doãn Tầm không trở về nhà, vậy rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu, cậu ấy là con người sao, thế có cần ăn hay không? Có thể đói hay không?”

Bạch Nguyệt Hồ ngước mắt liếc nhìn Lục Thanh Tửu một cái.

Lục Thanh Tửu thở dài: “Haizzz…… Lúc ấy không nên để cậu ấy đi mới đúng.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đừng làm cơm chiều.”

Lục Thanh Tửu nhìn ngón tay của mình, sau khi được Bạch Nguyệt Hồ băng bó thì đã không còn nhìn thấy vết thương, máu cũng ngừng, cậu không còn cảm thấy đau, hoạt động một chút liền tiếp tục đi nấu ăn.

Bạch Nguyệt Hồ còn muốn nói gì đó, lại thấy Lục Thanh Tửu cố chấp vào bếp lần nữa, sắc mặt hắn tối tăm đứng ở cửa trong chốc lát rồi xoay người đi ra ngoài, lần này hắn không nằm trên ghế bập bênh nữa, mà là trực tiếp đẩy cửa ra khỏi nhà.

Lục Thanh Tửu tốt xấu vẫn nấu xong cơm chiều, chỉ là khi làm xong phát hiện đã không còn thấy bóng dáng Bạch Nguyệt Hồ đâu nữa, cậu đợi trong chốc lát sau đó quyết định tự ăn cơm trước rồi tính sau.

Chính mình tự nói ăn cơm trước, nhưng Lục Thanh Tửu thật ra cũng không ăn nổi, chẳng những bởi vì thời tiết nóng, còn bởi vì trong lòng có chuyện, Lục Thanh Tửu tùy tiện ăn hai miếng thì liền buông đôi đũa trong tay xuống, chậm rãi đi đến trong sân ngồi trên chiếc ghế bập bệnh độc quyền của Bạch Nguyệt Hồ.

Đong đưa, đong đưa, đong đưa đưa đến cầu cùng bà ngoại, bà ngoại nói cháu là một em bé ngoan…… Lục Thanh Tửu đong đưa, lại nghĩ tới một ít ký ức khi còn nhỏ. Lúc cậu chín tuổi đều sống ở thôn Thủy Phủ, biết rõ từng đóa hoa từng cái cây trong thôn, từng ngọn cây cọng cỏ, nhưng sau khi rời đi rất lâu, ký ức đó cũng bắt đầu dần trở nên mơ hồ.

Thời tiết nóng rất nóng, Lục Thanh Tửu ăn không vô, trong lòng lại nhớ đến chuyện này, sau khi rời khỏi nhà thì men theo đường nhỏ ở trong thôn đi một đường về phía trước.

Vài năm trôi qua, thôn Thủy Phủ thay đổi không nhiều, vẫn là những ngôi nhà cổ thấp bé cũ nát đó, ven đường nơi nơi đều trồng cây nông nghiệp, thỉnh thoảng ở ven đường còn có thể nhìn thấy mấy chú chó nhà nông vui đùa bên ruộng đất.

Bất chi bất giác, Lục Thanh Tửu đã đi bộ tới cuối thôn, cuối thôn có một cái cối xay vô cùng nặng nề, mặt trên cối xay còn dính một ít ngũ cốc.

Bước chân Lục Thanh Tửu ngừng ở bên cạnh cối xay.

Cậu nhớ rõ cái cối xây này, khi mới trở lại thôn, Doãn Tầm đã từng dẫn cậu tới đây. Khi còn nhỏ, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đều rất thích trèo trên cối xay chơi, nhưng chỉ cần bị bà ngoại phát hiện là sẽ bị bắt xuống đánh mông ngay.

Bà ngoại nói, cối xay này dùng để làm thức ăn, không thể trèo lên trên đó được.

Nhưng mọi đứa nhỏ đều có tâm lý phản nghịch, bà ngoại càng không cho, Lục Thanh Tửu càng muốn trèo lên trên, mà thân hình của cậu và Doãn Tầm lúc đó đều nhỏ như hạt đậu, muốn trèo lên trên, quả thật đúng là phải phí một phen công sức.

Lục Thanh Tửu cong lên khóe mắt, giống như nhìn thấy được dáng vẻ của hai đứa nhỏ đang tìm mọi cách mà trèo lên trên cối xay, đầu tiên là Doãn Tầm ngồi xổm xuống, để Lục Thanh Tửu đạp lên trên vai cậu ta, sau đó Lục Thanh Tửu dùng sức kéo Doãn Tầm lên. Hai con khỉ quậy phá cứ như vậy thành trèo lên trên cối xay, có đôi khi sẽ bị người lớn đi ngang qua phát hiện, sau khi bắt hai đứa xuống thì sẽ dẫn đến trước mặt người nhà mắng vốn.

Lục Thanh Tửu nghĩ đến thì liền nở nụ cười, cậu duỗi tay sờ sờ một cái lỗ ở trên cối xay, lại cảm thấy cái lỗ này có chút quen thuộc.

Lục Thanh Tửu chợt nghĩ tới gì đó, cậu sờ đến thứ trong túi áo của mình, móc đồng xu trò chơi kia ra, sau đó nhẹ nhàng bỏ đồng xu trò chơi vào chỗ cái lỗ trên cối xay.

Cạch một tiếng, đồng xu trò chơi vô cùng khớp với cái lỗ này mà rơi vào bên trong cối xay, ngay sau đó, Lục Thanh Tửu nghe được một tiếng sấm ầm ầm, cậu ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện ánh mặt trời xán lạn giữa bầu trời đã bị mây đen thật dày u ám bao phủ.

Trời không có mưa, gió lại lớn đến dọa người, mắt của Lục Thanh Tửu bị gió cuốn đến mơ hồ, cậu không thể không dùng tay che mắt lại, dùng sức chớp mắt, muốn dùng nước mắt để làm sạch bụi ở trong mắt.

Nhưng mà khi Lục Thanh Tửu mở mắt ra lần nữa, trước mặt lại xuất hiện một gương mặt đang mỉm cười, khóe mắt hơi cong, bên môi lộ ra cái răng khểnh nhỏ rất đáng yêu.

“Doãn Tầm!!!” Lục Thanh Tửu gọi tên cậu ta, cậu phóng thẳng đến người trước mắt, túm lấy ống tay áo của Doãn Tầm, “Mẹ nó, cậu rốt cuộc đã đi đâu, có biết tôi tìm cậu rất lâu rồi không hả!? ”

Doãn Tầm nói: “À…… Tôi chỉ là ra ngoài có chút việc thôi à.” Cậu ta gãi gãi đầu, làm ra một cái biểu cảm ngại ngùng.

“Chuyện gì?” Lục Thanh Tửu không tin lý do bịa ra để cho qua của Doãn Tầm, cậu nắm lấy cổ tay cậu ta, lôi kéo cậu ta đến gần mình, “Tôi biết cậu không phải người, cậu cũng không cần lo tôi sẽ để ý chuyện này, tôi nói cho cậu biết, Bạch Nguyệt Hồ cũng không phải người, trong nhà chúng ta ngay cả tôi cũng không có ai là bình thường hết……”

Doãn Tầm nghe vậy thì biểu cảm lại thay đổi thất thường.

Lục Thanh Tửu còn sợ Doãn Tầm không tin, giải thích nói: “Bạch Nguyệt Hồ là hồ ly tinh, tôi đã từng thấy cái đuôi của anh ta rồi, vừa trắng vừa lớn, xúc cảm đã lắm.”

Khuôn mặt Doãn Tầm vặn vẹo một chút: “Cậu nói cái gì cơ?”

“Tôi nói anh ta là hồ ly tinh…… Làm sao vậy?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“À, không có gì hết.” Doãn Tầm nói, “Tôi…… Tôi chỉ hỏi chơi một chút thôi à.”

Lục Thanh Tửu nói: “Rốt cuộc cậu đã đi đâu thế? Tính ra tôi cũng không định hỏi cậu đâu, cậu muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, hai ngày nay chắc cậu chưa ăn gì rồi, đói bụng lắm đúng không, tôi có nấu cơm chiều……Cậu về nhà nhanh để ăn cho tôi.” Trong miệng cậu lầm bầm, quả thực giống y như một bà mẹ dong dài khi mới vừa tìm thấy được đứa con trai trốn nhà đi chơi xong.

Dọc đường đi, Doãn Tầm cũng không nói gì, thẳng cho đến khi tới trước cửa sân, cậu ta mới nhẹ giọng nói câu: “Cậu thật sự không để ý sao?”

“Để ý cái gì?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Để ý tôi không phải là người.” Doãn Tầm nói.

“Cái này có cái gì là không tốt, cậu cũng không hại tôi.” Lục Thanh Tửu rất thản nhiên nói, “À, đúng rồi, quên nói với cậu chuyện của xe vận tải nhỏ kia.”

“Đó là thứ gì?” Doãn Tầm kinh ngạc.

“Là con sên.” Lục Thanh Tửu nói cho Doãn Tầm sự thật tàn khốc này, “Tôi nhớ rõ hình như cậu bị dị ứng đối với con sên……”

Doãn Tầm nghe được hai chữ con sên cả khuôn mặt đều vặn vẹo, cậu ta nói: “Con sên? Con sên? Là con sên mà tôi biết ấy hả?”

Lục Thanh Tửu: “Đúng rồi, chính là nó đó.”

Doãn Tầm: “Trời má ơi, thứ đó sao có thể dùng làm xe chứ, mẹ nó, hèn chi mỗi lần ngồi lên cứ có cảm giác mông đều ngứa như điên……” Cậu ta nghĩ tới hình dạng con sên, trên người lại rùng mình một cái, sau đó mang theo âm thanh khóc nức nở nói, “Sau này tôi sẽ không bao giờ ngồi xe nhà cậu nữa đâu.”

Nhìn Doãn Tầm tỏ ra ghét bỏ đối với chiếc xe vận tải nhỏ đáng yêu nhà mình, Lục Thanh Tửu lại phẫn nộ tột đỉnh: “Cậu điên à? Không ngồi xe vận tải chẳng lẽ cậu muốn đi bộ đến thị trấn ư, đã là người đã chết nhiều năm như vậy rồi, có thể trưởng thành một chút hay không hả?”

Doãn Tầm: “……” Thế mà cậu ta lại không thể phản bác lại được mới đau.

Hai người ồn ào nhốn nháo về tới nhà, lúc này Bạch Nguyệt Hồ vẫn chưa trở về, Lục Thanh Tửu sợ Doãn Tầm đói bụng nên đã dọn cơm cho cậu ta ăn trước.

Doãn Tầm đúng là đã nhịn đói mấy ngày, cậu ta làm đồ ăn cơ bản là không thể ăn được, ăn một lần thì sẽ khiến người ta bị tiêu chảy một lần. Có điều, cũng may cậu ta cũng không cần thiết phải ăn gì, nếu không mấy năm nay chỉ sợ không biết phải chịu đựng sống qua ngày như thế nào.

Lục Thanh Tửu dùng ánh mắt của người cha nhìn Doãn Tầm ăn cơm, nhìn đến Doãn Tầm sởn tóc gáy lên, cậu ta yếu ớt kêu lên: “Thanh Tửu……”

Lục Thanh Tửu nói: “Đứa nhỏ ngốc, cậu ăn nhiều một chút, những năm gần đây cậu chịu khổ nhiều rồi.”

Doãn Tầm: “……”

“Nào, đùi gà này.” Lục Thanh Tửu nói, “Còn đơ ra đó làm gì, ăn đi nào.”

Doãn Tầm nuốt nước miếng một cái, hiện tại cậu ta đã có chút hối hận vì chuyện vô cớ mất tích mấy ngày nay, thật ra cũng vì Doãn Tầm chưa nghĩ ra phải nên giải thích với Lục Thanh Tửu thế nào, cậu ta sợ Lục Thanh Tửu sẽ không chấp nhận mình, cho nên mới nghĩ cứ trốn mấy ngày xem tình huống thế nào rồi tính tiếp. Nhưng ai biết còn chưa trốn được hai ngày thì đã bị Bạch Nguyệt Hồ vác khuôn mặt bình tĩnh tìm được cậu ta, bảo cậu ta mau chóng cút về nhà, nếu không….sẽ mần thịt cậu ta ăn luôn ngay tại chỗ.

Đối với Bạch Nguyệt Hồ, Doãn Tầm một chút cũng không dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn, thế cho nên nhanh chóng cút về liền.

Đùi gà này ngày thường đều là món độc quyền của Bạch Nguyệt Hồ, hiện giờ rơi vào trong chén cậu ta, Doãn Tầm nghĩ, đây chẳng lẽ chính là nạn lớn không chết tất có hạnh phúc cuối đời sao……

Nhưng khi cậu ta mới vừa dùng đôi đũa kẹp đùi gà lên, lúc này lại cảm thấy được một ánh mắt mang theo khí lạnh đang lia thẳng về phía mình, Doãn Tầm không chịu nổi nữa, tay run lên, đùi gà một lại trở về trong chén.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Nguyệt Hồ, anh về rồi à.” Lục Thanh Tửu cười tủm tỉm nhìn về phía bạn cùng phòng không biết đã xuất hiện ở cửa khi nào, “Mau tới đây, tôi tìm được Doãn Tầm rồi nè.”

Bạch Nguyệt Hồ không nói chuyện, đi tới ngồi xuống đối diện Doãn Tầm, ánh mắt dừng lại ở trong chén Doãn Tầm, nhìn phía trên cái đùi gà lớn kia.

Đùi gà được tẩm nước sốt đậm dà, béo ngậy nhiều thịt, người nhìn đến đều rất muốn ăn, rất muốn ăn…… Bạch Nguyệt Hồ miễn cưỡng khống chế sức lực mới không bóp gãy đôi đũa trong tay chính mình, hắn nhìn Lục Thanh Tửu cười rất vui vẻ, lại nhìn ánh mắt mang theo sự hoảng sợ của Doãn Tầm, từ trong miệng rít ra hai chữ: “Ăn đi.”

Doãn Tầm: “……” Mẹ nó, có khi nào cái đùi gà này sẽ là bữa cơm cuối cùng trong cuộc đời của cậu ta không?

“Ăn đi.” Lục Thanh Tửu ở bên cạnh dịu dàng thúc giục.

Vì thế, dưới ánh mắt nhìn chăm chú khác nhau của hai người, Doãn Tầm chỉ có thể hàm chứa nước mắt cắn một miếng đùi gà, vừa cắn một miếng, Bạch Nguyệt Hồ quả thực trừng mắt cứ y như muốn khoét luôn một cái lỗ ở trên người của cậu ta vậy, Doãn Tầm cảm thấy thứ cậu ta gặm không phải là đùi gà, mà chính là bản thân mình……

“Nguyệt Hồ, còn một cái này, anh cũng ăn đi.” Cũng may lúc này, Lục Thanh Tửu thu hút sự chú ý của Bạch Nguyệt Hồ, cậu nói: “Nhanh ăn đi, nhất định hai người rất đói rồi.”

Lúc này, Bạch Nguyệt Hồ mới thu hồi ánh mắt đang ghim chặt ở trên người Doãn Tầm, cúi xuống gặm đùi gà của mình.

Đây là một bữa cơm từ sau khi Lục Thanh Tửu trở về Doãn Tầm phải ăn trong nơm nớp lo sợ thế này, sau khi ăn xong quần áo đều ướt, Lục Thanh Tửu còn kinh ngạc tỏ vẻ thì ra người chết cũng đổ mồ hôi nữa.

“Thật ra tôi cũng không phải xem như người chết chính quy.” Sau khi Doãn Tầm buông chiếc đũa, giải thích với Lục Thanh Tửu, “Còn chưa đến địa phủ đăng ký đâu.”

“Vậy cậu là kiểu người chết gì?” Lục Thanh Tửu nói.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Doãn Tầm nói: “Nói ra thì rất dài…… Năm đó Bàn Cổ khai thiên lập địa……”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng nói: “Nói tiếng người.”

Doãn Tầm lập tức nắm được điểm mấu chốt: “Xin lỗi, năm mười mấy tuổi tôi vô tình bị chết đuối.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ: “……”

“Quên đi, cậu không muốn nói cũng không cần miễn cưỡng đâu.” Lúc này, Lục Thanh Tửu đối với số mệnh xấu số nhiều chông gai của thằng bạn nối khố, trong lòng cậu đã hiện lên tình cha ấm áp cao như núi Vĩ Ngạn luôn rồi, “Tôi biết trong lòng cậu có nỗi khổ, tôi đều hiểu, tôi giới thiệu với cậu lại lần nữa, đây là Bạch Nguyệt Hồ, anh ấy là hồ ly tinh, cũng không phải người, đó là Tiểu Hoa và Tiểu Hắc, nghe nói tên là thần thú Đương Khang. Đây là Tô Tức, cũng là hồ ly tinh……”

Doãn Tầm: “……”

Lục Thanh Tửu nói: “Cho nên cậu cứ thoải mái đi, cậu làm một người chết ở đây thật ra cũng rất là bình thường, không sao cả đâu.”

Ừm, cơ mà rõ ràng người không bình thường nhất trong gian phòng này lại chính là nhà chủ Lục Thanh Tửu……

Doãn Tầm nghĩ đến đây, chảy ra nước mắt cảm động, ôm lấy Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu vuốt đầu Doãn Tầm, run giọng giọng nói: “Tiểu Tầm này, cậu chịu khổ rồi, ba…… Không đúng, từ nay về sau tôi sẽ đối với cậu thật tốt.”

Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh bị hai người làm buồn nôn không nhẹ, ngay đến đũa cũng buông xuống luôn.

Doãn Tầm được Lục Thanh Tửu ôm vào trong ngực trở thành con trai được che chở lại đột nhiên to gan hơn, nói: “Cái kia…… Tôi muốn hỏi, Bạch tiên sinh…… Thật sự là hồ ly sao?”

Lục Thanh Tửu buông tay, nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ: “Nếu không thì sao?”

Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng nhìn Doãn Tầm, nói: “Đúng vậy, nếu không thì sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lời hắn vừa nói ra, chín chiếc đuôi to màu trắng xinh đẹp xuất hiện ở phía sau, Doãn Tầm nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Lục Thanh Tửu không biết xấu hổ tiến đến đến phía sau Bạch Nguyệt Hồ, sờ soạng hai cái đuôi của hắn: “Cậu xem nè, tôi nói rồi, Nguyệt Hồ là hồ ly tinh, khi sờ vào cái đuôi này sẽ có xúc cảm đã lắm.” Sau khi cậu nói xong thì thấy ánh mắt Bạch Nguyệt Hồ dịu dàng đi một chút, khóe mắt cũng theo đó mà cong lên.

Doãn Tầm đứng ở bên cạnh nhìn, từ sau khi Bạch Nguyệt Hồ lộ ra cái đuôi, đôi mắt cậu ta đều trợn tròn, ngón tay cũng theo đó mà giật giật, đương nhiên, cậu ta cũng không có cái gan lớn dám vươn tay sờ đuôi Bạch Nguyệt Hồ giống như Lục Thanh Tửu vậy…… Tuy rằng không biết có phải hắn đã giao dịch với ai để có được mấy cái đuôi này hay không?

Lục Thanh Tửu sờ sờ lông rất vui vẻ, Bạch Nguyệt Hồ cũng nheo lại đôi mắt, trong lúc nhất thời hình ảnh này vô cùng hài hòa, chỉ có Doãn Tầm bất động thanh sắc đi đến phía cửa một bước.

Sau khi sờ cái đuôi cùng xác minh thân phận hồ ly tinh nhà mình xong, ánh mắt Lục Thanh Tửu lại phóng tới trên người Doãn Tầm, cậu dịu dàng nói: “Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi không tốt, trời cũng đã tối rồi, cậu trở về sớm đi, ngày mai nhớ đến đây ăn cơm sáng đó.”

Doãn Tầm mím môi, cậu ta hiển nhiên đang do dự, cuối cùng dường như đã lấy can đảm, mở miệng nói: “Cậu muốn nghe chuyện của tôi không?”

Lục Thanh Tửu gật đầu, cậu tất nhiên là muốn, chỉ là nếu Doãn Tầm không muốn nói, cậu cũng sẽ không miễn cưỡng. Ai cũng có quá khứ không muốn nhắc lại, cậu không cần phải……vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chính mình mà đi đào bới miệng vết thương đã khép lại của người khác.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Nếu tôi nói ra, cậu cũng đừng ghét tôi đấy.” Giọng nói Doãn Tầm nhè nhẹ, nghe tới có chút hạ thấp, “Được không?”

Lục Thanh Tửu nói: “Không ghét cậu đâu.” Cậu tạm dừng một lát, sợ Doãn Tầm nghĩ nhiều nên liền lấy một cái ví dụ, “Cậu nhìn xe vận tải nhỏ nhà tôi đấy, tôi biết nó là con sên, nhưng cũng không phải rất thích nó sao.”

Sau khi nghe được hai chữ con sên, Doãn Tầm không kiềm được mà rùng mình một cái: “…… Chúng ta đừng nhắc đến nó có được không?” Cậu ta thật sự rất sợ động vật thân mềm, cho dù sau khi chết sự sợ hãi đối loài động vật này cũng vẫn không giảm đi chút nào.

Lục Thanh Tửu buông tay, làm ra một biểu cảm vô tội.

“Các cậu nói chuyện đi.” Bạch Nguyệt Hồ nhàn nhạt nói, “ Vừa lúc tôi cũng phải đi ra ngoài một chuyến.” Hắn nói xong đứng dậy rời đi, để lại không gian cho Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm.

“Chúng ta ra sân đi.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi ủ rượu cũng vừa rồi, nếu cậu muốn thì có thể uống một chút.”

“Không cần đâu.” Doãn Tầm nghe vậy lại nở nụ cười, Lục Thanh Tửu vẫn dịu dàng như trong ký ức của cậu ta, khiến cho tâm trạng căng thẳng của cậu ta dịu xuống phần nào, suy cho cùng Lục Thanh Tửu có chấp nhận được chuyện cậu ta đã chết hay không, cậu ta cũng không hối hận khi đã làm bạn thân của Lục Thanh Tửu.

Hai người đi tới trong sân, ngồi ở dưới ánh trăng, Doãn Tầm im lặng một lát, từ từ mở miệng, cậu ta nói: “Cậu còn nhớ lúc trước tôi từng nói ở trong núi thôn Thủy Phủ này đã từng có một đứa nhỏ chết đuối không?”

“Nhớ chứ.” Lục Thanh Tửu có ấn tượng rất sâu đối với chuyện Doãn Tầm từng nói này, bởi vì lần đó cùng Chu Miểu Miểu lên núi, bọn họ cũng gặp phải chuyện giống như vậy.

“Đứa nhỏ kia không phải ai khác.” Doãn Tầm chậm rãi nói ra sự thật khiến người ta khiếp sợ, “Đứa nhỏ đó chính là tôi đấy.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Biểu cảm Lục Thanh Tửu đọng lại ở trên mặt, cậu nói: “Nhưng mà…… Không phải cậu còn ở trước mặt tôi sao?” Hơn nữa người trong thôn đều biết cậu vẫn còn đang sống mà.

Biểu cảm Doãn Tầm kỳ quái lên, cậu ta nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, tôi sở dĩ còn có thể nói chuyện với con người, còn sống ở thế gian thế này, là bởi vì sau đó đã xuất hiện một biến cố.”