Vì sự ghét bỏ của Chu Miểu Miểu mà chiếc xe vận tải nhỏ vang lên mấy tiếng còi ting ting để bày tỏ sự kháng nghị uất ức của mình. Lục Thanh Tửu thấy thế vội vàng an ủi, cậu bảo bé sên của chúng ta dễ thương lắm nên không thèm chấp vặt với Chu Miểu Miểu, trở về sẽ cho mày ăn kẹo Jelly nha, lúc này xe vận tải nhỏ lúc này mới yên lặng trở lại.
Sau khi biết được nguyên hình của chiếc xe, Chu Miểu Miểu ngồi ở phía trên thật sự khó mà yên lòng, khó khăn lắm mới đến được dưới lầu của nhà Ngô Hiêu, cô gần như là ngã lộn nhào xuống khỏi xe. Gan của cô rất lớn, nhưng mà cô sợ nhất chính là mấy loài bò sát có thân mềm thế này, vừa nghĩ đến dưới người mình là một con sên to lớn khổng lồ thì cả người cô đều không chịu nổi rồi.
Ngược lại thì Ngô Hiêu rất bình tĩnh, anh ta còn hỏi Lục Thanh Tửu chiếc xe này có tốn xăng dầu gì hay không, Lục Thanh Tửu tỏ vẻ không những nó không tốn xăng dầu mà còn có thể lái tự động, thậm chí nó còn có thể biến hình thành chiếc xe đua nữa, có thể nói đó chính là vật dụng thiết yếu dành cho mấy chuyến du lịch, Ngô Hiêu lộ ra vẻ hâm mộ đối với chuyện này. Dù sao thì một chiếc xe tốt chính là mong ước của mỗi một người đàn ông, còn về phần nó là do cái gì biến thành thì anh ta cũng chẳng hề quan tâm đến.
Chu Miểu Miểu đứng cách chiếc xe vận tải nhỏ thật xa, đến cả nhìn cô cũng không dám nhìn thêm một cái nào nữa.
Lục Thanh Tửu nói chuyện với Ngô Hiêu từ lúc còn trên xe đến tận khi xuống xe, bọn họ đi về hướng thang máy ở trong ga-ra. Điều kiện ở nơi Ngô Hiêu sống cũng rất tốt, đó là một căn nhà trong tòa nhà hơn hai trăm căn, nghe nói bình thường trong nhà ngoài dì Bảo Khiết ra thì chỉ có một mình anh ta, có thể nói anh ta chính là một người đàn ông độc thân rất tiêu chuẩn và hiếm có.
Khi thang máy đến tầng 20 thì phát ra một tiếng ting, mọi người ra khỏi thang máy, Ngô Hiêu móc chìa khoá ra rồi cẩn thận mở cửa.
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Thanh Tửu đến nhà của Ngô Hiêu, đèn trong phòng sáng lên, ánh mắt của cậu lập tức chú ý đến đống đồ đặt trên sô pha. Dễ nhận thấy là tình trạng thực tế còn nghiêm trọng hơn so với những gì Ngô Hiêu đã kể, những thứ mà anh ta mang về từ phiên chợ đó không phải chỉ có mấy món mà anh ta đã nói tới, trái lại thì những món đặt trên sô pha chỉ sợ là đều có liên quan đến phiên chợ đó.
Vừa nhìn thấy ánh mắt chất vấn của Lục Thanh Tửu, Ngô Hiêu cảm thấy hơi ngại ngùng, anh ta vội ho lên một tiếng rồi giải thích: “Còn không phải tại vì ở đó có nhiều đồ lạ quá hay sao…cho nên tôi mới không nhịn được.”
Chu Miểu Miểu ngạc nhiên kêu lên: “Thế anh mua hết bao rồi.” Cô đi đến bên cạnh sô pha rồi tiện tay cầm một món đồ chơi có hình búp bê vải lên, nhẹ nhàng ngắt nhéo, “Cái này là cái gì?”
Ngô Hiêu đáp: “Hộp âm nhạc đấy.”
Chu Miểu Miểu: “Hộp âm nhạc?”
Ngô Hiêu gật đầu, anh ta lấy con búp bê từ trong tay của Chu Miểu Miểu, sau đó vặn dây cót ở sau lưng búp bê rồi anh ta lại đặt con búp bê xuống đất, giây tiếp theo, con búp bê vải đáng yêu liền nhảy múa ở trên mặt đất, cơ thể của nó mềm dẻo linh hoạt giống như con người, trong miệng còn hát bài ca dao duyên dáng, nó hoàn toàn không giống với một con búp bê được tạo thành bằng vải, ngược lại thì nó giống với một diễn viên múa ba lê bị thu nhỏ hơn.
Đây vốn dĩ nên là một món đồ chơi vô cùng dễ thương, nhưng chỉ cần nghĩ đến Ngô Hiêu mang nó về từ nơi đó, Chu Miểu Miểu liền cảm thấy có hơi sởn cả da gà, cô run giọng nói: “Chắc không phải cái này dùng con người để tạo thành đấy chứ?”
Ngô Hiêu: “Chắc là không đâu, tôi đã lật xem bên trong rồi, thật sự là bông gòn.”
Chu Miểu Miểu vẫn còn thấy hơi sợ hãi.
Lục Thanh Tửu ngồi trên ghế sô pha, cậu vừa ngồi xuống liền cảm thấy dường như bản thân đã rơi vào một đám mây mềm mại, tất cả mỏi mệt trên cơ thể đều được tan biến, thậm chí còn xuất hiện cơn buồn ngủ có hơi mạnh mẽ nữa.
“Thanh Tửu?” Chu Miểu Miểu thấy biểu hiện của Lục Thanh Tửu thì có chút khó hiểu, “Cậu sao vậy?”
Bị Chu Miểu Miểu kêu như vậy, Lục Thanh Tửu mới giật mình: “Không có gì… cái đệm này ngồi lên thoải mái thật đấy.”
Ngô Hiêu nói: “Đúng thế đúng thế, cái đệm này rất lợi hại, nó hoàn toàn giải quyết được căn bệnh thoát vị đĩa đệm của tôi, tôi còn nđang nghĩ lần sau có có nên đi mua thêm một cái đệm trị xương cổ nữa hay không đấy…”
Lục Thanh Tửu: “Cái này còn có thể điều trị thoát vị đĩa đệm à?”
Ngô Hiêu: “Vậy thì không.” Hiện nay dân đi làm mỗi ngày đều phải ngồi trước màn hình máy tính, đốt sống ở thắt lưng và đốt sống cổ đều là những vùng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, anh ta đã mua hai cái đệm như thế này, một trong số đó được đặt ở công ty, sau khi ngồi lên đó thì cảm thấy phần khó chịu ở thắt lưng đã đỡ hơn rất nhiều, cũng không còn đau nữa.
“Hay là tôi tặng cậu cái này nhé?” Ngô Hiêu rất hào phóng, “Ngồi lên thật sự thoải mái lắm đấy.”
Lục Thanh Tửu vội từ chối, cậu tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không cần dùng đến nó, từ sau khi quay lại nông thôn thì vấn đề ở đốt sống cổ và thắt lưng của cậu đã giảm đi rất nhiều, bây giờ đã không còn bất kì tình trạng khó chịu nào nữa cả. Trong lúc Lục Thanh Tửu và Ngô Hiêu nói chuyện, Bạch Nguyệt Hồ đã đi đến bên cạnh bàn, hắn cầm quả táo trông rất bắt mắt ở trên bàn lên. Nhìn từ bề ngoài của quả táo này thì trông nó cực kì mê người, kích cỡ bằng nắm tay, trên lớp vỏ hồng hào bên ngoài lại không nhìn ra chút tì vết nào, đưa nó lên gần mũi còn có thể ngửi được mùi thơm ngát đậm đà của quả táo.
Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nhìn hắn, cậu vẫn không vội lên tiếng, sau đó liền nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ cắn răng rắc một miếng. Giây tiếp theo thì bên trên quả táo đã lưu lại hai hàng dấu răng ngay ngắn, phần thịt quả màu vàng ở bên trong tràn ra một chút nước, có thể nhìn ra là lượng nước của quả táo này rất dồi dào.
Chu Miểu Miểu nhìn rồi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cô hỏi nhỏ một câu: “Có ngọt không?”
Bạch Nguyệt Hồ liếc cô một cái không nói gì cả, hắn đưa quả táo đến bên miệng của Lục Thanh Tửu. Lục Thanh Tửu cũng cắn một cái, cậu lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Mùi vị của quả táo này rất ngon, chua chua ngọt ngọt còn mang theo một hương thơm ngào ngạt, phần thịt quả giòn giòn, bên trong tràn đầy nước, sau khi ăn xong thì trong miệng đều tràn ngập mùi vị ngọt thanh của quả táo.
“Ngon quá.” Lục Thanh Tửu nói.
Chu Miểu Miểu nuốt một ngụm nước bọt, nhưng cô vẫn không có cái gan lớn để mà giành với Bạch Nguyệt Hồ, vì vậy cô chỉ có thể giương mắt nhìn thôi.
“Ngon nhỉ!” Món đồ mà Ngô Hiêu mua về nhận được sự khen ngợi của Lục Thanh Tửu, anh ta thấy rất vui, “Cậu ăn hết quả táo đến khi chỉ còn lại hạt, thì qua đêm hôm sau nó sẽ lại trở về như cũ đó!”
“Còn có thể như vậy nữa sao?” Lục Thanh Tửu nói, “Vậy mua thêm mấy quả không phải là có thể ăn cả đời rồi à?”
Ngô Hiêu bảo: “Ài, tôi chỉ mua được một quả này thôi, lúc đến đó lần nữa thì đã không tìm thấy đứa bé bán táo đâu nữa rồi.”
Sau đó bọn họ thảo luận sôi nổi cả lên, Ngô Hiêu lại giới thiệu rất nhiều món đồ có công dụng thần kỳ, Lục Thanh Tửu nghe một cách chăm chú, cuối cùng thì cũng sắp đến 12h đêm, sau khi Ngô Hiêu ngáp một cái rồi lộ ra vẻ bối rối thì Lục Thanh Tửu mới đột nhiên giật mình, hình như là đã đi xa so với mục đích của bọn họ rồi ___ Rõ ràng là họ đến để giúp Ngô Hiêu giải quyết vấn đề, vậy mà lại biến thành hội nghị giới thiệu sản phẩm thế này.
“Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Lục Thanh Tửu ngồi trên tấm đệm cực kỳ mềm mại đó, hưởng thụ cảm giác thắt lưng của mình được mát xa, “Nguyệt Hồ, anh mau xem thử chuyện lỗ tai của Ngô Hiêu có âm thanh là thế nào đi.”
Lúc nãy Ngô Hiêu đã hào phóng tặng quả táo của mình cho Bạch Nguyệt Hồ, cho nên lúc này Bạch Nguyệt Hồ đang cắn một cách nhiệt tình, sau khi nghe thấy Lục Thanh Tửu nói thì hắn ngước mắt nhìn về hướng của Ngô Hiêu.
Ngô Hiêu bị Bạch Nguyệt Hồ nhìn thì anh ta lập tức cảm thấy hơi căng thẳng.
“Lúc cậu ngủ thường có thói quen gì không?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi.
Ngô Hiêu nói: “Thói quen? Thói quen gì?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chính là những thứ khi cậu đi ngủ thì nhất định phải mang theo, bất kể là lúc nào hay ở đâu.” Hắn nói đến đây rồi dừng lại một chút, “Lúc cậu ngủ trưa ở công ty chắc là âm thanh đó không xuất hiện đúng không?”
Được Bạch Nguyệt Hồ nhắc nhở như vậy, Ngô Hiêu dường như đã nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, lúc tôi ngủ trưa quả thật là không nghe thấy âm thanh đó!”
“Vậy thường ngày lúc anh đi ngủ sẽ mang theo những thứ gì?” Chu Miểu Miểu hỏi.
Ngô Hiêu suy nghĩ một hồi: “Chất lượng giấc ngủ của tôi khá tệ, nếu như nhất định phải nói về những thứ mà tôi sẽ mang theo, vậy thì đó chính là miếng bịt mắt ngủ và nút bịt tai rồi.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đưa cho tôi xem thử.”
Ngô Hiêu gật đầu, sau đó anh ta đi vào phòng ngủ cầm lấy miếng bịt mắt và nút bịt tai ra.
“Có điều mấy cái này là do tôi mua trên mạng, không phải mua từ trong phiên chợ đó.” Ngô Hiêu có hơi thấp thỏm, “Có vấn đề gì sao?”
Bạch Nguyệt Hồ cầm miếng bịt mắt lên nhìn, rồi thuận tay buông nó xuống, sau đó hắn cầm nút bịt tai lên, đây là loại nút bịt tai chống ồn thông thường nhất, nó được đặt trong một chiếc hộp nhựa xinh xắn, nhìn qua thì nó giống y hệt những cái nút bịt tai bình thường.
Nhưng mà Bạch Nguyệt Hồ lại nhíu mày, cũng đã cho thấy là chiếc nút bịt tai này dường như có chỗ nào đó không bình thường, hắn mở chiếc hộp nhựa rồi lấy nút bịt tai ra.
Nút bịt tai nhỏ nhắn bị Bạch Nguyệt Hồ bóp trong tay, hắn xoay đầu nói với Ngô Hiêu: “Đi lấy một ly nước đến đây.”
Ngô Hiêu ừm một tiếng rồi vội vàng đi vào nhà bếp rót một ly nước, sau đó anh ta đặt nó ở trước mặt Bạch Nguyệt Hồ. Bạch Nguyệt Hồ bóp cái nút bịt tai rồi nhẹ nhàng bỏ nó vào trong nước.
Ngô Hiêu thấy thế liền căng thẳng lên: “Vậy là bên trong nút bịt tai của tôi có thứ gì ư?”
Bạch Nguyệt Hồ ừm một tiếng.
Sau khi nút bịt tai bị cho vào nước, bởi vì trọng lượng rất nhẹ nên nó không hề chìm xuống, cứ như vậy mà nổi trên mặt nước, ánh mắt của mọi người đều dồn vào cái nút bịt tai đặt trong nước, bầu không khí cũng theo đó mà căng thẳng lên. Sau khoảng hai ba phút, phía trên cái nút bịt tai đó bắt đầu xuất hiện một chút biến hoá kỳ lạ, phía bên ngoài vốn dĩ có màu xanh của nó dần dần trồi lên những vết chấm nhỏ màu đen, Chu Miểu Miểu đến gần nhìn một cách cẩn thận, vừa nhìn thấy thì cô liền hoảng hốt nói: “Đây… đây không phải là bọ sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Bọ đó.”
Những con bọ này còn nhỏ hơn cả hạt vừng, nhìn kỹ thì chúng có hơi giống bọ chét, chúng bị nước ép cho bò ra khỏi bên trong nút bịt tai, cứ vậy mà bám dày đặc bên ngoài cái nút.
Ngô Hiêu thấy vậy thì sởn hết cả gai ốc, chỉ cần nghĩ đến bản thân từng đặt một chiếc nút bịt tai như thế này vào bên trong lỗ tai của mình, anh ta liền bất giác đưa tay lên che lỗ tai, giọng run rẩy nói: “Chính là những thứ này liên tục phát ra tiếng bên trong lỗ tai của tôi sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cứ xem như là phải đi.”
Ngô Hiêu nhất thời choáng váng hoa mắt: “Vậy chẳng phải là trong lỗ tai của tôi cũng có thể có những thứ này sao…”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không, bọn chúng không thể sống được trên cơ thể của con người.” Ánh mắt của hắn hướng về phía phòng ngủ, “Những con bọ này chắc là vẫn còn có nguồn gốc khác, có phải cậu đã mang thứ gì đó từ bên ngoài về rồi đặt ở trong phòng ngủ không? “
Ngô Hiêu nói: “…. Những thứ tôi mang về cũng hơi bị nhiều đấy. “
Bạch Nguyệt Hồ bước đến phòng ngủ, sau khi ngắm nghía một vòng phòng ngủ thì hắn liền nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu ___ là cái gối có hoa văn hình tre ngà được đặt trên đầu giường của Ngô Hiêu.
Ngô Hiêu nhìn theo ánh mắt của Bạch Nguyệt Hồ, sau đó anh ta vội vàng giải thích, bảo rằng cái gối này quả thực là do anh ta mua được từ trong phiên chợ đó, có khoảng thời gian chất lượng giấc ngủ của anh ta rất tệ, nhưng mà sau khi dùng chiếc gối này thì lập tức trở nên ngon giấc. Lúc đó chưa hề xuất hiện âm thanh kỳ quái gì đó, cho nên Ngô Hiêu lại khá yên tâm. Với lại, khi anh ta đổi phòng ngủ thì vẫn có âm thanh đó xuất hiện, cho nên anh ta không hề nghi ngờ đến cái gối này.
Bạch Nguyệt Hồ cầm cái gối lên, sau khi vạch phần vải phía ngoài thì bên trong lộ ra phần bông gòn, sau đó hắn đưa tay luồn vào bên trong bông gòn rồi móc từng đống từng đống ra ngoài.
Sau khi bông gòn rơi ra đất, ba người còn lại nhanh chóng chú ý đến bên trong bông gòn hình như có ẩn giấu thứ khác, Lục Thanh Tửu cúi người xuống phát hiện ra một viên bi màu ngà rất nhỏ, cậu dùng tay nhặt viên bi lên: “Đây là cái gì…”
Bạch Nguyệt Hồ bình tĩnh nói: “Trứng bọ.”
Biểu cảm của ba người đều thay đổi, Lục Thanh Tửu vội vàng ném quả trứng bọ trong tay xuống đất.
“Không sao, trứng bọ này sẽ không nở trong môi trường bình thường đâu.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
Ngô Hiêu đã bị doạ đến nỗi ý thức mơ hồ, anh ta không dám tưởng tượng, trong lúc mình ngủ thì rốt cuộc đã có bao nhiêu con bọ nở ở trong cái gối, rồi cứ vậy mà bò vào bên trong lỗ tai của mình, mỗi buổi tối đều phát ra âm thanh kỳ quái ở trong lỗ tai như thế kia.
Một cô gái sợ côn trùng như Chu Miểu Miểu thì trên mặt cũng không khá hơn Ngô Hiêu là bao, giọng nói của cô cũng lắp bắp: “Vậy… vậy những con bọ này phải ở trong môi trường như thế nào thì mới nở ra?”
Bạch Nguyệt Hồ bình tĩnh cầm quả trứng lên, sau khi cẩn thận quan sát thì hắn nói một câu: “Hình như bọn chúng dùng cảnh trong mơ để làm thức ăn.”
Cái này có hiệu quả kỳ diệu tương tự với vòng bắt giấc mơ, nhưng mà vòng bắt giấc mơ thì bắt lấy ác mộng, còn những con bọ này lại không phân ra là mộng đẹp hay là ác mộng gì đó, bọn nó đều ăn hết tất cả không chừa lại cái nào, không có mộng mị tất nhiên chất lượng giấc ngủ quả thật sẽ tốt hơn rất nhiều, cơ mà theo những giấc mơ bị chiếm được càng lúc càng nhiều thì bọ cũng sẽ bắt đầu ấp ra trứng. Nhưng bởi vì những con bọ này không thể ký sinh bên trong lỗ tai, cho nên bác cây cũng không thể nào phát hiện ra tình trạng dị thường trên người của Ngô Hiêu, dẫn đến Ngô Hiêu phải chịu cảnh ô nhiễm tiếng ồn trong hơn một tháng.
Ngô Hiêu và Chu Miểu Miểu trông có vẻ như sắp sụp đổ đến nơi, so với hai người họ thì Lục Thanh Tửu cũng xem như là người bình tĩnh nhất rồi, cậu vẫn còn có tâm trạng để hỏi lại Bạch Nguyệt Hồ những con bọ này bò vào bên trong lỗ tai của Ngô Hiêu là muốn làm cái gì, tại sao chúng lại không ngừng phát ra âm thanh như thế.
Bạch Nguyệt Hồ suy nghĩ một lát rồi nhìn về hướng Ngô Hiêu: “Cậu có muốn biết không?”
Ngô Hiêu run rẩy nói: “Nói đi…” Tình huống bây giờ đã đủ căng rồi, anh ta không tin vẫn còn chuyện gì khó có thể chấp nhận hơn nữa.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Bọn chúng muốn giao phối ở bên trong lỗ tai của cậu.”
Ngô Hiêu: “…”
Giọng nói của Bạch Nguyệt Hồ rất bình tĩnh, nhưng mà từ ngữ hắn nói ra lại khiến Ngô Hiêu suýt nữa thì ngất đi: ” m thanh đó chính là một cách mà giống đực thu hút giống cái, mặc dù nhiệt độ trong lỗ tai không thích hợp cho bọn chúng sống lâu dài, nhưng đó lại là một nơi tốt để ấp nở trứng, chỉ cần giao phối thành công thì bên trong tai của cậu sẽ ấp được chi chít trứng…”
“Anh, anh gì ơi, cầu xin anh đừng nói nữa.” Lần đầu tiên Ngô Hiêu phát hiện ra bản thân mình lại sợ con bọ đến vậy, chỉ cần nghĩ đến tình cảnh mà Bạch Nguyệt Hồ miêu tả thì cả người anh ta đều sởn cả gai ốc, trên cánh tay trực tiếp nổi hết cả da gà, “Tôi thật sự không xong rồi.”
Chu Miểu Miểu thì đã bịt chặt lỗ tai của mình lại.
“Phải làm sao mới có thể diệt hết những thứ này đây?” Ngô Hiêu sắp điên lên rồi, “Bây giờ tôi cảm thấy trong đầu mình tê dại…”
Trước đây anh ta đã từng nghe nói đến chuyện con gián không cẩn thận bò vào trong lỗ tai của con người, lúc đó anh ta còn cảm thấy là đang nói đùa, bây giờ cuối cùng thì cũng đã xảy ra trên người của mình, Ngô Hiêu thật sự chỉ muốn xông vào nhà vệ sinh rồi đặt đầu của mình vào bồn rửa mặt, cứ vậy mà rửa nó cho thật sạch mới thôi.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không sao, có lẽ bọn chúng còn chưa đẻ trứng thành công, bây giờ bên trong lỗ tai của cậu vẫn còn sạch sẽ đấy.”
Ngô Hiêu nói: “Anh ơi, nhưng anh chưa xem lỗ tai của tôi mà.”
Bạch Nguyệt Hồ xem xét anh ta rồi nói: “Không muốn xem cho lắm.”
Ngô Hiêu: “….”
Lục Thanh Tửu ở bên cạnh vội ho một tiếng để kiềm chế nụ cười trên môi của mình.
Sau đó Bạch Nguyệt Hồ nói qua loa với Ngô Hiêu về cách giải quyết những con bọ này, thật ra thì nó cũng khá đơn giản, dùng một mồi lửa đốt đi là được rồi, nhưng mà Bạch Nguyệt Hồ lại cảm thấy rất hứng thú với cái người đã bán chiếc gối này cho Ngô Hiêu, cho nên hắn dò hỏi một cách kỹ càng. Lúc này Ngô Hiêu nào dám dấu giếm gì nữa, anh ta kể lại từ đầu đến cuối chuyện mình mua chiếc gối này cho Bạch Nguyệt Hồ nghe.
Chiếc gối này mua được từ trong phiên chợ đó, giá cả thì cũng không xem là rẻ, người bán chiếc gối này cho anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ đó liếc một cái thì đã nhìn ra được chất lượng giấc ngủ của anh ta không tốt, cho nên đã cố sức giới thiệu với anh ta về chiếc gối này. Lúc đó Ngô Hiêu cũng thấy bán tín bán nghi, sau đó thì mua chiếc gối này về nhà, không ngờ là hiệu quả của nó rất tốt, nhưng sau đó anh ta cũng không còn thấy tung tích của người phụ nữ đó nữa. Chuyện này đối với dòng người đông đúc của phiên chợ mà nói thì cũng là một chuyện bình thường, Ngô Hiêu không hề nghĩ nhiều, cũng không còn để ý đến chuyện này nữa.
“Người phụ nữ đó trông như thế nào?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi.
“Khá xinh đẹp.” Ngô Hiêu đáp, “Nhưng mà cũng không có gì đặc biệt, nếu phải nói thì… trên lưng của có cô ta vác theo một cây đàn trông vô cùng đẹp.”
Sắc mặt của Bạch Nguyệt Hồ có hơi nghiêm trọng, hắn nói: “Phiên chợ đó chừng nào mới mở?”
Ngô Hiêu nói: “Ngày 25 mỗi tháng, chắc là khoảng thứ ba tuần sau.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đến lúc đó cậu đưa chúng tôi đến đó một chuyến đi. “
Ngô Hiêu không ngờ là Bạch Nguyệt Hồ lại có hứng thú với phiên chợ đó, anh ta cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu vội vàng đồng ý, lại còn nhiệt tình tặng quả táo kia cho Bạch Nguyệt Hồ rồi xin nhờ Bạch Nguyệt Hồ giúp anh ta xem thử trong nhà này còn có thứ gì không thể sử dụng, để anh ta đều vứt hết đi luôn một lần.
Bạch Nguyệt Hồ bảo: “Con người không thể nào bán được những thứ này, cho nên tốt nhất là cậu đừng đến phiên chợ đó nữa, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đấy.”
Ngô Hiêu ngoan ngoãn nói được.
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy trong lỗ tai của Ngô Hiêu thật sự là không có thứ gì à?”
Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu, tỏ vẻ thật sự là không có, kết quả Ngô Hiêu vẫn chưa yên tâm, hắn liền nói một câu, cho dù là có một chút thì cũng không sao, dù sao sau khi trứng nở ra mấy con bọ đó cũng không thể sống trên cơ thể của anh ta được, nếu như anh ta vẫn còn nghe thấy âm thanh nữa thì chỉ cần đổi mấy thứ trên giường một lượt là sẽ không sao nữa.
Ngô Hiêu nghe đến đây thì suýt chút nữa bật khóc, anh ta cũng không muốn lỗ tai của mình trở thành nơi ấp trứng đâu.
Sau khi hẹn thời gian với Ngô Hiêu xong thì ba người liền rời khỏi đó, vốn là Lục Thanh Tửu muốn đưa Chu Miểu Miểu về nhà, ai ngờ Chu Miểu Miểu lại vội vã muốn gọi xe.
“Không được, tôi không thể ngồi xe ốc sên được nữa, tôi sẽ chết đấy.” Chu Miểu Miểu chỉ vào cánh tay nổi hết da gà của mình, khóc lóc nói.
Chiếc xe vận tải nhỏ đang ở bên cạnh cô, sau khi nó nghe thấy lời nói của cô thì vang lên mấy tiếng ting ting não nề, hai cái đèn lớn hình cầu cũng ảm đạm xuống.
Chu Miểu Miểu nói: “Nó bị sao thế?”
Lục Thanh Tửu nói: “Nó mới bị chị làm tổn thương đấy”
Chu Miểu Miểu: “….”
“Chị nghĩ thử xem, bao nhiêu lần đều là nó đón chị từ nhà ga về đến nhà, còn vận chuyển bao nhiêu là thứ, nó chịu mệt nhọc như vậy, nhưng từ trước đến giờ có từng than một tiếng khổ hay một tiếng mệt nào không!? Lục Thanh Tửu vô cùng đau lòng mà lên tiếng thay cho chiếc xe vận tải nhỏ dễ thương nhà mình, “Mặc dù chị ghét nó như vậy, nhưng nó vẫn cứ muốn đưa chị về nhà an toàn thế này.”
Chu Miểu Miểu đa sầu đa cảm bị những lời nói của Lục Thanh Tửu làm cho khoé mắt lấp lánh ánh nước, cô thật sự cảm thấy bản thân đúng là một kẻ rất vô tình.
Lục Thanh Tửu vỗ vào cái đèn xe rồi tiếp tục nói: “Nếu như mà nó có mắt thì lúc này đã rơi nước mắt vì đau lòng rồi, nhưng mà không sao, em nghĩ nó cũng sẽ hiểu cho nỗi lòng không thích động vật thân mềm của chị thôi, đi thôi, để em giúp chị gọi một chiếc taxi nha.”
“Không cần đâu.” Cuối cùng thì Chu Miểu Miểu cũng không chịu nổi bầu không khí vô cùng đau buồn này nữa, cô ôm lấy kính chiếu hậu của chiếc xe rồi khóc lên, “Xin lỗi xe nha, tao không nên ghét mày đâu, cho dù mày là con sên thì mày cũng là một con sên tốt bụng! Sao tao lại nông cạn đến vậy cơ chứ, vậy mà tao lại vì một chút vấn đề nhỏ xíu này mà ghét mày!”
Lục Thanh Tửu ở bên cạnh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, Bạch Nguyệt Hồ liếc nhìn Lục Thanh Tửu, trước đây sao hắn không phát hiện ra Lục Thanh Tửu vậy mà lại còn có chút đen tối như thế này.
“Còn cần gọi taxi nữa không?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Không cần nữa.” Chu Miểu Miểu lau khô nước mắt rồi tự mình chủ động leo lên trên ghế lái phụ của xe vận tải nhỏ, “Tôi không còn ghét chiếc xe này nữa rồi.”
Lục Thanh Tửu đáp: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Ting ting ting, chiếc xe vận tải nhỏ lại vang lên tiếng còi vui sướng, ba người thẳng tiến về phía trước, đưa Chu Miểu Miểu về nhà. Khi Chu Miểu Miểu về đến nhà, cô còn từ trong nhà lấy ra món kẹo Jelly mà chiếc xe vận tải nhỏ thích nhất, sau đó tiến hành hoạt động cho ăn, tình cảm của một người một xe cứ thế mà tăng mạnh lên, Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nhìn, biểu cảm của cậu hiền từ giống như một người cha già nhìn con cái mình cãi nhau xong rồi làm hòa lại vậy.
Sau khi đưa Chu Miểu Miểu về nhà, Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ cũng dự định trở về khách sạn.
“Tại sao nhất định phải muốn Chu Miểu Miểu thích chiếc xe vận tải nhỏ này?” Bạch Nguyệt Hồ ngồi trên ghế lái phụ hỏi.
“Bởi vì…” Lục Thanh Tửu cầm tay lái, “Bởi vì có thể tiết kiệm không ít tiền taxi đấy!!?”
Bạch Nguyệt Hồ: “….”
Lục Thanh Tửu nói: “Từ nhà của Ngô Hiêu đến nhà của Chu Miểu Miểu ít nhất cũng phải mất hơn 20 tệ.” Cậu bắt đầu nghiêm túc tính toán chi phí, “Hơn nữa nếu như chị ấy sợ chiếc xe này thì sau này khi đến nhà của chúng ta lại phải gọi xe, vậy cũng mắc quá rồi, phải mất mấy trăm tệ …” Cậu nói xong thì quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Hồ, “Có thể mua được mấy chục xiên hồ lô ngào đường lận đấy.”
Bạch Nguyệt Hồ lập tức im miệng, hắn không lằng nhằng về chuyện này nữa, thậm chí hắn còn cảm thấy Lục Thanh Tửu đã có một quyết định rất đúng đắn.
Chiếc xe vận tải nhỏ lại ting ting mấy tiếng, nó cũng đang đồng ý với lời nói của Lục Thanh Tửu.
“Thứ ba tuần sau đến phiên chợ đó, vậy vẫn phải nói lại với Doãn Tầm.” Lục Thanh Tửu nói, “Nói với cậu ấy là chúng ta phải ở lại vài ngày.”
Bạch Nguyệt Hồ ừm một tiếng.
Doãn Tầm ở nhà nhanh chóng bắt máy khi Lục Thanh Tửu gọi đến, sau khi cậu ta biết thời gian Lục Thanh Tửu trở về phải dời lại thì đã phát ra tiếng khóc u sầu, cậu ta nói thịt viên cũng đã ăn sắp hết rồi, Lục Thanh Tửu mà còn không quay về thì cậu ta chỉ đành ăn mì gói thôi. Lục Thanh Tửu vội vàng an ủi cậu ta, cậu nói trong tủ lạnh vẫn còn không ít các loại thức ăn đông lạnh như sủi cảo bánh bao, bảo Doãn Tầm cố gắng chịu đựng thêm vài ngày nữa, bên phía bọn họ vẫn còn chút chuyện chưa làm xong, đợi đến khi quay về thì cậu sẽ mang theo quà cho Doãn Tầm coi như là đền bù.
Mặc dù Doãn Tầm rất đau buồn nhưng cậu ta cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Lục Thanh Tửu cúp máy rồi quay sang nói với Bạch Nguyệt Hồ: “Thứ ba đến phiên chợ đó, chúng ta cũng nhân tiện mua chút đồ nha? Em cảm thấy những thứ ở đó cũng khá thú vị đấy.”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu tỏ thái độ đồng ý.
Ở lại trong thành phố thêm vài ngày nữa, trong mấy hôm này Lục Thanh Tửu đã đưa Bạch Nguyệt Hồ đi ăn hết một lượt các quán ăn nổi tiếng ở xung quanh, cho dù có ngon hay không thì cũng đều cho Bạch Nguyệt Hồ nếm thử hết toàn bộ, cũng xem như là tăng thêm trải nghiệm cuộc sống cho Bạch Nguyệt Hồ, để hắn không đến nỗi bị người ta bắt cóc một cách quá dễ dàng.
Đến thứ ba, Lục Thanh Tửu đã rời giường sớm, cậu cùng Bạch Nguyệt Hồ lái chiếc xe vận tải nhỏ đi đón Ngô Hiêu và Chu Miểu Miểu.
Vốn dĩ họ cũng không định dẫn Chu Miểu Miểu theo, nhưng Chu Miểu Miểu lại nhốn nhào đòi đi xem chuyện đời, bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể đưa cô đi cùng.
Mấy người họ lên xe, dưới sự chỉ dẫn của Ngô Hiêu thì bọn họ đã nhanh chóng ra khỏi thành phố rồi đến một vùng ngoại ô hoang vu, nếu như không phải là Ngô Hiêu rất quen thuộc đường đi thì chỉ e rằng ai cũng sẽ không ngờ đến, ở một nơi vắng vẻ như thế này, vậy mà thật sự lại có phiên chợ đông nghịt người như thế.
- -----oOo------