Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 21: Chuyển nhà




Lý Phỉ trở về phòng mình.

Xuân Hoa tên thật là Lý Phỉ, bộ dáng giống hệt nàng, thật sự nàng ấy chính là mình, mình là nàng ấy ư? Điều này làm cho Lý Phỉ rất hoang mang. Vì sao hai người sẽ là một người. Vì sao nàng lại xuyên vào người Xuân Hoa?

Hay mình là Xuân Hoa, còn trí nhớ kiếp trước kia chỉ là một giấc mơ mà thôi?

Nhưng nếu nói như vậy thì tất cả những tín niệm của nàng đều sụp đổ hết! Những thứ mà nàng biết: tri thức, tín ngưỡng, đều đến từ kiếp trước, còn có sự tự tin về bản thân, nhưng bây giờ lại thay đổi!

Người mẹ mà mình vẫn luôn kính yêu, người cha mà nàng luôn căm hận, tất cả những cái đó chỉ là một giấc mộng thôi ư?

“Lý Phỉ tỷ, ăn cơm thôi.” Xuân Vân đẩy cửa tiến vào nói với Lý Phỉ.

“Ừ.” Lý Phỉ lên tiếng nhưng không có ý định đứng lên.

” Lý Phỉ tỷ, có chuyện gì sao?”

“Nếu có một ngày muội phát hiện muội không phải là muội, là một người khác, muội sẽ làm gì?” Lý Phỉ như nói với nàng cũng như là nói với chính mình.

“Cái gì mà muội không phải muội, là người khác? Muội vẫn là muội nha, Lý Phỉ tỷ, tỷ nói lung tung gì vậy chứ. Đi ra nhanh lên, hôm nay là Trung thu, Hồ đại nương làm thật nhiều bánh Trung thu ngon lắm, ha ha…” Xuân Vân vẫn như vậy, không có một chút phiền não gì.

Đúng vậy, sao mình lại phải phiền não chứ? Mình vẫn là mình! Không có gì thay đổi cả, cho dù Xuân Hoa có gì đó liên quan tới mình, thì cũng là kiếp trước của mình, hoặc là một thân thể ở thời không khác của mình, nhưng nếu là như thế thì sao chứ?

Nàng vẫn sống cuộc sống của nàng, Lý Phỉ cũng có ý nghĩ của chính mình, hai người giống nhau, ngoại hình giống nhau, tên giống nhau, nhưng tư tưởng lại khác. Nói cho cùng, nàng cho dù có thay đổi thân thể thì vẫn là nàng trước đây!

Không suy nghĩ lung tung về chuyện này nữa, ra ngoài cùng mọi người ngắm trăng vậy.

Nữu Nữu nhìn thấy nàng bèn với đòi ôm. Lý Phỉ ôm nó vào trong lòng, nghe nó kêu ô ô a a gì đó. Tiểu Ngưu chơi đu dây trong sân, Vũ Nhi ở bên cạnh trông coi. Hồ thúc, Đạt Tử, Hoa Tử đang nói chuyện phiếm, Trương thị và Hồ đại nương bận bịu trong bếp. Mấy con Tiểu Béo híp mắt ngủ ở bên chân Lý Phỉ, thỉnh thoảng lại hé mắt ra nhìn mọi người rồi lại híp mắt ngủ tiếp.

Tết Trung thu nhưng không làm nàng cô đơn chút nào!

Ngày hôm sau Lý Phỉ vừa rời giường mặc quần áo cho Nữu Nữu. Nữu Nữu rất vui vẻ, hết kêu a a lại cọ cọ. Tuy rằng nó còn chưa đầy một tuổi, nhưng được mọi người trong nhà chiều chuộng, cho ăn ngon nên bây giờ béo ú. Mặc bộ quần áo cho nó như làm một trận vận động ấy!

“Công tử! ” Đạt Tử ở bên ngoài nói; “Bên ngoài có người muốn tìm ngài, là cô nương ngày hôm qua, còn mang theo một người đến đây, nói là mẹ của công tử.”

Lý Phỉ cũng đoán được hôm nay mẹ Xuân Hoa sẽ tới. Ngày hôm qua Lý Phỉ cho Lý Mai một lượng bạc, mẹ Xuân Hoa khẳng định sẽ nghi ngờ, mà Lý Mai không biết nói dối sẽ kể hết cho bà.

“Cho họ vào đi.” Lý Phỉ để Xuân Vân mang Nữu Nữu đi ăn điểm tâm, còn nàng đi sang phòng bên cạnh.

Đây là lần thứ hai Lý Phỉ nhìn thấy mẹ Xuân Hoa, trên đầu bà có thưa thớt mấy cọng tóc bạc. Lý Phỉ đoán mẹ Xuân Hoa chắc chỉ hơn ba mươi tuổi, không ngờ đã có tóc bạc, chắc là cuộc sống vất vả mài ra. Thực ra Lý Phỉ có chút thông cảm cho bà, không đến bất đắc dĩ không ai nguyện bán con bán cái đi, chỉ là vì chống đỡ gia đình thôi.

Mẹ Xuân Hoa ngơ ngác nhìn Lý Phỉ một hồi lâu, Lý Phỉ thấy ánh mắt mẹ Xuân Hoa đỏ lên.

“Tiểu Phỉ! Con đi đâu vậy, làm mẹ lo lắng gần chết!” Nói xong nước mắt liền chảy ra.

Lúc này Lý Phỉ mới chân chính cảm giác được bà kỳ thật cũng là một người mẹ, cho dù bán nữ nhi của chính mình, có lẽ vẫn là một người mẹ biết yêu thương con gái đi, chỉ là ánh mắt của bà có lúc nông cạn mà thôi, hoặc là bà vì xoay sở cho gia đình mà phải làm một quyết định.

Lý Mai bên cạnh cũng òa lên khóc theo.

Lý Phỉ thấy hai người ôm nhau khóc. Đầu óc nàng lại hiện lên cảnh trong mơ tối hôm qua. Lý Phỉ, không, là Xuân Hoa, ôm mẹ Xuân Hoa khóc, sau đó Xuân Hoa lên một chiếc xe ngựa và đi càng lúc càng xa.

Đó hẳn là cảnh tượng lúc Xuân Hoa bị bán đi. Từ lúc gặp Lý Mai ngày hôm qua, bóng dáng Xuân Hoa hay xuất hiện trước mắt nàng, Lý Phỉ lại cảm thụ tâm tình rất phức tạp đó của nàng.

Lý Phỉ kiên nhẫn chờ hai người khóc xong, gọi người cầm vài thứ lên. Đi ra sớm như vậy chắc là còn chưa ăn gì.

Đúng là chưa ăn gì. Lúc Lý Mai nói cho bà chuyện ngày hôm qua, bà chỉ hận không thể ngay lập tức chạy tới xem đó có phải nữ nhi của mình không. Đó là bản năng lo lắng cho nữ nhi của người mẹ.

Nhưng bây giờ bà nhìn thấy nữ nhi mình ăn ngon, mặc đẹp, còn có người hầu hạ, mẹ Xuân Hoa lại bắt đầu có tâm tư khác.

“Tiểu Phỉ, nhà này là của con?” Mẹ Xuân Hoa thật cẩn thận hỏi.

Lý Phỉ gật đầu, nàng làm sao lại không biết mẹ Xuân Hoa nghĩ cái gì chứ.

“Nhà này bao nhiêu tiền mới mua được, Vương bà tử cách vách cũng mua một nhà ở gần đây, nghe nói mất mấy chục lượng! Con lãng phí như vậy làm gì, về nhà ở là được, số tiền đó…” mẹ Xuân Hoa ăn uống no đủ, lại bắt đầu khôi phục bản tính.

“Được rồi, ta cùng ngươi nói một chút chuyện ta tính đi. Ngươi có biết sau khi ngươi bán ta đi…”

“Tiểu Phỉ, sao con lại nói như vậy, lúc trước nói chuyện chính con cũng đồng ý, muốn chiếu cố trong nhà, cho nên…” Mẹ Xuân Hoa đánh gãy lời nói Lý Phỉ.

Lý Phỉ nghe bà nói như vậy rất tức giận, nhưng nàng nhịn xuống, vì sao bán Xuân Hoa, Lý Phỉ mặc kệ, nhưng bây giờ thì khác.

“Được rồi, ta về sau sẽ chiếu cố các ngươi, ta mua cho các ngươi một tòa nhà, các ngươi chuyển qua ở. Về sau hàng tháng cho các ngươi năm lượng bạc phí dụng, nếu đệ muội có cưới gả, ta sẽ có thêm giúp được không?”

Cho dù nàng không thích mẹ Xuân Hoa như thế nào, nhưng đệ đệ muội muội Xuân Hoa thì nàng cũng phải phụ trách một chút. Nghĩ đến bộ dáng Lý Mai gầy yếu ngày hôm qua, Lý Phỉ nghĩ mình cần phải phụ trách thay cho Xuân Hoa!

“Đủ, đủ.” Mẹ Xuân Hoa vội vàng gật đầu, trong lòng một trận mừng thầm. Mua cho bà tòa nhà, còn hàng tháng cấp năm lượng bạc, đây là bao nhiêu! Trong thôn tuyệt đối không một nhà nào có thể so sánh được với ta, về sau xem Vương bà tử còn dám khoe khoang con mình tốt thế nào sao!

“Cho nên về sau ngươi không cần xen vào chuyện của ta, ngươi sống cuộc sống của ngươi, ta sống của ta, là hai nhà riêng biệt!” Lý Phỉ nói xong, nhìn thoáng qua mẹ Xuân Hoa. Nếu bây giờ Lý Phỉ không nói rõ ràng, tương lai nàng sợ mẹ Xuân Hoa ỷ vào thân phận là mẹ thân thể này lại được voi đòi tiên. Như vậy đâu có được!

Mẹ Xuân Hoa vừa định mở miệng, đã bị ánh mắt Lý Phỉ nhìn sợ tới mức đem lời định nói nuốt vào trong bụng, thưa dạ đáp lời. Bây giờ bà có điểm sợ Lý Phỉ!

“Các ngươi về nhà thu thập một chút đi, hai ngày nữa ta đến tiếp các ngươi.” Lý Phỉ không muốn nhiều lời với bà, trực tiếp tiễn khách.

Mẹ Xuân Hoa cũng không nán lại, vội vàng chạy về nhà, hôm nay gặp chuyện cực kì tốt, giờ về nhà thu dọn, lại đi cạnh khóe Vương bà tử!

Lý Phỉ sai Hoa Tử đi chọn nhà, không thể quá gần nhà này. Phân phó xong mọi chuyện nàng mới yên tâm. Xuân Hoa, mặc kệ ngươi là gì của ta, hiện tại, ta coi như là vì chiếm cứ lấy thân thể của ngươi, chiếu cố người nhà thay ngươi!

Hai ngày sau, Lý Phỉ liền mang theo Hoa Tử, Đạt Tử, còn gọi mấy chiếc xe bò đi đến nhà Xuân Hoa.

Mẹ Xuân Hoa đã thu dọn từ rất sớm, cùng với rất nhiều bao to bao nhỏ đứng chờ trong sân. Trong sân còn đứng rất nhiều người, rất xa đã nghe thấy mẹ Xuân Hoa khoe khoang với người khác, nữ nhi mình mua tòa nhà lớn trong thành cho bà ở, cho bà dưỡng lão! Còn mua nha hoàn hầu hạ.

Lý Phỉ nghe xong có chút bất đắc dĩ, nàng ngồi ở trong xe ngựa, cũng không đi ra ngoài, để cho người khác đi chuyển.

Lập tức mành bị xốc lên, mẹ Xuân Hoa chui đầu vào định nói gì đó, nhìn thấy ánh mắt như giết người của Lý Phỉ lập tức câm miệng.

Lý Phỉ nhắm mắt lại miễn cưỡng hỏi: “Chuyện gì?”

Mẹ Xuân Hoa vốn định để Lý Phỉ đi xuống, bà muốn khoe cho người khác biết, nữ nhi của bà làm nha hoàn có đại tiền đồ, mua cái tòa nhà lớn cho bà ở, cho bọn họ hâm mộ. Nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng Lý Phỉ, bà cũng không dám nói cái gì.

“Không có việc gì, không có việc gì.”

“Ngươi muốn ngồi xe ngựa?”

Mẹ Xuân Hoa rất muốn ngồi, chỉ là: “Không được, lần sau đi, ta muốn ở phía sau còn nhìn, không thể để cho người ta cầm đồ đi mất. Để Toàn Nhi ngồi đi, thân thể hắn hơi yếu.”

Lý Phỉ biết Lý Toàn là đệ đệ Xuân Hoa, nhỏ nhất trong nhà.

“Được rồi, gọi mấy đứa Lý Mai cũng tới ngồi đi.”

Mẹ Xuân Hoa đáp lời, không đi xa đã lại nghe thấy giọng của bà, đại khái là nói về nhà mới, nào là lớn thế nào, xinh đẹp thế nào.

Rất nhanh sau đó Lý Mai ôm một cái tiểu nam hài, nắm một cái tiểu cô nương lên xe ngựa.

Tiểu nam hài chính là Toàn Nhi, gầy teo nho nhỏ, nghe nói từ lúc sinh ra thân thể vẫn luôn không tốt, bị bệnh nặng một hồi cho nên bây giờ có bộ dáng này. Nó khiếp sợ ngồi tựa vào lòng Lý Mai, liếc mắt nhìn Lý Phỉ một cái lại rụt đầu vào. Tiểu cô nương bên cạnh mặc quần áo rộng thùng thình, đại khái là từ quần áo người lớn sửa thành, vẫn nép vào sau lưng Lý Mai.

“Tỷ.” Lý Mai kêu một tiếng, lại nói với hai đứa nhỏ “mau gọi.”

Chợt nghe thấy hai đứa nhỏ gọi lên một tiếng lý nhí như mèo kêu.

Lý Phỉ vẫn rất thích trẻ con, bởi vì chúng rất thuần khiết, sạch sẽ. Lại nhớ tới Nữu Nữu sáng nay đòi đi theo bèn cười lên. Lấy ra điểm tâm.

Nhẹ giọng nói với bọn họ: “Đến đây ăn đi, ăn ngon lắm đấy.”

Hai cái đứa nhỏ cũng không dám cầm điểm tâm lên ăn mà chỉ nhìn chằm chằm nó, sau đó nhìn sang hỏi Lý Mai.

“Muội thả chúng ra, trong xe lót nhiều chăn, không có việc gì, muội cũng ăn đi, còn có rất nhiều.”

Thế này Lý Mai mới cầm điểm tâm lên, đưa cho đệ đệ muội muội mỗi người một cái rồi mới lấy cho mình một cái từ từ ăn.