Nông Phụ

Chương 33




Tửu lâu Nhạc Phong buôn bán cũng không tệ, bây giờ chỉ mới là giờ tỵ tứ khắc mà bên trong đã có không ít khách nhân ngồi ăn uống, tiểu nhị kia nhìn thấy Hứa Thảo, cười tủm tỉm đi lại nói:

“Tiểu nương tử là đến ăn cơm đúng không? Mau vào, mau vào, bên này mời.”

Hứa thảo khoát tay, cười nói:

“Ta không đến ăn cơm, mà là đến gặp chưởng quầy các ngươi bàn chút chuyện.”

Tiểu nhị sửng sốt nói:

“Tìm chưởng quầy chúng ta? A… được rồi, tiểu nương tử đợi một chút, ta đi gọi chưởng quầy.” Nói xong, nhanh chóng đi xuống phía sau.

Rất nhanh tiểu nhị liền đi ra, phía sau đi theo một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, trung niên nam tử cả gương mặt toát lên vẻ khôn khéo, có râu hai bên mép, đôi mắt tinh ranh, ông ta nhìn Hứa Thảo, cười hỏi:

“Không biết tiểu nương tử tìm ta có chuyện gì?”

“Chương quầy, ta có chút đồ ăn gia truyền muốn bán, ông xem thử nếu được thì mua ủng hộ nhà chúng ta một ít.” Hứa Thảo bị nhìn chăm chú cũng không hoảng loạn, nơi này không được thì bán nơi khác, nếu cuối cùng bán không được thì mang về lưu trữ để nhà ăn, dù sao thứ này cũng không quý giá gì.

Chưởng quầy nghe xong mặt đổi thành bộ dạng không kiên nhẫn, phất phất tay nói:

“Tửu lâu Nhạc Phong của chúng ta thì làm gì thiếu cái gì chứ. Còn cần phải mua đồ ăn của ngươi sao?”

Hứa Thảo cũng không hoảng loạn, cười hỏi lại: “Chưởng quầy, ngươi thật sự không muốn nhìn xem thử sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt nàng cười tự tin như thế, chưởng quầy có chút nghi hoặc, nghĩ không lẽ tiểu nương tử này thật sự có thứ gì tốt? Do dự một chút, ông ta nói: “Nếu đã vậy thì tiểu nương tử lấy ra ta nhìn một chút.”

Hứa Thảo vén tấm vải phủ trên cái rổ ra, lộ ra lạp xưởng bên trong, nhìn thấy bốn đoạn màu đỏ thẫm, chưởng quầy nhíu mày hỏi:

“Đây là cái gì?”

Hứa Thảo cười đáp: “Chưởng quầy, ông đừng nhìn nó hơi đen đen, khó coi, vậy chứ mà ăn rất ngon a, đặc biệt là dùng làm đồ nhắm rượu, nếu không tin ông có thể cầm đi nếm thử một chút. Thứ này vốn chín sẵn rồi, nhưng nếu đem đi chưng nóng một chút thì ăn càng ngon hơn.”

Chưởng quầy có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Hứa Thảo đi theo ông ta vào bếp, lấy ra một đoạn lạp xưởng, bốn đoạn lạp xưởng này chia ra làm hai vị, một nhạt, một mặn. Hứa Thảo cắt mỗi loại một ít bỏ ra dĩa đưa cho chưởng quầy và nói:

“Chưởng quầy, ngài nếm thử đi. Bên này là loại lạt, còn bên này là mặn, thứ này ngoài cách ăn trực tiếp như vậy thì còn rất nhiều phương pháp chế biến khác. Ví dụ như chưng nóng lên, nấu với các loại đồ chua, hoặc xào chung, chiên chung với các loại đồ ăn khác, hương vị đều rất ngon.”

Chưởng quầy gắp lên một miếng, cho vào miệng nhai. Một lúc lâu sau khẽ lắc đầu nói: “Tiểu nương tử, thứ này tuy nói hương vị không tệ lắm, tuy nhiên tửu lâu của chúng ta quả thật không thiếu chút đồ ăn này, nhưng mà nhìn ngươi buôn bán cũng không dễ dàng, ta ra một lượng bạc mua phương pháp này của ngươi, thế nào?”

Hứa Thảo nghe vậy, bật cười một tiếng, nhanh tay đem lạp xưởng còn thừa trên dĩa bỏ vào trong rổ, nói: “Nếu chưởng quầy đã không có thành ý mua, vậy chúng ta cũng không cần nói thêm gì nữa, trên trấn cũng không phải chỉ một mình tửu lâu Nhạc Phong. Ta tin tưởng các tửu lâu khác sẽ có hứng thú với thứ này.”

Chưởng quầy vừa nghe, trong lòng liền nóng nảy. Mấy tửu lâu kia toàn đi theo đối đầu với tửu lâu của ông, nên thứ này nhất định không thể để cho bọn họ mua được a.

“Tiểu nương tử đừng vội đi, đừng vội đi a. Nếu tiểu nương tử không hài lòng về giá cả, chúng ta thương lượng lại là được.”

Hứa Thảo nghe vậy dừng chân, quay đầu cười đáp:

“Vừa rồi ta thấy vị chưởng quầy đây cũng không có hảo ý muốn thương lượng a, nếu ngài đã muốn bàn chuyện làm ăn này, mời ngài xuất ra chút thành ý. Phương thức làm thứ này ta cũng muốn bán, không biết ngài có thể trả bao nhiêu tiền?”

Thứ này tuy nàng có thể làm rồi bán cho tửu lâu, nhưng nếu làm số lượng lớn sẽ bị người trong thôn dòm ngó, ganh tỵ gây rối, chẳng bằng bán luôn phương thức cho gọn. Còn cả cách phối gia vị mười ba loại hương liệu nữa, nàng nghĩ cũng có thể bán kiếm kha khá bạc.

Chưởng quầy cười, nói: “Nói thật, thứ này ta nhìn ra được làm cũng không khó, không biết tiểu nương tử tính bán bao nhiêu mới bằng lòng?”

Hứa Thảo cười đáp: “Thứ này tuy làm không khó, nhưng gia vị ướp bên trong khẳng định ngài không biết, ta dùng một loại gia vị mang tên Thập Tam Hương để ướp, ta vốn tính làm bán cho chưởng quầy loại gia vị này, tuy nhiên nếu ngài muốn mua đứt luôn cũng có thể. Loại gia vị này không chỉ dùng để làm cái này mà còn có thể cho vào các món ăn khác như rau xào, các loại thịt kho, thị hầm… hương vị sẽ càng thêm thơm ngon hơn.”

Thế giới này cũng có rất nhiều loại gia vị như gừng, tiêu, ớt, hành tây, tỏi… kiếp trước thường hay được dùng làm thịt ngũ vị hương, ngoài ra còn có thể quế, hồi, đinh hương,.. mấy thứ này đều là dược liệu, nhưng bỏ vào ướp đồ ăn thì cho ra vị rất thơm ngon, nhưng thế giới này không ai biết làm cái này a, chứ đừng nói là dùng chúng để nấu ăn.

Chưởng quầy nghe xong ngây ngẩn cả người. Hứa Thảo thấy ông ta như vậy liền nói tiếp:

“Phương pháp làm lạp xưởng năm mươi lượng, phương pháp làm Thập Tam Hương là một trăm tám mươi lượng bạc. Chưởng quầy, ông thấy sao?”

Chưởng quầy trợn tròn mắt nói: “Tiểu nương tử, ngươi đây là ăn cướp a, làm gì có phương pháp nào đắt như thế?

Hứa Thảo cười bảo: “Chẳng lẽ chưởng quầy không ăn ra bên trong lạp xưởng có một mùi vị đặc thù lạ sao? Đây chính là hương vị của Thập Tam Hương a.”

Chưởng quầy nghĩ một chút, sau đó nói nàng chờ một lát liền bưng đĩa lạp xưởng đi vào bếp. Rất nhanh ông ta liền đi ra, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, đầu bếp bên trong đều không thể nhận ra đây là mùi gì, xem ra vị tiểu nương tử này không có lừa gạt ông.

“Tiểu nương tử, một khi đã như vậy ta cũng không nói dài dòng gì thêm nữa, phương pháp làm lạp xưởng ta ra hai mươi lượng bạc, phối phương Thập Tam Xuân tám mươi lượng bạc, ngươi cảm thấy thế nào?”

Hứa Thảo ngạc nhiên, chưởng quầy này vậy mà thật sự đồng ý. Vừa rồi nàng đúng là cố ý mở công phu sư tử ngạm kêu đại một cái giá, cứ nghĩ rằng ông ta trả xuống cũng tầm bốn năm mươi lượng là cùng, ai ngờ lại là giá này. Nghĩ nhanh, nàng liền đồng ý nói:

“Được, hai phương pháp bán cho ngài một trăm lượng.”

Một trăm lượng đó a, Hứa Thảo kích động trong lòng vô cùng, đối với nàng đây là một số tiền vô cùng lớn a, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể kiếm ra nhiều bạc như vậy. Lúc đi trên đường nàng cũng cầu mong kiếm được tầm ba, bốn mươi lượng đã thấy không tệ rồi.

Mặc cho nàng đang kích động trong lòng, chưởng quầy đứng một bên vội nói: “Tiểu nương tử viết ra hai phương thức xong, hy vọng ngươi có thể làm mẫu cho chúng ta một lần, miễn cho sau này có chỗ nào đó không rõ ràng.”

Chưởng quầy chính là lo lắng Hứa Thảo viết ra phương thức không đúng, nên mới muốn nàng ở trước mặt hắn đem phối phương làm ra.

Hứa Thảo tự nhiên là đồng ý, vội vàng đi ra bên ngoài tửu lâu, lôi kéo Phú Quý đi mua nguyên liệu, thấy nàng ra, Phú Quý liền hỏi: “Nương tử, thế nào rồi?”

“Đã xong, nhưng phải chờ ta mua chút nguyên liệu làm mẫu một lần cho họ xem.”

Phú Quý nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không để ý lắm, dù sao cũng chỉ là một món ăn, có thể bán được bao nhiêu tiền chứ, miễn thê tử hắn thấy vui thì hắn cũng chiều theo ý nàng.

Hứa Thảo lôi kéo Phú Quý kích động chạy đi mua nguyên liệu phối Thập Tam Xuân và nguyên liệu dùng để làm lạp xưởng.

Sau đó quay lại tửu lâu, lần này Phú Quý và Miêu Miêu cùng đi vào, Miêu Miêu tò mò, đôi mắt nhỏ nhìn khắp mọi nơi. Phú Quý chưa bao giờ cư xử hòa nhã với người xa lạ, mặt lạnh đi theo sau Hứa Thảo, dáng người hắn lại cao to, nhìn qua cứ như một khốc ca lạnh lùng.

Hứa Thảo viết xuống phương thức cho chưởng quầy, ông ta đưa tay nhận lấy, xem xét một lượt xong mới lấy ra một trăm lượng đưa cho Hứa Thảo. Phú Quý nhìn đến một trăm lượng kia liền ngây người, đây là… chuyện gì đang xảy ra?

“Chưởng quầy, bây giờ ta sẽ làm mẫu một lần ông hảo hảo xem.”

Hứa Thảo hỏi mượn chưởng quầy một ít bột mì thô đem ruột heo rửa sạch, lại mang thịt ba chỉ ra cắt nhỏ, mấy thứ khác cũng chuẩn bị xong xuôi, rồi đem những nguyên liệu dùng chế Thập Tam Hương nghiền nhỏ, trộn lại thành một hỗn hợp, sau đó cho vào thịt ba chỉ cắt nhỏ trộn đều. Chờ năm mười phút cho ngấm gia vị, bắt đầu nhồi vào ruột. Nhồi cái này khá mất thời gian, Hứa Thảo lại phải làm chậm cho chưởng quầy xem. Một lúc sau, cô đưa đoạn lạp xưởng mới làm xong cho chưởng quầy, nói:

“Cái này mang đi luộc lên là xong, còn loại hun khói thì hơi phiền toái chút, cách làm thì giống như khi nãy, còn phương pháp hun khói thì ta có ghi rõ ra rồi, nên không cần thiết phải làm mẫu luôn chứ?”

Chưởng quầy cười cười, đồng ý, sau đó chăm chú nhìn vào phương thức làm Thập Tam Hương, “Tiểu nương tử, mấy thứ nguyên liệu này… này không phải đều là dược liệu sao?”

Hứa Thảo cười nói: “Đúng vậy, đây là tổ truyền bí phương của nhà ta, tuy mấy thứ này là dược liệu nhưng dùng chúng với đồ ăn đều được, không có vấn đề gì cả.”

Chưởng quầy gật gật đầu, dường như có chút hối hận, hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Thập Tam Hương chính là dùng mười ba loại dược liệu phối chung với nhau. Nhưng mà, bạc thì đã sớm thanh toán xong, còn thứ Thập Tam Hương này nếu không phải do vị tiểu nương tử này nói ra thì hắn cũng không có khả năng biết được nguyên lai vài loại dược liệu thông thường này cũng có thể dùng để nấu ăn a.

Rất nhanh, khúc lạp xưởng kia liền được nấu chín, chưởng quầy liền cắt ra một ít để nếm thử, hương vị đúng là không sai, lúc này mới đồng ý để Hứa Thảo ra về, tiễn chân thời điểm ông ta còn không quên nói:

“Tiểu nương tử, hai phương thức này ngươi đã bán cho chúng ta cũng không thể lại bán cho những nơi khác a.”

Hứa Thảo cười đáp: “Chưởng quầy, ngài yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không bán cho một nhà nào khác.”

Một nhà ba người lúc này mới đi ra khỏi tửu lâu.

Hứa Thảo cảm thấy rất vui vẻ, nàng đều không nghĩ đến thứ này có thể bán được tận một trăm lượng bạc. Phương thức làm Thập Tam Xuân này nếu vị chưởng quầy kia không mua thì nàng cũng không giấu diếm được lâu, chỉ cần là người có kinh nghiệm, thử qua một chút là nhận ra những dược liệu dùng trong đó. Hơn nữa cách bán đứt đi thế này vừa kiếm được nhiều bạc lại vừa đỡ phiền toái.

Phú Quý trong lòng cũng không ngừng rung động, thê tử của hắn thật giỏi, dùng mấy khúc lạp xưởng vậy mà buôn bán lời một trăm lượng bạc. Không chỉ như vậy, hắn còn cảm thấy có chút mất tự nhiên, kiếm tiền nuôi gia đình không phải là trách nhiệm của nam nhân sao? Vậy mà bây giờ còn cần thê tử của hắn ra ngoài kiếm tiền. Không được, hắn nhất định phải chăm chỉ săn thú, kiếm nhiều tiền hơn nữa, làm cho thê tử hắn không cần phải bận tâm về việc này nữa.