Nông Phu Cùng Xà - Dạ Vũ Thu Đăng

Chương 47: Trứng màu 6




Trứng màu 6
Editor: bevitlangthang
【1】
Hoài Tân rất vui vẻ với ba đứa nhóc nhà mình. Nếu ba đứa nhóc không quấn lấy lão bà nhà hắn thì tốt hơn nữa.
Đến khi bọn nó đến tuổi trưởng thành là bốn năm tuổi, mồm suốt ngày đi theo đằng sau Lý Toàn bi bô nói câu dài 'phụ thân', câu ngắn cũng 'phụ thân', không phải muốn Lý Toàn bế lên thì chính là muốn Lý Toàn kể chuyện, càng quá đáng hơn là đến tối bọn nó còn muốn ngủ chung với Lý Toàn! Một đứa thì thôi đi, đằng này là cả ba đứa đều muốn ngủ cùng Lý Toàn, nếu không phải giường bọn họ lớn, thì ba tiểu quỷ có mà xếp chồng lên nhau mà ngủ. Nhưng giường lớn cũng có có chỗ cho Hoài Tân dung thân, hắn oán giận nhìn lão bà trên giường đang kể chuyện cho ba tên tiểu quỷ, còn hắn thì ở một bên nằm trên ghế quý phi mà hối hận không ngớt.
Vì sao, Lý Toàn là cha, hắn lại không phải là cha?!
Hừm...
Lý Toàn vất vả dỗ ba đứa nhóc ngủ, xoay người nhìn thấy vẻ mặt đang trầm ngâm suy nghĩ của Hoài Tân, không có lựa chọn mà cười nói, "Hôm nay tam bảo bị con chó doạ sợ, nên phải ngủ với ta, kết quả đại bảo với nhị bảo cũng muốn ngủ theo. Ngươi đi đến phòng bọn nhóc ngủ một đêm được không, ghế quý phi ngươi đang nằm ngủ làm sao thoải mái được.
Thấy lão bà vẫn còn quan tâm mình, Hoài Tân bắt đầu chọc vào mặt cậu, "Không nên, ta muốn ở đây nhìn ngươi. Lâu lắm rồi chúng ta không làm, đều tại mấy tên nhóc quỷ này... Bộ lỗ *** của cưng không nhớ gậy th*t heo bổng của tướng công sao?"
"Ngươi..." Hai máy Lý Toàn hồng hồng, nói không muốn nhất định là giả. Hơn nữa, biểu hiện hối hận của Hoài Tân làm Lý Toàn cảm thấy cực kỳ áy náy. Cậu nhỏ giọng nói, "Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi... Ta, ngày mai ta bồi thường ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được..."
Mắt Hoài Tân sáng bừng, nói: "Này là ngươi nói đó nha! Ta đi ngủ đây."
Thấy Hoài Tân chơi đùa với bọn trẻ suốt ngày nên tính khí cũng bắt đầu trẻ con, Lý Toàn nhịn cười không được đứng dậy, hai má đỏ hây hây nói, "Ngày mai giao bọn nhóc cho Đại Lan, chúng ta... Chúng ta sẽ không đến khách điếm..."
Hoài Tân hạnh phúc muốn nhảy cẫng. Không có mấy nhóc quấy nhiễu thời gian, đè Lý Toàn trên giường thật sự quá kích thích, nghĩ lại hắn muốn chảy máu mũi.
【2】
Người đến tìm hắn giúp việc là Hoài Tân, nhưng sau khi đến khách điếm, người giám sát lại là người khác.
Lạc Tương biết rằng tên cậu là Đại Lan, cũng biết cậu là đệ đệ của Hoài Tân. Lạc Tương cảm thấy hắn đẹp hơn nhiều so với Hoài Tân. Đại lan và Hoài Tân là hai người khác nhau, Hoài Tân cường đại mà tự ngạo, mà Đại Lan là một viên ngọc dịu dàng, ôn nhu, nói có một vầng hào quang toả xung quanh cậu là còn nhẹ.
Lạc Tương không biết bọn Hoài Tân là người như thế nào, hắn và muội muôi từ nhỏ lớn lên ở trấn Vạn yêu, không đi ra khỏi vùng này nhiều. Hắn không biết bọn Hoài Tân đã từng có chuyện gì xảy ra, mà chọn ở lại trấn Vạn Yêu, nhưng hắn biết, đó nhất định không phải chuyện tốt gì.
Bởi vì khi hắn nhìn Đại Lan, sẽ phát hiện ra đằng sau dáng vẻ tươi cười sáng sủa của cậu là một tia ưu tư, thậm chí vào lúc không ai phát hiện, hắn còn nhìn thấy dáng vẻ sau khi Đại Lan thu lại nụ cười, khuôn mặt cậu đầy nỗi bi ai.
Lạc Tương không biết vì sao, trong lòng hắn lại có chút khó chịu. Đại Lan như vậy làm hắn rất đau lòng. Thậm chí hắn còn muốn ôm cậu vào lòng, ôn nhu an ủi.
Hắn là một thụ yêu thẳng tính, có chút chậm chạp, cũng chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng hắn biết rõ một điều, hắn thích Đại Lan.
Người này ôn nhu làm sao, khi hắn bị xước tay vội vàng giúp hắn cầm máu, còn sẽ dùng giọng điệu rất ôn nhu nói rằng cậu có một người tẩu tử rất tốt bụng, nhưng mà bởi vì sai lầm của cậu, làm tẩu tử hôn mê đến nay chưa tỉnh.
Lạc Tương không biết tẩu tử cậu tốt như thế nào, bởi vì khi hắn nhìn vào Đại Lan, thì cậu đã là một người cực kỳ tốt.
Nhưng Lạc Tương nhìn ra được nổi bi thương của Đại Lan còn có một nguyên nhân khác. Hắn không dám hỏi, vì hắn sợ xé toạc vết thương của Đại lan, còn sát muối lên trên.