Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 50: Giải Độc




Bạch Đường theo biện pháp lúc trước, định lặp lại một lần nữa, Từ thị lại bắt đầu giãy dụa.

Ngày thường, lực tay Bạch Đường rất mạnh, chỉ là lúc này, Từ thị lại liều mạng giãy dụa, giống như con cá nằm trên thớt gỗ, nàng xém chút không giữ được bà.

Nàng biết mình không thể chần chừ, độc dược ở trong dạ dày càng lâu, sẽ càng tổn hại thân thể mẫu thân.

Lúc này cũng không thể nhỏ nhẹ khuyên bảo, chỉ có thể kiên trì tiếp tục.

"Ta giữ Bạch thẩm, muội muốn làm gì cứ việc làm."

Thạch Vĩnh Ngôn hùng hổ gấp gáp trở về, thấy cửa nhà Bạch gia đang mở, hắn cũng đã nghe A Mai nói qua, nhìn động tác Bạch Đường, biết là đang cứu người.

Hắn đi đến bên cạnh Bạch Đường, hai tay đè xuống bả vai Từ thị, song vẫn có chừng mực.

Bạch Đường tranh thủ thời gian này, tiếp tục rót nước lạnh cho Từ thị, cứ đổ vào lại nôn ra, lại uống, lại nôn, liên tiếp như thế bốn năm lần.

"Thân thể Bạch thẩm có chịu nổi không?"

Bạch Đường ướt đẫm mồ hôi, tóc dính bết vào trán, ngẩng đầu nhìn hắn: "Giờ cứu mạng trước đã, ta cũng không lo nhiều như vậy."

"Bạch thẩm uống thuốc chuột, cho dù dùng biện pháp này có giúp bà ấy nôn ra thì vẫn cần thuốc giải độc."

"Ta có thuốc."

Giọng nói Thẩm Vĩnh Ngôn rất bình tĩnh, hắn vừa vào cửa liền giúp đỡ ngay, không hề hỏi nhiều lời, trong nhà có một nam nhân quen biết chống đỡ, cũng khiến Bạch Đường sinh ra cảm giác an tâm.

"Có thuốc là tốt rồi."

"Đại tỷ, nước nóng nấu xong rồi."

A Duyệt vội vàng chạy tới: "Bồn tắm đã đặt trong phòng, nước nóng cũng đổ đầy, cây ruột gà cũng cho vào rồi."

"Được, muội giúp tỷ dìu mẫu thân vào đi."

Bạch Đường xoay người nói: "Thạch Đầu ca ca, phụ thân còn choáng váng, phiền huynh chăm sóc ông ấy một chút."

"Được."

Trả lời cực kỳ đơn giản.

Tâm trạng Bạch Đường từ từ bình tĩnh lại, cùng A Duyệt đỡ Từ thị dậy, xốc nách bà đưa vào trong phòng, cởi y phục bẩn ra, sau đó ngâm cả người vào trong nước nóng.

Cả bồn tắm chứa nước thuốc nóng hổi toả ra mùi thơm ngọt ngào, Bạch Đường lại cúi người, lấy vài đoạn linh chi mang đến.

"Mẫu thân, thứ này có thể cứu mạng, người mở miệng đi."

Bạch Đường bỏ linh chi vào miệng nhai sơ qua, hai tay bóp lấy gò má Từ thị, ép bà há miệng.

Có điều Từ thị vẫn còn sợ hãi, hàm răng cắn chặt, có nạy cỡ nào cũng không ra.

"Mẫu thân, người không thể có chuyện gì, chỉ cần uống thuốc là tốt rồi."

Bạch Đường liều mạng nuốt nước mắt vào trong, A Duyệt vẫn còn trông cậy vào nàng, nàng không thể khóc, ngàn vạn lần không thể khóc.

Từ thị đang nhắm nghiền hai mắt, lại giống như nghe được giọng nói của đại nữ nhi, không còn giãy dụa nữa, cũng nghe lời mà hé miện.

Từng ngụm linh chi được bón cho bà, mùi hương ngọt ngào từ từ toả ra bốn phía.

Bạch Đường lại sai A Duyệt vừa đun nước nóng mang đến, vừa đổ nước trong bồn đi.

A Duyệt phát hiện nước trong bồn tắm giống như có lẫn tạp chất, rất bẩn.

"Tỷ tỷ hàng xóm đang giúp muội nấu nước, để muội vào giúp."

"Cũng được." Mồ hôi chảy dọc theo thái dương Bạch Đường xuống mi mắt, nàng thấy khoé mắt cay cay, định dùng tay dụi mắt.

"Đại tỷ, cẩn thận trên tay có độc."

A Duyệt la lên, một mặt lại giặt sạch khăn, lau mặt giúp nàng.

Bạch Đường thở phào, A Duyệt còn cẩn thận hơn nàng, trên tay hai người đều chạm qua nước thuốc chứa độc, không biết có gây nhiễm trùng mắt hay không.

Với tình trạng thế này, nước trong bồn được đổi qua ba bốn lượt, chất nước trong bồn cũng dần trở nên sạch sẽ.

Cánh tay A Duyệt đã không nhấc lên nổi, Bạch Đường cũng vô cùng mệt mỏi, đến khi mở cửa ra lần nữa, một thùng nước nóng đã được đặt sẵn ở cạnh cửa.

Nàng khẽ giật mình, lập tức phản ứng, là Thạch Vĩnh Ngôn đang giúp đỡ.

Lúc này cũng không có thời gian để nói lời cảm tạ, chờ sau khi phụ mẫu vô sự thì sẽ nhắc lại chuyện hôm nay.

Bận rộn như thế hơn một canh giờ, toàn thân Từ thị cũng bắt đầu đổ mồ hôi, tiếng hít thở cũng rõ ràng hơn so với trước.

Bạch Đường cẩn thận dùng khăn lau từng li từng tí mồ hôi trên trán mẫu thân, phát hiện đôi mắt của bà khẽ động đậy, cũng chầm chậm mở mắt.

Nàng vô cùng mừng rỡ, la lớn: "A Duyệt, mẫu thân không sao rồi, mẫu thân sắp tỉnh rồi."

A Duyệt không chờ kịp, nhanh chóng tiến lại bồn tắm, hai mắt nhìn đăm đăm không chết, sợ sẽ bỏ sót điều gì.

Bạch Đường múc từng gáo nước nóng xối từ đỉnh đầu Từ thị xuống, thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu trong cơ thể bà, đồng thời đẩy nhanh công hiệu bài độc của linh chi, cố hết sức bài trừ độc tố ra ngoài cơ thể càng nhiều càng tốt.

Từ thị khó nhọc mở mắt, ánh mắt có chút bất động, khàn giọng nói: "Đại tỷ nhi, cứu Thạch Oa."

Lại ngất đi lần nữa, A Duyệt bị doạ sợ, nắm tay áo Bạch Đường: "Đại tỷ, mẫu thân, mẫu thân có nặng lắm không?"

"Có thể xem là cứu được mạng rồi." Bạch Đường lại nhờ A Duyệt giúp, cả hai dìu Từ thị ra, lau khô toàn thân, thay đổi y phục sạch sẽ, đặt bà nằm ngửa trên giường.

Trên mặt đất đều là nước đọng, hoàn toàn bừa bộn.

Bạch Đường hướng về phía cửa, hai chân giống như đeo chì, lết từng bước nặng nề.

Đẩy cửa ra, huynh muội Thạch gia đều không thấy đâu, nhưng trong nhà đã được thu dọn sạch sẽ, mấy vết nôn uế đều được cọ rửa.

Bạch Đường hít sâu một hơi, trở về phòng phụ thân.

Thạch Vĩnh Ngôn đứng ở bên giường, nghe tiếng bước chân của nàng thì quay đầu nhìn lại: "Bạch thúc tỉnh rồi. Ta vừa bảo A Mai đi tìm đại phu khám qua trước."

Bạch Đường chậm rãi gật đầu: "Trên trấn Bình Lương có chuyện, tiệm thuốc đều đóng cửa rồi."

"Ta biết, ta vừa từ đó về, ta bảo muội ấy đi núi Tiểu Khâu, có điều đường hơi xa, có thể đến tối mới mời đại phu về được."

Thạch Vĩnh Ngôn tránh qua một chút, để Bạch Đường đến trước giường xem vết thương của Bạch Nham.

Phần đầu Bạch Nham đã được băng bó qua, mặc dù thủ pháp đơn giản nhưng rất hữu hiệu.

"Bạch thúc bị thương sau gáy, có chảy máu một chút, vấn đề lớn là Bạch thẩm, ta nghe nói bà uống thuốc chuột?"

Kỳ thật trong đầu Bạch Đường giống như mớ bòng bong, nhưng thấy phụ thân đã tỉnh, tâm trạng cũng khá hơn: "Phụ thân, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Một câu này giống như hao hết khí lực còn lại trong người nàng, cả người Bạch Đường đều run rẩy.

Thạch Vĩnh Ngôn lúc này cũng không bận tâm hiềm nghi, hắn nhẹ kéo tay nàng, đỡ nàng dậy: "A Đường, thân thể Bạch thúc vẫn còn yếu lắm."

Nàng nghe hiểu, lúc này, nàng tuyệt đối không thể gục ngã, dù cho có cắn nát đầu lưỡi cũng phải gắng gượng tỉnh táo.

Trên mặt Bạch Nham hiện lên vẻ bối rối, đây là di chứng của hôn mê sâu, rõ ràng ông có thể nghe thấy Bạch Đường, trong đầu lại trống rỗng.

Ông mở miệng muốn nói, vậy mà ú ớ không nói được lời nào.

"Phụ thân, bọn đòi nợ tới nhà, sao lại bắt Thạch Oa đi?"

Bạch Nham giãy dụa một hồi, đột nhiên kích động, tựa hồ muốn ngồi dậy, song hai chân đã gãy từ lâu, vốn dĩ không ngồi dậy được.