Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 43: Oan Đại Đầu[1]




[1] Oan đại đầu (冤大头): tiêu tiền như nước, ở một ý khác còn ám chỉ đây là hành động bị giựt dây, không phải chủ kiến của bản thân.

Sáng sớm Bạch Đường thức dậy, không ngờ A Duyệt còn dậy sớm hơn, lấy hạt ngô rải đều trong chuồng, cũng đổi nước sạch trong chén.

"Tiểu Bạch, ngươi ăn trước đi, ngươi muốn ấp trứng thì rất tốn sức, nhất định phải ăn nhiều một chút."

A Duyệt lại đồng tình nhìn sang gà trống: "Đại Bạch, đại tỷ nói phải bỏ đói ngươi trước, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm, chỉ cần đại tỷ cho phép, ta cũng chuẩn bị xong rồi, lập tức cho ngươi ăn ngô."

Bạch Đường đứng bên cạnh mỉm cười, tên gọi muội muội đặt cũng tốt, đơn giản gọi Đại Bạch và Tiểu Bạch, về sau nếu ấp thêm hai con gà con, vậy sẽ là Tiểu Tiểu Bạch.

Vẫn còn dễ nghe hơn mỗi lần Thạch Oa gọi huỵch toẹt là gà trắng.

Tối hôm qua cũng không thấy có gì kỳ lạ, nhưng giờ càng nghĩ càng thấy không được tự nhiên.

"Đại tỷ, muội nấu cháo khoai lang rồi, tỷ ăn trước đi."

A Duyệt nghe tiếng bước chân liền biết là ai, nàng xoay đầu lại, hai bím tóc con cong lên như sừng dê, mặt mũi cười tít lên.

Bạch Đường nhớ rõ, trong nhà lúc trước mặc dù không tính là giàu có, song cũng không đến nỗi cứ ăn khoai lang, uống nước lã, không có chút dầu muối thế này.

Ban đầu Bạch Đường còn có đôi chút không muốn buông bỏ linh chi, song giờ trong mắt nàng chỉ còn nụ cười của A Duyệt.

Nàng là trưởng tỷ, lại còn phải lên núi, mỗi bữa nhất định phải ăn no, Thạch Oa là tiểu đệ đệ, mẫu thân cũng thương yêu nhiều hơn một chút, A Duyệt đứng giữa là thiệt thòi nhất.

Vậy nhưng trừ một lần muội ấy nhắc đến việc bị bán đi gán nợ, cho đến giờ A Duyệt vẫn chưa phàn nàn câu nào.

Đứa trẻ này trời sinh quá thức thời, hiểu chuyện đến đau lòng người.

Bạch Đường đi qua, vuốt ve mái tóc cắt ngang trán của A Duyệt, vì không đủ dinh dưỡng mà tóc cũng hơi ngả vàng.

"Chờ tỷ ra ngoài, muội cởi trói cho Đại Bạch, cẩn thận đừng để nó mổ trúng, rồi cho nó ăn no."

"Tại sao không làm bây giờ?" A Duyệt ngẩng đầu hỏi.

"Nó bị trói rồi lại bỏ đói cả đêm, chỉ cần có chút linh khí trên núi thì nó nhất định sẽ hận tỷ, nếu tỷ không ở đây, muội thả nó ra thì sau này nó sẽ thân thiết với muội."

Bạch Đường còn dặn dò phải lưu ý độ dài dây thừng, đừng để Đại Bạch vào trong dẫm lên ổ trứng, cũng không để nó đào hư mấy cây thảo dược ở sau nhà.

A Duyệt cũng không hề chê nàng lải nhải, từng chữ đều ghi tạc trong lòng, tiễn nàng ra đến cửa.

"Đại tỷ, tỷ đi sớm về sớm nhé." A Duyệt đột nhiên lên tiếng.

Bạch Đường khẽ ừ, nàng biết A Duyệt vẫn còn bất an.

Một muội muội tốt như vậy, nàng sao có thể nhẫn tâm để A Duyệt chịu một chút thương tổn nào.

Đồ vật trong sọt không nặng, Bạch Đường bước đi rất nhẹ nhàng.

Nhà nàng nằm ở giữa thôn, Bạch Đường vừa đi ra liền giật mình, hôm nay thôn Bạch Vu thật náo nhiệt, rất nhiều người đều đứng ngoài cửa nhà.

Nàng xưa nay không hề tham dự mấy hoạt động quần chúng bát quái đông tây thế nào, bèn lách qua người Hồ thị, con ngươi Hồ thị đảo một vòng, vừa định bước lên chào hỏi thì bị lão Thiết kéo ra đằng sau.

Lão Thiết cũng là người tốt tính, Bạch Đường vờ như không nhìn thấy, tiếp tục đi tới.

La thị nhà trưởng thôn lại gọi nàng từ sau: "Bạch cô nương lại muốn lên trấn sao?"

"La thẩm, con lên trấn mua một ít đồ dùng trong nhà." Bạch Đường không muốn sinh sự, chỉ vào sọt tre phía sau.

La thị đúng là không khách khí, đến bên cạnh nhìn vào trong sọt tre, miệng còn lẩm bẩm: "Vừa mới kiếm được một món tiền lớn thì đã háo hức tiêu pha rồi à?"

Bạch Đường lập tức bày ra dáng vẻ não nùng, nàng vốn không định giải thích với những phụ nhân mồm mép thế này, không bằng dùng biện pháp khác hiệu nghiệm hơn, nàng liền tiếp thêm non nửa bước, bắt lấy cánh tay La thị.

La thị nghĩ nàng sẽ né tránh, không ngờ nàng lại sáp vào.

"La thẩm à, thẩm cũng biết nhà con lâm vào nguy khốn, bọn đòi nợ cũng đến chặn cửa nhà con, mỗi khi trời tối đều nơm nớp lo sợ, ngủ không được, cơm nuốt không trôi, ăn bữa nay còn không biết có lo được bữa mai hay không."

La thị thấy nàng rưng rung nước mắt, không kịp phản ứng.

"La thẩm à, ai không biết nhà trưởng thôn của thẩm giàu có nhất thôn, phụ thân con không có mặt mũi mở miệng, nhưng con biết tâm địa La thẩm lương thiện, hôm nay ngay trước mặt hương thân phụ lão, thôi thì để con mở miệng nói."

La thị nghĩ tới Bạch Đường sắp nói gì, sắc mặt lại tím như gan heo, nàng có nghe qua chuyện Bạch gia lâm vào khốn cảnh, thiếu tận mười mấy, hai mươi lượng bạc, có lý nào đưa ra được từng ấy bạc chứ.

Ngày ấy, trưởng thôn uống nhiều hơn hai hớp, còn thở dài nói, không chừng Bạch gia còn định đem tiểu nữ nhi bán đi gán nợ, mọi người cũng ở cùng thôn nhiều năm, cứ thế nhìn tiểu nha đầu còn bé bỏng kia phải lăn lộn nhân gian, ngược lại có chút không đành lòng.

La thị sợ hắn mềm lòng cho Bạch gia vay tiền, hiện tại, tiền cho mượn hơn phân nửa là trôi theo dòng nước, ai mà dám chứ!

Ngày đó bà còn gào thét ầm ĩ bên tai tướng công, ép hắn phải chính miệng đáp ứng là tuyệt đối không được dính dáng tới vũng nước đục Bạch gia.

Không nghĩ tới tình huống hôm nay là tự mình chuốc lấy, để Bạch gia có thể làm "oan đại đầu".

"Vậy mà ta quên mất, bếp trong nhà còn đang nấu đậu nành, nước sôi thì lại tràn ra mất, dọn dẹp mệt lắm, trí nhớ ta thật là..." La thị dùng sức gạt tay Bạch Đường ra.

Bạch Đường không có ý định tuỳ tiện buông tha bà ta, nàng cố nín cười, đừng nói là với tính tình thế này của La thị, bà ta có chủ động nói cho nàng mượn tiền thì nàng cũng không tuỳ tiện nhận lấy.

Giống như nàng thành khẩn nói với Thạch Vĩnh Ngôn, cho dù là mượn ai thì cũng là mượn, nợ vẫn còn đó, lại còn thiếu thêm mấy phần nhân tình, không bằng tự nghĩ biện pháp, có thể triệt để thì tốt.

Song, La thị nhiều lần gây sự, nàng muốn giáo huấn bà ta một chút!

"Lự tay Bạch cô nương thật mạnh, ta chỉ định cùng con hàn huyên mấy câu, chứ trong bếp vẫn đang nhóm lửa."

"La thẩm, con vẫn chưa nói xong mà."

La thị chỉ sợ nàng thật sự nói ra, tốt xấu gì nhà nàng là trưởng thôn, không thể trực tiếp từ chối, đến lúc đó, chỉ sợ tướng công tốt bụng đáp ứng, hơn mười lượng bạc trắng bóng cứ thế ra đi.

"Đừng nói, đầu ta đang choáng váng, chắc tối qua nhiễm phong hàn, phải về nghỉ ngơi, về nghỉ ngơi."

"Chờ con nói xong đã."

Những người xung quanh thấy hai người lôi lôi kéo kéo thì cũng xoay sang xem náo nhiệt.

La thị lại càng gấp gáp, nhìn thấy người vây quanh ngày càng nhiều, lúc đó lại càng có thêm người viện cớ cho Bạch Đường.

Bà cũng không còn ngại, lập tức dùng một tay ôm bụng, lớn tiếng gào lên: "A ôi, bụng của ta đau quá, ui ui, chẳng lẽ ăn trúng gì đó rồi."

"La thẩm, rốt cuộc thẩm bị bệnh ở đâu, vừa phong hàn lại vừa đau bụng, không bằng cùng con lên trấn trên khám đại phu."

La thị nghe xong, lẩm bẩm rủa nàng, đừng nói là lên trấn mời đại phu, rồi khám bệnh tại nha, hay đi đường thì chỗ nào cũng tốn tiền.

Bà liên tục khoát tay: "Không cần đại phu, không cần đại phu, ta trở về nằm một lát là được."

"Hay là con đỡ thẩm về, có mặt trưởng thôn thì con cũng dễ nói chuyện."

La thẩm vùng mạnh khỏi nàng, thoắt cái đã chạy nhanh như thỏ.

Người trong thôn xem náo nhiệt đều thừa hiểu sự tình, chỉ trỏ về phía bóng lưng La thị, bà ta bình thường không chịu thua thiệt, hôm nay cũng xem như nếm mùi.