Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 16: 16: Đồi Phong Bại Tục






Phía dưới có người nhẹ nhàng thở dài, giống như là tiếc hận.

"Phụ thân, hài tử nghe lời đồn rằng vị này xưa nay hành xử cẩn trọng, chúng ta mở yến hội ba ngày, có lẽ ngày đầu không tới, biết đâu ngày tiếp theo sẽ đến.

"
"Tiểu Phong nói phải.

Phụ thân, không chừng ngày mai chúng ta lại có bất ngờ.

" Người còn lại nhanh chóng phụ họa.

"Dư Trường Sở có hai nhi tử, Dư Phong, Dư Tuấn.

"
Thanh âm tùy tùng rất nhỏ, Bạch Đường nghe thấy, cũng vừa vặn liếc mắt qua.

Người mặc y phục màu tím là Dư Phong, màu lam là Dư Tuấn.

Còn vị lão gia của Dư phủ này tên là Dư Trường Sở.

Có thể thấy được vị đại nhân vật mà Dư phủ mời đến này đích xác khó lường, là một nhân vật có uy tín, danh tiếng kinh động trăm dặm lân cận.

"Một khi đã vậy, đã phiền mọi người chờ lâu, khai tiệc đi.

"
Dư Trường Sở nói vọng xuống, đàn sáo lại lần nữa êm ái cất lên.

"Dư mỗ cảm tạ chư vị đã đến, xin kính một ly.

"
Cách mỗi gian, có người gấp không chờ được mà đứng lên, cũng có người cao giọng cười.


Vị quý nhân trước mặt Bạch Đường vẫn bình thản ngồi yên, không chút động đậy.

Người như vậy mà đứng lên kính rượu thì mới thực sự chấn động.

Bạch Đường nghe thấy tiếng nhạc uyển chuyển, trong bữa tiệc truyền ra tiếng thiếu nữ vui cười, tiếng ăn uống linh đinh, càng thêm nhu mỹ lẫn náo nhiệt.

"Dư Trường Sở hẳn là bỏ ra không ít tiền.

" Tùy tùng lại nói tiếp.

"Đem cái này đưa cho hắn.

" Quý nhân vươn tay, chỉ vào món chả cuốn.

Bạch Đường vâng mệnh, hai tay nâng lên, trực tiếp đưa đến trước mặt tùy tùng.

Vị này mày rậm mắt to, cũng là một nam nhân trẻ tuổi anh tuấn, vóc dáng giống một thanh kiếm, vừa thẳng vừa nghiêm.

Nếu không bị quý khí của người trên áp bức, thì đây cũng được tính là một nhân vật xuất sắc.

Hắn nhìn Bạch Đường dâng đĩa lên trước mặt mình, nhất thời không kịp phản ứng, trề miệng một cái: "Ta không ăn.

"
Quý nhân không lên tiếng, hắn vốn không thích nhiều lời.

"Không phải cho ngươi ăn.

" Bạch Đường nhẹ nhàng mở miệng.

Tùy tùng không nghĩ tới, một nha hoàn ở Dư phủ, đứng trước hai người bọn họ còn có thể ứng phó tự nhiên, thuận lợi mở miệng nói chuyện.

Hắn cho rằng chủ tử nhà mình đang ngồi bên dưới, khí thế tràn trề đến độ có thể ép người nhắm mắt im mồm.

"Không cho ta ăn thì ngươi còn mang tới làm gì?"
Bạch Đường cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: "Để ngươi im miệng.

"
Cả người tùy tùng như hóa đá.

Vị quý nhân khẽ cười: "Phải, đúng là ý này.

"
Mới vừa rồi khi vị quản sự chướng mắt kia xuất hiện, rõ ràng hắn thấy vẻ mặt nha hoàn này đầy hoảng loạn.

Thật kỳ quái, nàng ta sợ hãi một kẻ quản sự, vậy mà không sợ hắn?
Hơn nữa cũng không giống nha hoàn, mới vừa rồi khi nàng đứng dậy, đôi tay kề sát hai bên sườn, đường cong thân thể mềm mại mà có lực.

Giống như một động tác mà nàng đã thuần thục, không có chút trắc trở.

Hắn xưa nay vốn ưa yên tĩnh, tuy rằng mới tới đây, A Lục giải thích những lời vừa rồi không sai, hắn vẫn cảm thấy A Lục đã nói hơi nhiều, không nghĩ tới bị nàng dùng một câu vạch trần hết thảy.

Mục đích hắn đến Dư phủ vẫn chưa đạt được, nhưng lúc này cũng thấy có chút thú vị.

"Gia, tiểu nhân không có.

"
"A Lục, ngươi không đói sao?" Quý nhân chậm rãi mở miệng.


Bạch Đường thích nghe tiếng nói quý nhân, càng thích nhìn đến nam tử đĩnh đạc trước mặt thê thảm như bại tướng, loay hoay sợ hãi vì khiến chủ tử phát hỏa.

A Lục bất đắc dĩ xoa tay vào vạt áo, cầm lấy một cái chả cuốn, hai ba miếng bỏ vào trong miệng, làm hai má đều căng phồng lên, thoạt nhìn trông càng thêm trẻ con.

Bạch Đường lúc này mới trở lại bên người quý nhân, trong miệng A Lục bị nhét đầy như thế, hẳn không thể mở miệng nói chuyện ngay tức thời.

Quả là biện pháp đơn giản mà hiệu quả.

Có điều hơi mất mặt.

A Lục trầm mặc, nhai nhai nuốt nuốt, bộ dạng không một chút văn nhã.

Bầu không khí bên ngoài đại sảnh dường như không len được vào bên trong gian ngồi.

Ba người bọn họ giống như ba kẻ tỉnh táo nhất đứng xem thời thế, đem phản ứng của mọi người thu hết vào đáy mắt.

Sau nửa canh giờ, Dư Trường Sở viện cớ rời đi, để lại Dư Phong, Dư Tuấn.

Đương gia vừa đi, Dư Tuấn trông hoạt bát hẳn lên.

Hắn đứng lên, đi vào giữa đại sảnh, vỗ tay hai cái: "Chư vị đã cho Dư gia thể diện, nếu đã tới rồi thì cũng phải chiêu đãi mọi người.

"
Dư Phong trông ổn trọng hơn, há miệng thở dốc, muốn nói nhiều hơn hai câu, nhưng đành phải nhịn xuống.

Có người nhịn không được mở miệng hỏi, rốt cuộc là chiêu đãi thứ gì?
Mặt mày Dư Tuấn đều sáng lên: "Trấn Bình Lương cách Thiên tử khá xa, vốn là vùng đất nghèo hoang sơ.

Bất quá mấy ngày gần đây, quận Tuân Lăng lưu truyền một loại ca vũ, vì yến hội lần này mà phủ ta cố tình tìm đến vũ nữ ca múa giỏi nhất, đưa đến quận Tuân Lăng học hỏi, mong chiêu đãi chư vị một chút kinh hỉ.

"
Không biết giọng nói từ nơi nào hướng tới, hét to một tiếng hứng khởi.

Bạch Đường thấy lông mày Dư Phong đều nhăn lại, rất rõ ràng là không tán đồng cách làm của Dư Tuấn.

Ngẫm lại thì đại nhân vật trước sau đều không lộ mặt, Dư gia trăm đắng ngàn cay chuẩn bị át chủ bài lại bị Dư Tuấn không kìm chế được mà khoe khoang.

Đến lúc vị kia xuất hiện, không lẽ lại còn ca vũ như thế này một lần nữa?
Đã không phải tân ý, tức không có tâm ý.

Dư Tuấn quả thật hứng thú bừng bừng, bước nhanh vào chỗ ngồi chính giữa, đoạt lấy một thanh tiểu chùy trong tay nhạc sư, nhanh chóng gõ thành tiết tấu trên kẻng.


Đây là tín hiệu hẹn trước.

Chính giữa sảnh lớn, lập tức đèn đuốc tối sầm, chỉ chừa lại chưa đến một nửa vầng sáng.

Ngược lại khiến cho bóng người phản xạ trở nên rõ ràng.

Bạch Đường mở to đôi mắt, nàng còn chưa có cơ hội đến quận Tuân Lăng, nếu được nhìn xem ca vũ, trở về nếu A Duyệt có hỏi, nàng còn có thể kể vài ba câu.

Xem như người nhà quê được mở mang tầm mắt.

Ùng ục một tiếng, A Lạc đã đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống hết thảy.

Bạch Đường nghĩ thầm, đại khái trong sảnh này thì hai kẻ không hứng thú xem ca vũ chính là hai vị ngồi đây, vốn dĩ là người từ quận Tuân Lăng, chẳng lẽ còn muốn chạy đến trấn Bình Lương xem.

Dư gia cũng chỉ cố bày vẻ cho đoàn người, lại không đặt tầm mắt cao hơn, quả là uổng phí công phu.

Từng thân ảnh tinh tế nối đuôi nhau từ ngoài cửa, gót sen uyển chuyển nhẹ nhàng bước ra.

Mông lung mờ ảo, đến Bạch Đường còn phải cảm thấy không tồi.

Chờ đến khi bảy tám ca vũ đã tề tựu, nàng bừng tỉnh, hóa ra toàn bộ bày biện trong sảnh này đều là vì chuẩn bị cho trận ca vũ này.

Từng ngọn nến trong lồng đèn lại lần lượt được thắp lên.

Bạch Đường đã quen hướng tầm mắt xuống dưới, bỗng nhiên thất thố, hít vào một cái thật sâu.

Chỉ thấy một đám ca nương trẻ tuổi mỹ miều, mỗi người lộ nửa bờ vai ngọc, da thịt mịn màng, váy cũng ngắn hơn bình thường một tấc, lộ ra mắt cá chân tinh tế cùng cẳng chân thon dài.

Nếu nhất định phải dùng một câu để hình dung tình cảnh này.

Trong lòng Bạch Đường lẳng lặng niệm bốn chữ to: Đồi phong bại tục!.