Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 48: Chương 48






Sau khi nói chuyện mời người tới phụ giúp với phu phu Trịnh Hà, Lâm Trạch cuối cùng cũng trút bỏ được tảng đá ở trong lòng.
Đối với việc làm đường, Hà Hướng Phong sẽ không nghi ngờ tay nghề của mình, nhưng người thông minh thì không nói nhiều, cộng thêm thân phận tú tài của Lâm Trạch, người đọc sách luôn hiểu biết nhiều hơn so với người bình thường.

Không phải ngày xưa ông bà thường có câu thư trung hữu nữ nhan như ngọc* hay sao
Ông bà xưa thường dạy rằng:
Thư trung hữu nữ nhan như ngọc(書中有女顏如玉)
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc (書中自有黃金屋)
Có nghĩa:
Trong sách có sẵn các cô gái dung nhan xinh như ngọc.
Trong sách tự nó cũng có sẵn căn nhà được dát vàng.
Ý muốn nói: Cứ cắm đầu vào sách mà học cho chuyên cần đi, khi đã hiểu hết những kiến thức ở trong sách rồi thì cũng đã...!thành tài rồi, thi đậu rồi, và khi đã đậu đạt làm quan rồi thì ắt sẽ có vợ đẹp như ngọc và sẽ có nhà dát vàng với lầu son gác tía mà ở.
Tóm lại, Lâm Trạch hiện tại đã đặt tâm của hắn vào việc làm đường, giúp Lâm Trạch làm đường với tiền công cao mà rủi ro lại thấp, Hà Hướng Phong rất thức thời không có hỏi nguyên nhân.
Đây cũng là lí do Lâm Trạch sẵn sàng giao hảo với đối phương, cùng hợp tác với người thông minh sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mấy ngày nay kế tiếp, bọn họ bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, tối đến thì cùng nhau ngủ, chuyện thân mật cũng không thể làm được.

Trong lòng Lâm Trạch rất là khó chịu, hắn và A Tụ đang trong thời kì cuồng nhiệt, sao đến chuyện thân mật cũng không làm được.
Lâm Trạch cảm thấy mình vẫn còn tế bào lãng mạn, khi trấn Nam Dương Trấn tổ chức hội chợ, hắn quyết định nghỉ ngơi một ngày, dẫn Chương Tụ đi xem náo nhiệt.
Hà Hướng Phong nghe bọn họ nói muốn đi xem hội chợ, vỗ tay tỏ vẻ cùng nhau đi.
Thời gian thành thân của hắn và Lạc ca nhi tương đối gấp gáp, vì gần đến vụ mùa, sau khi thành thân xong đã vội vàng xuống ruộng, yến nhĩ tân hôn đều không có.

Khi có hội chợ náo nhiệt, hắn tự nhiên cũng muốn dẫn phu lang của mình đi xem.

Lại nói Trịnh Tiểu Lạc và Chương Tụ rất vui vẻ, thời gian gần đây cả hai rất bận rộn, có thời gian đi hội chợ cùng nhau nên rất là cao hứng.
Thế là hai đôi phu phu liền quyết định vui vẻ như vậy.
Hội chợ ở trấn Nam Dương kỳ thật chính là trá hình của lễ tình nhân, phần lớn là người độc thân hoặc người đã thành thân đi xem.
Mỗi năm sau khi hội chợ kết thúc, xung quanh trấn Nam Dương đều xuất hiện một loạt người đính hôn với nhau, cùng với phu nhân hay phu lang mang thai, có thể thấy được này hội chợ này bồi dưỡng tình cảm cỡ nào!
Vào ngày diễn ra hội chợ, mặc dù Lâm Trạch cưỡi xe bò tương đối là thổ hào*, nhưng phương diện ăn mặc rất là đơn giản.
Thổ hào* là ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có
Dựa theo thu nhập hiện tại của nhà bọn họ, bỏ tiền ra mua tơ lụa cũng không phải không được, bất quá bọn họ cũng không có nhu cầu như vậy.

Ở trong thôn bị người đỏ mắt càng không nói tới, tiền tài không lộ ra bên ngoài mới là quan trọng, muộn thanh phát đại tài* mới là chân lý.
Muộn thanh phát đại tài* ý muốn nói, đôi khi im lặng, không khoa trương là một cách để bảo vệ lợi ích của bản thân, đối với những việc chưa biết trong tương lai, tốt nhất đừng nên hỏi đông hỏi tây, cứ tiếp tục âm thầm nỗ lực là được.
Vì vậy, sau khi kiếm lời từ việc bán bánh mì, quần áo của của hai người Lâm Trạch chuyển từ vải bố sang vải bông, cũng không đặc biệt dễ nhận thấy.
Nguyên thân không có tới hội chợ, Lâm Trạch tự nhiên không gặp được loại náo nhiệt ở cổ đại này, rất hứng thú từ đầu tới cuối.

Trên đường rực rỡ muôn màu với những thương phẩm mới lạ làm hoa cả mắt, làm người nhìn rất thú vị.
Thú vị hơn vẫn là nhìn gương mặt phu lang nhà mình phình ra khi ăn.
Hội chợ bán rất nhiều đồ vật và đồ ăn mới lại, hương vị không tính là quá ngon, nhưng thắng ở chỗ độc đáo hiếm thấy.

Kể cả người không tham ăn, cũng không thể tránh được nếm thử các loại đồ ăn vặt.
Lâm Trạch là người sủng vợ, khi thấy Chương Tụ nhìn loại đồ vật nào lâu hơn, hắn rất hào phóng trực tiếp mua một phần.
Trong lòng Chương Tụ rất trong ngọt ngào, nhưng lại không thể quản được đôi mắt của mình.

Kỳ thật cậu chỉ tò mò nhìn một chút mà thôi, chứ không phải muốn mua, nhưng Lâm Trạch ở phương diện này chính là không thuyết phục được, trong lòng cậu vừa đau vừa hạnh phúc!

Trịnh Tiểu Lạc đi bên cạnh rất là hâm mộ, tuy rằng Hà Hướng Phong đối xử rất tốt với cậu, nhưng Hà Hướng Phong lại là người cổ lỗ sĩ chính cống, hắn rất đè dặt kiềm chế trong việc bộc bộ cảm xúc.
Đừng nói là Trịnh Tiểu Lạc, các ca nhi hay phu lang xung quanh đều rất là hâm mộ Chương Tụ.

Dù sao trong thời đại này mà nói, cô nương hay ca nhi được nam nhân của mình yêu thích là điều đáng để khoe ra.
Nhưng mà trong mắt của các nam nhân khác, hành động của Lâm Trạch làm người khác xem thường, cảm thấy hắn bị phu quản nghiêm.
Lâm Trạch không quan tâm đến điều này, ai lại quan tâm người khác chỉ cách bạn sống chung với bạn lữ ra sao.

Hắn và A Tụ cảm thấy hạnh phúc là được, luật pháp lại không có quy định nam nhân sủng phu lang là có tội, ánh mắt cũng không thể ăn cơm được.
Sự yêu thương của hắn làm Chương Tụ không nói nên lời, vui vẻ, ngọt ngào, cảm động tất cả đều có.
Chương Tụ không biết Lâm Trạch ở thế giới trước kia là người như thế nào.

Cậu chỉ biết, gặp được Lâm Trạch là điều may mắn nhất cả cuộc đời của cậu.
Theo quan điểm của cậu, Lâm Trạch chính là nam nhân hoàn mỹ nhất, tài sắc vẹn toàn, tính cách ôn nhu, quan trọng nhất chính là rất tận tâm và có trách nhiệm trong chuyện tình cảm.
Thật ra, nếu Lâm Trạch không muốn, hắn có thể thành thân với cô nương hay ca nhi tốt khác mà không phải là cậu.

Nhưng tinh thần trách nhiệm quá mạnh mẽ đã làm Lâm Trạch lựa chọn sống chung với cậu, cố gắng dành tình cảm cho cậu.

Bởi vì hắn đã chiếm sự trong trắng của cậu.
Mặc dù mọi thứ đều xuất phát từ trách nhiệm, nhưng Chương Tụ cảm nhận rõ ràng tình cảm chân thành của Lâm Trạch, không hề gian dối.
Cậu chỉ là một ca nhi bình thường đến mức tầm thường, cậu có tài đức gì để được Lâm Trạch yêu thương như vậy.

Tuy rằng Lâm Trạch nói cậu lớn lên rất đẹp, tốt bụng, là chính hắn nhặt được bảo bối, nhưng Chương Tụ lại không cảm thấy thế, cậu nghĩ đối phương chỉ dỗ cậu vui vẻ mà thôi.
Sâu trong nội tâm Chương Tụ thật sự có chút tự ti, có khoảng cách lớn là điều bình thường.

Cho nên, mỗi lần Lâm Trạch dạy cậu điều gì, cậu đều nỗ lực học theo.
Cậu luyến tiếc sự ôn nhu cùng sủng ái của Lâm Trạch, cậu buông muốn buông tay nam nhân tốt như vậy.
Điều duy nhất cậu có thể làm, chính là nỗ lực làm nhỏ đi khoảng cách của bọn họ.
Cho nên, Chương Tụ không phải là người xuất sắc nhất, nhưng tâm tư cậu rất là tinh tế và ngoan cường nhất, không giống các cô nương hay ca nhi bị quy củ của thời đại này trói buộc.

Đây chính là nguyên nhân quan trọng Lâm Trạch nói chính mình nhặt được bảo bối, cùng thêm yêu thích Chương Tụ.
Rốt cuộc, vào thời cổ đại dưới sự kiểm soát của chế độ phong kiến, tư tưởng không chịu phản nghịch rất là khó tìm.
Dù điều kiện bên ngoài có tốt đến đâu, hai người có cùng tam quan mới sống chung lâu dài được, đối với người hiện đại như Lâm Trạch mà nói, hắn thích Chương Tụ không chỉ là vẻ ngoài của cậu.
Bất quá, Chương Tụ không biết được ưu thế của mình, cho nên cậu rất trân trọng và duy trì tình cảm của mình với Lâm Trạch.
Ngày thường đều là Lâm Trạch sủng cậu, cậu ngoại trừ ngoan ngoãn thuận theo lời của Lâm Trạch, cậu ở ngoài đều không có cơ hội phản hồi Lâm Trạch.

Vì vậy, cậu quyết định phải cho Lâm Trạch một kinh hỉ trong hội chợ hôm nay.
Hội chợ mỗi năm đều có đầy đủ các tiết mục náo nhiệt, xiếc ảo thuật ở đầu đường, đoán câu đố về đèn lồng, các văn nhân* đố thơ với nhau, còn có viên ngoại giàu có thuê gánh hát hát tuồng miễn phí cho mọi người cùng nghe.
Văn nhân*: người có học thức, biết làm văn, làm thơ
Mà năm nay, phu nhân của Quách viên ngoại ở trấn trên, vì được lão trụ trì trong chùa nói rằng đứa con của bà là Trạng Nguyên trong tương lai, chỉ cần tìm đến một vị lương sư.
Nhưng toàn bộ người ở trấn trên đều biết tiểu công tử Quách gia là một tên ngốc, được học ở tư thục tốt nhất trong nhiều năm, còn chưa học xong Tam Tự Kinh, cùng con trai nghịch ngợm của Lý Quảng Tài được xưng là song phế trấn Nam Dương, cái gì mà đậu Trạng Nguyên đều làm mọi người lén chê cười.
Tuy vậy, Quách phu nhân lại tin tưởng, cha mẹ nào cũng cảm thấy con mình là giỏi nhất, nghe xong lời của trụ trì nói, bà càng tin tưởng nhiều hơn.

Bà cảm cảm thấy con mình không thông suốt vì chưa gặp được tiên sinh tốt.
Vì thế, liền dán thông báo vì nhi tìm sư, hơn nữa bỏ ra một số tiền lớn tìm một quyển sách hấp dẫn giới học thức làm phần thưởng, mời nhóm tú tài phu nhân, phu lang trong mấy chục dặm tham gia yến hội.
Về phần tại sao lại là nhóm tú tài phu nhân, phu lang, mà không phải là bản thân tú tài.


Quách phu nhân đương nhiên là có ý tưởng.
Bà đang tìm tiên sinh cho con trai, lại không có kết giao với tú tài, muốn biết tú tài nào dạy giỏi, cách trực tiếp nhất là xem học vấn của phu nhân, phu lang có tốt hay không!
Bởi vì trong thời cổ đại này, nữ nhân ít học mới là đức hạnh, ngoại trừ các gia tộc lớn sẽ cho nữ nhi và ca nhi đọc sách.
Ở một nơi nhỏ bé như trấn Nam Dương, lại không có tài nữ tài ca , nhưng nhóm tú tài sĩ diện, thích học đòi văn vẻ, tức phụ không biết chữ thì sống rất cực khổ.
Vì thế, các tú tài ở trấn Nam Dương sau khi thành thân, đều rất ăn ý đề cao học vấn của tức phụ nhà mình, Quách phu nhân việc làm rất là khôn khéo.
Tuy Chương Tụ học không lâu lắm, nhưng cũng không chịu nổi sự vất vả khi học bính âm, thời cổ đại khi học thức chung còn thấp, cậu cũng có thể đến yến tiệc của Quách phu nhân cho đủ số lượng.
Kỳ thực bản thân cậu không có nhiều hy vọng so với đám người tú tài phu nhân, phu lang đã học lâu, mục đích của cậu đúng là góp đủ số lượng, Quách phu nhân vì hấp dẫn người đến ghi danh, nên đã chuẫn bị lễ vật cho mỗi người đến tham gia là một bộ bút mực.
Không cần dùng số tiền Lâm Trạch kiếm được, cậu có thể dựa vào chính mình tặng lễ vật cho Lâm Trạch, Chương Tụ cảm thấy cậu không thể vắng mặt!
Hai phu phu không phải Lâm Trạch đơn phương trao gửi và duy trì tình cảm, Chương Tụ vì hạnh phúc của chính mình mà âm thầm nỗ lực xây dựng.
Đến trấn trên cùng ngọt ngào đi dạo với Lâm Trạch một lát, Chương Tụ liền dẫn Lâm Trạch đi đến trà lâu uống trà, vụng về lấy cớ việc riêng của ca nhi, tướng công không được đi theo, hấp tấp kéo Trịnh Tiểu Lạc chạy mất.
Tuy rằng Trịnh Tiểu Lạc không phải là tú tài phu lang, nhưng có thể đến dinh phủ của gia đình giàu có cậu cũng muốn đi xem thử, Chương Tụ chưa từng đi đến dinh phủ của người giàu có, tự nhiên sẽ rũ người bạn thân nhất đi cùng, càng nhiều người càng tự tin hơn.
Mà Lạc ca nhi tỏ vẻ rất chột dạ, cậu đây là giúp đỡ Tụ ca nhi, tạm thời hôm nay bỏ mặc tướng công trong chốc lát, về nhà thì chậm rãi dỗ lại, bạn thân là quan trọng, phải, chính là như vậy, tuyệt đối không phải là do cậu tò mò đâu......
Vì thế, Lâm Trạch và Hà Hướng Phong vốn định cùng phu lang chơi trò lãng mạn, lại u oán nhìn chằm chằm bóng dáng chạy trốn của hai ca nhi trong chốc lát, quyết định bí mật đi theo họ.
Hội chợ hôm nay chính là trá hình của buổi hẹn hò, có rất nhiều nam nhân độc thân đang tìm kiếm con mồi với đôi mắt xanh, lỡ như ai đó nhắm trúng phu lang của bọn họ thì sao?!
Vả lại, các cô nương hay ca nhi trên đưởng cũng không đẹp bằng phu lang nhà mình, hai tiểu công tỏ vẻ không kiếm việc gì làm thì cũng chán.

Tác giả có lời muốn nói: -
Chương Tụ ( lưu luyến không rời): Lão công, ôm ôm an ủi, ta rời đi một chút, về nhà cho huynh kinh hỉ nha ~
Lâm Trạch ( lưu manh): Ôm ôm không đã thèm, một tháng tới phải cùng ta làm các tư thế mới!
Trịnh Tiểu Lạc ( chột dạ): Tướng công, mọi người đang nhìn kìa, về nhà sẽ dỗ huynh nha ~
Hà Hướng Phong ( sinh khí): Không cần, một đêm 7 lần!
Tác giả ( hưng phấn):......!Ta muốn coi ké!
Đại đại kiểm duyệt: đang chuẩn bị mài đao.
Tác giả: ngồi trong góc vẽ vòng tròn, ô ô (┯_┯)..