Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 46: Chương 46






Củ cải đường, còn có tên gọi khác là củ cải ngọt hay củ cải đỏ, ngoại hình dáng khá giống cà rốt, trừ bỏ lá cây ra thì những nơi khác đều là màu đỏ.

Hương vị ngọt thanh ngon miệng, không chỉ dùng để nấu canh, còn có thể trộn với các loại trái cây khác làm nước ép uống, hương vị rất ngon.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Lâm Trạch kích động, điều hắn kích động chính là......!Củ cải đường là một nguồn cung cấp đường rất quan trọng ngoài cây mía ra, nói cách khác củ cải đường này có thể làm ra đường!
Ở thời hiện đại, hầu hết mọi người chỉ biết cây mía làm ra đường mía, nhưng người có hiểu biết một chút đều biết củ cải đường làm ra đường giống như vậy.

Lâm Trạch yêu thích mỹ thực.

Trước khi xuyên qua, hắn từng làm giám kinh doanh, nhưng công ty chủ yếu sản xuất thực phẩm.

Một khi muốn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cho khách hàng, sao có thể không biết sản phẩm của mình gồm những nguyên liệu nào được?
Cho nên, mỗi khi nói có hang mục mới, hắn đều tìm hiểu các chi tiết về sản phẩm của công ty từ nguyên liệu đầu vào đến sản phẩm cuối cùng.

Có như vậy mới có thể lừa dối, không phải, trao đổi hợp tác với khách hàng.

Vì vậy, khi biết củ đỏ chính là củ cải đường, Lâm Trạch rất là vui mừng, bởi vì hắn biết cách tạo ra đường từ củ cải đường như thế nào!
Mặc dù hiện tại không thể sản xuất với số lượng lớn, nhưng mẹ vợ hắn không phải đã trồng một mẫu củ cải đường rồi sao, số đường này cũng đủ cho sinh ý nhỏ của hắn, tiết kiệm được rất nhiều tiền so với việc mua đường ở bên ngoài
"Nương, thật xin lỗi, củ đỏ của ngài trồng là thứ tốt, con hơi kích động một chút......"
Sau khi kích động, Lâm Trạch nhìn thấy biểu tình chói mù mắt của Chương Liễu Mi, liền nhanh chóng đặt Chương Tụ xuống, nhưng hắn vẫn không buông tay ra.

Chương Tụ đã quen với tính chiếm hữu gần như cố chấp của Lâm Trạch, cậu thà nắm tay còn hơn hôn trước mặt nương! Lâm Trạch sao lại không đàng hoàng như vậy, cậu cũng không còn mặt mũi gặp người khác.

Chương Liễu Mi bị chói mù mắt thì chói mù mắt, nhưng khi bà chú ý tới ánh mắt của Lâm Trạch nhìn đứa con của bà, trong lòng bà càng yên tâm hơn.

Cho dù nghe Lạc ca nhi nói con của bà sống hạnh phúc như thế nào, cũng không bằng tận mắt nhìn thấy nó, bà thật sự tin tưởng Lâm Trạch đã hồi tâm chuyển ý, đặt Tụ ca nhi nhà bà vào trong trái tim.

"Chỉ là củ dại thôi cũng không phải thứ gì tốt, con thích thì kêu Tụ ca nhi lên sườn núi đào là được, sắc trời không còn sớm nữa, mau về nhà nghỉ đi, nương sống ở bên này rất tốt, các con không cần lo lắng quá......"
Chương Liễu Mi vui mừng trong lòng.


"Được rồi, nương cũng nghỉ ngơi đi, chúng con đi đây."
Lâm Trạch gật đầu, chuyện củ cải đường thì tính sau, hiện tại cũng không tiện, sân bên trái Chương gia còn một đám người không có ý tốt đang nhìn chằm chằm.

Hơn nữa, còn chuyện Phương Sơn Nguyên đã nói ở trấn trên hôm nay, dù sao hắn cũng phải chào hỏi Lâm Tam Quý, sau khi thu xếp chuyện này xong thì về nhà luôn.

Lâm Trạch không biết Chu Hồng Xương bán đề thi bao nhiêu tiền, nhưng hắn dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là không hề rẻ, Lâm Kiến Văn có tiền bằng cách nào? Còn không phải là hút cạn máu Lâm Tam Quý sao.

Vì vậy, hắn không vội giải quyết chuyện của Lâm Kiến Văn, nhưng hắn phải cho Lâm cha một hồi chuông cảnh báo.

Chương Tụ cũng rất tán đồng, gian lận khoa cử không phải là chuyện nhỏ, ngay cả khi Lâm Trạch đã đoạn thân, cũng có khả năng sẽ bị liên lụy theo.

**********
Tuy rằng đã ăn cơm chiều ở nhà Chương gia, nhưng hiện tại là mùa hè, trời tối rất nhanh.

Thời điểm Lâm Trạch đến nhà Lâm gia, sắc trời cũng đã tối dần.

Lâm gia lúc này cũng vừa ăn cơm chiều xong, người đang ở thu dọn chén đũa là Lâm Tam Quý và Lâm Tiểu Liên.

Đôi mắt hai lão nhân không tốt, trời vừa tối liền trở thành phế vật.

Trần Thục Cúc bình thường lười biếng đã quen, từ trước đến kia chỉ có Chương Tụ giúp đỡ.

Hiện tại Chương Tụ đi rồi, nguồn lao động chính ở trong nhà liền biến thành Lâm Tam Quý và Lâm Tiểu Liên.

"Đại ca! Đại phu lang!"
Khi Lâm Tiểu Liên nhìn thấy Lâm Trạch đến, vẻ mặt còn vui mừng hơn so với Lâm Tam Quý.

Cô ta liền bỏ giẻ lau xuống, vui mừng chạy ra đón tiếp, người không biết còn tưởng rằng cô ta trước kia có cảm tình rất tốt với Lâm Trạch.


Trên thực tế, cô ta và Lâm Trạch từng là loại anh em xa lạ, ngươi mặc kệ ta, ta mặc kệ ngươi, quan hệ so với người xa lạ thì tốt hơn một chút.

Dù sao hai người cũng không cùng một mẹ sinh ra, Trần Thục Cúc không thích Lâm Trạch nên cô ta cũng không có quan hệ quá tốt với Lâm Trạch.

Cho nên, khi Lâm Trạch bị nha đầu này nhiệt tình đón tiếp, mí mắt liền giật giật, phản ứng đầu tiên là tự hỏi đầu óc Lâm Tiểu Liên có phải bị hỏng rồi không?
Thực rõ ràng là đầu óc Lâm Tiểu Liên không hề bị hỏng, sở dĩ nhìn thấy Lâm Trạch nhiệt tình như vậy, đều là do Trần Thục Cúc bức ép.

Lúc trước, Lâm Tiểu Liên cảm thấy nương thiên vị nhị ca, nhưng vẫn đối xử tốt với cô, dù sao cô cũng do mụ sinh ra mà.

Nhưng cô ngàn lần không nghĩ tới, Lâm Trạch là đại ca còn không được yêu thích bằng cô, đưa những việc nặng nhọc dơ bẩn đều bắt Chương Tụ làm.

Kể từ khi Lâm Trạch phân gia đoạn thân mang theo Chương Tụ rời đi, cô hoàn toàn cảm nhận được nương thiên vị bất công như thế nào.

Trần Thục Cúc đem tất cả các nghẹn khất mà Lâm Trạch làm ra, toàn bộ phát tiết lên trên người cô.

Ngoại trừ phụ thân làm việc siêng năng ra, thì người trong nhà đều không dùng được.

Nhị ca là người đọc sách nên được đãi ngộ tốt nhất ở trong nhà, hai gia nãi thì lớn tuổi, cho bọn họ làm việc cũng không làm được gì.

Nương của cô chính là một kẻ lười biếng, Lâm Trạch và Chương Tụ vừa rời đi, Lâm Tam Quý thì xuống ruộng, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều đổ xuống trên đầu của cô.

Trần Thục Cúc hoàn toàn xem cô là một con ở ở trong nhà này.

Ghê tởm nhất chính là, mụ ghét bỏ cô làm ít ăn nhiều, chiếm 10 lượng bạc của hồi môn của cô đưa cho nhị ca, gần đây mụ đang tính tìm người có sính lễ cao để ném cô ra ngoài, căn bản không để ý cô có nguyện ý hay không!
Nếu không phải là do phụ thân cô phản đối, Lâm Tiểu Liên có khả năng bị mụ đem gả cho một lão già.

Lúc này vừa nghĩ đến, cô trước kia luôn nghe nương nói đại ca không tốt, nói không được thân cận với đại ca, nói phụ thân sẽ bán cô đi để trợ cấp cho đại ca, còn nói cô phải đề phòng đại ca, đều là ngụy biện hết! Cô nên đề phòng mụ mới đúng.


Cô trước kia không thân cận với đại ca, đại ca có đồ ăn ngon hay đồ chơi mới đều mang về cho cô, mà nương và nhị ca đã làm được cái gì cho cô? Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn nhị ca được ăn ngon mặc đẹp.

Quan trọng nhất chính là, Lâm Trạch hiện tại không còn sợ nương của cô.

Một lời không hợp, hắn dám trực tiếp ném dao dọa mụ, cô phải lấy lòng đại ca, có đại ca và phụ thân chống lưng, xem mụ còn dám tùy tiện đem cô gả đi hay không.

Lâm Tiểu Liên là cô gái thông minh linh hoạt, bởi vì Trần Thục Cúc bất công nên trong lòng cô ta liền không thân với mẹ ruột, cho nên khi muốn làm phản thì làm rất nhanh.

Lâm Trạch còn chưa bước vào nhà, cô ta liền vui vẻ chào đón, lại nhiệt tình rót nước lau ghế ngồi, Chương Tụ bị tiếp đón nhiệt tình có chút chịu không nổi.

Trần Thục Cúc tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi mắng nữ nhi đúng là nuôi được chứ không phụng dưỡng được!
Quả nhiên, Lâm Tiểu Liên cũng không phải là quả hồng mềm, 100% di truyền tính đanh đá của mụ, hiện tại có người chống lưng cho cô ta, cô ta còn không nhanh đem những ủy khuất mỗi ngày chịu đựng đòi trở lại, có thù báo thù.

"Ta chính là người nuôi được chứ không phụng dưỡng được, sau này ta sẽ không thân cận với mụ nữa, ta sẽ thân cận với phụ thân và đại ca ta.

Chờ ta gả chồng xong, ta sẽ trả lại sính lễ cho phụ thân và đại ca, một phân tiền ta đều không cho mụ và nhị ca!"
Lâm Tiểu Liên chống nạnh le lưỡi, cố ý khoe khoang, hướng về phía Lâm Trạch tỏ lòng trung thành.

" Con nha đầu chết tiệt kia!"
Trần Thục Cúc tức giận đến mức suýt nữa không thở được.

Lâm Trạch xem đến sững sờ, không phải nói nữ nhân cổ đại đều yếu đuối sao, sao hắn thấy còn cứng hơn sừng trâu như vậy? Hay là do gen di truyền của Trần Thục Cúc quá trội?
Lâm Tam Quý rõ ràng đã quen với trò hề như vậy, thần kinh được luyện cứng vô cùng.

Nửa điểm không hề bị ảnh hưởng, Lâm Tam Quý trực tiếp bỏ đồ vật xuống kéo phu phu Lâm Trạch vào phòng chính, sau đó đóng cửa ngăn cách với giọng nói chanh chua của Trần Thục Cúc, vui mừng nhìn lão đại của mình.

Trong lòng lão thầm tính toán xem ngày nào mới đến nhà con trai cả ở.

Không có gì ngạc nhiên khi Lâm Tam Quý mong muốn ở nhà của Lâm Trạch.

Nhà của Lâm Trạch yên tĩnh hơn nhiều, hơn nữa mấy hôm trước lão đã gặp Vương đại thẩm ở trên đường, Vương đại thẩm nói con của lão mua chút vải tốt làm quần áo, cho nương Tụ ca nhi một bộ, lão cũng có một bộ, chính là chưa có làm xong.
Được con trai của mình may cho bộ quần áo mới, trong lòng Lâm Tam Quý rất chờ mong nó, trên mặt cười rạng rỡ vô cùng.

Lâm Trạch buồn cười, thời gian không còn sớm nên hắn cũng không nhiều lời nữa, nhìn ra ngoài cửa nghe lén động tĩnh, thấp giọng ghé vào tai Lâm Tam Quý đem chuyện Lâm Kiến Văn muốn mua đề thi khoa cử.


"Phụ thân, con còn đang hỏi thăm tình hình cụ thể, gian lận khoa cử không phải là chuyện nhỏ.

Một khi bị bại lộ, quan phủ mà điều tra lên thì nhà chúng ta cũng bị liên lụy theo, cho dù em vợ Huyện lệnh kia bán đề thi giả, loại nhà nghèo như chúng ta không thể gánh nổi số tiền lớn như vậy.

Ngài hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt, chú ý động tĩnh trong nhà......"
Lâm Trạch không muốn xen vào chuyện bao đồng, nhưng tội liên đới ở cổ đại còn nghiêm trọng hơn so với hiện đại, hắn không thể không tốn vài phần tâm tư.

Mà sắc mặt của Lâm Tam Quý khó coi đến cực điểm, lão không ngờ lão nhị dám làm chuyện này.

Lão cực khổ cho hai đứa con đọc sách chỉ hy vọng chúng nó có tiền đồ, không cần giống như lão bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lão không có yêu cầu hai đứa phải có công danh to lớn, sao lão nhị lại dám làm chuyện bất chính như vậy!
Trừ bỏ tức giận, Lâm Tam Quý còn thất vọng sâu sắc, cũng là nuôi con, vì cái gì lão đại và lão nhị lại không giống nhau, Lâm Tam Quý cả đời này đều là một người thành thật.

Lâm Tam Quý hiển nhiên không biết ngoài gen di truyền của ba ra, gen di truyền của mẹ cũng chiếm một nửa, trong lòng chỉ thấy khó chịu, có một gia đình thành ra như vậy, thì phải sống như thế nào đây?
"Phụ thân, ngài cứ chú ý chuyện này là được, không cần lộ ra bên ngoài, ngài có tình huống gì thì tìm con, con sẽ đi hỏi thăm lần nữa."
Phát sầu về chuyện của Lâm Kiến Văn cũng vô dụng, điều quan trọng nhất là tìm cách ngăn chặn và giải quyết.

Sau khi xoa dịu Lâm Tam Quý, Lâm Trạch liền rời khỏi nhà chính, Trần Thục Cúc còn ồn ào ở trong sân, vẫn là nhà mình thoải mái nhất.

Trước khi đi, hắn nhìn vẻ mặt háo hức của Lâm Tiểu Liên, lại nhìn đến vẻ mặt tức giận muốn chết của Trần Thục Cúc.

Lâm Trạch cong môi, rất vô lương tâm đổ thêm dầu vào lửa
"Tam muội, huynh không có ở nhà thì muội chăm sóc cho phụ thân đi, phụ thân đã lớn tuổi còn phải làm việc vào ban ngày, ban đêm nên để cho phụ thân nghỉ ngơi nhiều hơn.

Chúng ta là nông dân không nuôi nổi người lười biếng, đừng nghĩ đến việc không làm mà đòi ăn.

Tuy rằng ta không có ở nhà, nhưng ta là trưởng tử Lâm gia, huynh trưởng như cha, trừ bỏ phụ thân ra ta chính là người định đoạt ở Lâm gia, có ủy khuất thì tới tìm đại ca, ai không phục muội ấy thì tới trước mặt ta mà nói."
Câu cuối cùng rõ ràng là có ý ám chỉ, chỉ kém không nói thẳng họ tên, sắc mặt Trần Thục Cúc xanh mét.

Nhưng không ai để ý tới biểu tình của mụ, Lâm Tiểu Liên rất thức thời, lập tức hưng phấn gật đầu
"Đã biết đại ca, muội nhất định không cho nương lười biếng!"
Máu Trần Thục Cúc vọt vào cổ họng.

Lâm Trạch cười rạng rỡ, gật đầu nắm tay Chương Tụ rời khỏi Lâm gia..