Lâm Trạch luôn chi tiêu hào phóng với người trong gia đình, đối với mẹ vợ hắn càng không thể keo kiệt.
Dựa theo suy nghĩ hiện đại của Lâm Trạch, nếu không tặng tổ yến thì cũng tặng đồ bổ khác, nhưng ở nơi nào thì có tập tục nơi đó, hầu hết người trong thôn không biết nhìn hàng, nếu ngươi tặng hộp tổ yến nho nhỏ, còn không bằng tặng mấy cân thịt heo tươi ngon làm người khác vui mừng.
Cho nên khi cùng Chương Tụ đi mua lễ vật, Lâm Trạch cũng nhập gia tùy tục, mua mấy cân thịt heo tươi cùng với gạo trắng và bột mì linh tinh, cộng thêm vải bông và bộ quần áo mới làm từ vải bông.
Lễ vậy như vậy được xem là rất tốt ở trong thôn, còn giúp Chương Liễu Mi chuộc lại cây trâm bạc.
Nhìn bút tích ở trong phòng khiến mấy đại thẩm không thốt được lời nào, so với chính chủ là Chương Liễu Mi càng vừa lòng hơn, nói thẳng muội tử, Tụ ca nhi nhà ngươi cuối cùng cũng hết khổ, Lâm Trạch thực sự đã thay đổi......
Lâm Trạch nghe xong khóe miệng liền run rẩy, cảm thấy các đại thẩm trong thôn tuy rất nhiệt tình, nhưng cũng không cần nói thẳng quá.
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Chương Tụ, hắn quyết định đại nhân đại lượng không so đo với các đại thẩm này, cứ bình tĩnh nhìn mẹ vợ xúc động khóc lóc, thương xuân thu buồn, nhớ khổ tư ngọt.
Nữ nhân làm từ nước, lời chân lý này làm Lâm Trạch cảm thấy rất đúng.
May mắn là A Tụ của hắn không nhạy cảm giống như mẹ vợ, tưởng tượng Chương Tụ cả ngày hai mắt đẫm lệ khóc lên, hắn không chừng sẽ điên mất!
Chương Tụ cũng lần đầu tiên phát hiện nương mình có thể khóc nhiều như vậy, nương trước kia chưa từng rơi giọt nước mắt dù bà có cực khổ như thế nào, ngoại trừ phụ thân mất đi và lúc cậu gả đi, nương nhìn như nhu nhược kỳ thật rất là hiếu thắng.
Từ lúc cậu gả đi đến nay, nước mắt của nương cậu ngày càng nhiều, trong lòng nương rất lo lắng cho cậu.
Cũng may Chương Liễu Mi chỉ phát tiết một chút, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, vội vàng gạt nước mắt đi, vui vẻ tiếp đón Lâm Trạch ăn cơm.
Bà đến tuổi này cũng không có nguyện vọng gì, bà chỉ mong con trai mình được sống tốt, cùng tướng công ân ái, sinh vài đứa con trắng trẻo mập mạp
Đều nói mẹ vợ càng nhìn con rể càng thích, Lâm Trạch hiện tạo đã hồi tâm chuyển ý bắt đầu yêu thương Chương Tụ.
Hôm nay còn cố tình bù đắp ngày lại mặt lúc trước, hắn thật sự đã đem Tụ ca nhi của bà để ở trong lòng, Chương Liễu Mi nhìn Lâm Trạch bằng ánh mắt vui mừng.
Nhưng mà Lâm Trạch đã lưu lại bóng ma quá sâu, Chương Liễu Mi cao hứng thì cao hứng, cũng không dám tới gần Lâm Trạch.
Lâm Trạch gắp thức ăn cho bà, bà thụ sủng nhược kinh* nửa ngày trời.
Thụ sủng nhược kinh*: được sủng ái mà lo sợ
Mất công bà thông minh gọi mấy đại thẩm nhiệt tình tới giúp, có người nói cười điều chỉnh không khí, bầu không khí trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận.
Thức ăn của Chương Liễu Mi chuẩn bị không tính là tốt, thậm chí không có cơm trắng, có cháo ngũ cốc, món mặn chỉ có cái thịt heo xào và canh cá đậu hủ, vẫn là Lâm Trạch mang nhiều thịt gà quay.
Nhưng Lâm Trạch nhìn ra được tâm ý của mẹ vợ hắn, món nào cũng thêm dầu muối đầy đủ cả, bàn ghế cũng quét dọn sạch sẽ.
Cho dù là rau trộn đơn giản bà cũng cẩn thận lựa chọn hương vị tốt nhất, không phải là những loại rau hơi đắng thường được ăn ở trong thôn, nhìn ra được bà ấy cố tình chạy đến trên núi hái về.
Lâm Trạch, một người rất kén ăn, hôm nay nể tình mà ăn không ít, không có biểu hiện ghét bỏ nào làm Chương Liễu Mi rất vui trong lòng.
Chương Tụ nói cho bà biết Lâm Trạch rất kén ăn, thức ăn ở trong nhà ăn ngon hơn so với người trong làng nấu vào dịp Tết.
Bà đúng là lo lắng thức ăn không hợp khẩu vị Lâm Trạch, lỡ như Lâm Trạch cảm thấy mẹ vợ như bà không coi trọng hắn, liền mất hứng lại đánh Tụ ca nhi của bà.
Chương Liễu Mi rõ ràng là suy nghĩ quá nhiều, bản chất Lâm Trạch là hộ thê cuồng ma, không đánh người bao giờ, nhưng có thể dùng thủ đoạn khác, chẳng hạn như đem con người ta ném lên giường linh tinh......!Thề, có khả năng là 100%.
Tóm lại, không khí trên bàn cơm rất tốt
Hơn nữa trù nghệ của Chương Liễu Mi rất tốt, đặc biệt là làm dưa chua rất ngon, hương vị chua giòn ăn rất ngon miệng, Lâm Trạch không ăn nhiều thịt trên bàn, nhưng hắn đã ăn rất nhiều dưa chua.
Mấy đại thẩm nhìn thấy cười vui vẻ
"Ha ha, Lâm tú tài, ngươi thật sự rất biết ăn, mẹ vợ của ngươi lấy tay nghề làm dưa chua cho ngươi ăn đó......"
"Nếu thích thì mang một vò về, cũng không có gì quý giá, chủ yếu là do củ đỏ ăn ngon.
Tụ ca nhi cũng biết làm, lát nữa ta sẽ dẫn nó lên núi đào một ít củ đỏ đem về nhà để dành."
Nói đến sở trường của mình, Chương Liễu Mi mĩm cười tự tin lại thẹn thùng, tuy rằng là nữ nhân đã có tuổi, nhưng nhìn ra được bà thời trẻ từng là mỹ nhân.
Đặc biệt là nụ cười ngượng ngùng kia, giống hệt lúc Chương Tụ khi cười.
Lâm Trạch biết phu lang của mình rất đẹp, đều là nhờ mẹ vợ di truyền rất tốt.
truyện tiên hiệp hay
"Củ đỏ này là củ dại gì? Chưa từng thấy ở trong thôn."
Lâm Trạch rất hứng thú với dưa chua do mẹ vợ làm, đối với một người kén ăn như hắn, dưa chua này rất hợp khẩu vị của hắn, có thể thấy được hương vị không tồi.
Chỉ là củ đỏ này không có trong trí nhớ nguyên thân, không phải do thôn dân trồng được, hẳn là củ dại.
một loại củ ăn ngon như vậy không có khả năng không ai đi đào.
"Đây là do nương ta tự trồng, củ đỏ cũng là do nương đặt, nhà khác không có......"
Chương Tụ cười giải thích với Lâm Trạch.
Đừng nói Lâm Trạch chưa từng nghe qua củ đỏ, người trong thôn cũng không biết.
Bởi vì đây là loại củ dại mà Chương Liễu Mi đã tìm thấy trên núi cách đây vài năm, vì hương vị ngon nhưng mà số lượng không nhiều, lại khó tìm thấy, nên Chương Liễu Mi đã trồng một mẫu ở sau núi.
Chương Liễu Mi cũng cười gật đầu, giọng điệu tự đắc, người nhà nông ở phương diện làm ruộng là tự tin nhất
"Hiện tại mới trồng hơn một mẫu, ta đã trồng vòng quanh sườn đồi, củ đỏ này làm dưa chua ăn rất ngon, người trong thôn đều bỏ tiền ra mua hết, ta bán cho bọn họ 10 văn tiền một vò, ai cũng vui vẻ cả......"
"Sao lại không vui vẻ được, dưa chua của ngươi còn bỏ thêm đường, mọi người lại thích ăn ngọt, 10 văn tiền thì rẻ quá, phải bán ít nhất 15 văn tiền một vò mới đúng!"
Mấy đại thẩm chen vào nói, ngữ khí hận sắt không rèn thành thép.
Chương Liễu Mi thấy không sao cả, mọi người cũng không biết củ đỏ này ngọt sẵn, bà không cần thêm đường.
Bà bán cái giá này cũng không lỗ, người trong thôn còn cảm thấy bà là người giao tế rất tốt, dù sao cũng không làm giàu được, đánh cái giao hảo với người trong thôn càng có lời hơn.
Tuy Chương Liễu Mi có tính cách mềm yếu, nhưng trong lòng bà đều có tính toán, bằng không cô nhi quả phụ sớm đã chết.
"Đều là cùng thôn, dưa chua không đáng tiền lắm, mọi người đều chiếu cố ta và Tụ ca nhi kiếm sống, sao có thể lấy nhiều tiền của mọi người được."
Chương Liễu Mi ôn nhu cười, lại dặn dò với Chương Tụ
"Tụ ca nhi, tướng công con thích ăn, lát nữa con lên núi đào một ít đem về.
Trong nhà có mấy vò mới vừa làm xong, con cũng mang về luôn đi, trong nhà lo liệu tốt mới là phu lang giỏi."
Sở dĩ dặn dò như vậy, bà nghe Trịnh Tiểu Lạc nói Lâm Trạch mỗi ngày đều xuống bếp nấu cơm.
Lúc đó bà sợ lắm, lần trước đi đến Lâm gia bà cho rằng Lâm Trạch chỉ nấu một bữa cơm mà thôi, ai mà biết Lâm Trạch mỗi ngày đều nấu cơm.
Tụ ca nhi của bà chỉ ngồi hưởng phúc, điều này sao mà được!
Tụ ca nhi còn trẻ dễ bị tình cảm mê hoặc đôi mắt, được nam nhân yêu thích không phải dài lâu.
Hiện tại Lâm Trạch đang yêu thích Tụ ca nhi, tự nhiên sẽ nguyện ý hầu hạ, chờ một thời gian sau sẽ không như vậy nữa, bà không thể nhìn con trai ngốc như vậy.
"......" Chương Tụ muốn nói lại thôi, cậu có thể nói với nương là cậu đã sớm giành lấy, nhưng tướng công lại ngại cậu nấu cơm không ngon sao?
May mà Lâm Trạch kịp thời giải vây cho cậu, kéo phu lang nhà mình show ân ái
"Nương, ngài đừng trách A Tụ, trong nhà chúng con không có nhiều quy củ.
A Tụ gả cho con vất vả lâu như vậy, hiện tại đến lượt con sủng em ấy, hơn nữa thân thể A Tụ không tốt, đại phu nói phải nghỉ ngơi thật tốt, bằng không sau này không dễ có con."
Những lời này phủi sạch ý nghĩ phản bác của Chương Liễu Mi, trong lòng lập tức căng thẳng, vội vàng nói
"Thật sao? Chuyện xảy ra khi nào vậy? Sao hai con không nói cho ta biết sớm hơn, ta nghe Lạc ca nhi nói hai con gần đây bán đồ ăn ở trấn trên, trời chưa sáng liền vội mở sạp, bận vô cùng, trong nhà có phải nhiều việc hay không? Nếu không, nương đến giúp hai con làm việc, dù sao ta ở nhà cũng không có việc gì làm.
Tụ ca nhi, nương vẫn đang đợi ôm cháu ngoại......"
Con nối dõi chính là tử huyệt của các trưởng bối trong thôn, nói đến vấn đề này lập tức đầu hàng ngay.
Mặt Chương Tụ đỏ bừng lên, đá vào chân Lâm Trạch ở dưới bàn một cái, rồi mới an ủi
"Nương, không có việc gì đâu, đều do tướng công nói quá lên, ruộng trong nhà đều cho thuê hết, con không có mệt."
Lâm Trạch hoàn toàn không biết tự giác, tật xấu không đứng đắn lại ra tới, giọng điệu chắc nịch "Nương yên tâm, con nhất định sẽ sớm làm cho A Tụ to bụng lên!"
Chương Tụ nghe được mặt càng đỏ hơn, mấy đại thẩm cùng ăn cơm đều che miệng cười trộm.
Tuy lời nói có hơi kinh người, nhưng cũng nói ra tình cảm của hai phu phu hai, Chương Liễu Mi nghe càng yên tâm hơn, nhìn Lâm Trạch càng ngày càng thuận mắt.
Vì vậy, khi đi về, Lâm Trạch rất vinh hạnh thu hoạch quà đáp lễ của mẹ vợ hắn.
Ngoại trừ hắn đưa lễ vật là quần áo, mặt khác Chương Liễu Mi lại đáp lễ cho hắn cả sọt, làm người ta dở khóc dở cười.
Cộng thêm một vò dưa chua hắn vừa khen ngon với một rổ củ đỏ mới mẻ.
Lâm Trạch cảm thấy hứng thú với củ đỏ này, liền nhìn trong rổ thêm vài lần nữa.
Hắn càng nhìn càng cảm thấy củ đỏ này có chút quen mắt.
Vỏ màu đỏ bên ngoài......
Trong đầu liền chợt lóe một ý nghĩ, Lâm Trạch thậm chí không quan tâm đến việc chào hỏi Chương Liễu Mi, lập tức cầm lấy củ đỏ, lau sạch bùn đất rồi cắn một cái.
Thân rễ rất tươi ngon, vị ngọt thanh, củ cải đường! Là củ cải đường không sai!
"Tướng công, huynh làm sao vậy? Củ đỏ này có vấn đề sao?"
Vẻ mặt Lâm Trạch biến hóa quá lớn, làm mẹ con Chương Tụ có chút nghi hoặc.
"Không có vấn đề! Đây là thứ tốt, A Tụ, vận khí của chúng ta thật tốt, tới đây hôn một cái nào..."
Sau khi hồi thần lại Lâm Trạch vui vẻ kích động, kinh hỉ lớn như vậy hắn hoàn toàn quên mất mẹ vợ đang đứng bên cạnh, liền ôm chặt Chương Tụ hôn mãnh liệt, biểu đạt trong lòng vô cùng vui sướng, show ân ái giữa thanh thiên bạch nhật.
"......"
Chương Tụ trong nháy mắt biến thành con tôm đỏ luộc chín
Chương Liễu Mi đứng bên cạnh cùng với đám người Dương Quế Phương ở bên sân trái Chương gia, xem náo nhiệt đến bị mù đôi mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu thụ: Sau này không còn mặt mũi gặp người khác.......