Một trò hề sau khi chờ mẹ con Chương Ngân Châu đi rồi, các thôn dân vẫn còn sững sờ.
Ngay cả Lý Lão Phúc là thôn trưởng cũng ngây ngốc không rõ, nhìn Lâm Trạch với vẻ mặt đau khổ và phẫn nộ, luôn cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng mà không biết không đúng ở chỗ nào, chủ yếu là hai phu phu này, một người không chỉ tát Dương Quế Phương đứng ngốc tại chỗ, làm người xem cũng ngốc theo.
Nếu không nghĩ ra chỗ nào không, Lý Lão Phúc dứt khoát không nghĩ nữa.
Dù sao chính chủ bị tát cũng không có truy cứu, lão cần gì phải tìm việc cho chính mình làm.
Nhưng mà Lâm Trạch vừa rồi một câu không hợp liền động thủ, hành vi như vậy lão không đồng ý lắm, lỡ như người trong thôn về sau học theo đều động thủ như vậy, thôn trưởng như lão còn không đau đầu chết sao.
" Ngài cứ yên tâm, ta vừa rồi là quá kích động, chỉ cần không khi dễ phu lang ta, việc gì ta cũng dễ thương lượng."
Lâm Trạch cũng sẵn sàng nhận sai.
Bất quá lời nói này sao......!Thôi, nói gì cũng vô ích, nếu ai còn chọc tới phu lang hắn nữa, không phải chỉ động thủ không thôi.
Thật không nghĩ tới tú tài này lại có thể là ra như vậy!
Mà Lý Lão Phúc và thôn dân cũng không thể phản bác được, chẳng lẽ nói hắn không được bảo hộ phu lang?
Như vậy không được, là nam nhân không ai muốn tức phụ mình bị khi dễ, nếu đổi thành bọn họ, bọn họ không chừng cũng sẽ động thủ.
Cuối cùng, mọi người ăn ý đem chuyện náo nhiệt vừa rồi vứt ra sau đầu, mặc kệ.
Trãi qua sự việc vừa rồi, mọi người đã thay đổi cách nhìn với Lâm Trạch, trong lòng suy nghĩ Lâm Trạch hiện tại chính là một con sói bị bức vào đường cùng, không có việc gì tốt nhất đừng trêu chọc vào
Hiện tại bây giờ có thịt ăn là quan trọng nhất!
Sau khi mẹ con Dương Quế Phương rời đi, sự nhiệt tình và chú ý của thôn dân trở về thịt heo rừng trên bàn.
Ở nông thôn, gia đình nông dân không dễ dàng được ăn thịt, gần đây lại còn vào vụ thu hoạch còn mệt hơn nữa, có thể mua được cân thịt về nhà bồi bổ cũng tốt, lại nói Lâm Trạch bán còn rẻ hơn 3 văn tiền so với mua ở trấn trên.
Thôn dân còn lại đều giữ trật tự không còn người nào gây sự nữa, thịt cũng nhanh hết xong.
Mấy người Lâm Trạch cuối cùng cũng đếm được tiền, tâm tình rất vui sướng, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi.
"Lâm Trạch, cố gắng đối tốt với Tụ ca nhi, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn.
Ta và Lạc ca nhi phải về nhà, buổi tối ta và huynh đệ sẽ mang đồ vật trên núi về, ngươi cũng đừng đi."
Lúc gần đi, Hà Hướng Phong vỗ bả vai Lâm Trạch, thái độ so với lúc trước giống người một nhà hơn.
Trịnh Tiểu Lạc xem Lâm Trạch cũng thuận mắt rất nhiều, hiển nhiên là thái độ vừa rồi của Lâm Trạch đối xử với mẹ con Chương Ngân Châu làm bọn họ yên tâm hơn.
"Các ngươi yên tâm, ta biết."
Lâm Trạch không nhiều lời, chỉ gật đầu mỉm cười.
Mọi lời hứa đều không bằng làm cho mọi người đều nhìn thấy yên tâm hơn, hắn biết hai người Trịnh Hà đối xử rất tốt với phu lang hắn.
Hà Hướng Phong và Trịnh Tiểu Lạc cũng không trông cậy vào lời hắn hứa ra sao, dù sao đều ở trong thôn, nhất cử nhất động đều nhìn thấy hết.
Hơn nữa Tụ ca nhi cũng không phải là loại người ngoài mặt bị khi dễ cũng không đáp trả, không sợ Lâm Trạch khẩu tâm bất nhất*.
Khẩu tâm bất nhất*: miệng nói và trong lòng không giống nhau
Chào hỏi qua lại, hai người Trịnh Hà mang thịt heo rừng dư đi về.
-
Trong nhà không còn người khác, Lâm Trạch rốt cuộc cũng khôi phục bản tính, xoay người liền bế Chương Tụ đi vào trong phòng xoay mấy vòng.
Chương Tụ bỗng nhiên bị động tác của hắn làm hoảng sợ, bị xoay đến đầu choáng váng và đỏ mặt, nam nhân này thật là không đứng đắn.
Lâm Trạch mặc kệ nhiều như vậy, phu lang không cho ôm vẫn phải ôm, cao hứng ôm xoay vòng một chút rồi mới hôn lên mặt cậu, tràn ngập chờ mong hỏi
"A Tụ, vừa rồi có phải em sợ ta bị cướp đi?"
Nếu không phải như vậy, A Tụ không giống ngày xưa còn trầm mặc đứng ra, còn tát Chương Ngân Châu một cái, cái này không giống tính cách của Chương Tụ làm ra được.
Nghe Lâm Trạch hỏi như vậy, mặt Chương Tụ đỏ nhiều hơn, không dám nhìn hắn
"Huynh đừng có đắp vàng lên mặt, ta là vì không muốn bản thân bị mất mặt, nói như thế nào huynh cũng là tướng công trên danh nghĩa của ta.
Tướng công của ta trước mặt mọi người cùng thông đồng với nữ nhân khác, nếu ta không lên tiếng thì về sau người trong thôn nhìn ta như thế nào? Vả lại......!Ta cũng rất hận bọn họ, mượn cơ hội báo thù."
Thiếu niên cúi đầu, bình đạm nói đơn giản là vì chính mình, nhưng mặt đỏ lên cũng không lừa được người.
Trước kia Chương Ngân Châu và Lâm Trạch thông đồng như thế nào cũng không thấy cậu nói, một bộ dáng yếu đuối vô năng, hiện tại nhịn không được lại đứng dậy? Nói trắng ra là không để bụng cùng để ý mà thôi.
Lâm Trạch sớm biết tính cách phu lang nhà mình, trong miệng không thừa nhận, còn trong lòng lại nghĩ khác.
Mấy ngày nay hắn làm hết thảy không bị uổng phí, Chương Tụ đã thử tiếp thu hắn.
"Được, A Tụ nói cái gì chính là cái đó, về sau còn gặp loại chuyện này, em phải sớm một chút lấy thân mình bảo hộ tướng công em, cho dù trời có sập xuống ta vẫn chống đỡ giúp em!"
Lâm Trạch đối với câu tướng công của ta vô cùng vừa lòng.
Chương Tụ vừa muốn cười nhưng lại đỏ mặt, người này thật sự không đứng đắn.
Vừa giãy dụa vừa nắm hai cánh tay rắn chắc của hắn thúc giục "Mau thả ta xuống, huynh tính hôm nay bán được bao nhiêu tiền đi, ta phải đi nấu cơm"
"Đợi lát nữa xuống bếp nấu, chúng ta cùng nhau tính đi "
Lâm Trạch luyến tiếc buông ra, vô lại bế cậu ngồi lên đùi mình, sau đó mới đem tiền trong hủ đổ đầy bàn.
Đồng tiền chất chồng như núi làm người khác nhìn đến vui mừng, nhưng rất là mệt khi đếm chúng.
Tổng cộng có 340 cân thịt heo rừng, bán hơn 200 cân thịt, còn xương sườn, móng heo, đầu heo, nội tạng heo Lâm Trạch đều giữ lại, hắn tương đối thích ăn.
Cộng thêm hai cái giò heo giữ lại chuẩn bị làm chân giò xông khói Kim Hoa*, mười mấy cân thịt ba chỉ dùng ăn trong ngày.
Chân giò hun khói Kim Hoa*:được sản xuất ở thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang.
Thịt xông khói Kim Hoa rất khác so với thịt xông khói của phương Tây.
Khi chín khói, miếng thịt cắt ra vẫn còn nguyên màu đỏ tươi và lớp chất béo rất rõ ràng, có thể dùng ăn luôn hoặc làm thịt hầm
So với trực tiếp ăn thịt, sản phẩm phụ của thịt heo mới là thứ tốt trong mắt Lâm Trạch, cũng vì thôn dân làm không tốt mới đem món ăn trân quý trở thành cỏ.
Trấn trên bán thịt heo là 15 văn tiền một cân, hắn bán rẻ hơn 3 văn tiền, hơn 200 cân thịt heo rừng thịt cũng bán lời hơn 2 lượng bạc.
Chương Tụ đếm tiền đến cao hứng, cậu trước giờ chưa từng sờ qua nhiều tiền như vậy.
Bất quá khi nghĩ lại con heo rừng này tới như thế nào, cậu nghĩ lại mà sợ không thôi, đây chính là do Lâm Trạch dùng mạng đổi lấy.
Nếu không phải do vận khí tốt, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Lại nghĩ đến dặn dò của Lâm khi đối phó heo rừng, trong lòng Chương Tụ có cảm giác chua xót, cậu thật sự không ngờ Lâm Trạch lại làm như vậy vào thời khắc sinh tử.
Người nam nhân này đều đối tốt với mọi người như vậy sao?
Chương Tụ không nhịn được tâm tư hỏi thử "Lâm Trạch, huynh......!chắc hẳn rất tốt với phu nhân của mình đúng không."
Người tốt giống như Lâm Trạch nhất định đã sớm đón dâu, hơn nữa phu nhân nhất định là nữ tử xinh đẹp dịu dàng.
Vì cái gì nhận định là phu nhân mà không phải phu lang, bởi vì người ở thế giới này có của cải đều sẽ cưới cô nương, rốt cuộc ca nhi không sinh nở tốt bằng cô nương, Chương Tụ tự nhiên cũng nghĩ là vậy.
Nếu như có thể trở về, Lâm Trạch nhất định sẽ quay về tìm người trong nhà đi.
"Trước khi xuyên vào nơi này ta chưa từng thành thân, phu lang, em muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi, tướng công nhất định sẽ nói hết không nửa lời giấu giếm em."
Lâm Trạch rất vui khi nghe câu hỏi của Chương Tụ, phu lang của hắn đang quan tâm đến mình.
"A Tụ, thật ra em không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.
Ta chưa từng thành thân, cũng không kết giao với ai.
Ta nguyện ý ở lại đây là vì em."
"A Tụ, em phải biết rằng bản thân mình rất tuyệt vời, em biết không? Người giống như em mà ở nơi của ta, tuyệt đối rất được hoan nghênh, ta muốn theo đuổi em quả thực phải xếp hàng rất dài, hiện tại là ta nhặt được bảo bối, nếu những bằng hữu của ta mà biết, không biết hâm mộ ta đến cỡ nào."
"Không nói nơi trước kia của ta nữa, hiện tại nói ở nơi này, phu lang ta chỉ cần trang điểm sửa soạn lại, nhất định sẽ là ca nhi đẹp nhất ở huyện Thanh Sơn!"
Lâm Trạch tràn đầy tự hào, phu lang hắn thực sự rất đẹp.
Ngoại trừ gia cảnh không có gì, cũng không biết chữ, nhưng chuyện này thay đổi được, tóm lại phu lang hắn là tốt nhất.
Chương Tụ mặt hơi đỏ, nhưng không tin.
Lâm Trạch này mở miệng liền dỗ người, giống như bôi mật ở trong miệng.
Cậu trông như thế nào chính cậu còn không biết sao, mặc kệ người trong thôn nhìn ra sao, tình nhân trong mắt Lâm Trạch cũng hóa thành Tây Thi, mèo khen mèo dài đuôi.
Cậu biết rõ Lâm Trạch nói như thế là dỗ cho cậu vui, nhưng trong tim cậu thấy ngọt ngào, đây là cảm giác cậu chưa từng trãi qua.
Được Lâm Trạch vòng tay ôm vào lòng, Chương Tụ cảm thấy sau lưng dán vào lòng ngực làm cậu rất an tâm.
Cậu lặng lẽ nhích vào sâu trong lòng Lâm Trạch, mới chủ động nói, "Lâm Trạch, ta đói bụng......"
"Chúng ta ăn cơm thôi, em thích ăn trứng ốp la không?"
Lâm Trạch phấn khích trước động tác nhỏ của Chương Tụ, ngoan ngoãn chiều theo cậu.
Chương Tụ mỉm cười, khóe môi nhếch cao lên "Được, ta giúp huynh nhóm lửa."
"Được rồi, ta ôm em đi!"
Lâm Trạch xuân phong đắc ý ôm người không bỏ ra, từ nhà chính đến phòng bếp cũng luyến tiếc không đem người thả xuống.
Chương Tụ không còn cách nào khác, nhanh chóng vươn tay ôm cổ hắn để không bị ngã.
Nhìn Lâm Trạch trái đập lại loạn nhịp, như con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô.
Lâm Trạch cười không ngừng.
*********
Mà lúc cơm chiều ở Lâm gia và Chương gia không được vui vẻ như vậy, trong nhà liên tục chửi mắng, vai chính được chửi mắng tự nhiên là hai người Lâm Trạch và Chương Tụ.
Không ai nghĩ tới hai phu phu khù khờ, nhu nhược, kém cỏi ngày xưa khi có tai họa tới còn lợi hại hơn ai hết, đúng là con thỏ nóng nảy còn dữ hơn chó!
Người Chương gia mắng nhiếc nửa ngày không tìm thấy người để trút giận, bây giờ Chương Tụ đã gả ra bên ngoài, Chương Liễu Mi sau khi đi ra ngoài còn chưa trở về, mụ chỉ nghẹn cục tức ở trong lòng.
Sau đó bắt đầu lo lắng về hôn sự của khuê nữ mình, hôm nay cãi nhau với Lâm Trạch, kể cả Dương Quế Phương đứng ra chịu trách nhiệm gánh vác hết, nói mình tham lam tiền bạc và lấy khăn tay của khuê nữ đi lừa tình, Chương Ngân Châu vẫn bị nghị luận.
Sắp tới tháng Lâm Kiến Văn đi thi hương rồi, hôn sự này không thể ra xảy ra vấn đề.
Nếu Lâm Kiến Văn có thể thi đậu kỳ thi hương lần này, Chương gia sẽ theo đó mà phát đạt cùng.
Nếu Lâm Kiến Văn thi rớt thì cũng không có việc gì.
Chẳng phải gã vẫn còn công danh tú tài sao? Khuê nữ của mụ vẫn là tú tài phu nhân.
Lâm Kiến Văn tiếp tục đi thi nữa là được, tóm lại tiền đồ vẫn sáng chói
Về phía Lâm Trạch, Trần Thục Cúc hận hắn đến mức muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Việc phân gia và vụ thu hoạch mà Lâm trạch đã phá hỏng hình tượng tốt đẹp của nhi tử mụ đã tạo dựng ở trong thôn, lúc này hắn còn hủy hoại thanh danh con dâu tương lai của mụ, đúng là đối nghịch với mụ mà!
"Chương Ngân Châu đúng là con tiện nhân, sắp thành thân còn đi khắp nơi lắc lư, bộ tám đời trước chưa từng thông đồng với nam nhân sao? Lớn lên xinh đẹp đều là tiện nhân quả nhiên là không sai!"
Miệng Trần Thục Cúc không buông tha ai hết, chửi mắng không ngừng mặc kệ Chương Ngân Châu sắp làm con dâu của mụ, lời khó nghe nào đều mắng ra hết.
Thực ra có lý do khiến Trần Thục Cúc cực kỳ ghét cô nương xinh đẹp, lúc trước Khương Dung Nương lớn lên xinh đẹp mới được Lâm Tam Quý coi trọng.
"Mụ già lười biếng! Ngươi còn biết nhớ dai sao? Ngươi suốt ngày chỉ biết gây thị phi thôi."
Sau khi nghe mụ chỉ cây dâu mắng cây hòe nhắc tới Khương Dung Nương, Lâm Tam Quý sắc mặt khó coi nổi giận một câu, lão đặt chén xuống và quay về phòng.
Gia đình suốt ngày ồn ào, làm gà chó sống cũng không yên
Lâm Kiến Văn sắc mặt không tốt lắm.
Tuy rằng gã không thích Chương Ngân Châu, dù sao Chương Ngân cũng sắp thành thân với gã và ả cũng là thể diện của gã.
"Đủ rồi nương, chuyện này không cần nhắc nữa, nhanh chóng thành thân đi, lấy hỉ sự này lấp kín miệng của người trong thôn, thành thân sớm một chút còn phải lấy bạc đi mua sách nữa."
Lâm Kiến Văn trầm mặt phân phó, nếu gã không sinh ra trong gia đình nghèo khó này, gã sẽ không phải hy sinh hôn sự của mình vì bạc và thành thân với nữ nhân nhà quê ngu dốt.
"Nhi tử, cuốn sách mà ngươi nói thật sự tốt tới vậy sao, ngươi mua xong liền có thể thi đậu? Đừng có dại, 100 lượng bạc đó.
Trần Thục Cúc không biết nhi tử mình đang nghĩ cái gì, khi mụ nghe đến việc mua sách, mụ liền tỉnh táo lại và có chút lo lắng.
Nửa năm trước, nhi tử nói với mụ muốn mua cuốn sách gì đó đọc vào nhất định sẽ thi đậu, thế là gã muốn có 100 lượng bạc để mua nó.
Nếu không, mụ sẽ không đáp ứng với việc hoán thân của Chương gia, Chương Ngân Châu dù có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là thôn nữ, sao có thể xứng với nhi tử của mụ?
Do Chương gia nói Chương Ngân Châu gả vào đây sẽ mang theo mấy chục lượng của hồi môn, mụ lúc này mới đáp ứng.
"Chắc là không thành vấn đề, đây là thê đệ* của quan huyện nói cho ta biết."
Thê đệ*: em vợ
Lâm Kiến Văn gật đầu, trong lòng cũng lo lắng.
Loại chuyện trộm mua đề thi này dù bị lừa cũng phải đành chịu, nhưng đây là do thê đệ quan huyện nói ra, chắc là không thành vấn đề, hơn nữa mọi người đều mua cũng không phải chỉ có mình hắn mua, nếu không mua sẽ thiệt thòi lắm.
.